Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 48



Vì ra khỏi nhà quá vội vã, nên Hà Nhiễm đã quên mang theo cây gậy.

Taxi đi đến trước cổng thôn Tiểu Châu thì dừng lại, bên trong vẫn còn đang thi công, xe cộ không thể chạy vào được.

Hà Nhiễm đưa tay vô túi áo khoác, móc ra vài tờ tiền mặt đưa cho tài xế, rồi mở cửa bước xuống xe.

Bên ngoài gió lạnh đập thẳng vào mặt, cô siết chặt áo khoác của mình lại, di chuyển hai chân đi lên cây cầu hình vòng cung ở phía trước.

Ven đường không có vật gì để chống đỡ cơ thể, Hà Nhiễm cố gắng hết sức mới giữ vững được thăng bằng, mỗi bước chân đều cực kỳ khó khăn.

Thân thể cô nghiêng qua nghiêng lại, lung lay bất định hơn cả những chiếc lá cây, không biết là say hay là điên.

Mọi người trên đường cái đều dùng ánh mắt kỳ lạ hoặc hoảng sợ mà đánh giá cô, họ sợ cô sẽ đột nhiên phát điên lên mà nhào tới, nên ai nấy đều tránh ra xa xa.


Trước đây cô chưa từng cảm thấy con đường này dài đến như vậy.

Ngước mắt nhìn lên, không thể trông thấy được điểm cuối.

Hai chân Hà Nhiễm dần dần mất đi tri giác, không còn nghe theo sự điều khiển, cô đi được vài mét lại phải dừng lại một chút.

Chưa đi được một phần ba quãng đường, cô đã không chống đỡ nổi, chỉ có thể dựa vào phần ý chí còn sót lại đem thân thể lê về phía trước.

Lúc đi qua một hố đá không bằng phẳng, Hà Nhiễm đã vô ý té ngã.

Lập tức trong lòng cô chỉ hiện lên hai chữ, hết rồi.

Sau khi ngã xuống, lại không thể đứng dậy được nữa.

Cô chống hai tay xuống, đè các khớp ngón tay đã trắng bệch, nhưng cho dù cô có dùng sức đến mức nào cũng không thể nâng cơ thể đứng lên được.

Quay đầu lại, nhìn vào đôi chân bất động của mình, cô đánh vào chúng thật mạnh, nhưng vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào, trong lòng Hà Nhiễm càng không ngừng mắng chúng vô dụng.


Thời gian dần dần trôi qua, có mấy người đi đến vây ở xung quanh cô, nhìn cô chỉ chỉ chỏ chỏ, nhưng không ai dám tiến lên giúp đỡ.

Trên người Hà Nhiễm lấm lem bùn đất, mồ hôi lạnh theo thái dương chảy xuống bên miệng đắng chát.

Cô cắn chặt răng, ra sức thử lại lần nữa, cái chân kia đã run rẩy đứng dậy, nhưng đi được nửa chừng lại nặng nề té xuống đất một lần nữa.

Nơi thân thể ầm ầm ngã xuống, có đụng trúng một vật gì đó.

Mặc dù quần áo cô rất dày, không đến mức bị thương, nhưng nỗi đau âm ỉ do da thịt va chạm với mặt đất mang lại vẫn tràn đến tận tim.

Hà Nhiễm không chống cự nữa, vô lực ngã xuống mặt đất, sinh tử là do trời định.

Giờ phút này cô cảm thấy mình như một chú chim non bị bẻ gãy cánh, mất hết tôn nghiêm.

Vùng vẫy trong vô vọng mà chết đi, cuối cùng cũng không thoát khỏi số phận phơi thây nơi đầu đường, phải nhận lấy những ánh mắt khác thường của những người đi lại trên đường.


Trời lặn về tây, tà dương hiu hắt.

Hà Nhiễm ngẩng đầu nhìn về chân trời tràn ngập ánh đỏ, đáy lòng ngập tràn thê lương.

"Tiểu Hà?" Trong đám đông không biết là ai đã lên tiếng gọi cô.

Hà Nhiễm lấy lại tinh thần, ánh mắt chuyển qua một bên,  thì nhìn thấy Bàn Tử đang chen qua đám người, đi về phía cô.

