Anh Đừng Đi

Quyển 2 - Chương 14



Màn đêm đã phủ kín mọi nơi, những lá cây xào xạc rơi rơi, trong và ngoài biệt thự nơi đâu cũng toàn vệ sĩ.

Cô gái bận đồ đen cắn chặt môi nhìn ngó xung quanh, đợi mấy tên vệ sĩ đi theo chiếc xe kia rồi cô gái mới leo mình qua cửa sổ, đu vào cây cổ thụ cạnh đó xuống dưới đất.

Vừa sợ bị bắt lại, vừa sợ không kịp thời gian làm tâm trí cô như bị ăn mòn, cô cắn chặt môi đến bật máu vì lo sợ.

Cô tưởng tượng đến cái cảnh bị bắt lại, dù là con ông ta, nhưng đã muốn phản bội, ông ta sẽ xử lí thích đáng, vì thế, cô cần phải thoát ra một cách lặng lẽ và an toàn.

Một tóp người gần 10 tên đi ngang qua cái cây cô đang đứng, ngó nghiêng xung quanh một hồi rồi đi chỗ khác kiểm tra, thấy bọn chúng đi xa, cô nhảy xuống.

Đi đến bờ tường cao gần 7 mét đó, cô lại cảm thấy thật bất lực.

Bên cạnh kho có chiếc thang, cô nhanh chóng kê rồi leo lên, nhưng trên bờ thành, gai sắt rạch vào tay chân cô, làm nó chảy máu.

Đến phần nhảy xuống, vì chiều cao mà cô cảm tưởng chân mình như bị gãy vụn đi.

Kiềm để không bật khóc, cô ra khỏi nơi đây, đúng như trốn khỏi căn tù đầy khó khăn khổ sở.

Hướng đi về phía biển, cô đứng trước một căn biệt thự, ra sức ấn chuông. Cô đã hết sức trong cuộc chảy trốn, đã vậy lại đi bộ một khoảng xa, cô cảm tưởng bây giờ có chuyện gì xảy ra với cô nữa, cô sẽ chết tức khắc.

Một lúc sau, có người đi ra nhưng không mở cổng, họ đứng bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt người trong kia kinh ngạc rồi hoảng hốt nhanh chóng mở cửa, đón lấy thân hình sắp ngã kia.

-“Nhật Thủy, sao cậu ở đây?”

Cô thật sự không còn sức, máu chảy ra rất nhiều, rồi cả sức đều dồn vào việc đi bộ nên giờ cô mệt lừ đi.

Quốc Thiên nhanh chóng đóng cổng rồi bế cô vào nhà. Trong nhà, đúng mỗi người mỗi vẻ, họ thấy cô chỉ nhàn nhạ nhìn cũng không nói gì, Thiên Tuấn, Thiên Quân và Anh Tuấn đang trầm mặt nhìn nhau để lên kế hoạch đưa Thiên Anh ra ngoài nên chẳng để ý nhà có thêm một thành viên bất ổn.

-“Uống tí nước nhé.”

Quốc Thiên định xoay người bước đi thì cánh tay nhỏ bé kia kéo lại, cô lắc lắc nhẹ đầu bảo không cần. Cậu nhìn cô mà đau lòng, cậu không hỏi cô đến đây làm gì, mà đợi cô nói. Nhìn bộ đồ cô đang mặc bị rách tả tơi, vết thương có cái sâu, có cái không sâu nhưng máu vẫn đang râm rỉ vì không kịp thời băng bó, cậu cũng không hiểu sao lòng lại đau đớn cứ như mình đang bị chứ không phải cô.

-“Mau đi cứu cô Thiên Anh, nếu không sẽ không kịp.”

Cô kiềm chế hơi thở của mình để nói, khi ổn định rồi cả ba người kia đều quay lại nhìn cô chằm chằm, à cũng kể cả Tiểu Nguyệt và Quốc Thiên cũng nhìn cô cứ như nghe được một chuyện động trời.

-“Cháu nói sao?”

Nghe thấy tên Thiên Anh, Thiên Tuấn kích động quay sang hỏi.

-“Ông ta đưa cô Thiên Anh ra cảng Sám rồi, nếu không có gì ngăn cản, ông ta sẽ đưa cô ấy đi ra đảo Renso.”

-“Thật sao, sao cháu biết.”

Thiên Tuân kích động hỏi dồn.

-“Điều này không quan trọng đâu, bây giờ chúng ta đi cứu Thiên Anh trước đã.”

Bên cạnh Anh Tuấn lên tiếng nói.

-“Đúng rồi, lập tức chuẩn bị xe.”

