Đối với Vann Winston, việc tham gia mấy hoạt động kinh tế và tiệc từ thiện cũng chẳng khác nào uống một ly hồng trà kiểu Anh với hương vị chẳng ra sao. Hắn mang tư thái lịch lãm thoạt trông rất lịch sự, nhưng thực ra, hắn lại xem nhẹ tất cả mọi người.
Tiệc từ thiện do Ferrari tổ chức có thể coi là nơi anh tài tụ hội. Dưới ánh đèn rực rỡ, giám đốc truyền thông miệng lưỡi trơn tru cùng các nhân viên marketing giao thiệp với các nhà tài trợ lớn và các nhà tài trợ tiềm năng, còn hắn thì đứng đó tựa như một tấm bảng quảng cáo tinh xảo nhất.
Trong buổi dạ tiệc này, ai cũng mong muốn gặt hái được một điều gì đó, có thể là sự chú ý, có thể là tiền, cũng có thể là quan hệ.
Bỗng một giọng nữ đầy oán trách vang lên từ sau lưng Winston: “Hunt… Vì sao anh cứ chơi điện thoại mãi thế nhỉ?”
“Hở… Thế tôi nên làm gì bây giờ?” Chất giọng nghe vừa có vẻ giống thiếu niên vừa có vẻ giống thanh niên cất lên khiến người ta có cảm giác như được uống một ly nước trong khi đang say rượu, chỉ cần cúi đầu là có thể ngửi thấy hương chanh.
“Đi nói chuyện với các nhà tài trợ chứ còn gì, để mọi người còn biết đến anh! Biết đâu anh sẽ giành được thêm nhiều cơ hội làm đại diện phát ngôn cho các hãng quảng cáo thì sao? Nếu chỉ dựa vào thu nhập của đội Marcus các anh…”
“Ha ha ha… Tôi còn chẳng giành được đến một điểm thành phần, ai sẽ cho tôi cơ hội làm đại diện phát ngôn quảng cáo cơ chứ?” Cậu thanh niên tên Hunt cười sang sảng nói. Giọng nói của cậu ta nghe thật tùy tính, cứ như thể việc làm một tay đua chưa từng giành được điểm là một chuyện rất đỗi bình thường. Cậu ta không những không hề tỏ vẻ hối hận, mà còn tỏ rõ sự ung dung khiến người nghe tự dưng nảy sinh hảo cảm.
Winston cầm ly vang đỏ, xoay người rời đi.
Cậu thanh niên kia mặc một bộ comple không vừa người. Mái tóc màu nâu rủ xuống che mất trán khiến cậu trông có vẻ trẻ con hơn hẳn những người đàn ông vuốt tóc dự tiệc. Từ góc nhìn của Winston, hắn chỉ có thể trông thấy chóp mũi của cậu ta, còn hai tay cậu ta thì ôm khư khư điện thoại, ngón tay chuyển động rất nhanh, dáng vẻ chăm chú tựa như đang tham gia F1. Winston nghiêng đầu muốn nhìn cho rõ vẻ mặt của cậu thanh niên, thế nhưng cậu ta lại chẳng buồn ngẩng lên lấy một lần.
“Nhưng anh cũng không thể chơi điện thoại thế này suốt được! Giao lưu với những người khác chút đi! Anh đang lãng phí những cơ hội lớn lao đấy!”
“Được rồi, được rồi… Em cứ nói cho tôi biết em thích tay đua nào đi, tôi sẽ đưa em tới đó… Tuy tôi cảm thấy chẳng ai trong số họ chịu nói chuyện với tôi đâu.”
“Anh…” Người bạn nữ đi cùng cậu ta ngẩng đầu lên, sau đó đập đập vào cánh tay cậu: “Này! Này! Vann Winston đội Ferrari đang nhìn anh đấy!”
“Hả?” Hunt vẫn chẳng buồn ngẩng đầu: “Miley yêu quý ơi, chắc chắn là hắn ta đang ngắm em đấy, chứ nhìn tôi làm gì.”
Miley lại tiếp tục nhìn sang thì nhận ra ánh mắt Winston đã rời đi nơi khác rồi. Hắn đang nghe giám đốc truyền thông của Ferrari nói gì đó. Tất cả những gì vừa xảy ra khi nãy đều tựa như ảo giác.
