Quý Diễn giả vờ vô tình cố ý trốn không gặp Giang Tri Tụng mấy ngày nay, cũng may là gần đây anh cũng khá bận, muốn trốn cũng khá dễ dàng.
Lúc Quý Túc Phong đến tìm cậu, Quý Diễn nghĩ là có thể ba cậu cho rằng hai người bọn họ đang cãi nhau nên đến làm người hòa giải. Ai mà biết được Quý Túc Phong vừa mở miệng thì chỉ nói chuyện của công ty.
Quý Diễn biết, ba muốn đến an ủi cậu.
Nghĩ đến ba cậu trước đó đã tận tâm tận lực dạy dỗ và nói những lời an ủi chân thành, trong lòng Quý Diễn cảm thấy áy náy.
Bởi vì trừ đoạn nói chuyện đầy ẩn ý của Giang Tri Tụng thì chuyện về đầu tư bãi đua xe Quý Diễn đều tiếp thu ghi nhận, mấy hôm trước còn hẹn quản lý bãi đua xe đến gặp, nói chuyện cũng khá lâu, sau đó còn đi đến công ty Hoàn Thành để gặp người phụ trách dự án này.
Cuối cùng Quý Diễn quyết định từ chức ở công ty cũ, đổi nghề chuyển sang làm về những thứ liên quan đến đua xe. Đang lúc rối rắm không biết nói với ba cậu như thế nào.
Quý Túc Phong ngồi ở ghê sô pha, mặt mang theo nụ cười, biểu cảm vẫn rất ôn hòa như trước đến giờ. Quý Diễn nhìn về phía ba mình, bất thình lình phát hiện ông có một vài sợi tóc bạc, dưới ánh đèn chiếu hiện lên rất rõ ràng. Quý Diễn đột nhiên nhận thức được ba mình đã già rồi, tự dưng cảm thấy đau lòng.
Lại nhớ đến bản thân làm ở công ty được một thời gian dài, Quý Túc Phong vẫn luôn ủng hộ cậu, chưa bao giờ trách cứ cậu về điều gì, thế mà cậu còn đứng núi này trông núi nọ. Hiện tại trong lòng Quý Diễn rối như tơ vò, càng nghĩ càng hoàng loạn.
“Nhóc, con làm như vậy là rất tốt rồi.” Quý Túc Phong quan tâm nói: “Thời gian gần đây có mệt không?”
Thực sự là cũng rất mệt nhưng Quý Diễn sợ ba mình lo lắng, lắc đầu nói: “Không sao, thanh niên trai tráng có chút mệt này tính là gì ạ.”
Quý Túc Phong dừng lại một chút lại nói: “Ngày nào con cũng đi sớm về muộn ba rất đau lòng.”
Quý Diễn nhìn vẻ mặt quan tâm của ba mình, lại bắt đầu dao động.
Nhưng cậu thực sự không một chút hứng thú nào đối với ngành sản xuất ngọc trai, Quý Diễn đắn đo suy nghĩ một lúc sau, cuối cùng ước mơ cũng đánh bại tất cả, tính toán đem hết suy nghĩ của mình nói với ba cậu
Quý Diễn sợ ba mình nhất thời khó có thể chấp nhận, liếc mắt nhìn thấy Quý Hủy đang ngồi ở dưới thảm thay quần áo cho búp bê, liền ẵm em lên ngồi trên đùi mình, chuẩn bị nói xong thì đẩy em gái vào người ba, dời sự tập trung qua thứ khác, tránh cho ông thấy khổ sở.
Hai người đồng thời mở miệng.
Quý Diễn: “Ba…”
Quý Túc Phong: “Nhóc…”
Quý Diễn tự biết mình đuối lý, nhìn Quý Túc Phong áy náy mở miệng nói: “ Ba nói trước đi ạ.”
Quý Tức Phong vỗ vỗ vai Quý Diễn: “Ba mời thầy phong thủy đến xem, thầy nói hướng cửa lớn công ty có vấn đề, cần phải thiết kế lại.”
Quý Diễn có chút ngốc: “Dạ?”
