Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 58: Tôi muốn anh



Hunt vô thức thè lưỡi ra liếm môi trên, Owen thoáng khựng lại rồi nhỏ giọng nói một câu: “Cậu ta mà không làm chết cậu…”

“Cái gì?”

“Không có gì! Vui lên chút, Hunt! Liếm một lần, hai lần, ba lần chả khác quái gì nhau cả!” Owen híp mắt nói lời cổ vũ.

Hunt cắn một phần ba que kẹo đánh “cách” một tiếng, không ngờ bên trong kẹo còn có mứt quả! Hunt đột nhiên cảm thấy que kẹo này thật là sáng tạo! Cậu ngửa đầu lên, dốc mứt quả vào miệng: “Ừm… nhân kẹo ngon hơn vỏ bọc đường đấy!”

Nửa giờ sau, Winston kết thúc buổi gặp mặt với các nhà tài trợ, lấy một tay đút túi bước ra khỏi hội trường. Điện thoại của hắn đang rung lên không ngừng, biểu thị có tin nhắn. Hắn lấy điện thoại ra, tên người gửi là Hunt, nội dung là: Có người hâm mộ tặng tôi một loại kẹo mút rất thú vị.

Ngón tay lướt khẽ một cái, tấm ảnh Hunt ngồi dựa lưng vào gối, tóc có hơi rối, vẻ mặt đáng thương như bị ép buộc mà không thể phản kháng, đầu lưỡi lại còn khẽ vươn ra liếm vào kẽ hở trên đỉnh que kẹo xuất hiện. Tay Winston siết chặt điện thoại.

Tin nhắn tiếp theo lại được gửi tới: Không thể ngậm hết được!

Bức ảnh chụp từ dưới lên, Hunt cau mày chỉ ngậm được một nửa que kẹo, phần còn lại không thể đút hết vào miệng. Tai cậu cũng đỏ cả lên.

Tin nhắn thứ ba lại đến: Cắn gẫy luôn cho rồi!

Bức ảnh Hunt cắn đến phần giữa que kẹo xuất hiện trên màn hình, trông cậu còn có vẻ không cam lòng và ấu trĩ của trẻ con.

Tin nhắn thứ tư đến ngay sau đó: Mứt quả bên trong ngon ra phết!

Ngón tay Winston lướt xuống phía dưới nhanh như điện, hắn nhìn thấy bức ảnh Hunt đang ngẩng đầu, dốc phần mứt quả nằm trong nửa que kẹo còn lại vào miệng. Chiếc áo phông cổ tròn trễ về một bên, khiến xương quai xanh bên trái gần như lộ hết ra ngoài. Ảnh chụp từ góc độ này còn có thể nhìn thấy lờ mờ đầu lưỡi cậu đang vươn ra, tựa như muốn chạm vào mứt quả đang chảy.

Bờ vai Winston cứng đờ, ngón tay nắm lấy điện thoại càng lúc càng chặt.

“Mẹ kiếp… nếu biết trước cậu nhóc này gợi cảm như thế, tôi đã làm chết từ cái lần ở câu lạc bộ rồi!” Giọng Nicky vang lên từ phía sau lưng Winston. Winston rụt mạnh điện thoại về, Nicky vươn tay định ngăn lại: “Cậu cho tôi xem với! Hoặc gửi cho tôi đi! Tôi thề sẽ không gửi cho người khác!”

Ánh mắt lạnh như băng của Winston lướt qua, Nicky liền lùi một bước về sau: “Hừm… cậu ta gửi cho cậu những bức ảnh như vậy… rõ ràng là vì cậu đã chiếm được cậu ta rồi, đúng không?”

Winston không nói gì cả, nhưng Nicky lại cảm thấy một Winston thế này khiến người ta sợ hãi. Ánh mắt Winston như nghiền nát thần kinh Nicky. Hắn rõ ràng là đang cắn chặt hàm răng, cảm xúc uất giận như thể sắp tràn ra như đê vỡ.

“Cậu… không phải cậu ta đang tán tỉnh cậu sao?” Nicky không hiểu vì sao Winston nổi giận.

