Anh Đừng Đi

Quyển 1 - Chương 55: Hi vọng rồi thất vọng



-“Thiên..n Tuấn..n”

Cô vô thức thốt lên tên người trước mặt mình, như thể không tin cái sự thật đó, cô bước thật nhanh lại, cầm chặt tay người đó.

-“Anh, anh về hồi nào, sao anh không nói gì hết.”

Rồi cô lại bật khóc ngon lành, khóc như một đứa trẻ con.

-“Xin lỗi, cô là ai?”

Tên đó rút tay ra khỏi tay cô, gãi đầu e dè nhìn cô khó hiểu.

Cô khựng lại, nhìn kĩ lại. Nhưng đúng mà, đây đúng là Thiên Tuấn mà, sao hắn lại vô tình thốt ra câu “cô là ai” như thế.

-“Anh phải Thiên Tuấn không? Đến cả người yêu chờ đợi suốt năm tháng qua, bây giờ gặp lại mà thảnh thơi nói một câu “Cô là ai”. Anh thấy có vô lý gì không hả?”

Cô hét lên đầy tức giận. Khi mới mở cửa phòng, lúc đầu là cô ngạc nhiên, sau đó là muốn sà vào lòng hắn cho thỏa bao nhớ nhung, vậy mà giờ đây…hụt hẫng.

-“Hình như cô có nhầm lẫn gì ở đây rồi. Thiên Tuấn là em tôi, tôi là Thiên Quân.”

Câu nói của người trước mặt không khác gì nhát dao đâm vào ngay tim cô. Hình bóng cô đang nhớ nhung ngay trước mặt nhưng không phải là người cô đang nhớ, vậy phải làm sao? Phải làm sao.

Cô hơi sock, nhưng đã kịp lấy lại bình tĩnh, có lẽ cô đã nhầm thật rồi, Thiên Tuấn không bao giờ giả vờ không quen cô như thế.

-“Xin lỗi, tại vì anh giống Thiên Tuấn quá!”

Lau vội dòng lệ, nén lại đau thương, cô ngồi xuống ghế đối diện.

-“Tôi là Thiên Anh, đến để kí hợp đồng hợp tác với công ty.”

-“Tôi và Thiên Tuấn là anh em sinh đôi, nếu có giống thì cũng không có gì lạ.”

-“Vâng, chắc tôi nhầm thật, có thể bắt đầu công việc được rồi chứ!”

Cô muốn kí hợp đồng thật nhanh, đi ra khỏi đây thật nhanh, đến một nơi nào đó vắng lặng để gửi nỗi đau vào đó. Làm sao để nén nó lại được nữa đây khi vô tình bắt gặp một hình bóng giống hệt hắn, giọng nói cũng chả khác, chỉ có điều không biết cô là khác thôi.

Thiên Quân, anh trai của Thiên Tuấn rất bất ngờ với sự thay đổi thái độ rất nhanh của cô. Chắc sự mất mác thiếu vắng của người yêu làm cô đau lắm. Nếu chấp nhận đây là sự thật chắc người con gái này phải gồng mình mạnh mẽ biết bao nhiêu.

-“Tôi phải đến đây làm thế cho Thiên Tuấn, người em xấu số của tôi.”

-“Tôi biết.”

Cô vừa xem tài liệu Tuấn Quân đưa, vừa lơ đễnh trả lời, thật tình cô không muốn phải nhìn khuôn mặt đó quá lâu, nếu như vậy…cô không biết mình có bị sao không nữa.

Thiên Quân lại càng bất ngờ với thái độ bây giờ của cô, nếu cô gái lúc mới bước vào phòng là cô gái giàu cảm xúc, dạt dào yêu thương bao nhiêu thì cô gái đang ngồi trước mặt cậu là một người lạnh lùng, thờ ơ đến bấy nhiêu.

Một cô gái đặc biệt chăng.

-“Xong rồi, tôi đi nhé!”

Cô kí nhanh hợp đồng rồi đứng dậy rảo bước đi, đi thật nhanh để trốn tránh một sự thật.

Nhưng cô đâu biết một người ở sau cười nhìn cô bước đi.

Đứng trước mộ hắn, ngôi mộ được xây cạnh mộ mẹ hắn mà lòng cô lặng người. Cô khóc, cô khóc khi mỗi lần nhìn vào tấm hình trên tấm bia. Người cô yêu ở đó, nhìn cô cười đó nhưng sao nó xa xôi quá, cô chạm không tới. Gía như ở phía bên kia hắn đợi cô, chờ cô như cô chờ hắn quay về thì hay biết mấy. Linh cảm của cô nói cho cô biết Thiên Tuấn còn trên cõi đời này nên lúc nào cô cũng hi vọng, hi vọng một ngày nào đó sẽ được gặp lại người mình yêu thương nhưng cái cảnh sáng nay đã làm cô thất vọng tràn trề. Phải chăng ông trời muốn trêu ngươi cô, muốn cô phải đối diện với sự thật này.