"Em bị sao vậy?" Bàn Tử đi đến trước mặt cô hỏi.

"Em không sao." Hà Nhiễm rũ mắt, nhàn nhạt nói.

Bàn Tử cúi người, nhờ sự giúp đỡ của cánh tay anh ta, Hà Nhiễm cuối cùng cũng chậm rãi đứng lên, cô hỏi: "Anh có thấy Tiêu Hàn đâu không?"

"Cậu ấy về Bắc Kinh rồi." Giọng nói Bàn Tử hơi ngập ngừng, "Anh vừa mới tiễn cậu ấy đến ga xe lửa, chuyến xe khởi hành lúc bảy giờ rưỡi."

Hà Nhiễm sững người: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Sắp sáu giờ rưỡi."

Sau khi trầm mặc vài giây, Hà Nhiễm nói: "Anh có thể đưa em đi gặp anh ấy được không?
****

Bảy giờ mười phút.

Bàn Tử như đang chạy đua với thời gian, không đếm được đã vượt qua mấy cái đèn đỏ, thì mới đưa được Hà Nhiễm đến ga xe lửa.

Không thể đỗ xe ở gần đây, nên Bàn Tử phải lái xe đi, Hà Nhiễm chỉ có thể một mình đi vào.

Ấn tượng duy nhất mà ga xe lửa để lại cho cô chỉ là sự hỗn loạn, người đông nghìn nghịt, muôn hình muôn vẻ.

Mặc dù đã là buổi tối, vẫn là cảnh tượng như vậy.

Hầu hết những người trong đại sảnh đều đang xách hành lý, thần sắc vội vàng, có học sinh có công nhân cũng có rất nhiều thành phần trí thức.

Còn có cả những người quần áo rách rưới, đang ngồi trên hành lý dựa vào lan can, người thì trên tay cầm một cái bánh bao nóng hổi, người thì đang nằm ngáy o o.

Hà Nhiễm trôi theo đám đông đi đến khu vực soát vé trong sảnh, đám đông ở nơi này càng thêm dày đặc.
Cô ngẩng đầu nhìn lịch trình ở trên tường, chuyến xe của Tiêu Hàn còn mười phút nữa là xuất phát, thời gian càng lúc càng gấp gáp.

Hà Nhiễm đứng tại chỗ, nhìn quanh về bốn phía, ánh mắt cô như một cái máy quét, quét qua đám đông.

Từng khuôn mặt xa lạ lần lượt lướt qua trước mặt cô, hoặc là vui vẻ cười nói, hoặc là mong mỏi chờ đợi, nhưng đều không phải là người mà cô đang tìm kiếm.

Ánh mắt Hà Nhiễm vội vàng tìm kiếm, trông mòn cả mắt.

Càng lo lắng càng hoảng loạn, cô như đang rơi vào mê cung thiên diện, dạo qua dạo lại cả một vòng lại trở về vị trí ban đầu, hoàn toàn mất đi phương hướng.

Đầu váng mắt hoa, trời đất quay cuồng.

Cảnh tường xung quanh như một chiếc kính lúp, không ngừng phóng to rồi thu nhỏ ngay trước mắt, hình dạng méo mó.

Thị giác bắt đầu sinh ra ảo ảnh, ánh sáng cũng dần trở nên mơ hồ, âm thanh bên tai ồn ào huyên náo, không ngừng đánh thẳng vào dây thần kinh của cô.
Nhiều năm kinh nghiệm khiến Hà Nhiễm biết rằng đây là dấu hiệu trước khi ngất xỉu.

Cô chớp mắt thật mạnh rồi mở ra, ép buộc bản thân phải tỉnh táo một chút.

Trong biển người trập trùng, cô đứng ngay ở trung tâm, siết chặt nắm đấm, dồn hết sức lực.

Cái tên đã bị đè nén trong lòng cô cuối cùng cũng được hét ra: "Tiêu Hàn------!"

Tiếng thét dài đạt đến một âm lượng mà cô chưa từng thử qua, lấn át cả âm thanh ồn ào của đám đông và cả tiếng thông báo của loa phát thanh, hai chữ kia như rung động đến tâm can, vang đến khắp mọi nơi, toàn bộ không khí trong đại sảnh đều bị cô làm cho kinh sợ.