-“Không được đâu, nếu chỉ mấy người thế này, chắc chắn sẽ không đấu lại ông ta, ông ta đem khoảng 120 người trên chiếc tàu riêng. Đó là chiếc tàu to đến 70 gian phòng khác nhau, lên được trên đó đã là một chuyện, còn tìm được phòng chứa cô ấy và cứu cô ấy ra lại là một chuyện. Đến lúc cứu xong muốn trốn thoát lại càng khó khăn hơn. Nếu chúng ta không dựng nên một kế hoạch hoàn hảo trước, có lẽ ông ta sẽ nổi cơn điên lên mà giết người mất.”

-“Đúng, trước tiên báo công an về chuyện bắt người bất hợp pháp trước, tiếp theo, tôi sẽ đưa người tôi đến viện trợ.”

Anh Tuấn lên tiếng nói, vẻ mặt cũng đã hơi căng thẳng khi nghe Nhật Thủy nói thế.

Cả ba người đàn ông cùng bàn về kế hoạch, Quốc Thiên ở bên cạnh chỉ nghe nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía cô, một ánh mắt toàn khó hiểu. Rõ ràng cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô nhưng thời khắc này, cậu biết không phải hợp lí nên đành thôi.

Kế hoạch là Thiên Tuấn sẽ lên thuyền trước, dò la tín hiệu sẽ phát hiện hắn chỗ nào, khi tìm ra cô, Thiên Quân và Anh Tuấn sẽ lập tức lên viện trợ, chỉ đến khi tìm được cô, người của bọn họ sẽ xông lên, đồng lúc đó công an cũng sẽ đến bao vây.

Khi bàn đến đó, Nhật Thủy còn muốn nói thêm là ông ta có mang súng, thế mà chưa kịp nói thì chỉ kịp thấy bóng lưng Thiên Tuấn ở ngoài cửa, sau đó là tiếng động cơ xe vút nhanh trong màn đêm.

Thiên Quân và Anh Tuấn thấy thế cũng lập tức hành động, nếu chậm trễ, Thiên Anh không biết sẽ như thế nào.

-“Cậu có ổn không, hay là ở đây nghỉ ngơi, tôi phải đến chỗ mẹ.”

Thấy tình hình Nhật Thủy không ổn, đành lên tiếng nói. Thế nhưng cô lại nhất quyết không chịu, lại muốn đi theo.

-“Đừng ngang bướng nữa, cậu ở đây với con bé Nguyệt đi, trông bị thương như thế…”

Thật là đau lòng, cậu muốn nói vậy nhưng không tài nào nói nổi.

Tiểu Nguyệt ngồi nãy giờ im lặng, tự dưng chau mày nói với anh trai như muốn tức giận.

-“Em cũng đi, em muốn gặp mẹ.”

-“Đừng nhiều lời, cả hai ở đây, đã không giúp được gì thì đừng làm tăng lên nguy hiểm.”

Nói xong cậu liếc em gái một cái, xong đưa ánh mắt qua nhìn cô như muốn nói xin lỗi. Thế là lập tức lái chiếc moto đi bỏ mặt hai người con gái ở sau hậm hực.

Tiểu Nguyệt lầm bầm một câu, lòng như lửa đốt, vừa muốn đi lại nhớ đến ánh mắt như van nài chăm sóc Nhật Thủy của anh trai làm nó phải suy nghĩ nhức cả đầu.

Đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.

Nó ngồi xuống ghế thở dài.

-“Để tôi giúp chị lau vết thương.”

-“Ừ.”

Cô trầm lặng suy nghĩ một vấn đề, nếu Thiên Anh có chuyện gì, phận làm con gái, đương nhiên chắc chắn cô cũng sẽ có một phần trách nhiệm, lớn nữa là đằng khác.

-“Chị muốn đến chỗ của họ…”

Cô chậm rãi nói khi thấy hành động dịu dàng lau vết thương của Tiểu Nguyệt. Mọi người, ai cũng có lòng yêu thương, bao dung và dạt dào tình cảm, chỉ riêng với gia đình cô là không có, tại sao?

Càng thấy họ đối tốt với mình, lương tâm lại càng cắn rứt.

Thật hổ thẹn khi có người cha như ông ta.

-“Sao, chị muốn…”

Vừa nghe cô nói thế, nó ngẩng đầu ngạc nhiên. Rồi như nhớ ra chuyện gì đó, nó lập tức hỏi tiếp.

-“Nhưng tôi thắc mắc tại sao chị lại biết mọi chuyện như thế nhá, thật là làm người ta nghi ngờ.”

Tính tình nó thẳng thắn nên dễ nói chuyện, thế là nói luôn. Nếu không phải lúc nãy nó là người nhỏ nhất nên không dám hỏi trong khi ba người lớn kia im lặng thì nó đã nhanh muốn biết tại sao cô lại biết mẹ nó đang ở cảng. Giờ đúng là thời cơ để hỏi rồi đây.