Winston với khuôn mặt lạnh lùng quay lưng đi, bao nhiêu nhân viên gọi hắn lại, hắn cũng không quay đầu. Đây là lần đầu tiên Nicky thấy người này hoàn toàn mất đi phong độ và sự ung dung.

Winston bước khỏi phòng tin tức liền gọi điện thoại ngay cho Hunt. Hunt đang ngồi trong phòng Owen vừa nhìn thấy tên người gọi đến đã run cả tay, điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất, may mà có Owen đỡ được giúp cậu.

“Này, đừng có nói là cậu đang ở chỗ tôi, cũng đừng có nói tối nay cậu đã gặp tôi đấy nhé.” Owen cảnh cáo.

Không cần anh nói tôi cũng biết. Lần trước chỉ mới phỏng đoán cậu nhắn tin với Owen, Winston đã có phản ứng dữ dội đến thế rồi. Nếu để hắn biết cậu nửa đêm nửa hôm còn đến phòng Owen… có khi hai người sẽ tuyệt giao thật mất! Hunt hít sâu một hơi, giả vờ gọi tên người kia như hết thảy đều bình thường: “A! Winston, anh đang ở trung tâm tin tức à?”

“Cậu đang ở đâu?” Giọng Winston rất trầm.

“Tôi đang… ở trong phòng!”

“Thật không?”

Điện thoại liền bị cúp. Không ngờ hắn lại cúp như thế!

Hunt nhìn Owen: “Chuyện… chuyện gì thế này?”

Owen hiểu ra trong nháy mắt: “Hỏng rồi!! Rõ ràng mấy bức ảnh đó không phải do cậu tự chụp! Cậu đã ngậm kẹo quyến rũ cậu ta rồi thì làm sao còn chụp ảnh được nữa! Cậu ta nhất định sẽ nghĩ rằng còn có người khác trong phòng cậu! Bây giờ đảm bảo cậu ta đang nổi giận! Cậu ta hẳn sẽ tới phòng cậu tóm cậu ngay đấy!”

“Không… không thể nào!” Hunt toát mồ hôi lạnh.

“Sao lại không thể! Hunt, cậu thành công rồi, Winston ghen rồi!” Owen ôm lấy lưng Hunt, sau đó dúi hộp kẹo vào trong ngực cậu rồi đẩy cậu ra ngoài cửa: “Cậu về ngay đi! Về phòng cậu ấy! Còn sừng sững ở đây làm gì! Nếu Winston phát hiện ra mình bị lừa, cậu ta có đào ba tấc đất cũng phải tìm ra người ở cùng với cậu!”

“Này, anh đừng có làm như hắn yêu tôi lắm vậy!”

“Cậu ta không yêu cậu chẳng nhẽ lại yêu tôi! Cậu nhớ đây, có chết cũng cấm được khai tôi ra! Nếu không, cả tôi lẫn Winston đều không tha cho cậu đâu!”

Ánh mắt Owen cực kì nghiêm túc. Hunt đang định cao giọng hét lên một câu “Dựa vào đâu!!”, Owen đã đẩy cậu ra khỏi phòng. Cách một cánh cửa, anh ta vẫn không quên dặn dò: “Vẫn câu nói cũ, Winston muốn gì cậu cũng không được cự tuyệt! Bằng không, cậu đừng nghĩ tới việc tham gia chặng đua sau!”

“Mẹ kiếp!” Hunt giận dữ giơ ngón giữa với cánh cửa.

“Còn không chạy đi, Winston đi tới cửa phòng cậu rồi đó!”

Hunt thót cả tim ba chân bốn cẳng chạy ra thang máy, nhấn nút nửa ngày thang máy mới đến nơi. Lúc này, lòng cậu nóng như lửa đốt, tuy biết rõ Winston không thể đi từ trung tâm tin tức đến khách sạn của cậu nhanh như thế được, thế nhưng nếu Winston rời trung tâm tin tức sớm hơn dự kiến thì sao? Cả đời chạy nước rút một trăm mét, Hunt cũng chưa bao giờ chạy nhanh thế này. Cậu khí thế bừng bừng chạy từ khách sạn của Owen về khách sạn của mình, liều mạng ấn thang máy. Đến cậu cũng không thể ngờ nổi mình lại quay về được phòng trong vòng năm phút. Lúc rút thẻ từ ra, cậu vẫn còn có chút căng thẳng.

