Anh Đừng Đi

Quyển 1 - Chương 10: Nảy nở một cảm giác



Cô từ từ mở hai mắt nặng nhọc, đầu cô vẫn còn đau...nhìn quanh phòng, cô cũng đã biết mình đang ở phòng y tế của trường. Cô giật mình bật dậy...như nhớ ra điều gì đó, cô đảo mắt nhìn xung quanh..nhưng không có ai cả. Sờ vào má mình, cô có cảm giác đau và rát...hoảng hốt tìm chiếc gương, tự nhiên nước mắt cô tuông trào..."khuôn mặt này.."

Nhưng ai đã đưa cô vào đây???

"Vết thương trên mặt em chỉ là ngòai da thôi, vài ngày nữa sẽ bớt, cũng may mà anh đến kịp....à mà anh có mua chút đồ ăn..cô y tá bảo em bị đau dạ dày vì không ăn uống điều độ nên anh đi mua."-Vừa nói tên đó vừa ngồi cạnh bên giường cô, đặt đồ ăn lên bàn...

Cô nhìn người con trai đối diện có chút cảm kích, may mà khuôn mặt cô không sao, không có gì nghiêm trọng, nếu không..cô không biết mình sống sao nữa..

"Cảm ơn anh"

"Không có gì đâu, em ăn đi kẻo bệnh lại tái phát"

Cô nhẹ nhàng cầm chiếc bánh bông lan ăn từ từ như đúng một cô tiểu thư quyền quí..nhưng không qúa khắc khe để làm người đối diện cảm thấy ngột ngạt khó chịu. Cô vừa ăn đúng một cái, xong cầm cái khác lên giơ trước mặt của chàng trai..vẻ mặt ngây ngô nhưng rất đáng yêu...

"Anh ăn chung cho vui, mình em ăn ngại chết, đã thế lại bị anh nhìn chằm chằm"

Cô chun mũi nói, nhét bánh vào trong tay chàng trai như không muốn chàng trai có cơ hội từ chối. Anh cười xoa đầu cô.

"Giống con nít quá, mà lần gặp này trong có vẻ em thân thiện hơn với anh rồi đó, mấy lần trước toàn lơ"

Anh vừa nói vừa bỏ miếng bánh vào mồm, trông hết sức tự nhiên làm cô nhìn không chớp mắt.

"Ừ, tại không quen nói chuyện với người lạ thôi"

"Gặp nhau tận ba lần rồi mà cũng còn xem là người lạ"

"Nhưng giờ thì hết rồi, không thôi em cũng chả nói chuyện với anh đâu"

Anh phì cười với điệu bộ nói chuyện của cô, rất khác biệt và cuốn hút...vì đâu...

Thấy anh im lặng, cô đành lên tiếng..

"Mà mấy giờ rồi anh"

"10h hơn rồi, em nằm đây cả 3 tiếng"

"Chết rồi, em chưa xin phép, hạ hạnh kiểm chết"

Cô vừa nói vừa bước xuống giường, tay chân quơ loạn xạ cả lên vì tìm cặp và đôi giày, anh bật cười trước hành động của cô.

"Anh xin phép rồi, em nghỉ xíu nữa đi, tí hết tiết rồi về luôn"

Nghe anh nói xong, cô ngừng hoạt động của mình lại,thở phào nhẹ nhõm. Chả là do hôm trước, có con bạn ở lớp nghỉ không giấy phép, hậu quả là trực nhật nhà vệ sinh một tuần với hạ một bậc hạnh kiểm. Cô chủ nhiệm tuy vui tính nhưng rất khắc khe với việc điểm thi đua của lớp. Thành ra cô cũng thấy sợ mặc dù cô ít khi mắc phải lỗi ấy.

Cô ngã nhào xuống giường, không biết hiện giờ có ai lo lắng cho sự vắng mặt của mình không nữa. Mệt mỏi quá, như nhớ ra điều gì, cô bật dậy thật nhanh.

"Anh không học sao"

"Anh trông em cả buổi, tí hết tiết 4 vô tiết 5 anh lên học luôn, chứ giờ cũng lỡ cỡ"

Cô gật đầu có vẻ hiểu..

"Vậy hết tiết em về luôn, giờ chả có tâm trạng để học"

Cô thở dài mệt mỏi.

----------

Vừa về tới nhà, cô đã ngã phịch xuống chiếc giường yêu qúi, giờ cô chỉ muốn ngủ thôi. Mệt mỏi chết đi được, giá mà được sống như trước kia, không giả tạo lạnh lùng như bây giờ thì hay biết mấy, nhưng...đó là qui luật sống rồi..

"Tíng toong...tíng toong"

Chưa kịp chợp mắt cô đã nghe thấy chuông cửa. Cô suy nghĩ, từ ngày chuyển tới đây có quen ai đâu mà tới nhà cô nhỉ. Cô thắc mắc nhưng vẫn xuống lầu mở cửa.

"Làm gì ở đây"

Cô vòng tay trước ngực nói có vẻ hậm hực.

"Lúc sáng qua lớp tìm cậu, nghe cô giáo nói sáng giờ cậu ở phòng y tế trường, nhưng lúc nãy tôi có xuống mà không thấy...à mà cậu có sao không."

Cô không nói gì bước vào nhà, ra hiệu cho hắn theo sau.