Bữa tiệc vẫn cứ tiếp tục. Vì cứ phải nghe những câu nói tương tự, nhìn những vẻ mặt tương tự, Winston đã có phần mệt mỏi, thế nhưng gương mặt hắn trông vẫn thản nhiên như cũ.
Người sống đừng có lại đây.
Điều duy nhất khác biệt vẫn là cái cậu chàng tựa bàn ăn chơi điện thoại dường như đã thoát ly thế giới kia. Rốt cục thứ gì đã hấp dẫn cậu ta nhỉ?
Có lẽ là vì quá nhàm chán, Winston lững thững đi về phía cậu, tới bên cậu, lướt mắt qua màn hình điện thoại của cậu. Hắn không ngờ mình lại nhìn thấy cái trò Anipop mà học sinh trung học cũng phải chán ngấy, hơn nữa, cậu ta đã chơi cái trò này đến hơn cả tiếng đồng hồ rồi!
Một người chung tình đến mức nào mới có thể mê mẩn cái trò chơi cổ lỗ sĩ này đến tận bây giờ nhỉ?
Ngay cái lúc Winston sắp đi lướt qua vai cậu thanh niên, hệ thống báo cháy trong đại sảnh bỗng réo vang. Tất cả mọi người đều ngẩng cao đầu, giữ yên lặng chưa được đến một giây đã có người gào lên: “Cháy rồi!!”
Phụ nữ mặc đầm dài đều vén lên, còn đàn ông thì vứt ly rượu trong tay, tất cả xông ra phía cửa.
“Mọi người đừng chen lấn!”
Winston dừng bước chân, vô thức nhìn quanh bốn phía nhưng lại không hề phát hiện khói mù, đến cả không khí cũng vẫn còn vương vất mùi champagne quyện vang đỏ. Lý trí nói với Winston, có lẽ là có ai đó đã chạm nhầm vào hệ thống báo cháy rồi. Cửa ra đã tắc lại vì những quan khách đang sợ hãi, cho dù hắn đi tới cũng chỉ có thể chen lấn ở đó không thoát ra được, lại còn dễ dàng gặp phải sự cố giẫm đạp lên nhau.
Cậu thanh niên mê mẩn chơi điện thoại rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hệ thống báo cháy đang nhá đèn không ngừng. Winston cuối cùng cũng nhìn rõ được đôi mắt với những đường nét ngây thơ của cậu ta. Tư thế hơi ngẩng đầu khiến cậu ta trông như thể đang kiếm tìm thứ gì trong không trung.
“Miley!”
Winston cảm thấy cậu ta nắm chặt tay mình rồi cứ thế lôi đi, xông vào giữa đám người đang chen chúc.
“Cháy rồi! Chúng ta chạy mau thôi!” Cậu thanh niên không thiết để ý chung quanh lao về phía trước, cả hai bị dòng người nhấn chìm nhanh chóng.
Winston rõ ràng có thể tránh khỏi cậu ta, thế nhưng khi cảm nhận được sức mạnh và độ ấm ngón tay của cậu thanh niên, hắn lại vô thức co ngón tay của mình lại, nắm chặt lấy tay cậu. Hắn nhìn theo bóng lưng của người ấy. Cậu thanh niên hiển nhiên có thể chen vào giữa đám người, thế nhưng chỉ vì kéo theo hắn mới không thể hòa vào đó.
Đúng lúc này, hai người lại nghe thấy một giọng nữ gào thét giận dữ phía sau lưng: “Evan Hunt chết tiệt!! Anh dám vứt tôi lại để chạy lấy người à!!”
Hóa ra tên của cậu là Evan Hunt.
Đôi môi hắn khẽ nhấp, trong lòng vô thức gọi lên cái tên kia.
“Cái gì?” Cậu thanh niên rốt cuộc cũng nhận ra điều gì đó khó khăn nghiêng mặt sang, đúng lúc nhìn thấy Miley đứng cách hai, ba người đang giận dữ quan sát mình. Cô nàng nâng tay lên, giơ ngón giữa với cậu.
Winston tưởng rằng Hunt sẽ buông tay, vì thế hắn cũng thả lỏng những ngón tay của mình, thế nhưng bàn tay đang kéo hắn lại càng kéo hắn về phía trước mạnh hơn, cho đến tận khi lồng ngực của hắn chạm vào người cậu.
