Anh Đến Từ Vực Sâu

Quyển 3 - Chương 76



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Bảy giờ sáng, Lý Toản đúng giờ thức dậy, tắt báo thức trong điện thoại di động, cả người hơi ướt mồ hôi bèn đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ thoải mái rồi bước ra.

Trên bàn cơm là bánh bao thịt nóng hổi và sữa đậu nành, Giang Hành cắn ống hút, từ từ hút sữa đậu nành, tất cả sự chú ý tập trung vào màn hình di động trên tay.

“Dậy rồi à?” Y tùy ý chào một tiếng, hai mắt vẫn không dời khỏi màn hình di động: “Tôi vừa lấy được thẻ thành viên cao quý nhất của câu lạc bộ Kinh Cửu Mục Mã, khách hàng cao cấp VIP, thành viên trung tâm nội bộ, có thể sử dụng rất nhiều hạng mục. Ồ, ở đây có cả môn thể thao vận động mạnh như dù lượn?” Y lướt xuống, thấy ghi chú nho nhỏ bèn nói: “Nghiệp vụ chờ triển khai… Có tâm ở sự nghiệp là chuyện tốt.”

Lý Toản ngồi xuống, tay trái cắm ống hút vào ly giấy đựng sữa đậu nành, tay phải cầm lấy một cái bánh bao trắng trắng tròn tròn có phần đỉnh hơi nhăn nheo, hắn đưa bánh bao lên miệng, nghe vậy nói: “Sao bảo có tiền cũng không thể một bước thăng thành khách hàng cao cấp?”

Đội phó Hình của Cục thành phố Tân Châu phụ trách điều tra câu lạc bộ, quả nhiên gặp trở ngại, trở ngại lớn nhất chính là việc câu lạc bộ che giấu danh sách khách hàng cao cấp, mà những khách hàng này có khả năng rất lớn có tiếp xúc với buôn người.

Đáng tiếc danh sách nằm trong tay tên chủ câu lạc bộ, thế nhưng y nghe tiếng gió đã kịp thời ra nước ngoài lánh nạn, mà ngay cả thông tin tuyến bay của y cũng bị xóa một cách công khai.

Không có chứng cớ xác thực, thậm chí vô pháp đóng băng tài khoản cá nhân.

Biết rõ chứng cứ nằm ở đâu, nhưng muốn lấy chứng cứ lại liên tục bị cản trở, có thể tưởng tượng cảnh sát bị nghẹn đến cỡ nào.

“Quản lý câu lạc bộ có chặt chẽ đến đâu thì cũng muốn mở rộng kinh doanh, kinh doanh buôn bán đơn giản vì tiền tài lợi ích. Không kinh doanh buôn bán được không phải vì phe Giáp có nguyên tắc, mà là do phe Ất có thể cho lợi ích quá nhỏ.” Giang Hành chỉ chỉ vào chính y: “Tôi, một con cá lớn trong biển bơi tới.”

Lý Toản giật giật khóe miệng, cắn một miếng bánh bao thịt, hắn nhai chưa được hai cái thì mặt bỗng nhiên tái ngắt.

Hai má hắn giật giật, vai run lên, cổ họng như nghẹn, muốn nôn nhưng không nôn, khó chịu không thôi, hắn không dám nhai lại không muốn phun ra lãng phí thức ăn, Lý Toản đau khổ nuốt trọng miếng bánh bao, sau đó chộp lấy ly sữa đậu nành hút như điên, xua tan mùi lạ trong miệng.

Uống hơn nửa ly sữa đậu nành mới miễn cưỡng xua tan mùi lạ, Lý Toản hung hăng trừng mắt nhìn Giang Hành: “Bánh bao rau thơm… Anh là loại ma quỷ gì vậy?!”

Giang Hành ngập ngừng: “Không ngon hả?”

Hắn phát điên nói: “Người bình thường có ai thích ăn rau thơm nhồi hơn phân nửa cái bánh bao không hả? Anh là cuồng nhân *hắc ám liêu lý?!” Hắn biết Giang Hành có khẩu vị nặng, nhưng không ngờ y bệnh nặng đến cỡ này.