Có khi nào Winston đã đến đây rồi không?

Hunt đẩy cửa phòng, bật đèn lên, vứt hộp kẹo xuống giường rồi thở phì phò. May mà khoảng cách cũng gần, cậu không toát nhiều mồ hôi lắm. Trong mấy phút ngắn ngủi, Hunt ngồi một mình trên đệm, chợt nhận ra không ngờ mình lại đang sốt ruột.

Winston sẽ đến đây thật chứ? Hay là nhận được mấy bức ảnh mình gửi, hắn giận quá, không chịu tới đây luôn? Từ từ, xem những bức ảnh kia thì có gì mà phải giận? Vốn hắn chẳng có lí do gì mà!

Hunt không ngừng giậm gót chân xuống giường, chốc chốc lại nhìn đồng hồ, càng đợi càng thấy lo lắng. Đột nhiên nhớ hắn quá. Dù chỉ là Winston mặt lạnh thôi cũng được.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên như dội vào chính trái tim Hunt. Đây là nhịp gõ chỉ thuộc về Winston. Hunt vội nhảy xuống giường như bị giật điện rồi đẩy phắt cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Winston.

“Winston!” Hunt nở một nụ cười toe toét.

Nhưng ánh mắt Winston lại lạnh lùng như băng giá. Hắn nhìn lướt qua Hunt, tiến vào trong phòng cậu. Hunt lúc này cảm thấy vạn phần may mắn vì mình đã kịp thời chạy về phòng. Winston bước vào trong rồi ngồi xuống bên giường Hunt, nghiêng mặt quan sát đầu giường của cậu. Toàn thân người này tỏa ra cảm giác lạnh lùng, Hunt đột nhiên thấy có phần sợ hãi. Ít nhất là từ lần đầu tiên cậu nghe thấy lời hắn nói ở nhà vệ sinh sau giải Grand Prix Tây Ban Nha, hắn chưa từng tỏ vẻ lãnh đạm như thế trước mặt cậu. Winston thế này… không bình thường… ít nhất không giống cái người lúc nào cũng xa cách với mọi người nhưng tuyệt đối không khiến người ta chán ghét mà Hunt quen thuộc.

“Cậu có biết chiếc gối trong ảnh chụp và chiếc gối trong phòng cậu không giống nhau không?” Winston nâng mắt lên, khẽ giọng hỏi Hunt.

Trái tim bị bóp nghẹt, đến máu cũng không thể lưu thông: “Tôi…” Hunt há miệng nhưng lại chẳng thể tìm được một lí do giải thích. Owen chết tiệt, có muốn chụp ảnh cũng phải đến đây mà chụp chứ!

“Cậu có biết khoảng cách để chụp được những bức ảnh cậu gửi đã nói rõ: có một người khác chụp giúp cậu không?” Winston lại hỏi.

Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng như cũ, trước đây cảm thấy dịu dàng, giờ lại đầy đe dọa… Hunt vẫn không thể trả lời. Cậu còn không rõ có phải Owen cố tình làm thế để Winston nhận ra hay không!

“Cậu có biết cậu rất nổi tiếng, lễ tân khách sạn đều biết cậu không?”

Lòng Hunt kêu nghe “thịch” một tiếng, tiêu đời rồi…

“Tôi hỏi thử một câu, Evan Hunt đội Marcus đã quay về chưa, bọn họ rất nhiệt tình trả lời tôi, mấy phút trước, cậu vừa vội vã chạy về như ma đuổi.”

Hunt đã không còn dám nhìn vào mắt Winston nữa.

“Vì sao phải nói dối tôi?”

Hunt cảm thấy mình thật ngốc… đúng vậy, vì sao cậu lại phải nói dối?

Đúng lúc ấy, Winston đứng dậy.

“Winston…”

“Hunt, từ trước đến nay, cậu luôn nhắn tin với Lawrence Owen phải không?”

Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng vén những lọn tóc rối của Hunt ra sau tai, đốt ngón tay dịu dàng lướt qua vành tai cậu. Lông mi hắn hơi rũ xuống, trông như một cánh cửa đang mời gọi Hunt… trước khi nó hoàn toàn đóng lại, cậu nhất định phải bước vào.