Phải làm sao khi bây giờ ngày nào cô cũng phải đối diện với một người giống hệt hắn. Cô không đủ mạnh mẽ để nhìn vào đôi mắt đấy đâu, thật sự là như vậy?

Lúc trước có nghe hắn nói có một người anh là thật, nhưng nào ngờ nó lại giống nhau như hai giọt nước thế này. Nhưng dẫu có giống nhau, cô cũng biết được ai là hắn, hắn là ai. Đúng! Cô biết nên cô sẽ thôi hi vọng.

“Gặp lại hình bóng anh yêu ngày đó

Rồi chợt như là cơn gió thoáng qua chẳng đắn đo

Làm sao em tin được đây, nhưng phút giây chỉ là hư vô

Em sẽ mạnh mẽ để đối diện mà

Em sẽ không sao mà

Em sẽ, không lầm đâu anh.”

Tiếng hát nhẹ nhàng cất lên, cô lau nhẹ mi mắt rồi quay lưng về nha.

Mắt cô đỏ hoe, cô như người vô hồn bước lên từng bật cầu thang.

-“Thiên Anh, con sao thế, ăn tối đi con.”

À quên nói, cô đã chuyển về nhà cũ rồi, Alex chuyển sang nhà Hạo Phong để chuẩn bị làm con dâu nhà đó rồi, nghe nói cuối tháng đây làm đám cưới. Thật buồn cười nhỉ? Mà thôi, cô sẽ chúc phúc cho họ mà.

-“Mẹ đem lên phòng giúp con.”

-“Ừ, con lên đi.”

Bà không biết có chuyện gì nhưng bà vô tình thấy đôi mắt sưng lên vì khóc của cô, nhiêu đó thôi cũng đủ thấy đau lòng như thế nào rồi. Bà sợ nhìn thấy con đau lắm, và như thế cũng làm bà đau gấp bội.

Cô lên phòng, ngã xuống giường rồi bật khóc.

-“Tên ngốc kia, tôi hết mạnh mẽ rồi, tại anh hết đó, sao vì anh mà nước mắt tôi rơi nhiều quá vậy? Nếu anh ở ngay đây, tôi sẽ cấu xé, sẽ đánh anh một trận cho bỏ ghét, nhưng…có chăng là hư vô khi anh không còn ở nơi đây.”

Hức hức, nhớ quá, nhớ những lúc hắn chọc cười cô, lau nước mắt những khi cô khóc, bên cạnh cô những lúc cô buồn, cho cô mượn bề vai những lúc cô cô đơn. Tâm sự những chuyện vui lẫn buồn mỗi khi buồn đời. Đưa cô đi chơi mỗi khi cô thích. Đàn cô nghe những bài ca da diết rồi cô được dịp cất tiếng hát của chính mình. Còn đâu những lần giận dỗi ghen tuông vô cớ khi có một người con trai cố ý sát lại gần cô. Còn đâu những cái nắm tay đi trên đường phố để cô hãnh diện khoe người yêu mình tuyệt vời nhất. Còn đâu những câu tình tứ sến súa như phim Hàn Quốc của hắn mà mỗi lần cô nghe đều nỗi da gà. Còn đâu những cái quan tâm mặc dù đó chỉ là một cái ôm nhẹ. Còn đâu…

Chấm dứt, hết thật rồi sao? Chỉ còn dĩ vãng.

Cô khóc, cô chìm vào giấc ngủ.

Cô thích ngủ, đơn giản vì trong giấc ngủ, cô mơ mình được gặp hắn, được nói chuyện với hắn mặc dù chả bao giờ chạm được.

Mẹ cô đem đồ ăn lên, nhưng không vào, vô tình nghe cô nói, vô thức nước mắt bà lăn, bà tự ý đi xuống vì bà biết con bà đang đau, và ngay bây giờ cô cần được yên tĩnh.


******

Cô thức dậy, vươn vai như chưa có một chuyện gì xảy ra, cô cứ sống nội tâm, một mình cô biết tâm trạng cô. Và hôm nay, cô chắc chắn phải lờ đi trước hình ảnh một người, vì người đó sẽ làm cô đau.

-“Con ăn sáng rồi đi làm.”

-“Thôi mẹ! Để con đi ăn ở ngoài, con muốn đi dạo xíu rồi mới đi làm.”

Mẹ biết cô ương bướng nên cũng không ép cô ăn. Bà cười xoa nhẹ đầu cô.

-“Có chuyện gì thì cũng mạnh mẽ lên nha con, hãy luôn là Thiên Anh của mẹ.”

Nghe mẹ nói, cô lại không kìm được nước mắt mà tuôn.

-“Cảm ơn mẹ, con không sao.”

Bước chân đến cái nhà hàng mà mỗi sáng cô và hắn đều ăn, sao trông hôm nay nó buồn thế, chẳng còn vẻ vui tươi như hôm nào. Lý do tại sao vậy?

Chọn chỗ ngồi khuất người, cô đặt mình ngồi xuống. Vẫn như cũ, cô gọi món bánh mì và sữa. Và vẫn như cũ, cô quen miệng kêu hai suất. Cô quên rằng giờ chỉ còn một mình, không có ai bên cạnh, cô cứ tưởng vẫn có một người nào đó ở bên cô.