Tựa như ở trong hang động gõ vào một cái chuông lớn, sẽ để lại âm thanh vang vọng rất xa.

Thời gian dường như ngừng trôi, tất cả mọi người đều dừng lại động tác ở trong tay, nhìn về hướng cô.
Vẫn chưa đủ.

Hà Nhiễm hít sâu một hơi, lại lần nữa hét lớn tên của anh: "Tiêu Hàn----!"

Âm thanh từ trong vòm họng còn to hơn cả lúc nãy, như một con đại bàng tung cánh, xuyên qua các tầng mây, việc đó đã làm cạn kiệt hết hơi sức của cô.

Tê tâm liệt phế, hét khàn cả giọng, là sức mạnh bộc phát của sinh mệnh.

Trong một mảnh lạnh ngắt như tờ, Hà Nhiễm cảm giác được ở sau lưng có người đang bước nhanh về phía mình.

Da đầu cô tê cứng, ngón tay run rẩy, từng tế bào trên cơ thể đều vì sự xuất hiện của người kia mà kêu gào, hưởng ứng.

Hà Nhiễm quay người lại, suýt nữa bật khóc.

Tiêu Hàn đứng ở trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm, trong mắt lắng đọng rất nhiều tình cảm phức tạp.

Dưới ánh đèn pha sáng như ban ngày, ánh mắt anh bị mạ lên một tầng xám nhạt, trong lúc trầm tư còn mang theo một sự ưu buồn nhàn nhạt.
Hà Nhiễm sống không tốt, anh cũng không vui vẻ gì.

Xung quanh cằm anh lại xuất hiện những sợi râu xồm xoàm, thạch cao ở trên tay vẫn chưa được tháo xuống. Mặc dù trên mặt đã được cắt chỉ, nhưng đã để lại một vết sẹo vĩnh viễn, nếu anh mà là phụ nữ chắc chắn đã bị hủy dung.

Bọn họ đã từng lập giao ước, những lúc cô cần anh, dù cho mắt có mù, chân có gãy đi chăng nữa, anh vẫn phải lập tức chạy đến tìm cô.

Bây giờ, anh đúng thật là vết thương chồng chất mà đứng trước mặt cô.

"Tiêu Hàn." Hà Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, lộ ra một nụ cười rất nhạt.

Cô cuối cùng cũng không chống đỡ tiếp được nữa, thân thể như một vũng bùn ngất đi trong vòng tay của anh, "Thật tốt quá, anh vẫn ở đây."

****

Hà Nhiễm hôn mê bất tỉnh.

Tiêu Hàn đưa cô quay lại thôn Tiểu Châu, ôm cô lên giường rồi đắp kín chăn.
Hà Nhiễm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tiêu Hàn đo nhiệt độ cơ thể cho cô, thấy nhiệt độ vẫn bình thường, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vẫn là không yên lòng được, nhìn cô càng ngày càng hốc hác, thân thể trong tay anh gầy đến trơ xương, mỏng manh đến nỗi chỉ cần chạm vào sẽ lập tức vỡ vụn.

Tiêu Hàn lấy xuống chiếc mũ xiêu vẹo trên đầu cô, lộ ra phần đỉnh đầu trơn nhẵn, phía trên còn có vài vết đen mờ nhạt.

Anh âm thầm đánh giá khuôn mặt của cô, bàn tay lặng lẽ vuốt ve hai má, thở dài nhẹ đến mức không thể nghe thấy được.

Hà Nhiễm ngủ rất sâu, bờ môi không chút huyết sắc mím chặt, lông mày dựng lên rồi nhăn lại, không biết có phải lại mơ thấy ác mộng hay không.

Nhìn thấy cô chịu đau chịu khổ, còn chính mình lại bất lực vô năng.

Không còn điều gì khổ sở hơn thế này.
****

Nửa đêm, Tiêu Hàn bị phản ứng khác thường của bản thân làm tỉnh dậy.

Anh lầm bầm vài tiếng rồi nâng mắt, cảm thấy phần cứng ngắc dưới thân đang bị ai đó giữ lại trong lòng bàn tay.

"Anh có đang nằm mơ không?" Hà Nhiễm nhìn vào đôi mắt mông lung của anh, dí dỏm nhếch môi: "Mơ thấy em chứ?"