*Nghĩa rộng là dùng nguyên liệu không rõ ràng, cách thức nấu ăn quỷ dị khiến món ăn có hình dạng, màu sắc, mùi vị kỳ quái, hoàn toàn không ăn được. Từ này xuất phát từ Nhật.

Bánh bao rau thơm… Lý Toản run rẩy cả người, mùi vị thật đáng sợ.

“Không khoa trương như vậy chứ?” Giang Hành thật sự nghĩ mùi vị vẫn được, y không hề có chút tự giác đối với khẩu vị nặng của bản thân. “Còn có bánh bao thịt cà rốt và bánh bao thịt bắp cải, tôi lựa ra rồi đây.”

Lý Toản bẻ cái bánh bao y lựa ra làm hai, thấy là khẩu vị của người bình thường mới yên tâm: “Lần sau có thức ăn mùi vị kỳ quái nhớ báo sớm một chút.” Nét mặt hắn từ từ dịu lại, tiếp tục đề tài vừa rồi: “Tra được gì rồi?”

“Cảnh sát đang để ý đến câu lạc bộ, hội viên tạm dừng hoạt động, nhưng có gửi một bảng các danh sách hạng mục.” Giang Hành chạm vài cái trên màn hình di động rồi đưa cho Lý Toản xem: “Đây là những hạng mục tôi có thể tham gia, hàng loạt hoạt động thể thao mạo hiểm, phiêu lưu trong rừng cây… Các biện pháp an toàn được áp dụng thích hợp, chơi như chơi trò chơi gia đình, đều không thú vị. Nhưng có một mục tôi thấy hứng thú.”

“Mục nào?”

“Thịnh Yến Tinh Hải.” Giang Hành bấm mở mục Thịnh Yến Tinh Hải, phần giới thiệu nói đây là bữa tiệc long trọng, nhiều người tham gia, địa điểm không giới hạn.

Y nói tiếp: “Những bữa tiệc thế này thường được tổ chức trên du thuyền, biển rộng mênh mông, bóng đêm vô biên, có thể phòng ngừa người bên ngoài đi nhầm vào và phá rối, lại có thể tiêu hủy chứng cứ trước khi xảy ra bất trắc, rất dễ thu dọn tàn cục. Tính bảo mật và an toàn đều cao, thông thường du thuyền sẽ dừng ở vùng biển quốc tế, không chịu chế tài pháp luật của bất kỳ quốc gia nào, thế nên không phải kiêng dè bất cứ điều gì.”

“Anh từng đi rồi?” Hắn hỏi.

Giang Hành suy nghĩ kỹ rồi nói: “Đi rồi. Khi đó tôi còn vị thành niên, người lớn trong nhà dẫn tôi đến đó mở mang kiến thức. Chiếc du thuyền đó nhiều lắm là bán đấu giá vũ khí, di vật khảo cổ và virus nấm cây, là tiêu chuẩn mà vị thành niên có thể tiếp thu, thế nên người lớn nhà tôi mới dẫn đến đó.”

Lý Toản: “…” Giao dịch vũ khí phi pháp và đầu cơ trục lợi di vật khảo cổ là tiêu chuẩn vị thành niên có thể tiếp thu? Người lớn nhà anh cởi mở ghê.

Giang Hành cười cười, hời hợt nói: “Bởi vì nó không công khai mua bán mạng người.”

Tuy rằng những giao dịch phi pháp khác cũng thấm máu tươi, nhưng ít ra rất cả những người tham gia vẫn còn quan tâm đến lớp da người bên ngoài của họ.

Giang Hành nói tiếp: “Tôi đã nhận được thư mời, chưa nói thời gian xuất phát và địa điểm, đến lúc đó nói tiếp.”

Lý Toản không có ý kiến, hắn giải quyết xong bữa sáng rồi ra ban công đánh quyền, nửa tiếng sau vào nhà tắm thêm lần nữa, thay quần áo sạch rồi mới ra ngoài.