Chỉ có điều, sự dịu dàng này lại khiến Hunt thấy vừa xa lạ vừa thấp thỏm. Cậu vẫn nhớ lời cảnh báo của Owen, nhưng Owen cũng có thể làm gì được mình cơ chứ? Ghê gớm lắm cũng chỉ là chèn ép nhau trên đường đua thôi! Ai chèn ai còn chưa rõ đâu! Mà lúc này, điều cậu không muốn làm nhất là nói dối Winston. Bởi vì cậu đột nhiên cảm thấy, người này thật xa cách với mình…

“Đúng là tôi đã nhắn tin với Owen, anh ta dạy tôi…”

“Cậu thích anh ta sao?” Winston lại hỏi, vẫn là giọng nói kiềm chế ấy, nhưng lại có thêm phần nôn nóng. Lần này, hắn nghiêng người về phía Hunt, đầu mũi hắn gần sát với cậu, trong ánh mắt hắn, cậu dường như biến thành trong suốt.

“Làm gì có chuyện đó! Anh ta không phải gu của tôi!” Hunt hoàn toàn không ngờ Winston lại nghĩ như vậy.

“Thế nhưng tôi lại thấy anh ta rất hợp với gu của cậu. Tuy anh ta không phải phụ nữ, nhưng anh ta có gương mặt đẹp như vậy, còn có cả đôi mắt mê hoặc lòng người nữa.” Winston nghiêng mặt sang, tựa như muốn nhìn Hunt rõ ràng hơn từ góc độ ấy.

“Tôi chưa từng thấy anh ta đẹp!”

“Hơn nữa anh ta không phải người cổ hủ, anh ta sẽ tạo cho cậu cảm giác mới mẻ và đầy thách thức.”

“Cái gì? Tôi chẳng có hứng thú gì với anh ta hết!”

“Cảm giác mới mẻ và đầy thách thức” cái quỷ gì cơ chứ!

“Vậy thì nói cho tôi biết, Hunt… hai người đột nhiên thân thiết như thế, cậu gần như ngày nào cũng nhắn tin với anh ta là vì sao?”

Winston hạ mắt, trán hắn sắp cụng vào trán Hunt. Hunt không biết nên làm thế nào, chẳng lẽ lại nói thật với Winston? Nếu bị Winston ghét thì sao? Cậu càng lùi về sau, Winston lại càng bước từng bước về phía trước, cho đến tận khi Hunt phát hiện ra lưng mình đã dán sát vào tường.

Thật là khó chịu! Đừng có dính sát vào tôi như thế… hơi thở của anh, cách anh nhìn tôi, không khí anh mang lại khi dựa vào tôi đều khiến tôi cực kì muốn chiếm hữu. Khi đã không còn đường lui, Hunt nắm chặt lấy nắm tay mình. Cứ che giấu mãi thế này khiến Hunt thấy rất vất vả. Cậu vốn là người thành thật, giấu giếm chuyện gì dù chỉ là một phút thôi cũng thấy khó chịu. Nếu đã không thỏa mãn, cậu thà rằng mở miệng yêu cầu nhiều hơn.

“Anh đã từng nói… dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không được phép nhắc tới chuyện tuyệt giao.” Hunt nghiêm túc nói.

Tôi chỉ thích anh mà thôi, vì sao không thể nói? Bị từ chối cũng chẳng có gì to tát, dù sao thế giới cũng chẳng quay quanh tôi. Tôi thích ai, người đó cũng không nhất thiết phải mến tôi đến mức khắc cốt ghi tâm. Một giây trước không nói, lúc này không nói, về sau, vào một giây phút nào đó, anh cũng sẽ nhận ra tôi thích anh. Giống như mỗi lần vào cua, dù có đâm vào gờ giảm tốc cũng phải có quyết tâm vượt qua đối thủ, nếu không, tôi chỉ có thể bị động cho kẻ khác qua mặt!

“Lawrence Owen dạy tôi cách theo đuổi anh.” Hunt ngẩng đầu lên, nhìn vào trong mắt Winston. Không hề né tránh, không hề do dự. Đối với Hunt, đây là thời khắc dũng cảm nhất cả đời này của cậu. Cậu muốn Winston phải biết thật rõ ràng những điều mình mong muốn.