“Ồ…” Hunt mở to mắt: “Tôi lại còn kéo cả Vann Winston của đội Ferrari cơ đấy?”
Tiếng mắng mỏ đầy uy lực xuyên thấu của Miley lại truyền tới: “Evan Hunt! Chúng ta xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!”
Hunt thở dài một hơi, nói bằng giọng oán thán nhỏ chỉ để Winston đang dán sát vào mình nghe thấy: “Nói cứ như thể chúng ta đã từng có gì rồi ấy…”
Winston không mở miệng xin lỗi, bởi người kéo nhầm là Hunt, chứ không phải hắn.
Quan khách đều đã rời đi cả, Winston nhận ra cổ tay mình bị nắm chặt, không ngờ người kia vẫn còn kéo tay hắn. Chỉ là lần này, bước chân của Hunt trở nên thong dong hơn. Winston cứ để cậu kéo ra khỏi đám người như thế.
Khi gió đêm thổi tấp vào mặt, Hunt đứng dựa người vào đèn đường móc một điếu thuốc lá từ trong túi ra. Khi cậu ấn bật lửa, mái tóc cậu bay lên tựa như sượt qua mắt Winston.
“Vừa nãy rõ ràng đã biết mình kéo nhầm người, tại sao cậu vẫn không buông tôi ra?” Giọng hắn nghe vừa lạnh lùng lại vừa mang cả phần trong trẻo.
Hunt khó khăn lắm mới châm được điếu thuốc giờ đang nhắm mắt lại tựa như thưởng thức hít sâu một hơi, khi mở mắt ra lần nữa, cậu nhìn về phía Winston. Đôi mắt của cậu rất sáng, sáng đến mức tạo cho Winston ảo giác cậu có thể dùng nguồn sức mạnh nhỏ bé nhất để đốt cháy cả cái thế giới bao la này.
“Vì dù sao Miley cũng giận tôi rồi, tôi chỉ đành nắm tay anh lâu hơn một chút, nếu không, tôi sẽ chịu thiệt.” Cậu cười cười đưa điếu thuốc trong tay sang: “Có hút không?”
“Cảm ơn, không cần.”
“Anh có biết giọng mình nghe rất hay không? Nhưng nó lại cứ như đang bị nhốt trong một cái bình đậy kín nắp vậy.” Hunt cười nói.
Winston không hề để tâm đến lời bình luận của Hunt, mà lại chỉ vào chỗ vành mắt cậu: “Vành mắt của cậu hơi tím.”
“Ồ, chuyện này ấy hả!” Hunt vô tư cười rồi hơi ngả về phía Winston, nói bằng giọng điệu có đôi chút tự hào: “Tôi bị đồng đội đánh đấy, trong phòng vệ sinh sau Grand Prix Tây Ban Nha.”
“Vì sao người đó lại đánh cậu?”
“Bởi tôi không cản đường Penny. Gã đó muốn tôi cản xe giúp gã.”
“Penny chạy nhanh hơn cậu một vòng à?”
“Vì sao lại là tôi bị chậm vòng nhỉ? Tôi không thể là người chạy trước Penny sao?” Hunt để tỏ vẻ không vui.
“Nếu như cậu không chậm vòng, thì cậu lại càng không có khả năng cản xe cho đồng đội. Penny xếp trước cậu, còn cậu vẫn chưa vượt được Penny.”
“Được rồi, được rồi… F1 tinh túy ở chỗ vượt qua nhau. Cho dù đội đua của tôi rất nhỏ, trình độ của tôi chẳng ra sao, xe đua của tôi rởm đời… tôi cũng không muốn cản xe cho người khác. Tôi muốn vượt qua đối thủ phía trước mình, cho dù chỉ là một người thôi cũng tốt.” Hunt bất lực cười cười: “Có phải tôi rất ấu trĩ không?”
“Không.”
“Vann Winston đúng là một người lịch lãm.”
“Không phải tôi lịch lãm, mà là tôi cũng nghĩ như vậy.”
Đúng lúc này, giọng người trợ lý Anne của Winston lại vang lên: “Trời đất ạ, cậu ở đây à! Ngài Miller đang tìm cậu đấy!”
“Vâng, tôi tới đây.”
