Đi cùng với ""ánh sáng"" là tiếng vang vọng khắp vũ trụ, toàn bộ chiến sĩ Dicken còn có thể chiến đấu điều khiển chiến hạm tấn công, tạo thành cái đuôi ánh sáng thật dài trông như mưa sao băng rơi vào tầng khí quyển, lao nhanh như chớp vào phía quân địch. Từng trận nổ mạnh như tre già măng mọc nhắm tới màn phòng hộ của quân hạm Germain, vô số tầng ánh sáng chói mắt màu vàng, ánh bạc tỏa ra lấp lánh như sao, trong nháy mắt biến khu vực này thành nơi chứa đầy sao nhất dải ngân hà.
Tiếp theo, cùng với tiếng nổ mạnh của sự tan rã quy mô nhỏ, chủ hạm May Mắn bị phân tách. Giống như sự sụp đổ của người khổng lồ trong vũ trụ, toàn bộ khoang thuyền, động cơ, đồ dùng hàng ngày, thi thể, vô số linh kiện như nội tạng bên trong bay ra, trong một phần linh kiện có thể di chuyển được trang bị bom hạt nhân, sau khi nổ mạnh thì nương theo lực tác động bay thẳng về phía quân địch.
Anh hùng sinh ra vì nguy nan, chết vì âm mưu.
Nương theo sự qua đời của vương tử, virus lây bệnh cũng chấm dứt. Đúng lúc này, một sự kiện làm người ra kinh ngạc đã xảy ra, phó hạm chứa chiến sĩ chưa bị lây nhiễm, chủ lực của đội hộ vệ hoàng gia, lại quay về khoảng không gian của đại dương tử vong.
""Chúng ta nghe theo mệnh lệnh của vương tử, đồng thời cũng nghe theo sự trung thành trong tim mình. Đội hộ vệ vĩnh viễn đi theo hoàng gia.""
Đợt tấn công liều chết lần thứ ba lại bắt đầu.
Ánh sáng, dùng tính mạng chiếu sáng trên con đường mà đế quốc đi.
Giống như một trận gió thổi lướt qua, giống như một luồng ánh sáng biến mất trong nháy mắt, vương tử kết thúc cuộc đời hoàn mỹ, cùng đội hộ vệ của người cùng nhau biến mất trong vũ trụ đầy sao.
Dicken dùng sự hi sinh của bốn mươi vạn người đổi lấy sự hủy diệt của hơn một nửa quân chủ lực của Germain. Lấy trận chiến này làm cột mốc, cuộc đại chiến vũ trụ lần thứ sáu khiến cho hơn mười tỷ sinh vật có trí tuệ hóa thành tro bụi bắt đầu.
Kash Friedrich Von Reader, vương tử đầu tiên của Dicken, chết trận năm DN4569 theo lịch đế quốc, hưởng thọ 24 tuổi.
Kash, em có câu muốn nói cho anh biết.
Không, em có rất nhiều lời muốn nói với anh, cho nên cần rất nhiều, rất nhiều thời gian để chuẩn bị.
Em thích cách anh đối xử với cha mẹ của em, thích anh đối xử tốt với bạn bè của em.
Em biết công việc của anh không cần sự giúp đỡ, nhưng em cảm ơn anh vì đã cho em cùng tham gia.
Em không thích lạp xưởng, nhưng rất vui vẻ ăn hết, vì em muốn mang đứa con cho anh.
Đúng vậy, em thích anh, và hơn nữa là yêu anh.
Em xin lỗi, lời đồng ý khi đó, chỉ vì sự giao dịch.
Nhưng em vẫn nhớ rõ, luôn luôn nhớ rõ ngày anh cầu hôn em gió thổi như thế nào, cảnh vật trở nên sáng lạn chỉ trong chớp mắt.
Lý do mà em muốn nói những lời này chính là: nếu bây giờ anh hỏi em, có nguyện ý gả cho anh hay không.
Đúng, em nguyện ý.
Hai sự bi thương thảm thiết
Đội hộ vệ thuộc hoàng gia hi sinh theo vương tử --- đây chính là cách sử sách nói. Nhưng trong vũ trụ có rất nhiều sự việc xảy ra một cách chân thật, chắc chắn là sẽ không được viết trong lịch sử.
Cách chiến trường tử vong bốn mươi hai năm ánh sáng, một con thuyền chiến đấu cỡ trung mở hình thức ẩn nấp đang di chuyển cưc nhanh. Đây là một chiến thuyền của Dicken tách khỏi chiến trường.
Chiến hạm cẩn thận tìm tòi gì đó, không bỏ qua bất cứ tín hiệu nhỏ bé nào xuất hiện trong không gian dịch chuyển. Sau ba tiếng chờ đợi trong lo lắng, rốt cuộc nó cũng đã phát hiện ra mục tiêu quý giá: một cái hộp tràn ngập chất lỏng trong suốt.