Tiêu Hàn nửa tỉnh nửa mê mang theo âm thanh khàn khàn, "Không có."

Hà Nhiễm khẽ cười, "Còn nói không có, chỗ này đã vểnh lên như vậy rồi."

Tiêu Hàn yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười trước mắt, rơi vào trầm tư.

Hà Nhiễm đang muốn hành động, Tiêu Hàn liền ngăn cô lại.

Anh thấp giọng nói: "Cơ thể em quá yếu."

Hà Nhiễm cố chấp không buông, hơi thở như lan: "Em chỉ muốn xem thử anh có nhớ em hay không thôi."

Trong tầm mắt gương mặt ấy đã dần dần trượt xuống, cho đến khi biến mất.
Đột nhiên thân thể rơi vào trong một thế giới hết sức mềm mại, hơi thở ấm áp từ khắp nơi bao trùm lấy anh, làm người ta phát điên mà rơi vào tay giặc.

Mỗi lần Hà Nhiễm làm động tác này, Tiêu Hàn đều không thể khống chế được chính mình, mắt anh đỏ ngầu, phát ra âm thanh rêи ɾỉ trong cổ họng.

Không tốn quá nhiều thời gian, anh đã giao nộp toàn bộ.

Hà Nhiễm lấy giấy lau mặt, màu sắc có vẻ hơi khác với thường ngày, có chút vàng đục, cô ngạc nhiên nói: "Đặc như vậy."

Cô biết rõ còn cố hỏi: "Anh không ra ngoài tìm vui sao?"

Tiêu Hàn cau mày, rất lâu cũng không nói gì.

Anh vẫn luôn không biết phải làm sao với cô cho tốt, ví dụ như vào giờ phút này.

Anh nhẽ ra phải khiển trách cô, nhưng ngay cả một chút dũng khí để lớn tiếng cũng không có.

"Em thế nào lại chạy từ bệnh viện đến đây?" Cuối cùng Tiêu Hàn dùng giọng điệu tương đối bình thản hỏi cô.
Hà Nhiễm có hơi buồn bực: "Đang lúc nam hoan nữ ái, có thể đừng nhắc đến cái nơi ngán ngẩm đó không?"

Được, không nói.

Qua một lúc, Tiêu Hàn đổi chủ đề: "Anh nghe Bàn Tử nói, em hôm nay té ngã trên đường."

Cô lí nhí "Ừm" một tiếng, "Còn không phải vì đi tìm anh sao?"

"Bác sĩ chẩn đoán bệnh tình của em thế nào rồi?"

Hà Nhiễm không hề để ý mà ngáp một cái, "Nói em sống không qua được ngày mai."

Tiêu Hàn không đáp lại, nhưng Hà Nhiễm cảm thấy anh có lẽ đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Hà Nhiễm phớt lờ, hỏi anh: "Anh đổi vé xe rồi sao?"

"Ừm."

"Đổi thành chuyến mấy giờ?"

"Mười giờ sáng mai."

"Sớm vậy sao?" Hà Nhiễm không dấu vết nhíu mày, "Anh vội vàng trở về như vậy?"

"Tiệm hoa gần đây rất bận, một mình lão Trần làm không xuể."

Hà Nhiễm không nói nữa, nhắm mắt lại: "Vậy ngủ tiếp thôi."
Tiêu Hàn từ chối cho ý kiến, cũng an tĩnh nằm xuống.

Thẳng đến lúc anh lại buồn ngủ một lần nữa, mới nghĩ tới vấn đề ban đầu vẫn còn chưa được giải quyết.

Sáng sớm hôm sau.

Lúc gần chín giờ, Hà Nhiễm bị Tiêu Hàn gọi dậy.

Anh đã chải chuốt sạch sẽ, ăn mặc gọn gàng, gọi Hà Nhiễm dậy để ăn sáng.

Hà Nhiễm ngồi dậy ngơ ngác một lúc, dần dần lấy lại sự điều khiển của cơ thể, mới chậm rãi bước xuống giường.

Đi vào nhà tắm, mới phát hiện bàn chải mà mình đã từng dùng qua vẫn còn cắm ở trong cốc của Tiêu Hàn, cô bất tri bất giác mỉm cười.