Winston quay đầu lại thì phát hiện Hunt đang nhìn mình rồi vừa đi lùi dần, vừa làm khẩu hình “tạm biệt”. Mấy bước sau, cậu liền xoay người đi mất.
“Winston, vừa nãy cậu và cái cậu… hình như cũng là tay đua kia nói chuyện à?” Anne có chút ngạc nhiên hỏi.
“Ừm.” Winston đi vào sảnh cùng với Anne.
Lần tiếp theo Winston nhìn thấy Hunt là ở chặng đua ngay sau đó. Cậu xuất phát ở top sau, nhưng rồi cứ thẳng một đường truy đuổi, kết quả giành được vị trí thứ sáu. Tối ngày hôm đó, Winston ngồi trong phòng xem lại trận đấu vừa rồi, vô thức để ý đến chiếc xe của đội đua Marcus. Thấy tiếp tuyến và cách thoát cua của Hunt mượt mà và đẹp đẽ, Winston giơ tay chống cằm, híp mắt lại.
Sau khi xem xong phần ghi hình chặng đua, Winston đột nhiên thấy hơi nóng, hắn liền định đi quanh khu vực khách sạn một lúc. Vừa mới bước vào đại sảnh, hắn đã nghe thấy tiếng Donald đội Sauber đang cười nói với đồng đội của mình.
“Ha ha ha! Thằng nhóc ngốc nghếch Hunt ấy mà, hôm nay được tôi đưa đi bar. Hunt tán được một cô em xinh đẹp, ai mà ngờ cô em đó lại có một người theo đuổi rất dữ dằn. Kết quả, thằng nhóc suýt nữa thì bị tên kia đánh!”
“Thật á!? Thế Hunt có xử lý được tên đó không?”
“Tên đó là vận động viên bóng bầu dục!”
“Mẹ kiếp! Xui xẻo thế! Thế bây giờ cậu ta đi đâu rồi?”
“Đang hút thuốc ngoài kia, ha ha ha!”
Winston đi ngang qua người Donald, tới ngoài cửa khách sạn.
Gió đêm rất lạnh, Winston cho rằng mình chỉ tùy ý đi dạo mà thôi, thế nhưng sau đó, hắn lại nhận ra mình không khỏi vô thức tìm kiếm một điểm sáng đỏ nhỏ bé hoặc một bóng hình hút thuốc mờ ảo trong bóng tối. Cuối cùng, dưới góc khuất cầu thang, hắn nhìn thấy Hunt đang ngồi đó. Bóng lưng của cậu không tạo cảm giác mạnh mẽ đầy khí khái đàn ông như những tay đua khác, ngược lại, nó vẫn còn mang vẻ mỏng manh của thiếu niên.
“Chặng này cậu giỏi lắm.” Winston đến bên Hunt rồi ngồi xuống.
“Vậy sao? Có khi chặng sau tôi lại nghỉ chơi ấy chứ.” Giọng của cậu mang tiếng cười tự giễu.
“Không đâu.”
Sau mười mấy giây yên lặng, Hunt nhìn về phía Winston, thấy buồn cười mà nói rằng: “Này… anh an ủi tôi mà chỉ nói có một câu thế thôi à? Không phải thông thường thì tiếp theo sẽ là cậu rất giỏi, cậu sẽ vượt qua ai, cậu sẽ vươn tới trình độ của Owen và Charles vào một ngày nào đó sao?”
“Tôi không rõ cậu có thể vượt qua ai, cũng không rõ cậu có thể vươn tới trình độ của Owen và Charles không, tôi chỉ cảm thấy cậu sẽ không dừng bước tại đây.” Giọng điệu của Winston rất bình tĩnh.
Sự bình tĩnh này cũng khiến Hunt bình thản theo: “Anh vốn chẳng giống loại người sẽ đi an ủi người khác.” Rồi cậu lại cười cười: “Thậm chí người khác cũng sẽ chẳng tin việc anh tới nói chuyện với tôi thế này đâu.”
“Sao cậu lại cho rằng tôi sẽ không muốn nói chuyện với cậu?”
“Vì anh đã là tay đua hàng đầu, là thiên tài có thể cạnh tranh cao thấp với Charles và Owen. Mà tôi chỉ là cái đuôi xe cần cẩu, may mắn thì thỉnh thoảng sẽ lọt vào top 6 thôi.”
