Hình như ai ngang qua đây cũng không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn hắn.
Hunt thở dài một hơi. Có những người như thế đấy, cho dù im lặng chẳng nói gì, cơ thể trời sinh đã tự động phát quang.
Điện thoại trong túi rung rung, Hunt lôi ra nhìn, thì ra là tin nhắn Winston gửi tới: Tôi đợi dưới chân Mắt London.
Hunt nhếch khóe miệng, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ xấu xa. Cậu không trả lời tin nhắn của Winston, chỉ đứng ở nguyên chỗ cũ nhìn người kia, xem xem mất bao lâu hắn mới phát hiện ra mình.
Winston ngẩng đầu lên, đúng lúc có vài cô gái che miệng vừa nhìn hắn vừa đi qua. Hunt tưởng người kia đã trông thấy mình, ai ngờ hắn lại xoay người đi. Cậu như nhớ ra chuyện gì vội rút điện thoại, quỳ một chân xuống đất, chụp một tấm Winston bên vòng quay Thiên niên kỷ.
Có thể là vì nghe thấy “tách” một tiếng, Winston cuối cùng cũng quay đầu lại: “Cậu đã đến muộn lại còn cố ý chụp trộm tôi?”
Winston chậm rãi đi tới trước mặt Hunt, Hunt vẫn giữ nguyên tư thế khuỵu một chân giao nộp điện thoại của mình: “Nếu không thì anh xóa đi vậy.”
“Cậu lưu lại đi.” Winston nghiêng đầu, tỏ ý hai người nên đi xếp hàng thôi.
Đến lúc này, Hunt mới cảm thấy hơi khó xử. Winston rõ ràng không phải tuýp người nói nhiều, cả hai lại phải ngồi trong cabin tới tận ba mươi phút đồng hồ… Ngoại trừ ngắm phong cảnh, Hunt cũng không rõ mình và người kia có nhiều chủ đề để nói đến thế không… Mà quan trọng, du khách đến đây không phải hộ gia đình thì cũng là tình nhân, cậu và Winston hai thằng con trai đi ngồi vòng quay với nhau, đúng thật có hơi kì quái.
Hunt nghĩ thế lại càng hối hận lúc trước vì sao mình lại muốn đi Mắt London cơ chứ, hai người chỉ cần ăn một bữa cơm, xem một vở ca kịch cùng nhau là được rồi mà!
Từ từ đã… dùng bữa xem ca kịch hình như cũng rất kì quái thì phải?
May mà mỗi cabin có thể chứa tới hơn hai mươi người, du khách có trẻ con ríu rít khiến bầu không khí cũng không đến nỗi quá xấu hổ.
Winston ngồi bên cạnh Hunt, còn Hunt lại đang ngắm sông Thames qua ô cửa.
“Cũng đẹp quá nhỉ.” Hunt gật gù. Nhưng thực ra cứ nhìn chằm chằm như thế hơn mười giây, dù cảnh có đẹp hơn nữa, cậu cũng sẽ thấy buồn ngủ.
“Có người bảo sau khi chặng đua kết thúc, cậu lái xe về pit rồi bật khóc.”
Giọng nói của Winston ở rất gần, bởi trong cabin còn có tiếng trẻ con hưng phấn bàn tán, hắn không thể không dựa sát về phía Hunt, để cậu nghe rõ hơn hắn nói gì.
“Có khóc đâu, chỉ chảy nhiều mồ hôi quá thôi.”
Rốt cục là tên khốn nào nói thế!
Phải làm thịt thằng cha đó ngay mới được!
“Thực ra thành tích F1 lên xuống là chuyện rất bình thường.”
“Anh đang an ủi tôi đấy à?” Hunt không muốn nói về chủ đề này lắm.
“Cậu không cần tôi an ủi.”
“Vì sao?”
Không phải anh nghe ai nói là tôi đã khóc à?
“Nếu không quen tôi, cậu hẳn sẽ rất hài lòng, rất tự hào khi mình có thể vươn lên nghịch cảnh, đạt được thành tích tốt như vậy. Có điều bây giờ cậu đã đặt được những mục tiêu cao hơn cho mình rồi, sao tôi còn cần an ủi?”
Hunt nhìn Winston, ngay lúc này đây, cảm giác tràn đầy tiếc nuối sau khi chặng đua kết thúc lại một lần nữa trào lên. Cậu thấy mắt cay cay, chỉ đành phải nhanh chóng quay mặt sang hướng khác.
“Không ngờ anh lại tự kỉ như vậy.” Hunt nhìn sông Thames ngoài cửa sổ.
“Không phải cậu là người khiến tôi trở nên tự kỉ như thế sao?”
“… Tôi đã cho rằng mình cách anh càng lúc càng gần, nhưng khi anh đánh bại được “Cá mập trắng” Charles rồi, tôi lại tụt từ vị trí thứ sáu xuống thứ tám, làm cách biệt giữa chúng ta dường như càng xa hơn trước.”
