“Là McGrady! Cậu ta vừa bước hụt cầu thang, ngã trật mắt cá chân rồi!”
Hunt trợn tròn mắt.
“Cậu còn ngẩn ra làm gì? Bọn tôi đã xin đổi tuyển thủ rồi! Cuộc họp hôm nay cậu có chú ý nghe không?”
“Nghe cũng có tác dụng gì? Tôi và McGrady đâu có giống nhau!”
“Giống hay không giống thì có gì quan trọng… Thôi bỏ đi, cậu cứ đua hết sức là được! Còn ngơ ra đấy à! Nhanh đi đi!” Nước bọt của Marcus đã sắp phun đầy mặt Hunt.
Hunt liếc nhìn Winston.
Vẻ mặt người kia thản nhiên đến mức khiến cậu hoài nghi: Phải chăng tên này đã biết mình sẽ lên đua thay từ trước?
“Hunt.” Ngay khi Hunt và Marcus chuẩn bị rời đi, Winston lại nói.
“Sao thế?” Hunt dừng bước xoay người hỏi.
“Tay đua là linh hồn của toàn đội. Mọi người tồn tại là để phối hợp với cậu, còn cậu, cậu không cần phải phối hợp với bất kì ai.”
Ngay lúc này, Hunt lại nhớ đến cảm giác sung sướng khi được lái xe đua của Winston phá vỡ mọi giới hạn.
Đúng thế, so với việc để ai đó chỉ huy, chi bằng ta tự mình làm chủ.
Marcus tỏ vẻ kinh ngạc.
Winston ít khi nói chuyện, là một điển hình cho câu ‘im lặng là vàng’, nhưng vừa nãy, rõ ràng cậu ta đã nói với Hunt không chỉ một câu. Từ từ đã, cậu ta vừa dạy Hunt điều gì? Tay đua không phải phối hợp với người khác, mà mọi người phải phối hợp với tay đua? Tùy tính như vậy phù hợp với Winston đấy, nhưng đâu có phù hợp với Hunt!
Này! Đừng có dạy hư Hunt của tôi!
Khi ngang qua McGrady mặt đầy giận dữ đang ngồi trên ghế để bác sĩ chăm sóc, Hunt không khỏi gửi cho gã một cái nhìn cảm thông.
“Ôn con! Nhìn gì mà nhìn!”
Hunt nhún vai: “Tôi chỉ muốn xem xem mắt cá của anh sưng to đến mức nào thôi.”
“Gì cơ?”
“Tôi biết anh coi tôi không hơn một bãi phân trâu. Người như tôi lái xe của anh lại chỉ giật được vị trí thứ mười sáu, mười bảy thì chẳng khác nào là sỉ nhục đẳng cấp của anh cả. Nhưng thế thì đã sao nhỉ? Nếu mắt cá của anh không thể hết sưng trong vòng một tuần, tôi sẽ còn thay anh đua cả chặng ở Anh nữa cơ. Ôi, chắc tôi sẽ mệt lắm đây!”
“Hả— Mày đừng có đi! Tao vặn cổ mày! Xem mày còn đắc ý nữa không!”
Đội ngũ bác sĩ ba chân bốn cẳng giữ McGrady ngồi lại.
Hunt thì nhún vai bỏ đi.
“Trời ơi, tôi cứ nhìn cái thằng nhóc này là lại muốn đấm.” Một kỹ thuật viên phụ trách thay lốp nói.
“Ôi… chỉ mong thành tích đua phân hạng của cậu ta không quá kém…”
Trận đua phân hạng bắt đầu trong tiếng người người hò reo.
Được rồi, biết đâu đây lại là trận đua F1 cuối cùng của mình.
Hunt chưa từng chạy thử trên con đường này, thế mà cậu lại cảm thấy hiểu nó rõ hơn bất cứ đường đua nào trước đây.
Trong đầu cậu là tiếng Winston.
Tiếng nói lạnh lùng ấy làm Hunt tỉnh táo, sự trầm tĩnh trong đó cũng khiến cậu quyết đoán hơn.
Tôi muốn được lăn bánh ở vị trí tốt nhất.
Tôi muốn bắt đầu lại một lần ở vị trí gần anh nhất…
Dù cho đây có là lần cuối.
Trong vòng đua Q1, “Cá mập trắng” Charles vừa mở màn đã thể hiện ưu thế của mình cứ thế lao băng băng giành vị trí thứ nhất.
Hunt vốn vắng mặt trong phiên chạy thử lại bình tĩnh dị thường, qua cua trôi chảy không chút do dự. Đến khi cậu hoàn thành vòng đua, từ vị trí thứ tám đến vị trí thứ mười hai đã lập tức có sự thay đổi.
“Trời ơi… Hunt xếp thứ mười! Thời gian hoàn thành một vòng của nó còn nhanh hơn thời gian McGrady chạy thử hai giây!”
“Bây giờ… phong độ của thằng nhóc đang rất tốt… chỉ mong nó có thể giữ vững đến khi kết thúc trận phân hạng!”
