Anh Đừng Đi

Quyển 1 - Chương 68



Cô mơ màng tỉnh dậy, cảm giác âm ấm, lại khác với chiếc giường của cô. Cô nheo mắt để định dạng đây là đâu, rồi đã xảy ra chuyện gì. Từng dòng kí ức chạy qua, lúc cô ngất trên đồi, rồi có người cứu, rồi Thiên Tuấn, rồi bị va vào bẫy thợ săn, rồi Thiên Tuấn cõng, rồi cô buồn ngủ quá nên ngủ quên lúc vào, và….bây giờ cô đang ở nhà hắn sao.

Ngước lên người đang ôm chặt mình, cô nhăn mặt. Định kêu hắn dậy nhưng cô lại không làm, cô nằm im ngắm nhìn hắn. Lâu lắm luôn rồi, cô không nhìn hắn kĩ luôn đấy. Hắn vẫn đẹp trai, phong độ, ngay cả ngủ cũng đẹp lắm luôn.

Bỗng dưng một ý nghĩ lướt ngang qua cô, nếu như ngày nào cũng trong vòng tay này, được ngắm khuôn mặt này, thì còn điều gì tuyệt hơn.

Cô cảm thấy tin tưởng khi ở cạnh hắn, ở bên hắn, cô luôn có cảm giác an toàn đến kì lạ. Cô yêu hắn, rất nhiều.

-“Em dậy rồi sao.”

-“Ờ, anh thấy sao rồi.”

Nhớ lại chuyện hôm qua vì mình mà không màn gì hết chạy đến bên cô, cô cảm động lắm, lại thêm chuyện đang bị thương mà cõng cô về đến tận nhà, đó càng vui hơn.

-“Em như liều thuốc của anh vậy? Anh thấy khỏe hơn bao giờ hết.”

Hắn nói xong cúi xuống hôn cô một nụ hôn nhẹ.

-“Không giận anh chứ!”

-“Về chuyện gì?”

-“Mang em về đây và ôm em ngủ?”

-“Anh nói mẹ biết em ở đây chưa.”

-“Lúc về anh có nhắn tin cho mẹ yên tâm rồi.”

Cô gật gật đầu, vùi người vào người hắn để hít hương bạc hà, điều đó làm hắn ngạc nhiên. Rõ ràng cô không hề ghét hay trách hắn, ngược lại cô còn tỏ ra thích thú. Nhìn điệu bộ của cô bây giờ, hắn lại yêu cô hơn. Đáng yêu chết đi được.

-“Nếu biết trước em cũng thích như vậy, anh đã sớm mang em về đây.”

-“Đợi cưới hẵn mong.”

Cô vẫn ôm hắn, vờ nhắm mắt nói. Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô bật người ngồi dậy.

-“Đi làm, trễ rồi.”

Lời nói của cô vừa nói ra, làm ai đó nằm trên giường cười sặc sụa. Cô nhìn hắn khó hiểu.

-“Anh không đi làm à.”

-“Không ngờ có ngày em lại quên thời gian như thế đó. Hôm nay chủ nhật mà. Đừng nói ở bên anh nên như thế nhé!”

Cô nghe thì thoáng đỏ mặt, quên nhỉ, hôm nay chủ nhật, ngày nghỉ mà.

-“Rõ ảo tưởng.”

Cô nói xong vùng vẫy đi vào nhà vệ sinh, ai đó nín cười đi theo sau.

-“Mai này ở đây sẽ có bàn chải cặp nhé, em thích màu gì.”

-“Hồng xanh.”

-“Rồi, khăn tắm và tất cả mọi thứ anh đều làm cặp cho hai đứa, làm màu hồng và xanh xen kẽ nhé!”

Vừa nói hắn vừa vòng tay ôm ngang eo cô.

-“Làm vệ sinh đi.”

Cô nhăn mặt nói, chưa gì hết, tên này lại làm cô có cảm giác lâng lâng trong người rồi.

Cả hai đáng răng chung, lâu lâu hắn lại nói một câu làm cô cười sặc sụa.

-“À, em tắm đi, anh đi làm đồ ăn sáng.”

-“Đồ…”

Cô nhìn xuống đồ cô rồi nhìn hắn, ở đây làm gì có đồ cho cô thay.