Chiếc hộp trôi nổi trong vũ trụ tối đen, tựa như một khối thủy tinh trong suốt, chỉ có một chút ánh sáng nhạt lóe lên báo hiệu sự tồn tại của nó.
Trong chất lỏng trong suốt là một cô gái đang say ngủ, chiếc váy trắng như tuyết mất đi sự mềm mại vốn có, bị đông lạnh cùng chủ nhân của nó ở nhiệt độ âm 200 độ trong chất lỏng. Chất lỏng trong suốt và chiếc hộp biến mất nhanh chóng trong bóng tối, thiếu nữ lẻ loi trôi lơ lửng, giống như một con rối bị vứt bỏ trong vũ trụ.
Cô bị đóng băng đột ngột trong trạng thái khẩn cấp, vẫn còn giữ nguyên tư thế khiếp sợ lúc ấy: đôi mắt trợn tròn, vẻ mặt bất động tại khoảnh khắc hoảng sợ và mê mang. Giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống đông lại thành một hạt băng trong suốt.
Ngay lúc chiến hạm May Mắn sụp đổ thì một vật nhỏ tầm thường không thu hút xen lẫn với các linh kiện bay ra, dùng hành động tự bảo để che dấu quá trình chạy trốn. Dùng hơn trăm lần dịch chuyển không gian để lừa gạt thoát khỏi sự theo dõi của quân địch, sau đó đau khổ giãy giụa đến được khu vực này.
Chiếc hộp nhỏ bé chứa đựng toàn bộ hi vọng của đế quốc.
""Tìm kiếm chấm dứt, chuẩn bị tiếp nhận công chúa"".
Shisha và Nedy lái chiến hạm này, nhận được mệnh lệnh cuối cùng của vương tử: đưa cô đến tay của cha.
--- ------ ------ ------
Một giấc mơ.
Cô nhìn thấy vô số thi thể nằm rải rác trên thuyền, trên thi thể đầy những vết lốm đốm màu tím, tỏa ra mùi hư thối. Từng gương mặt dữ tợn nhưng lại rất thân quen, đây là lính cần vụ phụ trách đưa cơm, kia là thông tin viên đã từng giúp cô đưa hàng.
Rita ôm cô xông về phía thuyền cứu sinh, mái tóc đỏ xinh đẹp liên tục tróc từng mảng lớn cùng với da đầu, giọng nói khàn khàn của cô ấy không ngừng xuyên qua tiếng bom đạn:
""Sống sót! Sống sót!""
Chiếc nhẫn khô héo. Không phải bị gãy, cũng không phải bị vỡ, ánh sáng kì lạ của kim loại rắn chắc kia đột nhiên mất đi sự sống giống thực vật, sự rực rỡ biến mất, mặt nhẫn nhăn nheo, huy chương thần thánh co rút lại thành một đống đường cong hỗn độn, không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu.
Một chiếc nhẫn vĩnh viễn không thể tháo ra, chứa đựng sợi thần kinh của anh, không hề báo trước, không rõ nguyên nhân, rơi rụng từng mảng nhỏ như lá khô khỏi tay cô.
Vì sao không chịu nói?
Bởi vì luôn luôn chậm chạp, nhát gan nhất thời, khiến cho anh vĩnh viễn mất đi cơ hội nghe câu nói kia.
Vì sao lại từ chối lời đề nghị cuối cùng của anh?
Bởi vì sợ bị tổn thương mà quen đẩy ngã, quen từ chối, quen không để ý. Mà anh luôn dịu dàng cười, quen bị đẩy ngã, bị từ chối, không được để ý.
Thì ra ngay từ đầu anh đã hiểu cô, biết đây là sự bảo vệ tâm hồn bản thân của một con người yếu đuối.
Mọi người chờ đợi trắng đêm không ngủ, có phải là anh đã sớm có linh cảm sẽ phải rời đi, cho nên không muốn bỏ lỡ bất cứ thời điểm bên nhau, một cơ hội nắm tay nào hay không?
Sao cô lại tin vào câu chuyện cổ tích kia, cho rằng kết thúc luôn là công chúa và hoàng tử vĩnh viễn sống hạnh phúc bên nhau?
Nhưng cô cũng đau đớn hiểu rõ, cho dù có nói ra, thì kết cục cũng sẽ không có gì thay đổi, chỉ làm tăng thêm sự quyến luyến khi anh còn sống mà thôi. Vô lực, làm cho người ta tuyệt vọng trong vô lực. Không có một thời khắc nào làm cho cô nguôi căm giận bản thân mình vì không đủ sức bảo vệ anh.