Hà Nhiễm lề mề cả mười mấy phút vẫn chưa thấy xuống lầu, Tiêu Hàn lo lắng sợ cô lại ngất xỉu, nên đi lên xem tình hình thế nào.

Thấy cô vẫn bình an vô sự, Tiêu Hàn giục cô: "Nhanh xuống ăn sáng, anh sẽ đưa em về bệnh viện trước, rồi lại đi đến ga xe."
Hà Nhiễm đứng tại chỗ không nhúc nhích, thần thần bí bí mà ngoắc tay về phía anh.

Tiêu Hàn hỏi: "Sao vậy?"

Hà Nhiễm nói: "Có chuyện muốn nói với anh."

Tiêu Hàn bán tín bán nghi đi về phía cô.

Đợi anh đi đến trước mặt, Hà Nhiễm ôm lấy cổ anh, đem nửa người mình dán lên.

Cô chính xác tìm đến môi của anh, hung hăng cắn mạnh xuống.

Kính của Hà Nhiễm đụng vào sống mũi anh, Tiêu Hàn có hơi khựng lại, bước chân lui về phía sau, nhưng Hà Nhiễm vẫn gắt gao ôm lấy không chịu buông tay.

Thẳng đến lúc lồng ngực như muốn nổ tung vì thiếu dưỡng khí, cô mới đột ngột chấm dứt nụ hôn này.

Hà Nhiễm há miệng hít từng ngụm khí lớn, sắc mặt cô thoạt nhìn không tốt lắm, nhưng đôi mắt cô lại phát sáng nhìn anh mỉm cười.

Tiêu Hàn làm như không nhìn thấy, anh thờ ơ xoay người bước đi, "Ăn sáng thôi."
Hà Nhiễn chưa chuẩn bị tâm lý, bị anh đưa về phía trước thì xém té, Tiêu Hàn vội vàng đưa tay ra đỡ cô.

Tim anh vẫn còn đang lo sợ, giọng nói nặng nề, "Em an phận một chút."

Hà Nhiễm phớt lờ, cơ thể dựa vào người anh, nhấc chân xoa nhẹ vào chỗ rõ ràng đã căng phồng lên.

Cơ mặt Tiêu Hàn căng thẳng, hai mắt trầm xuống, ánh mắt lại nóng bỏng sáng ngời.

Khóe mắt Hà Nhiễm tạo thành một đường cong vui vẻ, tất cả ngôn ngữ của tứ chi đều mang lại hai chữ, câu dẫn.

Giọng nói Tiêu Hàn trầm thấp: "Mười giờ anh phải lên xe."

"Em biết."

"Đã biết mà em còn......."

Hà Nhiễm cắt ngang lời anh, "Tiêu Hàn, muốn đi thì đi cùng nhau, anh đừng hòng bỏ em lại."

Hai người đều không ai nhường ai.

Cô nắm chặt cổ áo anh, buộc anh phải cúi xuống, "Có muốn thử tiến vào từ đằng sau không?"

Cô nháy mắt, ở bên tai anh thổi khí, "Muốn thì ở lại đi."
........

Ánh mắt tình nhân là trời đất vô biên, thực hư chìm nổi trong đó đều do người định đoạt, kiếp này không thể chống cự.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Hàn bại trận, bại đến rối tinh rối mù.

Hà Nhiễm vươn người hết mức có thể, đường cong đó so với mèo còn quyến rũ hơn.

Ánh mắt thay cho đầu ngón tay, chạm vào hai bên xương cánh bướm xinh đẹp, chạy dọc theo con rắn nước chính giữa lưng đi thẳng xuống dưới, lại tiếp tục trải qua vùng thung lũng uốn lượn, nghênh đón hai ngọn núi nhấp nhô tròn trịa, rồi từ đó về sau thì dính chặt vào cơ thể của anh.

Một bóng lưng mỹ lệ cũng đủ làm cho nam nhân thần hồn điên đảo, tình cảm chất chứa trong mắt Tiêu Hàn càng thêm mãnh liệt.

Mười giờ mười phút.

Đoàn tàu đi về Bắc Kinh đã sớm khởi hành từ nhà ga.

