Anh Đến Từ Vực Sâu

Quyển 2 - Chương 36



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Trong một phòng riêng ở vũ trường trên phố Khanh Thủy, tiếng “ting~ ting~ ” vang lên, Trần Tam Hắc vội nhìn tin nhắn gửi đến.

Ngoài cửa có người vào báo cáo: “Anh Trần, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn chờ người qua.”

Trần Tam Hắc nói: “Cẩn thận một chút.” Gã dừng một chút rồi bổ sung: “Lại phái thêm vài người qua đó, nếu thất bại thì giết.”

Tên đàn em nghe vậy do dự: “Làm lớn chuyện như vậy sao?”

Trần Tam Hắc đáp: “Đổ tội lên đầu đám đua xe kia, kéo vài tên… Nói trong lúc đua xe, chúng xảy ra tranh chấp, nổi nóng không kiềm chế được giết người.” Gã phất tay: “Động tác nhanh lên, cho bọn chúng thử hàng mới.”

“Vâng.”



Phân cục khu Đông Thành.

Lão Tăng nhận cú điện thoại báo cảnh sát của Lý Toản, vừa cúp máy là vội vàng đi tìm cục trưởng Đồng.

Ông nghe xong lập tức phun hết nước trà lên chậu trúc phát tài trên bàn, chậu trúc như nắng hạn gặp mưa trào, cũng không biết có cứu được mấy cái lá trúc hơi úa vàng cuộn tròn không.



“Bộp” một tiếng, tách trà đặt mạnh xuống bàn, cục trưởng Đồng gào lên: “Lý Toản có bệnh hả!! Nó không thể ngoan một chút, học theo đội trưởng hình sự nhà người ta sao? Sao nó không báo cáo trước khi gây sự?! Cậu nói xem sao nó chuyên gây sự như thế?!”

Lão Tăng thầm nghĩ, báo cáo trước còn gây sự được sao? Mà chuyên gây sự không phải do sếp dung túng sao?

Chẳng qua bây giờ không thích hợp kích thích cục trưởng Đồng đang giận ngút trời, thế nên anh phụ họa theo ông: “Đúng là bệnh không nhẹ. Cục trưởng, bây giờ chúng ta điều bao nhiêu người đến phố Khanh Thủy?”

Cục trưởng Đồng chắp tay sau mông đi tới đi lui, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Điều một đội đến đó.”

Lão Tăng kinh hãi: “Sao lại cần nhiều người như vậy?”

Một đội ít nhất năm sáu chục người, chỉ một lần hành động thăm dò, sao phải phái nhiều người như vậy?

Cục trưởng Đồng tức giận nói: “Cậu nghĩ tôi nổi điên vô cớ à? Phố Khanh Thủy là nơi không ai quản lý, băng đảng đua xe hoành hành, xã hội đen, mại dâm, cờ bạc, ma túy, thứ gì cũng có. Hai năm gần đây hưởng ứng lời kêu gọi thanh trừ tệ nạn của Trung Ương, cùng với quy hoạch phát triển kinh tế thành thị, chúng ta nhiều lần đột kích phố Khanh Thủy, mại dâm cờ bạc đã cải thiện không ít nhưng tỉ lệ tội phạm vẫn cao không giảm.”

Cục trưởng Đồng dừng một chút rồi nói tiếp: “Cậu có biết vì sao không?”

Lão Tăng đáp: “Vì ma túy?”

“Chính là ma túy.” Cục trưởng Đồng xoay người, hai tay chắp sau mông nói: “Tỉnh Sở ngoài sáng trong tối tra xét không biết bao lâu, điều động vô số cảnh lực và tài lực, an bài không biết bao nhiêu nội gián vào mạng lưới ma túy của chúng, tất cả vì điều tra rốt cuộc nguồn hàng qua tỉnh Quảng đến hải ngoại là từ đâu.”

Lão Tăng hiểu ra: “Ở phố Khanh Thủy?”