-“À…”

Hắn nhớ ra, chạy lên phòng lục lục, tìm tìm, cuối cùng cũng ra.

-“Mặc đồ anh tạm đi, anh tìm bộ nhỏ nhất rồi ấy.”

Cô nhìn áo sơ mi xanh với quần jean ngắn lửng mà buồn cười. Ôi trời, không biết cô bận vô thì giống gì, có giống tên bụi đời ăn chơi không biết nữa.

Cô miễn cưỡng vào phòng tắm, hắn vui vẻ ra bếp nấu ăn. Cảm giác này, giống như cặp vợ chồng son mới cưới vậy? Cảm giác này làm hắn nôn nào muốn cưới cô hơn.

Hắn đang nấu canh hầm cúc, bỗng cửa phòng tắm mở ra. Nước làm tóc cô ướt mẹp nhưng trở nên quyến rũ lạ thường. Cô bận áo sơ mi của hắn trông rộng thùng thình nhưng cô đã phối hợp lại bằng cách bỏ áo vào quần jean lửng, mặc dù hơi rông như nhìn chung qua giống như kiểu ăn chơi hiện giờ của giới trẻ. Phải nói rất đẹp, bởi lẽ cô có làn da trắng nữa.

-“Cần giúp không.”

Khăn tắm vẫn trên đầu cô, cô vừa xoa xoa tóc cho hết ướt vừa nói. Còn hắn nãy giờ vẫn ngơ ngác nhìn cô với suy nghĩ hỗn loạn. Vừa nghe cô nói thì giật mình.

-“Em ngồi đó đi, sắp xong rồi. Hôm nay em phải để chồng em trổ tài chứ.”

-“Vậy cũng được.”

Cô ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn, ngồi ngắm hắn làm mà cô mỉm cười. Hắn là một người đàn ông tốt, đúng. Nếu hắn có một thì không có ai là người thứ hai. Sẽ tìm đâu ra người thứ hai khi hắn không còn tồn tại.

-“Xong rồi đây vợ, em ăn thử đi.”

-“Em sẽ chấm điểm cho chồng.”

Tiếng “chồng” đó thốt ra làm hắn mỉm cười suốt thôi. Hắn biết cô sẽ là một người vợ tốt, hắn tin là vậy mà.

-“Chồng bỏ hơi ít nước sốt làm món canh hăng mùi ớt và hành, còn thịt sào thì bỏ hơi nhìu muối và ít bột ngọt làm nó hơi mặn và khó chịu, còn trứng với sữa thì ổn rồi.”

-“Vợ chấm hơi gắt gao đấy.”

-“Em không gắt gì đâu chồng ạ, em phải cố gắng để không nói nó tệ thêm thôi…hihi…nhưng nó là ngon nhất chồng em ạ.”

Cô bật cười rồi hôn nhẹ vào má hắn.

-“Sáng nào em cũng ăn bánh mì và sữa.”

-“Không, có khi em ăn đồ ăn mẹ nấu nữa.”

-“Người em dạo này hơi gầy.”

-“Em đang là người mẫu, em ăn kiêng.”

-“Đau bao tử đấy!”

-“Em ăn theo sách dạy, anh yên tâm.”

Cô cắn môi nói dối, rõ ràng dạo này cô thấy trong người hơi mệt nên ăn uống không được, cô cũng chưa biết nguyên nhân là gì nữa.

Bữa ăn do chính tay hắn nấu, mặc dù cô không muốn ăn nhưng vẫn ráng ăn cho hắn vui.

-“Hôm nay đi chơi nhé!”

Vừa dọn chén đũa, hắn vừa nói với cô.

-“Đi đâu .”

-“Ra ngoại ô chơi. Hôm nay là một ngày đẹp trời để hẹn hò.”

Hắn nói xong chả kịp để cô nói gì, nhảy nhanh lên lầu thay đồ, cô ngao ngán lắc đầu. Ông này lúc nào cũng vậy.

Rửa chén xong, cô định lên lầu lấy túi xách thì đã thấy hắn lấy xuống hộ cô. Hôm nay, hắn bận áo sơ mi xanh giống cô kìa.

-“Này, đừng nói anh mua hai cái giống nhau.”

-“Đâu khác nhau mà.”

Vừa nói hắn vừa chỉ vào đường viền của áo, hắm màu xanh đậm, cô xanh nhạt.