“Tôi biết nghe chuyện này, anh sẽ cảm thấy nực cười hoặc rất đáng khinh. Dù sao bao nhiêu mánh quyến rũ anh của tôi cũng đều kết thúc trong thất bại! Tôi cố tình ở bên cạnh anh, cãi cọ với anh, tôi cố tình không mang theo quần áo vào phòng tắm, tôi cố tình rủ anh rung giường, có trời mới biết lúc đó tôi chỉ muốn hôn anh, cắn anh, lột trần anh! Tôi cố tình bắt chước như trong phim vén quần anh dưới gầm bàn, nhưng tôi lại chạm nhầm phải Owen… Tôi cố tình chụp ảnh rồi gửi cho anh, anh cũng chẳng có động tĩnh gì! Được, tôi thất bại rồi! Vậy phiền anh nói cho tôi biết, mẹ nó rốt cục tôi phải làm gì mới có thể khiến anh thích tôi!”

Hunt hừng hực khí thế hét hết một tràng. Cậu cảm thấy mình thật tài giỏi, đang hồi hộp như thế, từng câu lướt qua đầu còn chưa kịp nghĩ đã nói ra mà không hề bị lắp từ nào. Cho dù Winston có xoay người rời đi, cậu cũng đã chuẩn bị xong tinh thần bám dính không rời. Cậu cứ thế nhìn Winston chăm chú, chờ đợi phản ứng của hắn. Tim đập mạnh đến mức khiến cả thế giới cũng phải rung chuyển, sau khi dũng khí đã bị dùng hết, sự thấp thỏm ập đến như muốn nghiền nát Hunt. Cậu không hối hận, thế nhưng nước mắt lại chỉ muốn rơi xuống. Không khí mới nãy còn khô hanh khó chịu nay như đã trở nên lạnh lẽo.

Hunt nâng mắt lên… lần đầu tiên cậu nhìn thấy Winston mở lớn mắt, để lộ dáng vẻ cực lực kiềm nén nhưng cũng cực kì kinh ngạc. Thời gian trôi đi chậm chạp mà vô biên, mỗi một lần tim đập lại giống như một miếng băng bị đặt trên ngọn lửa, nhanh chóng tan chảy, ì xèo bốc hơi. Hunt cảm thấy mình thật thành công, trừ cậu ra, ai còn có thể khiến Vann Winston để lộ ra vẻ mặt như thế nữa?

Nhưng vẻ kinh ngạc của hắn bị thay thế nhanh chóng bởi một thứ cảm xúc Hunt không thể nào hiểu được, như thể một ngôi sao đã bị nén chặt đến cực điểm, một khi bùng nổ là có thể khiến cả vũ trụ nổ tung. Hunt vô thức dựa sát về một phía khác, chân còn chưa kịp nhấc lên, bàn tay Winston đã bấu chặt lấy vai cậu. Hắn thình lình đè lên cậu, vừa cố chấp vừa kiên quyết. Hunt còn chưa kịp kêu lên kinh ngạc, đôi môi đã bị vật gì ngậm thật chặt, gáy đập mạnh vào tường, cột sống cũng suýt nữa thì thoát vị. Đầu lưỡi người kia ngang ngạnh xộc vào, nguồn sức mạnh nghiêng trời lệch đất xâm chiếm cả lồng ngực cậu trong nháy mắt. Hắn quấy nhiễu như thể phát điên, đầu lưỡi Hunt bị khiêu khích ép buộc, thậm chí phát đau vì những hành động của hắn.

Chuyện gì thế này…

Đầu óc Hunt trắng xóa.

Winston quay mặt sang, Hunt nhìn thấy đôi mắt nhắm rất chặt đang hoàn toàn chìm đắm của hắn, cuối cùng mới ý thức được đây là một nụ hôn.

Winston đang hôn cậu? Hắn mà lại hôn cậu sao?