Vòng đua Q2 bắt đầu, Owen của đội đua Red Bull dẫn đầu toàn đoàn. Winston trước sau vẫn giữ vững vị trí thứ hai hoặc thứ ba, mà Hunt thì chăm chăm vào đối thủ chạy trước, từng bước tiến lên.
“Thứ chín… Mặt trời mọc đằng tây rồi phải không?” Marcus khó có thể tin nổi chớp chớp mắt.
Đến vòng đua Q3, “Cá mập trắng” Charles tiên phong xuất kích, đoạt lại vị trí, Winston và Owen theo sát phía sau. Charles lại lập kỉ lục thời gian đua một vòng nhanh nhất.
Hunt bị kìm kẹp mãi giữa hai tay đua Karl và Beckham.
Mày vẫn cần tiến thêm chút nữa… thêm chút nữa…
Nén tất cả tốc độ lại, Hunt, buông cái lò xo đang bị ép chặt ra!
Vòng đua nước rút sắp kết thúc, tay đua ngay phía trước Hunt đột nhiên mất khống chế lao ra ngoài, Hunt thuận lợi thăng một bậc.
Khi lái xe quay lại, Hunt nhìn thấy Marcus đang quan sát mình bằng ánh mắt nghiêm khắc.
“Sao thế?” Hunt thở ra một hơi.
Cậu vốn nín thở suốt nãy giờ, nay rốt cục đã có thể thở phào. Dù có làm sai điều gì đi nữa, cậu cũng dự định sẽ nghe tai trái ra tai phải.
“Trình độ của cậu mà cứ thế này ngay từ đầu thì có phải tốt không, thằng nhóc thối!”
Marcus vừa định đánh cậu, Hunt đã cau mày tránh kịp.
“Luke đâu? Anh ta xếp thứ mấy?”
“Thứ mười.”
Hunt thở ra một hơi, không ngờ Luke tiến vào top mười người đầu tiên.
“Tôi thì sao?”
“Thứ tám.”
“Ồ.” Hunt đút tay vào túi, xoay người bỏ đi.
Bước được hai bước rồi, cậu mới có phản ứng.
“Tôi… Tôi nằm trong top 10?”
Dáng vẻ hoàn toàn không chú ý của cậu khiến Marcus tức đến nỗi sắp phun lửa ra đằng mắt.
“Đúng! Tôi vẫn ngỡ đây là vận may trời đánh nào chứ!”
Hunt không khỏi bật cười. Ba chặng đua trước, cậu luôn quanh quẩn ở vị trí từ mười tám đến mười lăm. Đây là thứ hạng tốt nhất của cậu từ trước đến nay, cũng là thành tích tốt nhất toàn đội. Ít nhất cậu cũng đã giành được vị trí có lợi trong trận đua chính thức. Sau đây, cậu nhất định sẽ thực hiện chính xác chiến thuật hai pit-stop mà Winston đã giúp cậu vạch ra từ trước.
Lượt đua chính thức sẽ bắt đầu vào buổi chiều ngày hôm sau. Sau khi toàn đội quay lại khách sạn, hội nghị kỹ thuật sẽ được tổ chức thêm lần nữa.
Khi nhìn thấy McGrady đang được đội ngũ bác sĩ dìu vào, Hunt gãi gãi tai.
“Ê thằng nói lắp, có phải bây giờ mày đắc ý lắm không? Chẳng qua cũng chỉ xếp thứ tám thôi mà, có gì ghê gớm chứ!”
“Ừ, tôi biết có nhiều tay đua vẫn chưa thể hiện hết mình, nhưng đến khi trận đua chính thức bắt đầu, bọn họ nhất định sẽ dốc sức ứng phó, hết người này đến người khác vượt qua tôi!” Hunt híp mắt cười cười, sau đó hạ thấp người, nhìn chằm chằm McGrady đang ngồi trên ghế: “Lần sau anh còn gọi tôi là “thằng nói lắp”, tôi sẽ đạp vỡ mắt cá chân anh.”
“Mày…” McGrady còn định nói thêm gì, Hunt đã vươn thẳng lưng, xoay người bỏ đi.
Vừa đi, cậu vừa thầm càm ràm.
Chẳng biết McGrady nghe được ở đâu cái biệt danh “thằng nói lắp”.
Bắt đầu từ hồi học tiểu học, chỉ cần hồi hộp là cậu sẽ nói lắp, ví như lúc trả lời câu hỏi của giáo viên, ví như lúc mời bạn gái mình thích tới nhà dự tiệc sinh nhật… lưỡi của cậu lại xoắn vào nhau.
Cái biệt danh “thằng nói lắp” này theo cậu đến tận trung học.
Lúc ấy, cậu đã tham gia Karting, cũng đã từng giành quán quân ở độ tuổi thiếu niên, những bạn nữ vốn không thích cái tật này của cậu bắt đầu để ý đến cậu, cậu cũng dần dần không nói lắp nữa.
Nhưng một khi bị kích động, cậu vẫn sẽ lắp bắp như thường.
Buổi hội nghị kỹ thuật cuối cùng cũng kết thúc.
Hunt lăn trái lộn phải trên giường mãi mà không cách nào vào giấc.