Càng làm cô đau khổ hơn, không phải là hơi thở nóng rực kia không còn, trái tim vững vàng không còn đập, mà là đôi mắt đen dịu dàng kia vốn luôn dõi theo cô, cho dù ở bất cứ đâu cũng luôn chăm chú nhìn vào mắt cô, đã vĩnh viễn nhắm lại.
Chiến sĩ mặc áo giáp sắt canh giữ trước cửa thành đóng chặt, không ngừng kêu gọi và chờ đợi mấy trăm ngày đêm, đến khi cửa lớn mở ra thì lữ khách đã rời đi.
Vườn hoa tiêu điều, thiên đường sụp đổ, kỳ lân cao ngạo xinh đẹp biến mất trong làn mưa đạn.
Uông Uông đã mất.
Một giọt lệ.
--- ------ ------
Trận chiến được mệnh danh là "" chiến dịch lời nguyền của Nergal"" này, làm cho toàn bộ vũ trụ nín thở trong ba giây. Germain dám ngang nhiên vi phạm công ước sử dụng vũ khí sinh hóa, sỉ nhục và tổn hại đến biểu tượng tinh thần của Dicken - gien thứ hai, không chỉ khiến cho hơn bốn mươi vạn chiến sĩ Dicken hóa thành tro tàn của vũ trụ, mà còn khiến cho vương tử chưa kịp lưu lại người thứa kế chết trận nơi sa trường, mất đi cơ hội quý giá để tiến hóa.
Tin tức truyền đến, cả nước xôn xao.
Mấy ngàn năm qua, Dicken chưa bao giờ phải chịu sự khiêu kích cùng sỉ nhục như thế, sau khi sự khiếp sợ qua đi, đế quốc nổi giận.
Không có nước mắt cũng không có tuyệt vọng, vì bảo vệ hoàng gia, bảo vệ đế quốc mà hi sinh là vinh quan lớn nhất của người Dicken, tên của bốn mươi vạn chiến sĩ được lưu danh sử sách. Người thân và bạn bè của họ đau buồn nhưng cũng kiêu ngạo, luôn chuẩn bị sẵn sáng đi trên con đường bảo vệ đế quốc vinh quang như những liệt sĩ kia.
Vương tử Kash ra đi đột ngột, ngay cả một chút di hài cũng không thể giữ lại làm kỉ niệm, ngay sau khi người biến mất sau vầng sáng kia, nhân dân mới phát hiện bọn họ đã mất đi một vị vương tử hoàn mỹ nhường nào.
Người có xuất thân cao quý, mặc dù mẹ không phải là người, nhưng lại là tiến sĩ trẻ tuổi nhất bảy tuyến, viện sĩ hàn lâm cấp cao nhất, đệ tử đắc ý nhất của nguyên lão Samuel.
Người tài hoa hơn người, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã vượt qua được kỷ lục chiến đấu của cha mình, trí lực, sách lược, năng lực chỉ huy đều là dưới một người trên vạn người.
Người thân thiết, chín chắn, còn ôn hòa, thân cận với dân hơn bệ hạ, cách nói năng, cử chỉ, bộ dạng, tính tình đều hoàn mỹ, không có chút thiếu sót nào.
Người còn là vinh quang lớn nhất của hoàng gia, năm hai mươi ba tuổi đã tìm được người định mệnh của mình.
Chỉ cần chờ thêm một thời gian ngắn nữa, người nhất định có thể vượt qua được hào quang của cha mình, trở thành một vị đế vương vĩ đại trong lịch sử của Dicken.
Chỉ tiếc rằng tất cả đều đã mất.
Mất đi con trai, hoàng đế dùng giọng nói lạnh như băng, phá biểu ngắn gọn thư tuyên chiến:
""Các người có thể thử phản kháng, nhưng chắc chắn trong danh sách các loại sinh vật sẽ không tồn tại tên của Germain và Neon.""
Ngoài ra, người cũng ký tên phê chuẩn đề án của quốc hội, là hiến pháp thời chiến Ba phương án:
1. Chính sách tàn phá đất: phá hủy và chiếm cứ toàn bộ khu sở hữu năng lượng và dinh dưỡng trên tinh cầu của địch, chặt đứt khả năng nhận được tiếp tế của quân địch.
2. Chính sách không thỏa hiệp: hiệp nghị đoàn kết các loại sinh vật, hiệp nghị bảo hộ sinh vật nhỏ, công ước Geneva, hiệp ước ngưng chiến, hiệp nghị đầu hàng vô điều kiện...tất cả đều không chấp nhận.
3. Chính sách liên đới: tất cả các chủng tộc, quốc gia, tổ chức, cá nhân dám cung cấp tài nguyên để giúp đỡ Germain và Neon đều bị xem là mục tiêu tấn công và tiêu diệt.