Đôi tay luôn luôn kiểm soát chặt chẽ vô lăng lập tức mất khống chế. Chúng nâng gương mặt Hunt lên, mạnh mẽ ép buộc cậu mở lớn miệng. Winston đột nhiên ngừng lại, thở dồn dập như cố gắng hết sức kiềm chế điều gì đó. Hơi thở của hắn như muốn thiêu đốt Hunt đến khi không còn xương cốt.

“Nói lần nữa đi… Nói lần nữa đi…” Giọng nói của hắn kiềm nén mà nóng rực, Hunt chưa bao giờ trông thấy một Winston như thế.

“Nói… nói gì…”

“Cậu muốn gì? Nói cho tôi biết cậu muốn gì…” Bàn tay Winston vuốt mạnh lên mặt Hunt, như thể nếu đáp án của Hunt không giống điều hắn muốn, hắn sẽ giết cậu ngay.

“Tôi… tôi muốn anh… mãi mãi ở cạnh tôi… tôi thích anh.”

Hunt nuốt “ực” một ngụm nước bọt, sau đó nhìn vào đôi mắt đang tỏa nhiệt của người kia. Cái hôn của Winston mạnh mẽ đến vậy, tồn tại rõ rệt đến vậy, cứ như thể vì đây là lần đầu tiên người trong lòng hắn đáp lại hắn.

“Tôi cũng muốn em… muốn em đến phát điên.” Tiếng nói của Winston tràn ra từ kẽ răng, tựa như mong muốn có được người trước mắt là một chuyện khiến hắn phải nghiến răng nghiến lợi, khắc xương khắc cốt.

“Từ bao giờ?” Hunt trợn tròn mắt… Đáp án thế này khiến cậu cảm thấy như mình đang nằm mơ. Chẳng lẽ kế hoạch quyến rũ Winston của mình thành công rồi? Chỉ vì gương mặt tên này thể hiện quá ít cảm xúc, nên mình mới chẳng nhận ra?

“Từ lần đầu tiên nhìn thấy em.” Lời vừa dứt, nụ hôn của Winston đã lần nữa ập tới.

Cái gì? Lần đầu tiên?

Hunt vô thức mở miệng nghênh đón, khi môi lưỡi tiếp xúc với nhau, máu trong người như cũng điên cuồng thiêu đốt. Winston không biết thế nào là đủ cứ thế đòi hỏi, tựa như muốn mượn nụ hôn này để biến Hunt thành một bộ phận của mình. Va chạm và quấy nhiễu, dung nạp và chiếm hữu, tất cả dường như đều đang kích thích thần kinh Hunt. Nụ hôn này hoàn toàn khác biệt với nụ hôn cậu từng tưởng tượng. Nó tràn đầy sức công phá và dục vọng chiếm hữu của đàn ông. Winston dùng sức quá mạnh, đến mức cơ bắp toàn thân căng chặt của Hunt suýt chút nữa là bị nổ tung vì cái ôm siết của hắn. Bàn tay của hắn không chút kiên nhẫn dạo chơi khắp người Hunt chẳng khác nào muốn bóp nát cậu, khác hẳn với kiểu đối xử dịu dàng chiều chuộng như thể coi cậu là trẻ nhỏ mọi khi.

“Ưm… ưm…” Cảm giác thiếu oxy khiến Hunt cảm thấy choáng váng, mà Winston lại chẳng hề có ý định dừng lại.

Hắn tựa như một chiếc xe đang rong ruổi tung hoành khắp đường đua, chỉ nghĩ đến chuyện hưởng thụ hết mình trong khoang miệng ẩm ướt và mềm mại của Hunt. Hunt không thể không nâng tay đập vào lưng của hắn, đầu lưỡi phản kháng muốn đẩy hắn ra ngoài. Đến khi tìm được chút khe hở, Hunt liền vội vã quay đầu thở hổn hển. Chưa đầy một giây sau, Winston đã bóp chặt lấy gò má cậu, bắt ép cậu một lần nữa đón nhận nụ hôn với sự quấy nhiễu của đầu lưỡi. Cho dù Hunt có muốn quay mặt đi, Winston cũng sẽ dùng lưỡi của mình ép buộc cậu phối hợp với mình từ chính diện. Hunt cảm thấy như mình đã bị đẩy đến trung tâm góc cua tốc độ cao, bị Winston điên cuồng nghiền nát đến mức sắp sửa chệch hướng lao ra ngoài, vỡ tan thành bụi phấn!