“Còn gì nữa?” Winston nhẹ giọng hỏi.
“Anh lúc nào cũng lạnh lùng như thể cảnh báo tất cả mọi người, đừng có tiếp cận tôi, không ai có thể bước chân vào lãnh địa của tôi được đâu vậy. Thậm chí đối với những nhà tài trợ có giá trị lên tới hàng tỉ đô la, anh cũng chỉ gật gật đầu là qua chuyện, nói gì đến hạng vô danh tiểu tốt như tôi?” Hunt có vẻ càng nói càng vui.
“Những nguyên nhân khác thì sao?”
“Truyền thông nói anh là quý tộc lịch lãm hiếm có khó tìm trong giới F1, còn tôi đã không phải quý tộc thì chớ, lại còn chẳng lịch lãm tí gì. Chúng ta cách nhau một trời một vực.”
Hunt ngừng lại mấy giây, Winston vẫn trầm mặc chẳng hề có ý nói gì như trước.
“Ơ… không phải anh nên nói một, hai câu sao? Ví dụ như… tôi không giống như cậu nghĩ đâu gì gì đó.” Hunt ngoẹo đầu.
“Tôi không thể thay đổi suy nghĩ trong đầu cậu được. Đến khi cậu đã thấu hiểu rồi, tự nhiên cậu sẽ thay đổi suy nghĩ.”
“Ha ha…” Hunt bật cười, tóc mai mềm mại khẽ bay trong bóng tối: “Anh nói gì cũng đâu ra đấy thế ư? Fan nữ mà biết anh là người khô khan nhạt nhẽo thế này, chắc chắn sẽ không hâm mộ anh nữa đâu.”
“Cậu không phải là fan nữ của tôi.” Winston trả lời.
“Được được… hút thuốc không?” Hunt mò được một điếu thuốc trong túi, đưa ra trước mặt Winston.
“Dù hút thuốc có thể nâng cao tinh thần, nhưng không có lợi cho phổi của cậu.”
Hunt bó tay lắc lắc đầu: “Quả nhiên là thế mà. Con người quy luật như anh nhất định sẽ không hút thuốc say rượu, sẽ ngủ đúng giờ, sẽ chăm chỉ dậy sớm tập luyện mỗi sáng, sẽ kiên trì giữ vững thời gian biểu ngày này qua ngày khác.”
Hunt vốn đang định cầm điếu thuốc về, ai ngờ người kia lại nhận lấy. Winston còn có bật lửa, hắn nhẹ nhàng đốt thuốc. Dù chỉ hút một hơi thôi, thế mà động tác nhả khói của hắn vừa tùy tính lại vừa tao nhã.
“Ôi giời… thuốc của tôi cháy hết mất rồi… tôi còn chưa hút được mấy hơi!” Hunt tiếc nuối ném đầu mẩu thuốc lá vào thùng rác, sau đó vỗ vỗ tay.
Winston bên cạnh trầm tĩnh nhìn về phía trước, ngón tay vẫn đang kẹp điếu thuốc.
Hunt nhếch môi cười: “Thôi vậy, nếu anh không muốn hút thuốc thì đừng có miễn cưỡng nữa, đưa tôi đi là hơn.”
“Ừ.” Winston nghiêng người, đưa điếu thuốc lại cho Hunt.
Hunt đang chống tay trên cầu thang bỗng ngả về phía Winston, vào đúng lúc Winston định thu tay về, cậu liền ngậm luôn lấy điếu thuốc. Cảm giác môi cậu chạm vào đầu ngón tay Winston cứ như là ảo giác, hoặc cũng không phải là chạm, chỉ vì nhiệt độ truyền tới từ khoảng cách quá gần mới khiến hắn nảy sinh ảo giác mà thôi.
Đầu ngón tay nóng như phải bỏng, Winston ngẩn người, dường như cảm thấy có một lực nào đó khẽ tác động lên điếu thuốc vào ngay cái lúc điếu thuốc rời khỏi tay mình. Winston vô thức muốn níu giữ, thế nhưng Hunt lại đã ngồi thẳng dậy. Cậu đút tay vào túi quần rồi mỉm cười đứng lên: “Này, cảm ơn anh nhé. Tôi thấy ở cạnh anh rất thoải mái. Anh chẳng hề cao ngạo khó gần giống như giới truyền thông và các tay đua khác nói.”
