Anh Động Tâm

Chương 5: Ẩn tình



Edit: meowluoi

Lâm Tư phản bội làm Kỳ Diệu rất khó chịu.

Tám tuổi cô đã đến nhà họ Lâm, lúc cô cô đơn nhất, sợ hãi nhất, là Lâm Tư ở bên cạnh cô, dạy cô học, cho cô đồ ăn ngon, mỗi ngày đều chọc cô cười vui vẻ. Lâm Tư lớn hơn cô năm tuổi, theo lý mà nói, đột nhiên có em gái nhỏ xuất hiện bên cạnh mình, ba mẹ anh yêu quý, còn gọi "anh". Quấn lấy "anh" - - thậm chí, khi anh bị bệnh, huyên náo cả nhà ầm ĩ khiến gà chó không yên. Nhưng mà, mười ba tuổi Lâm Tư là một người dịu dàng, anh trai lớn nhà bên cạnh hiểu chuyện, mỗi lần nghe anh nói, cùng anhchơi đùa, làm Kỳ Diệu cảm thấy ấm áp như tắm gió xuân.

Vài năm qua đi, bé gái trở thành một thiếu nữ, tình yêu đầu tiên, trong mắt, trong lòng chỉ có anh.

Mãi cho đến năm mười bảy tuổi, cô đến trường gọi tìm anh, mang Lâm Tư đến chỗ không người, tỏ tình với anh. cô sợ Lâm Tư từ chối cô trước mặt bao nhiêu người, dù sao, lúc đó anh sắp tốt nghiệp đại học, mà cô, mới trải qua lễ rửa tội người chưa thành niên. Ai ngờ Lâm Tư nghe cô tỏ tình, khong những không nghiêm mặt, ngược lại còn mang cô ôm vào trong ngực.

một khắc kia, Kỳ Diệu cảm thấy hạnh phúc muốn ngất lịm đi. cô vui vẻ thì ra anh Lâm Tư cũng có ý với cô. Cộng thêm vợ chồng nhà họ Lâm cũng coi trọng nuôi cô từ nhỏ đến lớn, chuyện của hai người được chấp thuận. Nhưng mà, bọn họ đã ước định, mặc kệ là kết hôn hay làm gì, cũng phải đợi Kỳ Diệu tốt nghiệp đại học, trước đây, cô học rất giỏi.

Khi đó, cô cảm thấy anh Lâm Tử vừa tôn trọng vừa bảo vệ cô, rất kích động, hận không thể ngày mai gả làm vợ anh.

Lúc đó cô chưa được mười tám tuổi.

Bây giờ Kỳ Diệu nghĩ lại.

không phải không thừa nhận, cô cần phải cảm ơn người đứng trong bóng tối vạch trần chân tướng - - mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì.

Thế nhưng không lâu sau Kỳ Diệu biết được người gửi những thứ đó - - chính là người ôm ấp cùng Lâm Tư!

"Cái này là tớ thuê thám tử điều tra được. Kỳ thật, tớ đã sớm nghi ngờ cô ta giở trò sau lưng, bởi vì nếu cậu biết chuyện này, sẽ rời bỏ Lâm Tư, cô ta mới thắng. Nếu là người khác, không có mục đích, ai rảnh rỗi làm chuyện này, cố ý gửi những thứ này cho cậu chứ?"

Tề Tâm Hân nói cho Kỳ Diệu. Chỉ là, Kỳ Diệu không hiểu, lúc trước có người gửi cho cô, tự xưng là bạn học, hai người nói chuyện với nhau. Về sau, hai người nói chuyện với nhau mấy lần, người kia đột nhiên không có động tĩnh. cô tưởng rằng, đối phương chỉ cảm thấy không quen cô, cho nên không nhắn nữa, không lường trước được nửa tháng sau, những chứng cứ kia đột nhiên được gửi tới, làm cô trở tay không kịp.

Bây giờ nghĩ lại, vị "Bạn học cùng trường" này bị trộm số điện thoại, nếu không chính là sớm có âmmưu.

Nhưng bất luận là như thế nào, mục đích của cô bé kia, đã đạt được.

"Cậu vẫn muốn gả cho nhà họ Lâm sao?"

Kỳ Diệu lắc đầu.

"Tốt lắm, ngày mai đi với tớ tìm người đàn ông cặn bã kia."

Kỳ Diệu ngẩn người, mê mang mở mắt.

"A?"

" "A" cái gì mà "A"!" Tề Tâm Hân trừng mắt, "anh ta lừa cậu nhiều năm như vậy, hơn nữa còn muốn lừa tiếp, muốn lừa cậu làm vợ anh ta, cậu muốn buông tha cho anh ta như vậy sao?"

"Tớ..."

"Đả kích người đàn ông cặn bã, cậu phải có trách nhiệm! Diệu Diệu, thời điểm này, cậu không thể nhân từ nương tay!"

"..."