“Chỉ là phán đoán của chúng ta.” Cục trưởng Đồng nói: “Đội phòng chống ma túy ở tỉnh sở đã bố trí từ lâu, các lưới đang từng bước siết chặt, xem phương hướng là trực chỉ vào thành phố Việt Giang.” Ông gãi đầu, càng nghĩ càng thấy chưa đủ an toàn bèn dứt khoát nói: “Tôi phải gọi điện cho Cục thành phố, yêu cầu Đội chống ma túy giúp đỡ.”

Lão Tăng cau chặt lông mày, ý thức được phố Khanh Thủy thật sự là đầm rồng hang hổ. Lý Toản đơn độc xông vào, e là sẽ gặp nguy hiểm. Anh nghĩ thế bèn nói nhanh với cục trưởng: “Tôi đi gọi người, lập tức xuất phát đến phố Khanh Thủy.”

Cục trưởng Đồng phất tay: “Đi đi.” Vừa dứt lời ông quay sang nói vào ống nghe: “Cục trưởng Tôn? Tôi là Đồng Bình khu Đông Thành đây, có chuyện tìm ông.”

Lúc lão Tăng ra khỏi phòng còn tiện tay đóng cửa lại, qua khe cửa vừa lúc trông thấy cục trưởng Đồng yêu cầu trợ giúp xong, lập tức giơ ống nghe ra xa lỗ tai. Khoảng cách xa như vậy mà anh còn nghe được tiếng  gào thét còn tức giận hơn cả cục trưởng Đồng truyền ra từ ống nghe.

Ngẫm nghĩ lại, hình như chỉ còn nửa tháng nữa là cục trưởng Tôn về hưu.

Vụ trọng án buôn lậu hải cảng vừa kết thúc không được bao lâu thì lại đến vụ này, phỏng chừng cục trưởng Tôn thù dai lại ghi thêm vài nét vào sổ rồi.



Câu lạc bộ thể hình Thiên Phong.

Lý Toản vào toilet kiểm tra đầu tiên, bên trong không có cửa sổ có thể chạy trốn được, toàn bộ phòng riêng đều kín mít. Hắn vừa đi tới vừa rút khẩu súng sau thắt lưng ra, lên đạn hai cái rồi nói: “Tôi bị lộ thân phận, chúng ta phải chạy đi.”

Giang Hành đóng va li lại hỏi hắn: “Rốt cuộc mục đích của cậu là gì?”

Lý Toản bắn vỡ camera giám sát trong phòng, nghe vậy chỉ nói: “Phá án. Mục đích tôi theo đuổi là điều tra rõ chân tướng, bắt tội phạm về quy án.”

Giang Hành hỏi tiếp: “Phá án là phải xuất quân ồn ào ồ ạt như vậy?”

“Phong cách cá nhân.”

Giang Hành xách va li lên ước lượng cân nặng, cảm thấy ok bèn xách lên đi đến gần Lý Toản.

“Đội trưởng Lý, cậu thiếu thành ý, giấu giếm rất nhiều.”

“Giang Hành…” Lý Toản cong môi, nụ cười có ý giễu cợt: “Hai ta là hợp tác nửa đường, kẻ tám lạng người nửa cân, đừng ai nói ai. Vừa nãy trao đổi tin tức ở ngoài đường, tôi và anh đều biết đó là những tin tức dễ dàng tra được.”

Nói cách khác, hai người họ không ai thật sự nói ra tin tức có ích. Lúc nãy trao đổi tin tức ngoài đường cũng vậy, đó chỉ là tin tức da lông vụn vặt, họ đều hiểu rõ trong lòng.

Giang Hành dựa vào tường, lỗ tai dán vào vách tường hành lang, nghe thấy tiếng bước chân hối hả dồn dập chạy tới rồi dừng ngay trước cửa. Y lên tiếng: “Hay là bây giờ chúng ta hợp tác lần nữa?”

Lý Toản lười biếng, không quá hứng thú: “Xem thành ý của anh.” Hắn cầm tay nắm cửa khẽ vặn mở, bỗng nói: “Anh đoán xem chúng có súng không?”

Cánh cửa “cạch” một tiếng hé ra một khe nhỏ, Giang Hành nhìn ra ngoài qua khe cửa, trông thấy một đám to con vạm vỡ. Chúng cầm dao bầu và súng săn thô sơ, trong đó có một người cầm ống kim tiêm đâm vào một lọ nhỏ chứa chất lỏng, thân ống tiêm nhanh chóng được bơm đầy chất lỏng. Gã cầm kim tiêm lắc lắc, rõ ràng không có ý tốt.