“Nhưng tôi lại mong trên đường đua, cậu càng cố gắng theo đuổi tôi bao nhiêu lại càng cách tôi xa bấy nhiêu.”
“Sao hả!!” Hunt có hơi tức giận ngoảnh đầu lại, lúc ấy mới phát hiện ra Winston vẫn luôn nhìn mình.
“Vì tôi muốn được cậu đuổi theo mãi mãi.” Winston dùng giọng nói rất khẽ, tựa như chỉ cần chạm khẽ đã vỡ tan.
Hunt chợt nhận ra mình rất sợ ngữ điệu này của Winston, nó khiến cậu cảm thấy như thể hai người còn chưa bắt đầu tỉ thí… cậu đã thua liểng xiểng rồi.
Cậu lén hít sâu một hơi, đừng quay đầu lại.
Vòng quay không biết đã lên tới đỉnh điểm từ bao giờ, sông nước và bầu trời giao hòa, không phân giới hạn. Vạn sự đều thật nhỏ bé, mà thế giới lại rộng lớn vô chừng.
“Này, Winston… chúng ta đã lên đến đỉnh vòng quay rồi, thời khắc có ý nghĩa kỷ niệm thế này, anh nên nói gì đó để tôi khắc sâu ấn tượng chứ nhỉ?” Hunt nửa đùa nửa thật hỏi.
“Cậu muốn nghe gì?”
“Anh không phải học sinh trường Eton sao? Nói cái gì nghe có vẻ quý tộc ấy?” Hunt cười thật tươi.
Winston không chịu mở miệng nói, Hunt cũng không thấy thất vọng. Dù sao việc tên này có thể ngồi trên vòng quay Thiên niên kỷ với mình đã là một kỳ tích rồi.
Khi vòng quay bắt đầu đi xuống, một giọng nói hơi lạnh lùng rẽ tiếng nói cười của du khách, tiến vào bên tai Hunt.
“Nếu anh có như trời cao đang có; những tấm lụa mây vàng ánh sáng dệt nên; nếu anh có như hoàng hôn đang có; những tấm lụa hồng tím thẫm ngả dần đen… Nếu anh có, dưới chân em anh sẽ trải.”
Giọng nói của Winston vừa gần vừa xa.
Hunt kinh ngạc quay đầu lại.
Hắn đang ngâm thơ, chỉ là do cậu nói đùa một câu muốn hắn thể hiện xem khí chất quý tộc là thế nào.
Hunt vẫn luôn cho rằng nếu có ai đó đọc thơ cho mình nghe, mình chắc chắn sẽ cảm thấy vừa quái dị vừa buồn cười, chẳng ngờ người đó lại là Winston.
Vẻ mặt của hắn thản nhiên như không, chẳng hề muốn lấy lòng ai, chỉ bởi vì Hunt muốn hắn làm, hắn mới làm như vậy. Nhờ giọng nói của hắn, cả sông Thames và bầu trời đều như biến thành tấm vải lụa của một mình Hunt.
“Nhưng anh nghèo, anh chỉ có ước mơ… Và ước mơ anh, dưới chân em anh đã trải.”
Winston hơi ngả người về phía Hunt, Hunt muốn rời tầm mắt đi, thế nhưng đôi mắt của Winston hướng tới đâu, nơi đó đều là lãnh địa của hắn, dù có trốn chạy thế nào, cậu vẫn đều quẩn quanh nơi ấy.
Nơi ấy chứa đựng quá nhiều thứ cậu không tài nào hiểu nổi.
Quá sâu, quá rộng… cũng quá xa xôi.
“Bước nhẹ thôi Hunt, đừng bắt ước mơ đau.”
Tựa như một tiếng thở dài tiếc nuối khôn nguôi.
Lần đầu tiên Hunt nảy sinh cảm giác kì lạ như thế— cậu đang bước đi trong đế quốc đáy mắt của Winston, mỗi bước cậu đi, người kia đều cẩn thận hết mực ngóng trông nâng đỡ, cho tới tận khi cậu tiến đến nơi sâu thẳm nhất…
Mãi tới lúc có một đứa trẻ cất tiếng kêu lên, cậu mới đột ngột hồi hồn.
“Ô… Bài gì đây? Ai viết thế?”
“Là bài gì có quan trọng không? Dù sao nói tên tác giả cậu cũng chẳng biết.” Winston thản nhiên nói.
“Không nói thì thôi.” Hunt bất mãn hừ một tiếng, sau đó, cậu nhận ra có hai cô sinh viên ngồi đối diện đang che miệng nhìn hai người cười trộm. Hunt đưa điện thoại cho đối phương: “Xin lỗi, bạn có thể chụp giúp tôi và bạn tôi một tấm không?”
“Tất nhiên rồi!”
Hunt giơ tay chữ V, huých huých Winston bên cạnh: “Anh đừng có làm cái vẻ như Mắt London sắp đổ sập đến nơi đấy nhé!”
Nghĩa là: nể mặt tôi cười một cái đi.