Người đàn ông nằm giữa chiếc giường bừa bộn, trên cánh tay và bắp đùi săn chắc đã phủ kín một tầng mồ hôi, người phụ nữ nằm trên người anh cũng như vậy một thân đầm đìa mồ hôi.
Ngoài phòng không biết từ lúc nào đã mây đen ngập trời, không gian chật hẹp yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ.

Tiêu Hàn nhìn lên trần nhà, vừa thở hổn hển lấy lại sức vừa nói: "Em cố tình không cho anh đi."

Hà Nhiễm như cười như không: "Em nói rồi, muốn đi thì cùng đi."

"Anh không thể mang em đi."

Hà Nhiễm khăng khăng một mực: "Em sẽ không quay lại bệnh viện."

Tiêu Hàn cau mày nhìn cô, "Em sao lại không nghe lời một chút chứ?"

"Tiêu Hàn." Hà Nhiễm không nóng không vội gọi tên anh, cô nâng cằm lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, "Anh biết những ngày qua em ở bệnh viện đã trải qua như thế nào không?"

"Kéo dài hơi tàn, sống không bằng chết....." Thần sắc cô lạnh nhạt, vô cùng nghiêm túc: "Nếu còn tiếp tục ở lại đó, em sẽ sống không qua nổi tháng này. Cho dù thể xác không chết, thì tim cũng sẽ chết."
Tiêu Hàn nhíu chặt đầu lông mày, ngữ khí nghiêm khắc: "Nói bậy bạ gì đó, em chỉ cần phối hợp với bác sĩ điều trị, sẽ không xảy ra những chuyện như vậy đâu."

"Bác sĩ không phải là thần thánh, có quá nhiều nhân tố không thể tự quyết định, bọn họ cũng đành phải bất lực."

"Em phải tin vào khoa học."

"Mà cái giá là mất đi anh, thì em không muốn."

"......"

Hai người giằng co qua lại, trong căn phòng nhỏ nhất thời an tĩnh lại.

"Hôm qua trước khi đến tìm anh, em đã tự tay cắt đứt đường lui của chính mình." Hà Nhiễm liếc nhìn đôi tay của mình, như đang cố gắng để nhìn ra gì đó, nhưng vết máu dính trên các ngón tay đã sớm được rửa sạch.

"Hàn Tự muốn ép buộc em, nên em đã đâm cậu ta một nhát, không biết bây giờ cậu ta sống chết ra sao." Giọng nói của cô rất bình tĩnh, tựa như chuyện đã xảy ra đều không liên quan gì đến mình, "Nếu như anh đưa em trở lại, tình cảnh phải đối mặt sẽ tồi tệ hơn gấp trăm ngàn lần so với bây giờ."
Tiêu Hàn vì những lời cô nói mà lông mày càng nhíu sâu hơn, rất lâu cũng không nói gì.

"Đây là lần cuối cùng em hỏi anh." Thu lại thái độ nhàn nhã, ánh mắt Hà Nhiễm tha thiết chân thành chưa từng có, "Anh có đưa em đi hay không?"

"Không cần băn khoăn quá nhiều, theo lý giải của em, yêu chính là chuyện cực đoan như vậy."

Cô kiên nhẫn bình tĩnh nói: "Hoặc là anh đưa em đi, hoặc là gϊếŧ em tại đây, chấm dứt mọi chuyện."

"Em tình nguyện chết trong tay anh, chứ không muốn chết trên chiếc giường lạnh lẽo kia."

"Tiêu Hàn, đây là cơ hội cuối cùng để chúng ta được ở bên nhau." Cô cắn chặt môi dưới, nhưng vẫn không thể kiềm chế sự run rẩy ở trong giọng nói, "Nếu hôm nay anh đi khỏi căn phòng này, em sẽ không đến tìm anh nữa, chúng ta đến chết cũng sẽ không gặp lại."

"Đưa em đi." Hà Nhiễm duỗi hai tay về phía anh, hy vọng được anh ôm lấy, "Tiêu Hàn, đưa em đi."
Sau khi trầm mặc rất lâu, rút cuộc vẻ mặt Tiêu Hàn cũng có một chút biến đổi.

Anh cuối cùng cũng ôm cô vào lòng, khó khăn di chuyển đôi môi thay cho tất cả những lời muốn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.