Câu nói đó hắn vừa nói ra, tưởng đâu người con gái này sẽ bỏ đi, không tìm cách tán tỉnh hắn công khai như vậy nữa. Ai dè…
-“Thiên Tuấn, chủ tịch công ty TA, 22 tuổi, có anh là Thiên Quân, mẹ mất, ba đang làm bên Mỹ, chưa đám cưới, vậy vợ đâu ra.”
Như Trà nói rành rọt, nhìn hắn đắc thắng. Nhỏ mới cho người điều tra mà, không sai đâu.
Hắn nghe thế, giật thót mình, điều tra hắn sao?
-“Quen nhau lúc nào thế?”
Ánh mắt cô cho thấy cô không có cảm xúc gì, hắn cũng không hiểu cô đang nghĩ gì nữa.
-“Lúc nãy.”
Hắn vội vàng nói.
-“Biết nhiều về nhau thế?”
Cô vẫn nói, những câu nói của cô như hỏi cả hai, ai trả lời cũng được.
-“Cô là gì với Thiên Tuấn.”
Như Trà bực bội vì cách nói chuyện của cô.
-“Ôi không, thật là sai lầm. Đã cho người điều tra kĩ như thế mà bỏ qua cô vợ sắp cưới của Thiên Tuấn thì cô đã sai rồi đấy.”
Vừa nói cô vừa múc thìa nước canh cua ăn, cứ giống như không có nhỏ ở đây vậy?
-“Anh ăn đi.”
Cô thấy hắn ngơ người nhìn cô thì cô nhắc khéo, cứ như nói với hắn cô gái này để cô giải quyết.
-“Không nghe nhắc đến.”
Như Trà cũng không tha, nói sấn sổ.
-“Mặc dù chỉ mới quen, nhưng chúng tôi sẽ ưu tiên cho cô một tấm thiệp mời vậy, nếu có thời gian thì đến chung vui nhé.”
Cô nói, hắn vừa ăn mà phải vừa nể phục. Cô vẫn là nhất, đã lạnh lùng lại thông minh, không cư xử quá thô lỗ nhưng làm người đối diện phải dè dặt.
-“Ý cô…”
-“Như cô nghĩ, sẽ đến chứ. À cô tên gì nhỉ?”
-“Như Trà.”
Không đợi Như Trà lớn tiếng, hắn đã chán nản đáp trả cô. Thốt ra tên người con gái khác trước mặt người yêu mình cảm giác nó hơi khó chịu thì phải. Hắn có thể cảm nhận được điều đó từ cô.
-“Tên hay nhỉ. Tôi là Thiên Anh. Rất vui được làm quen.”
Cô chìa tay ra ý muốn bắt tay với nhỏ. Vậy mà ai đó không biết điều lại còn cười khẩy.
-“Tôi không muốn quen biết cô, điều tôi muốn là quen với Thiên Tuấn, dù cô có là người yêu của anh ấy đi chăng nữa, tôi cũng sẽ giành lại. Người đàn ông này phải là của tôi.”
Nhỏ tức giận hét vào mặt cô rồi đẩy ghế bước đi. Bất cứ ai trong trường hợp của cô bây giờ có lẽ phải tức điên lên và chửi bới. Vậy mà cô, cô điềm tĩnh song với đó lại cười nhẹ.
-“Anh đang câu hồ ly.”
-“Không hề!”
Hắn nhún vai nói.
-“Rõ ràng thế, đừng chối, em không thích.”
-“Tin anh không.”
-“Tin.”
Cô mỉm cười rồi khoác vai hắn đi dạo. Cô tin hắn chứ, chẳng lẽ chỉ vì thế mà bỏ cô, vì một người con gái vừa mới quen. Nhưng hình như chỉ cô ấy tỏ ra quen hắn thôi, còn hắn cứ nhìn cô rồi vờ như không quen biết.
Hắn biết cô ít khi ghen tuông chuyện vô cớ như thế lắm, nên vì thế mà hắn luôn cần người con gái này ở bên. Bây giờ, chỉ cần là cô, còn bất cứ người con gái nào khác,hắn sẽ không nhìn. Hắn hứa.
-“Ở đây có một đường hầm trò chơi, em muốn thử không?”
-“Có trò chơi luôn sao?”
-“Ừ, nhưng trò chơi này nghe nói chưa thấy ai thắng.”