Giang Hành cài khóa va li, hướng Lý Toản ra hiệu. Hắn hiểu ý, vặn mạnh tay nắm mở tung cửa ra, chân bước xéo trượt ra ngoài.

Giang Hành thuận thế xông ra, đồng thời dùng va li ngăn cản con dao chém tới, khóe mắt liếc thấy khẩu súng bên hông đang nhắm ngay y, ngón cái ấn mở khóa va li, trực tiếp ném va li ra ngăn cản họng súng.

“Đoàng!” một tiếng thật lớn, một phát súng ngắn ngủi vang dội bắn trúng giữa va li hợp kim nhôm. Đáy va li lập tức xuất hiện vết lõm sâu, bi thép xuyên thủng bó tiền dày, ghim vào đáy va li, mùi thuốc súng lập tức lan tràn trong hành lang chật hẹp.

Tiền giấy đo đỏ rơi lả tả, ở mức độ nào đó che khuất tầm mắt của bọn côn đồ.

Lý Toản nhanh tay lẹ mắt bóp cò, mục tiêu là tay chân những tên cầm súng. Hắn hô lớn với Giang Hành: “Chạy!”

Trong lúc hỗn loạn, tên côn đồ cầm kim tiêm mặt mày dữ tợn nhào đến sau lưng Lý Toản, mũi kim lóe lên tia sáng bạc nhắm ngay phần cổ lộ ra ngoài của Lý Toản.

Giang Hành liếc mắt nhìn thấy, y né được con dao chém tới đồng thời tước vũ khí, tay phải nắm lấy cổ tay tên côn đồ, thuận thế vung khuỷu tay đánh mạnh vào con mắt đối phương, sau đó nương theo lực quán tính nhảy lên, đá trúng vai tên côn đồ đang cố đâm lén Lý Toản.

Giang Hành không hề khống chế sức lực, một cú kia cực kỳ hung ác, không thua gì võ sĩ quyền Anh chuyên nghiệp, thậm chí tên côn đồ gần đó có thể nghe được tiếng xé gió và tiếng xương vai gãy giòn của đồng bọn khi bị văng ra.

Lý Toản cúi người né con dao bổ ngang tới, hắn giơ tay lên, súng lục nhắm ngay nòng súng săn thô sơ mà bóp cò. Viên đạn bình thường 9mm bắn thẳng vào nòng súng săn, chạm vào viên đạn đang bắn ra trong khẩu súng săn, lập tức xảy ra nổ mạnh, nòng súng săn nổ tung. Thuốc súng đốt nóng nung chảy nòng súng và cả ngón tay tên côn đồ, lực nổ mạnh làm bàn tay gã nát bét, máu thịt be bét thấy cả xương trắng đã bị gãy, mà gã còn chưa kịp phản ứng.

Viên đạn bén lửa nổ tung văng ra bốn phía, ghim chặt vào tường, hoặc là bắn thẳng vào da thịt bọn côn đồ khiến chúng bị nứt xương

Mấy tên côn đồ xung quanh đau đớn kêu thảm, Lý Toản lướt qua bọn chúng chạy về phía Giang Hành. Y nhặt ống tiêm dưới đất lên, bẻ cong mũi kim đề phòng đâm trúng vào làn da yếu ớt.

Hai người liếc nhìn nhau, cùng chạy về phía cửa thang máy, nhưng thang máy đã bị khóa, ngay cả quét thẻ cũng không thể sử dụng. Hai người không còn cách nào khác, đành phải chạy theo lối phòng cháy, lối đi này thông xuống tầng 1, dưới tầng 1 toàn là xe đua cải tiến.

Lý Toản nhét súng ra sau lưng quần, dùng cùi chỏ đập nát tủ kính đựng bình chữa cháy, hắn lôi bình chữa cháy ra đập vỡ kính một chiếc xe đua rồi nhìn vào trong nói: “Khóa mật mã, không có chìa khóa.” Sau đó hắn tiếc nuối nói: “Không có dụng cụ.”