“Văn phòng của con cũng phải khởi công.” Quý Túc Phong cười hà hà nhìn Quý Diễn: “Ba mua cho con hai chiếc xe, thời gian này con nghỉ ngơi đi, không cần lên công ty, chờ khi nào làm xong rồi nói tiếp.”
Trong khoảnh khắc Quý diễn chưa kịp phản ứng thì cậu đã bị ba cậu đuổi việc rồi, còn lấy cái lí do hết sức là vô lý, là vì phong thủy.
Nhưng nói là phong thủy cũng hợp lý, cũng trực tiếp khiến cho kế hoạch của Quý Diễn bị đảo ngược.
Quý Diễn đứng lên rất không vui hỏi: “Ba, ý ba là sao?”
Quý Túc Phong nghiêm túc lắc đầu nói: “ Thầy phong thủy này rất lợi hại, không nghe theo không được đâu.”
Từ chức với bị đuổi là hai khái niệm khác hẳn nhau, Quý Diễn tìm lý do nói: “Ba không cho con lên công ty, ba không sợ con theo con chú Lưu chơi bời cắn thuốc sao?”
“Con giỏi lắm thì chỉ cắn được mấy viên protein.” Quý Túc Phong đưa chìa khóa xe cho cậu, lại nhéo nhéo má phúng phính của Quý Hủy.
Khoảng cách gần lại, cậu mới phát hiện ba cậu không hề có tóc bạc, lúc nãy chỉ là bị ánh sáng chiếu vào phản quang nên khiến cậu nhìn nhầm.
Quý Túc Phong vỗ vỗ vai Quý Diễn rồi quay người bỏ đi.
Quý Diễn bị ba kích động một trận, ngay chiều ngày hôm đó cậu dẫn theo luật sư đến công ty Hoàn Thành thương lượng kí hợp đồng.
Từ tổng đã chờ ở đây từ sớm, vừa nhìn thấy Quý Diễn đến, nở nụ cười tiến lên tiếp đón.
Một đoàn người bước vào văn phòng của Từ tổng, Quý Diễn cẩn thận xem lại hợp đồng một lần nữa.
Do chênh lệch về nguồn vốn tương đối lớn, công ty Hoàn Thành đã áp dụng phương thức thu hút đầu tư vốn xây dựng bằng cách chuyển một phần vốn chủ sở hữu. Các khoản khác cũng không sao nhưng tổng tiền thuê đất, phí chuyển nhượng cổ phần và các chi phí liên quan đến hoạt động cộng lại là một số tiền lớn.
Quý Diễn xem xong lại đưa luật sư xem một lần nữa, luật sư xem cẩn thận hơn, đánh dấu ghi chú những phần chưa rõ ràng, phải mất thêm chút thời gian nữa. Quý Diễn cùng Từ tổng bàn luận vấn đề một cách sâu rộng hơn.
Kí hợp đồng cũng không vội gì một ngày hai ngày, Quý Diễn suy nghĩ một chút, lại hẹn bọn họ ngày khác để bàn tiếp.
Mấu chốt quan trọng nhất chính là tiền đầu tư, Quý Diễn vốn không có quá nhiều tiền, lại không muốn đề cập chuyện này với Quý Túc Phong.
Buổi tối trước khi đi ngủ mà Quý Diễn vẫn còn suy nghĩ về chuyện tiền đầu tư, nằm nghĩ một lúc lâu bỗng có ánh sáng xẹt qua. Cậu ngồi dậy bật đèn bàn, kéo ngăn kéo lấy ra mấy tấm thẻ ngân hàng.
Quý Diễn đang muốn xem kĩ thì ở ngoài cửa có tiếng gõ cửa.
Giang Tri Tụng không về sớm như vậy, chắc là ba hoặc mẹ cậu đến tìm cậu, Quý Diễn liền nói: “Cửa không khóa, vào đi ạ.”
Cửa vừa mở, Quý Diễn vừa nói vừa quay người nhìn: “Tìm con…”
Thấy Giang Tri Tụng, Quý Diễn dừng lại một chút, nhìn qua chỗ khác: “Hôm nay tự dưng lại về sớm vậy?”