Đứng trước đường hầm ma quái đó, cô khẽ run người khi nghe hắn kể luật chơi.
-“Đó là đường hầm có một đường ra duy nhất . Trong vòng 48 tiếng, ai ra được sẽ thắng. Còn nếu không cửa sẽ mở và tất cả sẽ được ra. Mà trong đó rất tối, lại nhiều ngõ ngách, không may sẽ bị lạc. Đây phải sử dụng tư duy của chính mình mới có thể ra được. Nghe nói người đặc ra trò chơi này là một chàng trai trẻ. Hắn nói ai thắng sẽ có bất ngờ, và chưa ai biết được đó là gì vì đơn giản chưa ai thắng trò này bao giờ cả.”
Nghe thấy điều đó, tính háo thắng trong cô lại trỗi lên, cô đồng ý chơi ngay tức khắc.
-“Em phải thắng.”
-“Ở trong đó tận hai ngày, nếu không ra được thì lại chết vì đói.”
-“Người ta còn nhịn được đến 7 ngày, mình mới hai ngày không sao đâu. Anh đi mua giúp em hai chai nước suối, đó là thức ăn của mình nếu như mình không ra được. Luật chơi chỉ đề ra là không được đem đồ ăn vào chứ đâu nói là không đem nước. Mình không qui phạm luật trò chơi, anh cứ làm theo em đi.”
Nghe ý kiến của cô, bỗng dưng hắn lại đồng tình, hắn không nghĩ cô lại có suy nghĩ thông minh như vậy.
Mua nước, sau đó mua vé vào, rất nhiều người chơi mặc dù biết chắc kết qủa, hắn thấy cũng thú vị đó chứ. Mặc dù có nghe đồn là trong này đã có người từng chết, ôi thật là kinh, may mà chưa nói cho cô, không thôi cô lai sợ.
-“Cầm chặt tay anh nhé, tối lắm đó.”
-“Có khi nào lạc nhau không anh, tối quá.”
-“Em cứ nắm chặt tay anh, sẽ không bao giờ lạc, tin anh.”
-“Vâng.”
Cô và hắn nắm tay nhau thật chặt rồi cùng bước vào căn phòng tối đó, nhất định, cô phải tìm được đường ra.
-“Hình như đường này mình mới qua Thiên Tuấn.”
Cô bực bội gắt với hắn.
-“Anh xin lỗi.”
-“Giữ chặt tay em đi, em không muốn lạc anh đâu, em khóc đấy.”
-“Em mà cũng khóc sao?”
-“Đừng chọc em.”
Cả hai lại tiếp tục đi, đi và đi. Đi chả biết bao lâu nhưng cô cảm giác mệt nhừ cả người. Những bức tường là thứ duy nhất là cô thấy trong đêm tối, bởi có lẽ nó màu trắng và hơi đốm sáng. Nhưng…cô nhận ra một điều.
-“Thiên Tuấn, anh đang ở đâu.”
Không có tiếng trả lời. Tim cô bỗng dưng đập mạnh, hắn đâu rồi.
-“Thiên Tuấn, trả lời em đi, anh có ở đây không.”
Nhớ lại lúc nãy, cô có vội bỏ tay hay để bước qua cái cua, vậy mà…
Mắt cô long lanh, cô lại thấy lạc lõng, cảm giác gì đây,muốn khóc thật. Đứng giữa những bức tường không định hướng được đường ra, cô cảm thấy rất bất lực. Người cho cô niềm tin để đến đích, bây giờ không biết ở đâu. Chẳng lẽ, cô phải chiến đấu một mình.
Cảm thấy mệt nhừ và đói bụng, cô mới lấy nước uống, cô lại lo lắng cho hắn hơn, không biết hắn sao rồi. Trong này không nóng nhưng rất ngột ngạt.
Cô đi không biết bao lâu, đi mãi, đến lúc chợp mắt rồi lại thức dậy, vẫn một màu đó đập lại mắt cô. Cô lại thấy mình thật ngu ngốc khi tham gia trò này, không biết còn mấy tiếng nữa mình mới được ra khỏi đây, cô muốn thấy hắn, thật sự như vậy? Cô không muốn phải chiến thắng nữa rồi.
45 tiếng trôi qua, chưa ai ra được và Thiên Tuấn, Thiên Anh mỗi người một nơi.