Sau niềm vui đến khó tin, cảm giác sợ hãi không tên lại phủ lấp khắp trái tim. Hunt vô thức nâng đầu gối húc thật mạnh vào bụng Winston. Cậu chỉ muốn giành được một chút quyền khống chế, cho dù chỉ là một giây để hít thở thôi cũng được. Không ngờ phản ứng của Winston lại thần tốc vượt qua tưởng tượng của Hunt, hắn dễ dàng đè đầu gối của cậu xuống. Winston vẫn cố hết sức dây dưa khi quyết định thối lui, Hunt thở dồn dập nhưng lại bị Winston nhấc lên vai. Giây phút ấy, cậu có thể cảm thấy bắp vai của người này căng cứng, trái tim cậu cũng vì thế mà siết chặt.

Hunt bị vứt “phịch” một cái xuống giường đến choáng váng đầu óc. Cậu vừa mới chống người dậy, đầu gối phải của Winston đã chen vào giữa hai chân cậu, hai tay của hắn nắm lấy cổ tay Hunt, toàn thân như biến thành dã thú vồ mồi ngả về phía trước. Hunt liền bị hắn áp người lên.

“Tôi không thở nổi mất!” Hunt kêu trước lên một tiếng.

Người kia nghiêng mặt sang, đầu lưỡi chạm vào kẽ môi Hunt, nhẹ nhàng liếm láp, đến khi môi cậu ướt đẫm rồi mới tiến vào. Cảm giác ấy khiến Hunt không thể chịu đựng được, đầu óc liền váng vất. Đầu lưỡi Winston cong lên, Hunt liền vươn lưỡi ra va chạm với hắn theo phản xạ. Cậu chủ động ngậm lấy môi Winston, còn chưa kịp mút vào đã rơi vào cạm bẫy của người kia.

Phản ứng của Hunt khiến Winston sụp đổ hoàn toàn ngay tức khắc. Tất cả, tất cả những kiềm chế, lý trí, tao nhã, lịch lãm mà Hunt thân thuộc đã vỡ vụn không cách nào tìm thấy. Người này buông thả, điên cuồng, thậm chí thô bạo, tùy ý để khát vọng của mình phun trào. Hunt bị đè chặt trên đệm, đầu óc vẫn còn chấn động, nụ hôn của Winston đã ào tới mãnh liệt như sóng cuộn biển gầm. Cậu vùng vẫy vai thật mạnh, ngón tay người kia liền nắm chặt lấy tay cậu, ép xuống bên tai, khiến cậu không cách nào dùng sức. Lưỡi Winston không hề tiết chế thân mật liếm láp mỗi phân mỗi tấc trong khoang miệng Hunt, hết lần này đến lần khác không biết chán, lượt sau còn mạnh mẽ hơn lượt trước. Khát vọng của hắn hoàn toàn đập vỡ tưởng tượng của Hunt. Người con trai tưởng rằng không mang dục vọng đang ở trước mặt cậu, không hề che giấu, thể hiện một bộ mặt khác của mình.

“Ưm… ưm…”

Hunt bị bắt ép ngửa mặt lên, cái gáy đủ sức chống chịu lực hướng tâm mỗi khi vào cua của cậu đã sắp không chịu nổi nụ hôn của Winston nữa. Nước mắt rơi ra khỏi hốc mắt Hunt, không phải vì sợ hãi, mà bởi vì cậu đã dùng quá sức. Winston cuối cùng cũng buông môi Hunt ra, tiếp đó không chút lý trí hôn lên khóe môi cậu, ngậm lấy cằm cậu, sau khi đầu lưỡi liếm qua liền dùng lực cực mạnh mút mát.



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Winston: Tôi phải rút kiếm đây.

Hunt: Anh… anh… anh mà dám rút kiếm, tôi sẽ giở bài đê tiện!

Winston: Ồ, em định đê tiện thế nào?

Hunt: Để anh rút kiếm xong cũng không đâm vào nổi!

Winston: Thật không, đến ga ra dưới lòng đất tôi cũng đã chuẩn bị xong hết rồi, em còn định đê tiện ở đâu nữa?

Hunt: …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.