"Uống nước đi, khăn nè lau mồ hôi. Bộ chạy đến đây hay sao mà người như mới tắm thế"

Cô bĩu môi nói đùa, ai dè..

"Ừ"

Hắn trả lời một cách thành thật làm tim cô khẽ bẵng đi một nhịp, quan tâm , lo lắng cho cô đến mức ấy à.

"Mặt cậu bị sao thế"

Nhắc mớ nhớ, mặt cô không nặng lắm, nhưng còn Lâm Tuyết thì sao khi bị Hàn Phong thấy nhỉ, cô hơi tò mò vì quên hỏi chuyện đó.

"Không sao, bị té thôi, vết thương ngoài da"

"Mắt bỏ trên trời hay sao thế, có sao không"

Cô cốc một cái rõ đau vào đầu hắn làm hắn "Á" lên trông đến tội.

"Đã nói không sao...cho chừa cái thói bắt bẻ...à..mà cậu ăn cơm chưa"

Hỏi thì hỏi vậy thôi, cô thừa biết hắn mới tan trường là chạy thẳng sang nhà cô rồi. Cô nhẻm miệng nhưng không cười.

"Hỏi thừa"

Hắn đáp cụt ngủn rồi nằm dài ra ghế sofa, chắc là mệt lắm đây, thời tiết đang nắng nóng thế này mà còn bương một đoạn đường dài bằng "hăng cải" đến đây. Cô nhìn mà lắc đầu ngao ngán.

Cô xuống bếp làm vài món, vì cô ít khi ăn ở nhà nên tủ lạnh chỉ có vài thứ cô giúp việc mua phòng ngừa. Cô giúp việc chỉ dọn dẹp nhà cửa, còn phần nấu ăn là cô tự lo. Mặc dù là tiểu thư nhưng về mặt nấu ăn cô khá giỏi, chắc thừa hưởng từ mẹ. Cô bất giác nghĩ đến mẹ và lòng buồn nao nao. Không biết ba mẹ bên đó sao rồi.

*30' sau*

Cô lại sofa định kêu hắn dậy ăn cơm nhưng...cô khựng lại vì bắt gặp khuôn mặt hắn. Trước nay chỉ nhìn sơ qua thôi, nay nhìn kĩ mới thấy hắn đẹp trai thật, từng đường nét trên khuôn mặt cô nhìn rất kĩ. Đôi mắt đẹp nhưng buồn, sống mũi cao, mảnh khảnh, đôi môi quyến rũ đến chết người, nói chung tất cả những thứ có ở trên khuôn mặt đều làm cho hắn trở nên hoàn hảo hơn. Bất giác cô đưa tay sờ vào mũi, rồi đến môi hắn, người cô cứ như bị điện giật, nhịp tim lại bắt đầu không tự chủ.

"Ư"

Tự dưng hắn cựa mình mở mắt, làm cô giật mình lúng túng như vừa bị bắt tội vậy. Hắn ngạc nhiên nhìn cô..

"Làm gì ở đây?"

"À..à, tôi nấu cơm xong định gọi cậu dậy ăn"

Nói xong cô chạy nhanh xuống bếp giấu khuôn mặt đỏ ửng của mình. Cô đâu biết rằng từ lúc cô ngắm nhìn hắn, hắn đã thức..Vì thế mà tất cả hành động cô làm đều được thu vào bộ nhớ hắn..Thấy cô chạy đi hắn đã nở một nụ cười rõ tươi.

"Ăn xong rồi về gấp dùm tôi"

Cô nhăn mặt nói khi thấy hắn vừa ăn vừa nhìn mình cười tủm tỉm.

"Chưa ăn xong đã đuổi rồi, chả lịch sự với khách xíu nào"

Hắn bĩu môi nói.

"Thích nói không..tôi đuổi ngay bây giờ luôn chứ ở đó mà nói"

Cô vừa nói vừa cốc vào đầu hắn một cái đau điếng.

"Hai cái rồi đó, biết đau không"

"Hỏi thừa, tôi cốc cậu cậu không đau thì thôi tôi đau làm gì"

Vừa nói cô vừa cười một nụ cười tươi hơn bao giờ hết. Một nụ cười mà khoảng thời gian gần đây nó chưa bao giờ xuất hiện. Còn hắn...đang đơ người vì nụ cười của nó, lúc trước thấy nó cười mỉm, hắn đã mê mệt rồi, nay thấy nụ cườ tươ như hoa của cô, cậu không kìm được lòng. Rất đẹp..nhưng sao cô ít cười thế..

Thấy hắn như tượng nhìn mình không rời, cô đằng hắng giọng vài cái..

"Bị gì thế, đang nói chuyện tự nhiên đứng hình là sao"

"À..à...không sao...nhưng tôi thắc mắc một chuyện.."

"Chuyện gì"

"Cô...à...đồ ăn này của cô nấu ngon phếch ấy, haha"

"Có liên quan"-Cô chun mũi hậm hực ăn.

Chả là chuyện hắn định hỏi là tại sao cô lại ít cười thế, nhưng đó là chuyện tế nhị, cậu không nên xen vào. Còn việc khen cô nấu ăn ngon thì đúng thật nó rất ngon, phải khẳng định cô nấu ăn rất đỉnh. Sau này mà có người vợ này bên cạnh chắc phải có khối người hâm mộ. Cậu nở một nụ cười hạnh phúc khi thấy thái độ iaạn dỗi như trẻ con của cô....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.