“Công ty không có việc gì nên anh về sớm” Gần đây thời tiết bắt đầu nóng, Giang Tri Tụng cởi áo khoác vắt trên tay, hỏi Quý Diễn: “A Diễn, chuyện của bãi đua xe sao rồi?”
Giang Tri Tụng từng bước từng bước đi đến giường. Anh rất cao, Quý Diễn lại đang ngồi, cảm giác bị trấn áp trong khoảnh khắc.
Quý Diễn tung chăn bước xuống giường, bật hết đèn trong phòng lên, ngồi cạnh bàn, cố tình cách Giang Tri Tụng một khoảng cách an toàn: “Cũng bình thường.”
Vốn dĩ việc gặp quản lý bãi đua xe, Giang Tri Tụng muốn đi cùng cậu nhưng Quý Diễn phản đối. Về sau Quý Diễn đi gặp người phụ trách dự án cũng không cho Giang Tri Tụng đi cùng.
Giang Tri Tụng biết Quý Diễn không chỉ là vì muốn trốn anh mà còn vì lòng tự trọng của cậu không muốn anh giúp đỡ, vậy nên anh cũng không nhúng tay vào.
Giang Tri Tụng làm bộ không thấy Quý Diễn đang khẩn trương như chim sợ cành cong, chỉ hỏi một chút về việc kí hợp đồng. Lúc Giang Tri Tụng nghiêm túc thì rất ra dáng tinh anh, hơn nữa ở phương diện này anh thực sự rất giỏi, Quý Diễn do dự một lúc liền nói sự thật cho anh nghe.
Gian Tri Tụng hết sức chăm chú lắng nghe, nói: “Khoản thanh toán chuyển nhượng cổ phần phải trả một lần, nhưng phí vận hành bãi đua xe và tiền thuê đất có thể phân kì thanh toán.”
Quý Diễn đưa ra mấy tấm thẻ ngân hàng: “Em có tiền, đây là tiền ba em cho để sau này cưới vợ, tiền của em cũng có một ít, cộng lại hết chắc cũng đủ.”
Quý Diễn chống tay bên cạnh bàn, rướn người về phía trước cúi đầu nhìn mấy tấm thẻ ngân hàng: “Tiền cưới vợ?”
Giang Tri Tụng định nói gì nữa nhưng chuông điện thoại vang lên.
Giang Tri Tụng vừa nghe điện thoại vừa xoay người bước ra ngoài, ánh mắt vừa nhìn thấy Quý Diễn còng lưng, chụp vai cậu nói: “A Diễn ngồi thẳng lưng lên, không được còng lưng.”
Quý Diễn ngồi thẳng dậy theo bản năng, chờ Giang Tri Tụng đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, tức giận không nhịn được chửi: “Cái tật gì không biết”
Đèn phòng ngủ rọi thẳng vào mắt khiến cậu hơi híp mắt, nghiêng mặt nhìn nhìn mấy tấm thẻ ngân hàng trong ngăn kéo.
Nhiều thì cũng nhiều nhưng nếu so với với dự án bên Hoàn Thành thì vẫn là thiếu một chút, mà cậu thì không muốn mược tiền Giang Tri Tụng nên gọi điện thoại cho Hứa An Gia.
Quý Diễn không phải là người thù dai, có chuyện gì không vui là nói thẳng mặt trước đó, nổi điên xong rồi lại giống như không có chuyện gì.
Lần trước bị Hứa An Gia cười vô mặt, quay đầu một cái Quý Diễn cũng quên rồi.
Lúc Hứa An Gia nhận được điện thoại rất hưng phấn, vừa nói vừa rộp rộp nhai đồ ăn. Quý Diễn chống tay lên bàn nói với Hứa An Gia vài câu đơn giản.
“Tiền của tao đổ hết vào xe rồi.”
Quý Diễn nói: “Tao định mang tiền mà ba tao để dành cho tao cưới vợ, nhưng vẫn chưa…”
Hứa An Gia kinh ngạc cắt ngang lời cậu: “Mày không cưới vợ nữa hả?”