-“Có ai lại soi đến đường chỉ áo bao giờ. Nhìn vào người ta lại tưởng một áo.”

-“Cũng may hôm nay áo này có ích.”

-“Ích chuyện gì?”

Cô nhăn mặt nói.

-‘Thì hiện tại nó là áo cặp còn gì.”

Hắn cười tươi khoác vai cô.

-“Đi thôi vợ.”

Nhìn cái cách hắn đang làm kìa, như ông cụ non.

-“Thứ tư tuần sau ba anh về rồi, em mời mẹ sang ăn cơm được không?

-“Ừ.”

Cô lúc đầu cũng hơi ngạc nhiên vì nhanh quá nhưng nghĩ lại, cô cũng muốn ở bên hắn nhiều hơn, đành gật đầu.

Hắn chở cô ra đến ngoại ô, rồi thuê luôn chiếc thuyền ra đảo, hắn nói ở đó rất đẹp.

-“Em có bị say sóng không?”

Hắn vừa đỡ cô lên thuyền, vừa hỏi.

-“Không.”

-“Hai vợ chồng đi tuần trăng mật hay sao vậy?”

Bác chủ thuyền nhìn cô và hắn nói, điều đó làm cả hai đều ngạc nhiên nhưng lúc sau hắn lại bật cười.

-“Nhìn giống vợ chồng lắm sao bác.”

-“Đẹp đôi như vậy mà, không phải sao.”

Hắn nghe thế thì vòng tay ôm eo cô.

-“Đây đi chơi cuối tuần thôi bác ạ, cháu và vợ cháu đã có hai con rồi.”

Câu nói của hắn vừa nói ra, không riêng gì bác lái thuyền ngạc nhiên mà cả cô cũng hết hồn, cô nhìn hắn không nói nên lời. Hai con á, trời ơi còn chưa cưới mà.

-“Hai con rồi cơ à, còn trẻ thế mà.”

Bác vừa nhổ neo vừa vào buồng lái, nói với chất giọng ngạc nhiên nhất. Nhìn vào thì còn trẻ thế mà nói hai con, chiến cũng gớm thật. Bác nhìn hắn với con mắt nể phục.

Cô chau mày cười lả nhả với bác rồi kéo hắn ra mui thuyền.

-“Này, đào đâu ra hai con.”

Cô nhéo hông hắn một cái rõ đau về tội nói dối.

-“Lúc nãy anh thấy người ngồi bên thuyền kia nhìn em chằm chằm, bức quá nên anh....”

Hắn gãi đầu giải thích nhưng lại tỏ ra lúc túng trước ánh mắt nhìn của cô.

-“Anh nói hay nhỉ?”

-“Thì..thì…”

-“Đã thế sao không nói có 5 con rồi cho bác ấy sock chơi.”

Cô ghé sát tai hắn nói rồi quay lưng vào phòng thuyền cười một mình. Hắn ở ngoài nhìn cô ngơ ngác, không ngờ…

Xong rồi hắn bật cười như thằng ngốc. Cô còn hùa theo nữa đấy, đáng yêu chết được.

******

Mất tận 3 tiếng mới ra tới đảo, cô ngủ được tí đã bị hắn gọi dậy.

-“Đi thôi nào vợ.”

Thấy cô còn ngái ngủ, hắn đành bế thốc cô xuống thuyền. Tưởng đâu cô sẽ cằn nhằn hoặc không đồng tình, vậy mà mắt cô vẫn nhắm, còn tay cô thì vòng qua cổ hắn bám chặt thật chặt.

Cảnh tưởng đó làm mọi người trên đảo đều ngoái nhìn, một thanh niên rất đẹp trai đang bế thốc một cô gái giấu mặt vào ngực người chàng trai, rất đẹp. Mà họ như mặc đồ đôi, đang hòa quyện làm một.

Hắn thì nhăn mặt vì nhiều ánh mắt của mấy chàng trai kia đang nhìn về cô, tò mò về cô, hắn ghét.

-“Người ta đang nhìn anh đến nhỏ dãi rồi kìa.”

Hắn nhìn xuống người con gái bé bỏng đang trong tay, rõ ràng mắt thì nhắm mà lại nói một câu cứ như đúng rồi vậy?