Giang Hành thầm nghĩ, ý này của Lý Toản chính là nếu có dụng cụ thì sẽ trộm xe luôn. Y lên tiếng hỏi: “Cậu ngồi mô tô được không?”

Lý Toản quay đầu lại: “Anh có chìa khóa?”

Giang Hành giơ tay ra, ngón trỏ móc một chùm chìa khóa điện tử từ xa lắc lắc: “Mới móc của đám côn đồ kia.” Y ấn xuống một chìa khóa điện tử, nghe tiếng vang từ một chiếc mô tô gần đó bèn đi qua.

“Ngầu!”

Lý Toản thấy Giang Hành bày dáng vẻ thích thú không hề che giấu như thế bỗng có chút tò mò, hắn quen biết y đã một thời gian, người này luôn giữ dáng vẻ thong dong, rất hiếm khi y thất thố hoặc để lộ cảm xúc rõ ràng. Hiện giờ thấy Giang Hành lộ vẻ thích thú như vậy làm hắn ngạc nhiên không thôi.

Giang Hành vòng qua một chiếc xe đua, trông thấy một chiếc mô tô phân khối lớn chiếm một chỗ đậu xe, hai mắt y lập tức tỏa sáng. Lý Toản không thích xe phân khối lớn đến vậy, nhưng hễ là đàn ông thì đều yêu thích chút lãng mạn nhỏ bé của nghệ thuật cơ giới.

Đây là một chiếc mô tô phân khối lớn rất ngầu, thiết kế thân xe mượt mà đánh thẳng vào linh hồn, phần lớn là màu đen và phần cạnh là đỏ, thiết kế và kim loại này trông vô cùng lãng mạn.

“Chúng nó đâu?”

“Bãi đậu xe tầng 1!”

“Nhanh đuổi theo!”

Đám côn đồ đã đuổi tới, Giang Hành cầm lấy hai cái mũ bảo hiểm để trên xe mô tô, y ném một cái cho Lý Toản rồi tự đội một cái, chân dài vòng qua thân xe nói với hắn: “Qua đây.”

Lý Toản cài mũ bảo hiểm rồi ngồi lên, vì thiết kế thân xe mà khi ngồi lên yên, cả người hắn sẽ bị tuột xuống. Ở giữa có một khối nhỏ để ổn định cơ thể không trượt, nhưng hai người đàn ông ngồi thật sự quá chật chội.

Lý Toản cau mày định nói gì đó thì Giang Hành đã vặn tay ga, giọng nói trầm trầm mang theo ý cười phát ra từ trong mũ bảo hiểm: “Đội trưởng Lý, thiện ý nhắc nhở, lúc cậu có cảm giác sắp bị hất bay thì nhớ ôm eo tôi.”

Lý Toản: “…” Hắn nắm chặt yên xe, điều chỉnh cơ thể cố song song với thiết kế hơi dốc của xe: “Lái xe đi anh bạn.”

Hắn vừa dứt lời thì đám côn đồ sau lưng đã đuổi tới. Súng săn đổi thành khẩu 95, nhắm ngay hai người mà nã đạn như điên. Lý Toản vừa định bắn trả thì chiếc xe đột ngột vọt lên, như tia sáng trực tiếp bay thẳng ra ngoài, không phải thẳng tắp mà là kiểu trườn như rắn.

Quán tính tốc độ quá lớn, Lý Toản cảm thấy như sắp bị hất văng ra, hắn theo phản xạ ôm lấy eo Giang Hành, cơ thể không tự giác hướng lên dán sát vào tấm lưng rộng của đối phương.

Giang Hành cúi người, nhanh chóng rồ ga, linh hoạt và mạo hiểm xuyên qua cơn mưa đạn của bọn côn đồ trong bãi đậu xe. Chiếc xe phân khối lớn chạy với tốc độ và phong cách như đua xe trên đường đua, lạng lách cong quẹo, mấy lần nghiêng xe đến sát đất.

Cửa ra vào bãi đậu xe đang từ từ hạ xuống, Giang Hành liên tục tăng tốc, tay ga run rẩy, chiếc xe gầm rú với tốc độ cao nhất, xe phân khối như con báo lao thẳng về phía trước.