“Tao không có hứng thú với phụ nữ. Mày nhìn mẹ tao xem, quản ba tao chặt muốn chết. Rồi mày nhìn Quý Hủy, quá yêu kiều, ngày nào cũng chu mỏ nhõng nhẽo.” Quý Diễn viện đầy đủ lý do: “Rồi mày lại nhìn Chúc Duy Quân, bạn gái nó nói đi Đông nó không dám đi Tây.”
“Lần trước cả đám đi chơi, bạn gái nó cũng đến đó, vừa liếc mắt một cái là Chúc Duy Quân không dám đụng tay vào ly rượu, không có chút chí khí nào.”
Hứa An Gia cười nói: “Đúng là hơi hèn.”
“Lại nói tính cách tao như vậy, ai quản tao là tao lật mặt liền, lại không thể làm dữ với phụ nữ.” Quý Diễn khom lưng đắc ý nói tiếp: “Cho nên tao không có ý định cưới vợ, có xài hết tiền cưới vợ cũng không sao.”
Đang nói chuyện thì Giang Tri Tụng mở cửa bước vào.
Cậu phát hiện được ánh mắt nhìn của Giang Tri Tụng lướt qua liền đứng dậy thẳng lưng.
Giang Tri Tụng vẫn còn nói chuyện điện thoại: “Cần sử dụng các thành phần phức tạp hơn và cũng cần cung cấp các giải pháp cảm biến, dự kiến sẽ đạt được lợi tức đầu tư trong vòng chín tháng…”
Giang Tri Tụng đi thẳng đến trước mặt Quý Diễn, một bên tiếp tục nói chuyện điện thoại một bên đưa cho Quý Diễn một tấm thẻ ngân hàng.
Quý Diễn nghi hoặc nhìn Giang Tri Tụng.
Anh lấy tay che điện thoại, khom lưng nói nhỏ bên tai Quý Diễn, thấp giọng: “ Tiền cưới vợ của anh, anh cho em. Mật mã là số anh thường dùng.”
Nói xong câu đó, âm thanh Giang Tri Tụng thay đổi, khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh nghiêm trang, nói tiếp với điện thoại: “Câu hỏi của cậu tôi đã trả lời ở buổi họp sáng nay, cậu đi xem lại ghi chép cuộc họp, tôi sẽ không nói lại một lần nữa.”
Giang Tri Tụng cũng rất bận, vừa nói xong điện thoại lại có người khác gọi tới.
Quý Diễn cầm tấm thẻ ngân hàng kia cảm thấy rất nóng tay, chưa kịp trả lại cho anh thì thấy Giang Tri Tụng rời đi.
Lúc Giang Tri Tụng bước vào phòng, Quý Diễn vẫn chưa cúp điện thoại, chỉ úp mặt điện thoại lên bàn, Hứa An Gia nghe được giọng của Giang Tri Tụng nhưng không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì, nhiều chuyện hỏi một câu.
Đầu óc Quý Diễn có chút hoang mang, tiện thể nói: “Giang Tri Tụng đưa tiền cưới vợ của anh ấy cho tao.”
Hứa An Gia dừng lại một chút lại nghi ngờ hỏi: “Mày nhận lời anh ấy rồi hả?”
“Cái gì?” Quý Diễn hỏi.
“Thì làm vợ anh ấy ý.” Hứa An Gia nói có sách mách có chứng phân tích cho cậu nghe: “Người ta đã đưa tiền cưới vợ cho mày mà mày còn không chịu làm vợ người ta, mày có phải là con người không?”
Trong khoảnh khắc biểu cảm trên mặt Quý Diễn khựng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày có bị điên không, nói cái quần què gì vậy.”
Quý Diễn liền cúp máy vứt điện thoại sang một bên.
Trong phòng tất cả các đèn đều được bật, khắp mọi nơi đều có ánh sáng, Quý Diễn cảm thấy không thoải mái liền tắt đi vài bóng đèn, vẫn là cảm thấy sáng quá khiến lòng người hoảng loạn.