Hunt xoay người bỏ đi, còn Winston thì vẫn cứ ngồi nguyên chỗ cũ, trong đầu vô thức hồi tưởng cái cảm giác xuất hiện khi điếu thuốc rời khỏi ngón tay mình. Hắn bỗng nhiên nhận ra… Đó là đầu lưỡi của Hunt!
Nhịp tim rõ ràng vẫn đang bình ổn đột ngột nhảy vọt lên như bị đốt cháy. Winston lặng lẽ hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy đi về khách sạn của mình.
Chặng đua tiếp theo diễn ra sôi nổi hơn chặng trước nhiều. Winston và Penny đọ sức chính diện, cạnh tranh vô cùng gay gắt. Winston hoàn toàn bất ngờ với vấn đề đột ngột phát sinh, khi xe đua của Penny mất lái, đuôi xe xoay tròn, trông như sắp sửa va chạm mạnh với cánh bên của xe hắn. Trong tình huống này, Winston biết, với khoảng cách như vậy, mình không thể nào hoàn toàn tránh được, thế nhưng hắn vẫn có thể bình tĩnh phán đoán để giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Đúng lúc này, một chiếc xe vượt lên từ phía sau trực tiếp chắn Penny lại, giúp Winston thuận lợi vượt qua. Mãi đến khi xe vào cua rồi, Winston mới đột nhiên nhận ra chiếc xe kia thuộc về đội Marcus… Hơn nữa, với khoảng cách ấy, người nọ vốn chắc chắn có thể tránh được Penny!
Nơi nằm sâu nhất trong tư duy như bị lưỡi dao bén ngót cứa cho một nhát, cơn đau truyền từ não bộ của hắn tới tận đầu ngón tay. Winston vẫn bình tĩnh phán đoán như trước. Hắn dùng hết khả năng để điều chỉnh hơi thở, lao về vạch đích với vận tốc nhanh nhất. Hắn mạo hiểm vượt qua Charles trong một góc cua, sau đó bắt đầu điên cuồng bứt phá, thắng Owen ở góc cua gắt, cuối cùng giật được chức quán quân chặng.
Ngài Miller, giám đốc đội đua vui mừng đến run cả giọng: “Tuyệt quá! Winston! Cậu làm giỏi lắm! Đường đua này vẫn luôn là thế mạnh của Owen, thế mà cậu vẫn vượt qua được cậu ta!”
“Là ai… lái chiếc xe chắn xe của Penny?”
Giọng Winston lọt vào tai người khác vẫn mang vẻ lạnh lùng và bình tĩnh, thế nhưng chỉ có chính hắn biết mình nóng lòng muốn nhận được đáp án tới mức nào.
“À! Nói ra thì đúng là phải cảm ơn chiếc xe đó thật! Nếu không có nó, làm sao cậu giành được quán quân chặng này!”
“Ngài vẫn chưa nói cho tôi biết đó là ai.” Winston nắm chặt vô lăng.
“Là Evan Hunt đội Marcus. Cậu may mắn thật đấy, cậu nhóc đó vẫn luôn đuổi theo sau cậu và Penny, mà đúng lúc phanh xe của Penny xảy ra sự cố thì cậu nhóc đó lại nhoi lên!”
“Tôi không hề gặp may. Cậu ấy có bị thương không?”
Thần kinh của hắn căng như dây đàn. Trên đường đua, bất cứ một tai nạn tồi tệ nào cũng có thể xảy ra, Winston đã sớm có chuẩn bị với những tình huống như thế rồi, thế mà lúc này, hắn bỗng thấy lo sợ một cách kì lạ.
“Không bị thương. Tôi còn nhìn thấy cậu nhóc bò ra khỏi xe đua cơ mà. Nhưng hệ thống treo phía trước của xe đã hư hại hoàn toàn, cậu ta đành phải bỏ cuộc.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn ngài.”
Chưa bao giờ buổi phỏng vấn sau chặng đua lại khiến Winston cảm thấy phiền phức đến thế. Đôi mắt hắn chẳng chút ấm áp, câu trả lời truyền thông của hắn cũng súc tích đến mức tất cả mọi người có mặt ở hiện trường cảm thấy ớn lạnh.