-“Có ai đâu.”

-“Em thấy đấy.”

Cô vừa nói vừa dụi dụi mặt vào người hắn như trách hắn. Hắn thấy thế thì bật cười.

-“Em ghen.”

-“Không ghen, chỉ ngứa mắt.”

Bế cô đặt lên giường, hình như cô còn đang rất mệt, cô muốn ngủ, rất muốn ngủ.

-“Trong lòng anh chỉ có duy nhất một người thôi, em yên tâm. Em uống sữa không, anh đi lấy.”

Mắt thì vẫn nhắm, nhưng đầu cô cứ gật.

Hắn đi ra ngoài sãnh ở khách sạn mua sữa cho cô, vậy mà…

-“Xin lỗi, anh không sao chứ.”

Ai đó chạy thật vội như trốn ai đó, và vô tình va trúng hắn. Và không để hắn nói gì, cô ta trốn ngay chân cầu thang và ra hiệu cho hắn giữ im lặng giúp cô.

-“Anh kia, nãy giờ có thấy cô gái nào có vẻ hốt hoảng chạy qua đây không.”

-“Hướng kia.”

Hắn chỉ ra ngoài kia cho ba tên đó chạy theo. Nhìn thì hắn nghĩ là xã hội đen đi tống tiền người bị nợ thôi.

-“Ôi cảm ơn anh nhé, không có anh chắc tôi xong rồi.”

Hắn không nói gì, gật đầu như nhận lời cảm ơn đó xong quay sang lấy cốc sữa nóng.

-“Anh tên gì?”

Bị cuốn hút với vẻ đẹp trai của hắn, cô ta như bị thôi miên.

-“Thiên Tuấn.”

-“Chào anh, em là Như Trà. Mấy tên vệ sĩ chết tiệt, đi chơi mà cũng ràng buộc, một lần nữa cảm ơn anh nhé.”

-“Ừ.”

Hắn ngạc nhiên vì nghe cô ta nói đó là vệ sĩ, vậy mà cứ tưởng…

Như Trà nhăn mặt về tính cách của hắn, lạnh lùng quá, một câu cũng không nói. Đáng lẽ thấy một người xinh đẹp như cô thì phải cố tiếp cận chứ. Đằng này cô đã bắt chuyện trước, hắn cũng không có ý định nói chuyện là sao?

-“Anh thích uống sữa sao?”

-“Không.”

Như Tuyết chau mày khó hiểu, không thích mà cầm cốc sữa làm gì. Người đàn ông này khó hiểu thật.

-“Anh mua nó làm gì?”

Như Trà cố bắt chuyện. Vừa lúc đó, hắn mở cửa bước vào phòng có cô.

-“Tạm biệt.”

Vừa đóng cửa, hắn vừa nói. Còn Như Trà như đang ở nơi nào. Người đầu tiên dám lơ cô, người đầu tiên không nhìn cô khi nói chuyện, người đầu tiên dám bỏ đi trước. Tiểu thư của tập đoàn Phương Thanh chưa bao giờ thảm hại như thế này. Được thôi, tôi sẽ làm anh đổ tôi.

-“Anh đi lâu quá!”

Cô ngồi bấm điện thoại, không ngước lên nhìn hắn nhưng tỏ vẻ trách móc.

-“Anh xin lỗi, em uống đi.”

-“À mà đi chơi đi anh, ở trong này chán quá.”

Cô hớp một hớp sữa rồi nói.

-“Em thấy hết mệt chưa, đi ăn trưa rồi anh đưa em đi tham quan ở đây.”

-“Mình đi.”

Cô và hắn ra nhà hàng bên cạnh ăn trưa, và không may bắt gặp một người hắn không muốn gặp.

-“Chào Thiên Tuấn, anh cũng ăn trưa sao, trùng hợp thật đấy.”

-“Ừ.”

Hắn lạnh lùng đáp. Xong quyan sang cô. “Em ăn gì?”

-“Anh gọi cho em đi.”

Cô chán nản đáp, ánh mắt vẫn nhìn người con gái trước mặt mình.

-“Em gái anh sao, ngồi chung được chứ.”

Cô không biết cô gái đó là ai nhưng khi nghe nói “em gái”, cô chau mày nhìn chằm chằm người con gái đó không rời mắt.

-“Vợ tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.