-“Còn chiếc xe nào không, mau lên không thôi sẽ không kịp, muốn biết thì có dịp chị sẽ nói, giờ không phải lúc.”

-“Được, trong gara còn chiếc moto của Quốc Thiên, tôi lái được.”

Nói xong chẳng hai lời nó lập tức lấy xe. Với nó cứu mẹ ra là việc quan trọng hơn bí mật tại sao Nhật Thủy biết mẹ ở cảng.

Nghỉ được một lúc, dù cũng không khỏe lắm nhưng gượng vẫn ổn, cô leo lên ngồi sau xe ôm chặt thắt lưng của Tiểu Nguyệt. Ở ngôi nhà này, cảm giác được an toàn và được yêu thương hình như là luôn luôn thì phải.

-“Chị thích anh Thiên chứ.”

Nghĩ gì hỏi đó, nó liền hỏi cô, vừa nghĩ đến mẹ lại vừa nghĩ đến anh trai. Mặc dù còn ác cảm với cô nhưng hành động hôm nay cũng đủ vơi đi ít ác cảm. Nhìn bộ dạng bị thương của cô nó liên tưởng ngay đến việc cô bị đánh đập hoặc là trốn khỏi nơi ác quỷ nào đó để báo tin mật này cho gia đình nói.

-“Ừ, một chút.”

-“Hình như anh Thiên cũng thích chị.”

-“Chị không đáng đâu, chắc không có duyên.”

-“Tại sao không duyên.”

-“Chẳng phải em không thích chị còn gì.”

Cô nửa thật nửa đùa nói, cô đang nghĩ về chuyện khác, còn nó lại nghĩ chuyện khác. Đúng là mâu thuẫn con gái.

-“Chỉ vì không thích mà chị cho là không có duyên, xem như đó là một thử thách cho chị vượt qua cửa ải tình cảm này đi, thế mà chưa gì hết đã bỏ cuộc. Lúc trước tôi có ghét chị, nhưng giờ thì cũng hơi ổn rồi.”

Cô bật cười nhưng nước mắt lại rơi. Đâu phải lúc này, cô không cần ai bù đắp tình cảm của cô vào lúc này đâu, cô tuyệt vọng lắm.

-“Tình cảm đến là do duyên trời, đến được với nhau hay không là do duyên số. Đã không có duyên, tình cảm đến không đúng lúc cũng dư thừa.”

Cô chỉ ngâm nga nói một câu. Đối với nó còn nhỏ, chuyện tình cảm đâu rành, thế là đành im lặng ngẫm nghĩ câu nói kia. Trong lòng lại dâng lên cảm giác không lành, một cảm lo sợ trong tim.

Nó cảm thấy đã bớt ghét cô hơn rồi, nhưng vẫn có một thứ gì đó…thôi thúc cô tuyệt đối đừng nên tin tưởng người này quá.

*****

Bóng đêm đen lao vút từ dốc xa xôi đến biển cảng, vài chiếc đèn của người ông ta đang soi đền chuyển vác đồ đạc gì đó lên thuyền. Người đàn ông nấp trước một cành cây rồi quan sát tình hình. Hình như bọn người ở đây ai cũng đội mũ đen trong lúc làm việc thì phải. Đó là mũ của băng nhóm.

Trong lúc không biết phải làm cách nào để lên con tàu khi gần 50 tên đang đừng trước tàu, 50 tên đang đứng trên tàu và chắc khoảng 20 tên còn tại trong tàu, có lên thì cũng mất khá nhiều thời gian để tra 70 gian phòng kia nơi nào chứa Thiên Anh.

Hắn rối răm suy nghĩ.

Đột nhiên có một người đến chỗ hắn, hắn vội vàng nấp vào thân cây theo phản xạ. Vì tưởng tên đó phát hiện hắn nên tới đây, nhưng không phải…mà là đang giải quyết nỗi buồn.

Một kế hoạch được hắn nghĩ trúng, thế là lập tức đánh ngất tên đó, lấy đồ rồi quần áo mặc vào, tên kia thì quăng nhanh xuống biển, tránh được tên nào hay tên đó.

Hắn cũng sức người chứ không phải trâu bò mà đấu một lần hơn trăm tên có thể toàn mạng, thế là phải dùng chiêu này thôi.

Hắn thấy có khoảng 10 tên đang lại chỗ hắn, hắn lập tức nhập hội.

-“Thằng này, mẹ nó đi đâu mà lâu thế, năm phút nữa tàu chạy rồi mà phần của mày chưa làm xong, mau bê cái kia bỏ lên tàu mau.”

Hắn vừa lại đã bị một tên hơi to con trong đó quát tháo. Hắn nghiến răng không nói gì. Khuôn mặt vì chiếc mũ lưỡi trai che nên cũng không ai để ý thái độ lúc này của hắn lắm.