Xe cảnh sát của Đội hình sự phân cục thiếu mất một chiếc, Lý Toản đi vào Đội hình sự, không thấy Trần Tiệp đâu, hắn đoán cô đã lái xe đi rồi.

Lão Tăng và Quý Thành Lĩnh gục xuống bàn ngủ gật, Vương Đang Đang ngẩng đầu gọi Lý Toản qua: “Vé một ngàn tám, 2 giờ chiều bắt đầu, 11 giờ tối kết thúc. Anh có thể đến đó lúc 8 giờ tối, giữa chừng họ nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ.”

Lý Toản nhận được chụp màn hình vé điện tử và mã QR Vương Đang Đang gửi qua, hắn gật đầu nói: “Vất vả rồi.” Nói xong hắn quay về phòng làm việc xem hồ sợ vụ án.

Tầm 10 giờ sáng, Trần Tiệp dẫn Phương Minh Húc về thẩm vấn theo thông lệ, lão Tăng gọi Lý Toản đến xem quá trình thẩm vấn.

Hắn đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, trước kính thủy tinh một mặt quan sát Phương Minh Húc, lát sau hắn đi vào phòng quan sát đối diện, nhận chai nước lạnh lão Tăng đưa tới uống một hớp.

Trong phòng thẩm vấn, Trần Tiệp hỏi Phương Minh Húc: “Có biết Phương Minh Hi không?”

“Vốn không biết, giờ thì biết rồi.”

“Sao bây giờ lại biết?”

Phương Minh Húc đáp: “Vì có người tới tìm tôi, nói tôi được cha mẹ tôi nhận nuôi, còn nói tôi và một người tên là Phương Minh Hi là hai chị em. Nhưng tôi không quen biết Phương Minh Hi, càng không phải là trẻ mồ côi được nhận nuôi, tôi đúng là Phương Minh Húc!”

Trần Tiệp nói: “Anh không biết Phương Minh Hi, vậy tại sao lại lấy tên Minh Hi đặt cho phòng khám tâm lý? Phòng khám tâm lý Minh Hi, đừng nói với tôi chỉ là trùng hợp. Phương Minh Húc, rất nhiều điểm chứng minh anh biết Phương Minh Hi, anh chính là ‘Phương Minh Húc’.”

Bóng đèn chiếu vào người Phương Minh Húc, khiến cả người hắn phơi bày dưới ánh sáng không nơi ẩn nấp, hoàn toàn đối lập với cảnh sát gần như không bị chiếu sáng, vô hình chung tạo thành tâm lý bị chèn ép.

Phương Minh Húc cắt kiểu tóc đàn ông lưu hành hè năm nay, không vuốt sáp, tóc ngắn hơi vàng gọn gàng sạch sẽ thoải mái, hắn mặc áo thun cổ tròn ngắn tay và quần dài chín phân, gương mặt trắng trẻo, ánh mắt trầm tĩnh, trông như một sinh viên trẻ tuổi.

Không nhìn ra hắn có điểm nào giống tên hung thủ cực kỳ hung ác tàn nhẫn hành hạ Hàn Kinh Văn và Liêu Học Minh đến chết.

Phương Minh Húc im lặng rất lâu, Trần Tiệp nhịn không được cau mày hỏi: “Hỏi anh sao không nói?”

Phương Minh Húc liếc nhìn cô, chậm rãi nói: “Tôi nói tôi không phải là ‘Phương Minh Húc’ được nhận nuôi như cảnh sát nói, cũng không biết Phương Minh Hi, nhưng cô lại nói phải, tôi bó tay. Tôi muốn hỏi cô, cô nói tôi là ‘Phương Minh Húc’, có bằng chứng không?”

Trần Tiệp vỗ bàn: “Phương Minh Húc! Tôi có thể moi ra hết tất cả hồ sơ lý lịch của anh từ nhỏ đến lớn! Có thể lấy DNA họ hàng của anh để so sánh, có rất nhiều cách chứng minh thân phận của anh, chẳng qua chúng tôi cho anh một cơ hội, thành khẩn khai thật sẽ được khoan hồng.”