Trước nay cậu vốn là loại người được chăng hay chớ, có làm lót chân cho kẻ khác cũng chẳng sao, thế mà giờ này, chỉ cần nhắm mắt vào, cậu sẽ nghe thấy tiếng một giọng nói chỉ dẫn và âm thanh khán giả reo hò.
Hunt mở điện thoại chơi Anipop hai lần rồi mà tim vẫn còn đập rất nhanh.
Thôi xong thôi xong, theo lý, tuyển thủ đua xe phải là người có tâm lý vững nhất trong số tất cả các vận động viên thể thao mới phải.
Nhưng xem nhịp tim bây giờ của mình này, rõ ràng là trái tim chỉ muốn bay lên sóng vai với mặt trời!
Lại nhìn giờ lần nữa, mẹ nó, sắp một giờ rồi!
Muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành quá, trong phòng thật bức bối!
Ra khỏi khách sạn, Hunt đội mũ áo lên, đút tay túi quần, dọc theo khách sạn đi hết cả một vòng, sau đó bất ngờ phát hiện một bóng dáng rất quen thuộc đang ngồi trên ghế cho người đi đường.
Ánh đèn đường lạnh lẽo phủ lên người hắn, không biết vì sao, Hunt bỗng cảm thấy người kia rất cô đơn.
“Nè, anh đang làm gì thế?” Hunt mỉm cười bước đến bên cạnh người kia rồi ngồi xổm xuống.
Winston nhắm mắt thở ra một làn khói thuốc. Trong làn khói mông lung, gương mặt hắn xoay tròn, xoay tròn, tựa như muốn cuốn tất cả vào bên trong một xoáy nước khó lòng thoát khỏi.
“Tôi đang nhớ đến một người.” Giọng của hắn rất khẽ.
Hunt phát hiện tuy giọng nói của Winston có vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng khi hắn nói khẽ thế này lại dường như mang theo điều gì quyến luyến.
“Nhớ ai?” Hunt nghiêng đầu tò mò hỏi.
“Người đó đã ngồi bên cạnh tôi rồi.” Winston hé mở đôi mắt đang nhắm chặt, tựa như người vẫn chưa tỉnh lại từ giấc mộng.
“Chết tiệt!” Hunt muốn đẩy tên này ngã cầu thang: “Không ngờ đấy nhỉ! Tôi mà là đàn bà hẳn đã nằm ngửa dạng chân trên giường anh rồi!”
“Giờ cậu cũng có thể dạng chân mà.” Giọng nói của Winston lành lạnh, chẳng nhìn ra là đang pha trò.
“Cút đi, ông đạp cho bây giờ!”
“Muốn hút không?” Winston hơi nghiêng mặt hỏi. Giọng hắn trầm thấp, bộ mặt nghiêm túc tựa như vừa rồi không hề buông lời trêu ghẹo.
“Được, cho một điếu!”
Thuốc của Winston chắc chắn sẽ ngon.
“Tôi chỉ có điếu này.” Ngón tay Winston kẹp thuốc đưa về phía Hunt.
Rõ ràng mình cũng đã từng làm động tác tương tự rồi, vậy mà Winston làm trông lại như một người tao nhã đang cho mèo ăn…
Dù chỉ có một điếu, cậu cũng phải thử cho kì được!
Xem xem Winston hút loại thuốc gì!
Hunt cười cười kề mặt tới, trực tiếp ngậm lấy rồi cướp luôn cả điếu thuốc. Winston không hề có ý giữ lại, thản nhiên buông tay. Hunt vốn đang nhắm mắt chuẩn bị hưởng thụ lại nhanh chóng nhíu mày.
“Này— sao anh cũng hút Camel!”
“Vậy tôi nên hút loại gì?”
“American Spirit?”
“Để lần sau hút thử.”
“À… cảm ơn nhé.”
“Cảm ơn chuyện gì?”
“Nếu lần đó không có anh mô phỏng đường đua Gilles Villeneuve trong đầu cho tôi, thứ hạng của tôi chắc đã chẳng ra sao rồi.”
Hunt nheo mắt hút thuốc.
Chẳng biết vì sao nhỉ, chỉ cần Winston bên cạnh, dù có hút thuốc giá rẻ, mình cũng cảm thấy thơm, không bị sặc khói.
“Mô phỏng kiểu đó cũng chẳng có tác dụng. Thứ tự cậu có được là nhờ thực lực của cậu.”
“Được, để cảm ơn anh, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật… Dù cũng chẳng thể coi là bí mật đâu, vì có nhiều người biết lắm rồi.”
“Ừ.”
“Hồi còn nhỏ tôi bị nói lắp, chỉ cần hồi hộp hoặc tức giận là sẽ lắp rất ghê, vì thế mà tôi thường bị trêu chọc. Chẳng có ai thèm chơi với tôi hết, cả đám cho rằng chỉ cần ở cạnh tôi là sẽ bị nói lắp theo.”
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Cứ hồi hộp là tôi nói lắp.
Winston: Có lúc nói lắp cũng rất tốt.
Hunt: Hử? Lúc nào?
Winston: Lúc tôi làm cậu, cậu gọi tên tôi lặp đi lặp lại.