Cánh truyền thông bị bao phủ bởi một áp lực kì lạ đã kết thúc buổi phỏng vấn sớm hơn cả dự đoán của ngài Miller. Winston xong việc liền đứng dậy nhanh chóng rời đi, mặc cho ngài Miller phía sau gọi tên, hắn vẫn làm như không nghe thấy.
Khi Winston xuống xe taxi, đang định nhanh chân đi vào khách sạn thì trông thấy Hunt đang cầm một chai coca, bước ra từ phía một siêu thị nhỏ ở phía bên đường đối diện. Trông vẻ mặt của cậu thanh niên không hề suy sụp chút nào. Cậu vặn nắp chai, uống một hớp to, nhắm mắt lại ợ một tiếng, sau đó thở phào một hơi. Khi bước qua đường, nhận ra Winston đang đứng ngay trước mặt mình, cậu liền hơi sững lại.
“Hây… Winston.”
Hunt chỉ cười cười, định đi lướt qua bên người hắn, tựa như tất cả những gì xảy ra trên đường đua đều chẳng hề liên quan đến mình. Winston không biết vì sao mình lại xúc động đến thế, đến khi hồi thần, hắn đã kéo Hunt lại.
“Ê! Anh làm gì thế!”
Đến khi lưng của Hunt va vào lồng ngực Winston, Winston mới thả tay ra.
“Vì sao cậu lại làm thế trong lượt đua chính?”
“Làm gì?” Hunt tỏ vẻ chẳng hiểu gì cả.
“Cản Penny lại giúp tôi.” Gương mặt Winston chẳng mang biểu cảm.
“Hê… tôi chuyên tâm theo đuôi các anh… Lúc đó, tôi chỉ mất lái mà thôi…”
“Cậu có thể bám đuôi tôi và Penny, làm sao có thể mất lái được?” Winston hỏi vặn. Giọng nói của hắn mang theo sức mạnh có thể bóc trần mọi điều được che giấu, nghiền nát mọi cớ được viện ra.
“Tôi… nhờ may mắn nên mới có thể leo lên cái vị trí ấy. Có điều tôi cũng chẳng may được bao lâu đã gặp ngay Penny hỏng má phanh rồi…”
Hunt bất lực cười cười, nụ cười của cậu khiến Winston đột nhiên lại thấy hơi đau. Dù đến chính hắn cũng chẳng biết mình đau ở chỗ nào.
“Cậu cảm thấy nói thật khó lắm sao?” Winston hỏi.
Hunt đứng sững một chỗ, trầm mặc quay mặt đi. Sự trầm mặc ấy kéo dài đến mười mấy giây sau, cậu thanh niên mới thở dài một hơi.
“Được rồi… tôi cũng không ngờ là mình lại làm như thế, nhưng đến khi phản ứng kịp thì tôi đã chắn xe rồi. Xét từ vị trí ấy, nếu như anh va chạm với Penny, khả năng bị thương sẽ là rất cao. Còn tôi… cùng lắm cũng chỉ làm tiêu tùng hệ thống treo phía trước thôi, khả năng bị thương là rất nhỏ.”
“Tôi và cậu không ở cùng một đội đua.” Winston mở miệng nói.
“Tôi biết chứ, tôi biết chúng ta không ở cùng một đội đua. Có lẽ là do tôi tự đa tình, cho rằng mới chỉ nói chuyện cùng anh vài câu là đã có quan hệ với anh rồi. Anh không cần nghĩ nhiều đâu… Anh cứ tiếp tục là Vann Winston theo đuổi những tay đua phía trước là được, cần gì phải quan tâm những chuyện xảy ra phía sau cơ chứ?”
Hunt định bỏ đi, Winston đã giữ chặt lấy cậu một lần nữa: “Tất nhiên là chúng ta có quan hệ.”
“Cái gì? Tôi và anh… có quan hệ?” Hunt tỏ vẻ khó lòng tin tưởng.
“Chúng ta từng nói chuyện, không phải sao?” Winston hỏi lại.
“Tất nhiên… nhưng từng nói chuyện với anh cũng tính là có quan hệ với anh sao?”
“Cậu cho rằng tôi từng nói chuyện với nhiều người lắm à?”
“Có lẽ là không.”
“Vì thế, người từng nói chuyện với tôi không tính là có quan hệ với tôi sao?”