Quý Diễn dời ánh mắt lên những tấm thẻ ngân hàng, đấu tranh một lúc, cuối cùng lấy tấm thẻ “tiền cưới vợ” của Giang Tri Tụng lên, kiểm tra số dư trong đó.
Giao diện mở ra, Quý Diễn bị dãy số kia làm cho hoang mang hoa mắt.
Quý Diễn chấn động: “Giang Tri Tụng, mẹ nó anh định cưới công chúa nước nào?”
Tim cậu bắt đầu đậm nhanh, một lúc sau mới bắt đầu bình tĩnh trở lại. Lúc Quý Diễn khẩn trương thì cậu sẽ run chân theo bản năng, run một lúc chân bắt đầu tê dại, Quý Diễn đứng lên cầm lấy tấm thẻ “tiền cưới vợ” định đi tìm Giang Tri Tụng trả lại cho anh.
Cậu đường đường chính chính là một quý ông đẹp trai, không thể dùng loại tiền không sạch sẽ này được.
Quý Diễn đứng trước cửa phòng Giang Tri Tụng, đấu tranh một lúc mới gõ cửa. Chờ một lúc không thấy có ai trả lời, Quý Diễn đẩy cửa bước vào, không thấy Giang Tri Tụng trong phòng.
Quý Diền tìm người một lượt từ lầu một tới lầu ba đều không thấy, đang lúc buồn bực đột nhiên lại có cảm giác có thể anh lên sân thượng, liền tiến lên sân thượng.
Đúng thật là Giang Tri Tụng đang ở đây, một tay vịn lan can một tay vẫn cầm điện thoại nói chuyện. Trên sân thượng gió rất lớn, thổi mạnh khiến cổ áo của anh bị dựng đứng lên, cũng thổi hết những lời anh đang nói đến bên tai cậu.
“Mất mặt? có cái gì mà mất mặt, con không nói rõ, đến lúc đó ba mới là người mất mặt.”
“Ba, con là người như thế nào, ba đã nói rất nhiều lần rồi.”
Sau đó, Quý Diễn nghe được giọng nói của Giang Tri Tụng thực sự nghiêm túc.
“Đừng hỏi con vấn đề này nữa, con không thay đổi được, cũng sẽ không thay đổi, câu trả lời không đều ba nghe hoài không thấy phiền sao?
…
Quý Diễn nghe ra được Giang Tri Tụng đang nói chuyện điện thoại với Giang Hành Nam, cậu đứng rất xa nhưng cũng cảm giác được không khí giữa hai người rất căng thẳng.
Giang Tri Tụng nói chuyện rất rõ ràng không nhường nhịn, từ trước đến giờ Quý Diễn chưa thấy anh dùng ngữ khí này nói chuyện với ai huống chi đây là nói với Giang Hành Nam.
Nhìn Giang Tri Tụng như thế này, khiến Quý Diễn cảm thấy rất xa lạ. Cậu sửng sốt một lúc, quên mất trong tay đang cầm tấm thẻ “tiền cưới vợ” của Giang Tri tụng, cứ đứng đó một lúc nhìn anh chằm chằm.
Giang Tri Tụng tắt điện thoại, dựa vào lan can nhìn về phía xa, biệt thự trên núi trong đêm nhìn như những viên ngọc trong rừng, càng nhìn lại càng rõ tất cả đều chỉ là hình bóng cây cối hết sức mơ hồ.
Giang Tri Tụng cảm thấy có chút khó thở, có thể cho cà vạt quá chặt liền tiện tay tháo bỏ, bỗng nhiên phát giác có bóng người phía sau, nghiêng đầu nhìn qua.
Nhìn thấy Quý Diễn, anh chỉ kinh ngạc một giây, sau đó không chút ngượng ngùng khi bị phát hiện, bình tĩnh bước đến trước mặt Quý Diễn.
Cậu liền hoàn hồn, tìm chủ đề nói chuyện: “Ba anh lại mắng anh hả?”