Kỳ Diệu không còn gì để nói, hít vào một hơi thật sâu, sau đó thở ra.

cô nhìn chăm chú bạn cùng phòng của mình đang tức giận, buồn bã nói: "Tâm Hân, tớ biết ý tốt của cậu, muốn thay tớ lấy lại công đạo. Nhưng mà, chú Lâm và dì Lâm dù sao cũng chăm sóc tớ mười mấy năm, anh Lâm Tư... anh ấy cũng luôn bên cạnh chăm sóc tớ, cho dù anh ấy lừa gạt tình cảm của tớ, nhưng chưa bao giờ vượt ranh giới. Lui một bước, nam hoan nữ ái, ngươi tình ta nguyện, anh ấy chỉ thay lòng đổi dạ, không có lừa gạt tớ, tớ có thể làm gì anh ấy chứ?"

Tề Tâm Hân đương nhiên không bị nha đầu thuyết phục, đặt mông ngồi xuống cạnh cô, nghiêng người, lay cánh tay cô.

"Diệu Diệu, cậu tỉnh lại đi! Người nhà họ Lâm chăm sóc cậu, vì ba cậu gửi tiền sinh hoạt! Có trời mới biết họ chấm mút..." nói đến đây, cô ấy im miệng, bình tĩnh hơn một chút, "Diệu Diệu, vốn tớ khôngmuốn nói chuyện này, nhưng nhìn cậu xem, Lâm Tư đối với cậu như vậy, cậu còn coi anh ta như bảo bối, mang người nhà họ Lâm thành ân nhân, tớ thật sự là..."

Nhìn không được.

"Còn nhớ hai năm trước, tớ theo cậu đến nhà họ Lâm chơi không?" Trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định, Tề Tâm Hân nghiêm mặt nhìn chăm chú vào mắt Kỳ Diệu, đột nhiên nói, "Có một lần, tớ ở trong bếp nghe được dì và chú Lâm nói chuyện, nói Lâm Tư cưới cậu có cái gì không tốt, hai nhà đều hiểu nhau, quan trọng nhất chính là, nhà cậu còn có tiền! Cậu là con gái duy nhất của ba cậu, ông ấy ở nước ngoài nhiều tiền như vậy, đều sẽ cho cậu, cho nhà họ Lâm không phải sao?"

Nghe Tề Tâm Hân nói đến đây, sắc mặt Kỳ Diệu thay đổi.

"Khi đó tớ nghe được những lời kia, không được thoải mái, tớ thấy Lâm Tư đối với cậu không tệ, tớ mới không nói cho cậu. Ha ha, bây giờ nghĩ lại, Lâm Tư rất giống với ba mẹ anh ta, anh ta muốn lừa cậu trên tay, sau đó nuốt tiền nhà cậu!"

Kỳ Diệu nghe cô ấy dự đoán, không phản bác được.

thật sự là như vậy sao? Trước đây rất lâu, cô đã phát hiện, cha mẹ Lâm rất ham món lợi nhỏ - - ngoài miệng đều khách khí, nhưng chưa từng từ chối cô đưa quà, cho dù chỉ là hai cân trái cây - - nhưng côvẫn luôn cho rằng, thế hệ trước tuổi trẻ chịu nhiều đau khổ cho nên coi trọng những thứ này, và bọn họ quan tâm đến lòng hiếu thảo của cô.

Nhưng đến lúc này, có lẽ... cô phải nói rõ mọi chuyện với họ?

"Diệu Diệu, cậu nghe tớ, Lâm Tư không xứng, người nhà họ Lâm không thật sự đối tốt với cậu. Nếu cậu là con gái nhà nghèo, bọn họ sẽ không nhiệt tình với cậu như vậy! Người tham đồ phú quý, cậu khôngnên đối tốt với bọn họ. Cậu mang chứng cứ đi tìm Lâm Tư ngả bài, tính sổ, lại không nghĩ làm thế nào với chú Lâm và dì Lầm sao? Là anh ta có lỗi với cậu trước, nếu không phải cậu kịp thời phát hiện, cậu nghĩ bọn họ sẽ thu tay sao, chắc chắn sẽ lừa cậu cả đời đúng không?" Tề Tâm Hân thao thao bất tuyệt nói, càng nói càng tức giận, "Còn nữa, cậu cứ im lặng kệ bọn họ, tương lai chia tay, không chừng bọn họ mang tất cả trách nhiệm đổ lên đầu cậu, đi khắp nơi phỉ báng cậu, nói cậu lăng nhăng với đàn ông ở bên ngoài!"

Kỳ Diệu mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch nhìn Tề Tâm Hân, trong lòng hiểu cô ấy hơi xúc động.

cô ấy không nhanh không chậm đứng dậy, nhíu mày, vẻ mặt thành thật.

"Diệu Diệu, đi nói rõ chân tướng với hai người, kết thúc tất cả đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.