Ngay trước khi cô gái sắp sửa ấn vào nút chụp, Hunt bỗng cảm thấy có ai đó ôm chầm lấy vai mình. Cậu vô thức ngoảnh sang nhìn người ngồi bên cạnh, thấy hắn đã thật sự mỉm cười.
Nghe thấy tiếng chụp ảnh vang lên, Hunt mới kịp phản ứng, mà lúc ấy, Winston đã buông tay xuống, nghiêng người nói một tiếng “cảm ơn” với đối phương rồi cầm điện thoại của Hunt về.
Hắn liếc nhìn bức ảnh một cái rồi đưa trả cho Hunt: “Chắc cậu hài lòng.”
Hunt cúi đầu xem, bức ảnh chụp Winston mỉm cười nhìn vào ống kính, dùng một tay ôm lấy mình, mà mình lại chỉ nghiêng mặt nhìn Winston.
Mẹ nó, giống tình đầu thầm kín quá đi mất! Ai không biết còn tưởng cậu yêu cái tên lúc nào cũng lạnh lùng này tha thiết lắm, cái gì mà năm tháng chảy trôi, cầu mong vĩnh viễn…
Da gà da vịt nổi hết cả lên rồi.
“Xóa đi chụp lại ngay! Người ta không biết sẽ tưởng tôi có gì mờ ám với anh mất!”
“Thích thì cậu tự đi mà chụp lại.” Winston lạnh lùng nói.
Ngón tay Hunt chạm vào nút “xóa”, do dự hết ba giây, thôi vậy… Dù rằng vẻ mặt của mình làm người xem nổi hết cả gai ốc, nhưng nụ cười của Winston biết đâu lại là độc nhất vô nhị thì sao?
Bán cho truyền thông có khi còn được khối tiền!
“Cậu mà dám bán ảnh của tôi, tôi xẻo “nhóc Hunt” đi ngay đấy.”
Má!! Sao anh biết tôi đang nghĩ gì!?
Hunt trợn tròn mắt.
“Có vẻ cậu định bán đi thật.” Chân mày Winston như có xu hướng cau lại.
“Đâu nào! Tôi chỉ đang ngạc nhiên sao anh lại có thể suy nghĩ như thế được!”
“Vì cậu đã từng làm thế rồi.”
“Từng? Anh lại đang nói chuyện kiếp trước chứ gì?”
“Ừ.”
“Được rồi, kiếp trước hẳn là tôi phải ngu lắm.”
Khi vòng quay đã đi hết một vòng, tất cả du khách đều trở lại mặt đất, hai người cũng bước theo ra. Hunt cười hỏi: “Thế chúng ta có đến tháp London nữa không?”
“Đi hết rồi, Grand Prix năm sau cậu còn đến đâu được nữa?”
Câu nói này làm tâm trạng Hunt tốt hẳn lên một cách kì lạ. Winston có ý năm sau Hunt vẫn sẽ ở lại giới F1, hơn nữa, hắn sẽ cùng cậu tới những nơi cậu muốn đi.
Hai người cứ thế bộ hành trên đường phố London, thỉnh thoảng sẽ được nhìn ngắm một vài cảnh đẹp.
Bữa trưa giải quyết ở nhà hàng Winston chọn. Hunt cho rằng tên này cao sang như thế, chọn nhà hàng chắc hẳn cũng phải cao sang, ai ngờ hắn lại chỉ đưa cậu tới một quán ăn trên góc phố. Từ vị trí sát cửa sổ, người ta có thể trông thấy một hàng những cửa tiệm cổ xưa, đỉnh nhọn của nhà thờ Gothic cũng cao vút lên không trung.
Hunt chống cằm nhìn ra bên ngoài: “Anh chọn chỗ này vì phong cảnh à?”
“Vì bít tết ở đây ngon nhất.” Winston trả lời.
“Ồ? Tôi vẫn cứ tưởng anh thích ăn ở những nhà hàng đẳng cấp sao Michelin cơ?”
Ngon thì ngon thật, nhưng lại có quá nhiều quy tắc, mất đi cảm giác tự do thoải mái.
“Còn vì một lí do nữa, tôi thích thấy cậu ngồi ở những nơi ngập tràn ánh sáng.”
Những tên con trai khác nói câu ấy xong ắt hẳn nghe sẽ vừa buồn cười vừa kiểu cách, nhưng nếu là Winston, lời hắn nói nghe vô cùng hiển nhiên, tựa như hắn chỉ đang tiện miệng đọc một bài thơ vậy.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Nói đi, nếu tôi bán ảnh của anh thật, anh sẽ vặt “Hunt” đi thật à?
Winston: Kiếp trước cậu đã làm vậy rồi, nhưng không phải nó vẫn còn đó sao?
Hunt: Sợ chết khiếp…
Winston: Hơn nữa tôi thích chơi với nó lắm.
Hunt: …
—
Thông tin bổ sung
Bài thơ Winston đọc có tên gốc là He wishes for the cloths of heaven của tác giả người Anh William Butler Yeats, bản dịch tiếng Việt của Thái Bá Tân, lấy tên Nếu anh có…