-“Thiên Anh, cô đi một mình à.”

Nghe ai đó gọi tên mình, cô ngước và giật mình, cô không muốn phải nhìn thấy gương mặt này, nó làm cô nhớ hơn.

-“Ừ! Một mình thôi.”

-“Ngồi chung nhé! Quán này bán đồ hợp với tôi nên từ lúc về đây tôi chỉ ăn quán này, cô cũng vậy sao?”

Không để cô đồng ý hay không, hắn đã nhanh chóng ngồi xuống. Vừa lúc đó phục vụ mang đồ ăn ra.

-“Sao cô biết tôi ăn món này mà gọi.”

Hắn thốt lên đầy ngạc nhiên, và cô cũng ngạc nhiên đâu kém, hắn sao lại có cùng sở thích với cô và Thiên Tuấn nhỉ.

-“Ừ!”

Chả biết nên nói sao, cô gật đầu đại. Ở trước mặt người này, cô cảm thấy mình lúng túng, bối rối làm sao đấy. Khó chịu.

Ăn xong, Thiên Quân có nhã ý chở cô đến công ty nhưng cô quyết liệt từ chối. Vì cô biết người trong công ty sẽ người ra tiếng vào. Cô không thích như vậy?

Lấy cớ là muốn đi bộ để hít lấy không khí, cô từ chối khéo chứ hắn đâu biết cô ngại đối diện khuôn mặt đó biết bao nhiêu. Nếu anh Thiên Tuấn là người khác, là một người có khuôn mặt khác thì có lẽ bây giờ cô dễ thở, dễ đối diện và dễ nói chuyện hơn rồi. Đời thật hài.

Bởi vì cô là người mẫu độc quyền của công ty nên không phải đến công ty thường xuyên, cô chỉ đến những khi có hợp đồng thôi. Hôm nay đến để giới thiệu cho ekip biết mặt.

-“Đi chơi không? Đừng từ chối, hôm nay tôi có chuyện buồn, tôi cần người tâm sự, giúp tôi nhé.”

Cô hơi lưỡng lự, xong cũng gật đầu.

-“Ừ.”

Hắn chở cô đến bãi biển, nơi thật thơ mộng. Nói đến biển cô lại nhớ Thiên Tuấn nữa rồi, cô nhớ lúc cùng ngắm hoàng hôn với nhau, thật hạnh phúc làm sao.

Cô im lặng nhìn hình dáng người phía trước mình, cô đơn làm sao. Nếu đây là Thiên Tuấn, cô tình nguyện đến bên, luồng tay từ phía sau lên để ôm lấy, rồi an ủi. Nhưng chưa bao giờ cô làm như thế, để giờ đây có muốn cũng chả được.

-“Tôi bị người yêu phản bội.”

Đứng hồi lâu, Thiên Quân lên tiếng, giọng hơi buồn.

Cô im lặng nhìn hắn, nhìn phía lưng hắn thôi nên cô cũng không biết hắn có rơi lệ không nữa.

-“Bị phản bội thật là đau!”

Cô lại im lặng, chả biết nói sao. Và cô hiểu cảm giác đó, trước kia cô đã từng bị phản bội, nó đau như ai đó lấy đi da thịt của mình. Nhưng bây giờ nó không còn đau bằng cái hình ảnh người mình yêu vì cứu mình mà chết, không có gì đau bằng. Thật sự làn như vậy đó.

-“Cô bị phản bội chưa.”

Bất ngờ hắn quay lại, hỏi cô.

-“Rồi, một người.”

-“Thiên Tuấn.”

-“Không, Anh Tuấn, người yêu cũ của tôi.”

-“Vậy trước khi yêu em tôi, cô đã có một mối tình.”

-“Ừ!”

Cô cảm thấy đây giống như một cuộc tra hỏi hơn là một lời tâm sự.

-“Cảm giác bị phản bội có giống tôi không?”

-“Tôi chả nhớ rõ nữa, chuyện 3 năm về trước rồi, và có lẽ bây giờ tôi có nỗi đau lớn hơn nên chẳng thể nhớ nổi cảm giác lúc bị phản bội đau như thế nào.”

-“Đau thật đấy.”

-“Yêu nhiều đau nhiều.”

Cô không biết sao, nhưng cô vừa muốn an ủi hắn mà lại vừa muốn xa lánh hắn, thật kì cục.

-“Cho tôi mượn vai cô chút, được chứ.”

Và cũng như lần trước, hắn chỉ hỏi ý kiến vậy thôi, chưa kịp để cô đồng ý hay không đã tự hành động trước rồi.

Vừa muốn đẩy ra, lại vừa cảm thương cho hắn nên thôi cô mặc kệ. Trước kia, Thiên Tuấn nói có lỗi với Thiên Quân, vậy sao bây giờ cô không làm việc gì đó cho anh hắn để hắn bớt dằn vặt hơn. Cô sẽ thay Thiên Tuấn xóa bỏ lỗi lầm quá khứ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.