Giang Hành nhìn thẳng phía trước, hữu tình nhắc nhở: “Cúi thấp người!”

Lý Toản dán sát vào lưng y, cũng cúi người thật thấp, cơ thể song song với mặt đất. Thậm chí hắn có thể thấy bánh xe ma sát với nền đất xẹt ra tia lửa, mũ bảo hiểm lướt qua cửa cuốn đang hạ xuống.

“Đoàng đoàng đoàng” một loạt tiếng súng nã vào cửa cuốn tạo thành những vết lõm nhỏ, nhưng Giang Hành đã chở Lý Toản chạy ra khỏi câu lạc bộ Thiên Phong, cả người và xe chạy vào ngõ tối bừa bộn.



Phòng riêng trong vũ trường.

“Anh Trần, bọn chúng chạy thoát rồi.”

Trần Tam Hắc nghe thế lập tức chộp lấy gạt tàn thuốc bằng thủy tinh ném tới, tên đàn em bị ném chảy cả máu đầu. Gã thuận khí rồi nói: “Cho đám đua xe chơi chút hàng, tranh thủ thời gian sơ tán những người trong câu lạc bộ. Hai tên kia vẫn còn ở phố Khanh Thủy, giết được thì giết, không được thì gây thêm chút chuyện. Còn nữa, mấy sòng bạc ngầm và tiệm gội đầu trong phố đều đóng cửa hết đi. Mấy con đào chúng ta nuôi trong vũ trường, bảo chúng nó ở yên đừng hoạt động.”

Tên đàn em vâng vâng dạ dạ rồi hỏi tiếp: “Anh Trần, chỉ là hai tên lạ hoắc gây chuyện, chúng ta có cần phải để ý đến thế không?”

Trần Tam Hắc: “Chúng là cớm.”

“Cớm?! Bọn chúng phát hiện được gì rồi sao?”

“Một tên là cớm, chính là đội trưởng Đội hình sự khu Đông Thành.” Gã lấy di động ra tìm một video tin tức xã hội, chính là video về vụ té lầu ở đại học Việt Giang. “Chắc là đến tra án mạng.”

Tên đàn em nhận ra Lưu Siêu trong video, một tên hạ lưu ngồi ăn rồi chờ chết, chẳng qua gã cho rằng cớm đến điều tra phố Khanh Thủy vì Lưu Siêu lăn lộn ở đây, gã không hề biết trong vụ này còn có thuê người mưu sát.

Di động của Trần Tam Hắc bỗng reo lên, gã liếc nhìn số hiển thị, phất tay cho tất cả ra ngoài rồi mới nghe máy. Đầu dây bên kia hỏi gì đó, Trần Tam Hắc kiềm nén bực bội nói: “Lưu Siêu là phế vật không sai, nhưng rất dễ lợi dụng. Bây giờ nó chết rồi, người chết vĩnh viễn câm miệng!”

Giọng nói đầu dây bên kia khá bình thường: “Đừng gây chuyện nữa! Hiện tại là thời điểm cực kỳ nhạy cảm, tỉnh Quảng đánh ma túy càng lúc càng nhiều, chúng ta đã bị chặt đứt không ít đường dây.”

“Tuyệt đối không thể bị chặt đứt đường dây ở thành phố Việt Giang.”

“Tốt nhất anh nên ngẫm lại xem bản thân có gánh nổi hậu quả không.”

“Lưu Siêu và tên cớm gã dẫn đến là chuyện của địa bàn tao. Chuyện của tao, mày ít quản đi.” Trần Tam Hắc cúp điện thoại, suy nghĩ một chút vẫn không nguôi cơn giận. “Dcm mày! Ai cũng là chó, mày còn tưởng mày là lão đại?”

Gần đây người ở đầu dây bên kia luôn yêu cầu Trần Tam Hắc phối hợp làm việc, nhưng địa vị hai bên ngang nhau, vốn không ai phục ai. Hiện tại con chó kia yêu cầu Trần Tam Hắc – cũng là một con chó khác –  phục tùng hắn, Trần Tam Hắc nghĩ buồn cười, trong lòng không phục.