Không nhiều lời, hắn lại kia khiên bao trắng kia lên. Lúc này mới phát hiện, đó là ma túy.

Ông ta buôn bán ma túy, thảo nào lại giàu có như thế, hắn cay cú nghiến răng. Đừng cho cô động vào những thứ này, nếu không, hắn sẽ giết ông ta, ngay lập tức.

Khiêng bao trắng bỏ vào phòng kho trên thuyền, hắn thấy trong này có khoảng hơn 100 bao, đó là khối lượng lớn, hắn nghĩ không lầm, nếu bán đợt lần này đi, ông ta có khả năng sẽ là tỷ phú của Việt Nam, và hắn chắc là như thế nếu công an không đến kịp.

-“Tao không biết đại ca lại liều đến như vậy, chơi luôn một lần lớn, lại đem theo phụ nữ của đại ca, đúng là biết hưởng thụ.”

Một tên trong băng của hắn đang ngồi nghỉ ngơi nói. Hắn biết ở đây mỗi chỗ đều có 10 tên canh giữ, và chỗ của hắn là canh kho hàng, còn những người kia làm gì thì hắn hoàn toàn không biết.

-“Mày thấy phụ nữa của đại ca chưa, đúng là tuyệt mĩ nha. Ước gì ông ta chơi xong, để lại tao thì ngon quá rồi.”

-“Thằng đần, không tới lượt mày đâu, tao mới đúng.”

Mỗi người một câu, hắn nghe đến da đầu muốn bốc cháy, hắn muốn giết người, giết những tên bôi nhọ vợ hắn ngay lập tức.


-“Mấy anh biết cô ta đang ở đâu?”

Hắn nghiến răng xem như chưa từng nghe những lời kia để hỏi một câu dò la, hắn muốn thấy cô ngay lập tức.

-“Nhóc con, đừng nói mày cũng hứng thú.”

Một tên trong đó nhìn hắn cười gian tà, hắn mặc dù rất tức giận nhưng vẫn ráng mỉm cười vỗ lên bàn tay đang đặt trên vai hắn.

-“Đúng rồi, nghe các anh nói tôi cũng muốn muốn biết cô ấy là người như thế nào quá.”

-“Đã nói rồi, không nhìn thấy thì thôi, thấy rồi đêm về còn phải bận nằm mơ, đúng là số khổ. Con mẹ nó nhìn hấp dẫn còn hơn gái 20. Ngon cơm lắm thằng em, tao không thể nghĩ được đại ca lại tìm một phụ nữ hấp dẫn như thế.”

Chân tay hắn vì kìm chế mà nổi gân xanh lên, da mặt lúc xanh lúc đỏ, nếu không nhờ ánh sáng ở đây yếu, lại mang chiếc mũ, có lẽ bọn họ ở đây đã thấy được bộ mặt tức giận thực sự của hắn.

Hắn lại phải nhịn, chưa cứu được cô mà đã bị bắt, đó là điều tệ nhất rồi.

-“Mấy anh biết cô ấy ở đâu không?”

-“Chú em đoán thử trên 70 gian phòng này, đâu là nơi chứa cô ta.”

Một tên đưa mắt hứng thú nhìn hắn, đây giống như cuộc trò chuyện anh em với nhau, nhưng hắn lại thấy khinh thường giọng điệu ấy, chỉ cần đưa được cô ra khỏi đây, hắn sẽ cho bọn này một trận, hắn đã ghi nhớ từng khuôn mặt.

-“Thuyền rộng lớn thế này đúng là dễ giấu mĩ nhân.”

Hắn vừa cười nói, vừa liếc mắt ngó xung quanh. Mấy người kia lập tức hưởng ứng, mà theo hắn biết hình như ở đây không ai biết cô đang ở chỗ nào.

Điên tiếc, hắn chửi thề rồi tìm cách ra khỏi gian phòng này.

-“Mấy anh uống rượu không? Nhậu rai rai được chứ?”

Nghe hắn nói thế, ai cũng đáp ứng. Hắn liếc thấy có thùng rượu để kia nên mới nói thế, lập tức đi lấy.

-“Tôi có đem theo vài con mực khô.”

Một tên hưởng ứng, liền nói. Mấy tên kia cười nói mau đem ra.

-“Tôi cũng có đem một thứ, đi lấy rồi lập tức quay lại.”

Nói xong hắn đi ra ngoài, lần này hắn sẽ đi tìm cô, đúng là ra khỏi hang ổ 10 này thật là khổ cực, còn 11 hang ổ giống thế này nữa, làm sao hắn mới yên ổn đây tìm được cô đây.

Đúng lúc này, thuyền nhổ neo và đi xa bờ.

Hắn thầm nghĩ, phải tìm được cô ngay lúc thuyền này chưa cập vào bến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.