Cô dừng lại để thở, vận dụng trí óc mình để nhớ lại từng hướng đi, chắc có lẽ gần hướng đích rồi nhỉ? Cô nghĩ, một là bước tiếp, hai là dừng chân và chờ đợi ai đưa mình ra.
Nhưng với một Thiên Anh bây giờ, suy nghĩ ấy được cô vứt bỏ, cô muốn tự mình tham gia thì phải tự mình tìm đường ra.
Và như cô mong đợi, ánh sáng phía cuối kia làm cô mỉm cười, hóa ra có đường ra thật. Men theo ánh sáng, cô đi thật nhanh đến đó. Cảnh vật đầu tiên đập vào mắt cô, đó chính là thiên nhiên ở đây. Nó giống như thiên đàng, phải nói là rất đẹp, có suối nước nóng, những chú chim bay trong hơi nước nóng từ con suối kia bốc lên, nói chung, mờ mờ ảo ảo đẹp tuyệt trần. Cô không thể tin được đây là cảnh vật ở trần gian.
-“Yup.”
Nghe tiếng động cô quay người lại, đập vào mắt cô là chú chó màu trắng rất to, nhưng lại cực kì dễ thương, nó đang cố nói gì đó mà cô không hiểu. Cô rất thích động vật, định lại chỗ nó thì đâu bước tới một bóng dáng làm cô phải ngẩn ngơ một lúc.
-“Em đã thoát được khỏi ma cung.”
-“Tôi không nghĩ là mình thoát được vì hiện tại tôi đang ở trong ma cung khác.”
Trước mặt cô là một người, à phải nói là thiên thần, từ đẹp thì không thể diễn tả hết rồi, nhưng đối với cô, vẫn thua xa Thiên Tuấn.
-“5 năm qua, từ lúc tôi đặt ra trò chơi đến giờ, chưa ai ra được, em là người duy nhất.”
-“Thật vinh hạnh, tôi cũng có nghe qua.”
Cô nhìn thiên thần đáp. Ánh mắt cô sắc lạnh một thì người trước mặt cô cũng phải mười.
-“Em là một người thông minh, khiêm tốn và lạnh lùng.”
Cô nhăn mặt, lại lạnh lùng, mười người nói chuyện với cô thì tất thảy mười người đều nói cô lạnh lùng, tại sao lại vậy?
-“Qúa khen, nhưng cho tôi ra khỏi đây được không?”
-“Khi tham gia trò chơi, em biết phần thưởng là gì không?”
Thiên thần không màn đến lời nói cô, ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó vuốt ve lông chú chó.
-“Không, điều đó làm tôi tò mò nên tôi mới tham gia.”
-“Em muốn biết nó là gì không?”
-“Nếu anh nói, tôi sẽ nghe.”
-“Tốt, một câu trả lời làm người khác nở phục. Tôi sẽ nói, đơn giản vì em là đặc biệt. Thứ nhất, tôi đã đặt ra 3 trường hợp. Trường hợp thứ nhất, nếu là con trai ra được bên ngoài này, tôi sẽ chuyển nhường 5% cổ phần công ty tôi, và số % đó rất lớn. Thứ hai, nếu là một cặp, tôi sẽ cho đi một chuyến du lịch dài hạn lên đến chục tỉ.”
Nghe tới đó, mặc dù biết là mình đủ khả năng đi du lịch nhưng vẫn hơi tiếc vì không được đi tiền chùa. Nếu lúc nãy cô mà nắm chặt tay hắn thì đâu đến nối. Tự nhiên thấy hơi tiếc. Nhưng khoan, hình như thiên thần chưa nói trường hợp 3 thì phải.
-“Còn trường hợp cuối, nếu là con gái…”
Thiên thần bỏ lỡ câu nói rồi ngước lên nhìn cô chăm chú.
Trong lòng cô muốn thiên thần nói nhanh chóng nhưng ánh mắt thiên thần nhìn cô làm cô khó chịu, vì thế mà cô đành im lặng để hắn nói tiếp chứ không có ý định chen ngang.
-“…tôi sẽ cưới làm vợ dù người đó có xấu hay đẹp.”
Trái tim cô bẵng đi một nhịp, nó đập nhanh hơn bao giờ hết, thiên thần đang nói đùa thôi, đúng, đùa thôi.