Thế là gã cố tình làm trái, hạ lệnh nhất định phải giết chết tên cảnh sát hình sự đội hình sự khu Đông Thành.



Đội phòng chống ma túy cục thành phố Tân Châu.

Chạng vạng, Đội phòng chống ma túy nhận được tin tức về ma túy loại mới từ khu Đông Thành. Rạng sáng, còn đang nằm trong chăn thì bị một cú điện thoại đánh thức.

Khi nghe bên kia thông báo là đội trưởng Lý Toản đội hình sự khu Đông Thành đơn thương độc mã xông vào phố Khanh Thủy, tất cả đều ồn ào: “Móa! Trâu bò!”

“Đây là người liên đới đến vụ trọng án buôn lậu hải cảng lần trước đúng không? Hắn nghiện làm anh hùng rồi sao?”

“Nghe nói điều tra án mạng, vụ té lầu ở đại học Việt Giang…”

“Điều tra án mạng còn dính đến ma túy loại mới, đúng là thể chất rước lấy bất ngờ ngoài ý muốn.”

“Cấp trên có nhắc tới phố Khanh Thủy, đó là khu vực theo dõi trọng điểm trong năm nay.”

“Nếu đúng là hang ổ ma túy thì thể chất của đội trưởng Lý khu Đông Thành đúng là tuyệt vời.”

Đội phòng chống ma túy xách súng, mặc áo chống đạn, ngay ngắn trật tự nhảy lên xe cảnh sát, vừa kiểm tra trang bị trên người vừa nói chuyện: “Thật hay giả? Vậy đội trưởng Lý này hay gây chuyện lắm, dù là cấp dưới của ai thì đều là kẻ gây họa.”

Đội trưởng Đội phòng chống ma túy khoanh tay ngồi trong xe, nghe vậy mở mắt nói: “Đâu chỉ là kẻ gây họa. Mấy cậu mới tới nên chưa nghe danh tiếng của hắn trước đây…”

“Danh tiếng thế nào?”

“Một chữ độc.”



Phân cục khu Bắc Điền.

Thái Tú Anh ngồi trên băng ghế, lưng còng xuống, hai mắt đờ đẫn lại né tránh, cơ thể gầy gò nhỏ bé phảng phất như cuộn tròn lại. Con trai bà đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ gần như giống hệt bà.

Bọn họ cúi đầu đếm bước chân vội vã qua lại, giết thời gian trong đêm khuya.

Một lúc lâu sau, Quan Kim nhỏ giọng: “Mẹ, em đang ở đâu?”

Thái Tú Anh đáp: “Ngủ.”

“Sao em không gặp chúng ta?” Hắn uể oải nói: “Có phải vẫn còn giận?”

Thái Tú Anh vỗ vỗ cánh tay hắn, khàn khàn nói: “Đợi con bé hết giận là được. Chờ đi… Chúng ta chờ một chút sẽ được gặp mặt.”

Quan Kim: “À, phải đợi em gái.” Hắn hơi mất mát ngả đầu dựa lên bờ vai gầy của mẹ, giống một đứa bé không chịu lớn.

Một cao to, một nhỏ gầy, nhỏ gầy đang bảo vệ cao lớn, thoạt nhìn không cân bằng chút nào, nhưng họ sống nương tựa lẫn nhau, đã tập mãi thành quen.

Nữ cảnh sát đi ngang qua liếc nhìn họ, có chút không đành lòng, nhưng nhớ tới kết quả điều tra được lại không kiềm được cau mày, cảm thấy thông cảm cho Quan Ngân đã mất.

Nữ cảnh sát lắc đầu, đẩy cửa đi vào phòng rồi nói: “Đội trưởng Liêu, đã tra được các mối quan hệ xã hội và hoàn cảnh làm việc của Quan Ngân khi còn sống. Cô ta làm việc trong một công ty vận tải tàu thuyền ở cảng Bắc Điền, quy mô khá lớn, đã phát hành cổ phiếu ở Hong Kong.”

“Tên là… Công ty hậu cần quốc tế Triều Nhật.”

Hết chương  36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.