“Cũng không tính là mắng, chỉ là cảm thấy anh làm ông ấy mất mặt.” Giang Tri Tụng cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Hôm qua lúc đi tiếp khách, ba của Chúc Duy Quân muốn làm mai cho anh và con gái của ông ấy, anh nói với cô ấy hướng tính của anh, chuyện này truyền đến tai Giang Hành Nam.”
Giang Tri Tụng cũng được xem là con rể tiêu chuẩn cấp cao ở Tấn Thành, có gia thế có năng lực lại có thực lực. Những gia đình quyền thế ở Tấn Thành có con gái, ai mà không muốn có được chứ.
Quý Diễn sớm đã phát hiện ánh mắt nhìn của những vị tiền bối về Giang Tri Tụng, xem anh như con cháu trong nhà. Nhưng Giang Tri Tụng lại thẳng thắn như vậy, chẳng phải bây giờ tất cả mọi người đều biết sao?
Quý Diễn lại nghĩ, nhà họ Chúc cũng không tự dưng đường đột làm những chuyện như thế này, không chừng là đã thương lượng trước với Giang Hành Nam.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, Quý Diễn chần chừ một lúc hỏi: “Lúc nãy anh nói chuyện như vậy với ba anh, ông ấy không tức giận sao?”
“Ông ấy quen rồi.” Giang Tri Tụng dừng bước, đột nhiên cười thấp giọng nói: “A Diễn, có phải em thấy anh thay đổi rồi không?”
Quý Diễn dừng chân dựa lưng vào tường, nhìn trực tiếp vào mắt anh. Giang Tri Tụng mặt mang nụ cười, ngón tay chỉ chỉ vào tay vịn cầu thang, nghiêm túc nói: “Thật ra không thay đổi gì cả, tính tình anh cũng không tốt chút nào, chỉ là không để cho em biết.”
Lần trước Giang Tri Tụng đã nói một lần rồi, Quý Diễn không tin, nhưng ngay lúc này nhìn thấy ánh mắt của anh, cậu tin rồi.
“Bị em phát hiện cũng không có gì, sớm muộn gì em cũng phát hiện.”
Giang Tri Tụng bước về phía trước, móc tay vào ngón út của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, rồi lại như nhớ ra gì đó đột nhiên nói: “Lúc nãy nói sai rồi, tính tình anh không tốt còn phải xem là đối xử với ai.”
Giang Tri Tụng cứ như vậy đứng nhìn Quý Diễn, ý cười trên mặt ba phần liền tăng lên mười phần.
Bây giờ đã sắp 12 giờ, ở cầu thang chỉ có vài cái đèn âm trần, Giang Tri Tụng đứng ngay phía dưới ánh đèn, nụ cười trở nên dịu dàng, ánh sáng ấm áp chiếu xuống từ chân mày, xuyên qua hầu kết đang chuyển động.
Đến thần kinh thô như Quý Diễn mà còn nhìn ra được ẩn dưới sự dịu dàng kia cất giấu một cảm xúc cực kì mãnh liệt.
Chính là một miếng nuốt trọn cậu.
Là sự dịu dàng giả dối, sự chiếm đoạt rõ ràng.
Giang Tri Tụng còn móc ngón tay út của cậu. Nhiệt độ tiếp xúc của cả hai từ từ nóng lên, giống như than hồng được ủ sẵn, trong khoảnh khắc bùng cháy, bập bùng như pháo hoa mang theo tia chớp, cứ thế mà nổ ra trong lòng Quý Diễn.
Bất giác cậu cảm thấy người khô nóng, không tự chủ được mà tránh sáng một bên.
Ánh mắt Giang Tri Tụng từ từ nhìn xuống, dừng lại ở tấm thẻ ngân hàng trong tay Quý Diễn. Bây giờ cậu mới chậm rãi nhớ ra mục đích mình tìm đến anh.
Giang Tri Tụng mặc áo sơ mi không có túi, Quý Diễn đột nhiên tóm lấy cà vạt anh, bỏ thẻ ngân hàng vào trong áo, nói nhanh: “Ông đây không cần tiền của anh!”