-“Tôi có thể không nhận phần thưởng này…”
Cô nhanh miệng nói trước khi thiên thần có suy nghĩ gì. Biết thế cô chẳng tham gia đâu, rõ phiền.
-“Đây là luật đặt ra, đâu thay đổi được.”
-“Nhưng…”
-“Nếu em thay đổi luật, em sẽ chết.”
Cô thoáng rùng mình, gì đây, đang trong phim chắc.
-“Tôi không nghĩ nó nghiêm trọng đến thế.”
-“Tùy em, nhưng trước khi ra trò chơi này, tôi đã bị ám bởi một lời nguyền, nếu em không làm theo, cả tôi và em…đều chết.”
-“Đây là thời hiện đại.”
Cô nói thẳng thắn, nghe thiên thần nói mà cô chẳng tin nổi, đây là thời hiện đai thật mà, làm gì có chuyện bị ám bởi lời nguyền. Cô 22 tuổi rồi chứ không phải con nít lên 2.
-“Em không tin sao, tôi là con lai đấy, tôi ở Nhật lâu rồi, và lời nguyền đó ám tôi từ khi mẹ tôi mất, năm tôi tròn 18 tuổi. Đến bây giờ đã 5 năm.”
Hắn nói thế, có nghĩa hắn hơn cô 1 tuổi sao, nhìn trẻ như thế, ai mà tưởng được, cô tặc lưỡi. Nhưng ngẫm nghĩ lại, nếu lời thiên thần nói là thật, có khi nào…
-“Nhưng tôi sắp có chồng.”
-“May mà chỉ là sắp thôi đấy, em vẫn được làm vợ tôi.”
-“Nhảm nhí, tôi không thích phần thưởng này chút nào.”
-“Lần đầu tiên có người đứng trước tôi mà có thể chịu được vẻ bề ngoài của tôi. Lại chối bỏ lời cầu hôn của tôi. Tôi nghĩ em rất rất đặc biệt, em ghi điểm tốt trong tôi rồi đấy.”
-“…”
Cô đứng như trời trồng nhìn thiên thần, người mà vừa nói những lời cứ như ở trong phim mới có đấy cho cô nghe.
-“Tôi nói rồi, em bắt buộc phải là vợ tôi.”
-“Bây giờ tôi tình nguyện quay ngược đầu lại để về đường đã bước vào còn hơn phải đứng đây để đôi co với anh đấy.”
-“Có lẽ tôi đã thích cách nói chuyện của em rồi.”
Ánh mắt chân tình của thiên thần không chút gì giả dối tiến sát vào người cô làm cô giật mình thụt lùi ra sau.
-“Anh muốn gì?”
-“Tôi muốn xem độ lì của em đến đâu.”
Hắn tiến, cô lùi, mỗi người cứ một bước. Bỗng nhiên cô dừng lại đột ngột.
-“Nói chuyện đàng hoàng đi, đừng làm theo cách này.”
-“Nếu em muốn.”
Thiên thần mời cô ngồi xuống bàn, cảm giác nhịp tim mình vẫn không ổn định, cô phải nén lắm mới dám nhìn kĩ mặt thiên thần đấy. Phải nói là mĩ nam.
-“Anh nói đi, còn cách nào khác không, tôi không thể làm vợ anh được. Đáng lí ra phần thưởng phải do người thắng lựa chọn chứ.”
-“Bắt buộc, không cách nào khác, phần thưởng nó mang một lời nguyền, những lời tôi nói đều là sự thật.”
Thiên thần lạnh lùng nhìn cô nói.
-“Nói tôi tin ngay bây giờ, thật sự rất khó đấy.”
-“Nếu em muốn chết, cứ thử.”
-“Được thôi, dù gì tôi cũng đã thoát tử thần một lần.”
-“Đừng mạnh miệng như thế.”
-“Tôi muốn ra khỏi đây.”
Thiên thần liếc nhìn chú chó, chỉ liếc thôi, chú chó đnag nằm bỗng nhiên đứng dậy rồi bước đi.
-“Đi theo nó đi. Em nên nhớ, em sẽ là vợ tôi.”
Cô bước đi, giả vờ như không nghe thấy nữa. Cô phải tìm Thiên Tuấn, nói hắn trở về đất liền ngay lập tức, cô không muốn ở nơi quái quỷ này nữa.