Phương Minh Húc: “Tôi đã nói thật.”

“Anh ―!”

Trần Tiệp hơi tức giận, Phương Minh Húc thì mặt không thay đổi.

Hai người đối diện, Phương Minh Húc bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa hai đầu lông mày nói: “Trần Tiệp, tôi coi cô là bạn. Chúng ta quen biết không lâu, cô không tin tôi, hoài nghi tôi bụng dạ khó lường, tôi có thể hiểu được, nhưng cô đã là cảnh sát, trước khi nhận định tôi có tội thì phải có bằng chứng chứ.”

Trần Tiệp đáp: “Phương Minh Húc, nếu anh đúng là ‘Phương Minh Húc’, trước khi cha mẹ anh bị tai nạn xe qua đời từng đến viện mồ côi làm thủ tục nhận con nuôi, mà anh mắc bệnh tim nghiêm trọng, từng bệnh đến nỗi không thể ra khỏi cửa nhà, tại sao cha mẹ qua đời, anh dần dần có thể quay về cuộc sống bình thường? Tại sao tên anh và kẻ tình nghi cảnh sát đang điều tra lại giống nhau như đúc? Tại sao tên phòng khám của anh lại là Minh Hi?”

Phương Minh Húc há miệng, Trần Tiệp lớn tiếng cắt ngang: “Đừng bảo tôi phải có bằng chứng! Anh thành thật trả lời câu hỏi của cảnh sát trước đi!”

“Trùng hợp.”

Phương Minh Húc chỉ đáp hai chữ, hỏi nhiều hơn nữa cũng chỉ nhận được hai chữ này mà thôi.

Trần Tiệp bị chọc tức không nhẹ, vòng vo một lúc lâu với Phương Minh Húc mà vẫn không moi được tin gì có ích. Đặc biệt hắn còn là bác sĩ tâm lý, am hiểu nhất là thăm dò ý tứ của người khác qua lời nói và sắc mặt, hắn đủ kiên nhẫn, sau khi xác định cảnh sát không có bằng chứng xác thực, hắn càng không phối hợp.

Dù Trần Tiệp hỏi gì thì hắn vẫn ngậm chặt miệng.

Trong phòng quan sát, lão Tăng lên tiếng: “Tên này cạy miệng không ra.” Đợi một lát không thấy hưởng ứng, anh quay đầu nhìn Lý Toản: “Đội trưởng, chỉ điểm mọi người một chút.”

Lý Toản bỗng hỏi: “Phòng khám tâm lý Minh Hi là của Phương Minh Húc? Ở CBD khu Tân Châu?”

Lão Tăng gật đầu: “Sao vậy?”

Lý Toản bước nhanh về phòng làm việc, lục lọi lấy ra tập hồ sơ hắn đã đánh dấu tối qua trên bàn làm việc lộn xộn, hắn mở ra đọc lướt nhanh như gió, nhanh chóng tìm thấy vụ án mạng trong khách sạn hồi tháng 4, một trong những người chết mắc bệnh trầm cảm nặng, từng khám bệnh ở phòng khám…

PHÒNG KHÁM TÂM LÝ MINH HI!

Hắn tiếp tục lật xem hồ sơ hai vụ tai nạn xe ngoài ý muốn, Lương Hoa Quân tông chết Chu Bác Tư, con gái ông ta là Lương Tiểu Chỉ từng chạy chữa ở phòng khám tâm lý Minh Hi. Vụ tai nạn xe còn lại thì cô gái bị thương nặng đang hôn mê, cũng từng khám bệnh ở phòng khám tâm lý Minh Hi.

Lý Toản xoa xoa hai đầu lông mày, gọi Quý Thành Lĩnh vào bảo cậu và mọi người lật xem những hồ sơ đã kết án được phán là tai nạn ngoài ý muốn hoặc giết người vì tình lần nữa.

“Tìm vụ án có người bị hại từng tiếp xúc trực tiếp hoặc gián tiếp với Phòng khám tâm lý Minh Hi.”

Hết chương 76


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.