Anh Đừng Đi

Quyển 2 - Chương 4



Nhìn cảnh hai người yêu thương lẫn nhau, Tiểu Nguyệt cảm thấy thật sự cảm thấy hạnh phúc trước họ, ba mẹ luôn mang cảm giác đặc biệt đến nó.

Nó đến cạnh, nắm tay mẹ đầy thân mật, điều mà trước giờ nó không dám.

-“Mẹ sao rồi.”

Cô chỉ xoa xoa đầu nó, còn hắn thì đang pha cốc sữa nóng cho cô, đến khi nhận cốc sữa từ hắn, cô mới lên tiếng.

-“Ổn.”

-“Ba mẹ ăn gì không?”

Cô lắc đầu nhìn nó đầy tình cảm, nó tự cảm nhận gia đình nó rất ít nói chuyện với nhau, chỉ dùng hành động thể hiện là chính. Một loại tình cảm không nói bằng lời, rất đáng quý.

-“Vậy khi nào mình về?”

Nó tiếp tục một câu hỏi nữa.

-“Ngay bây giờ.”

Hắn nhìn con gái một lát rồi dìu cô đứng dậy. Nó cảm thấy ganh tị với mẹ biết bao nhiêu.

Cả gia đình trở về ngôi nhà trên biển, tất cả ở đây cứ như chưa từng có gì xảy ra vậy. Vẫn bình yên và trầm ổn, chỉ là an ninh bây giờ có phần chặt chẽ hơn trước gấp 10 lần.

-“Thiên Tuấn, bắt được Như Trà chưa?”

Cả hai nằm trên giường ngủ, hắn ôm cô chặt trong lòng, nghe cô hỏi thế hắn nhíu mày.

-“Tiếp tục giả điên để chạy tội rồi.”

-“Gỉa điên!”

Cô nói có phần ngạc nhiên.

-“Ừ, tất cả những việc cô ta làm với gia đình mình điều cho là bệnh điên tái phát. Thật đáng chết.”

-“Thiên Tuấn, mai đến chỗ cô ta.”

-“Không được.”

-“Thiên-Tuấn.”

Cô gằn giọng, tỏ ý không hài lòng khi hắn từ chối đề nghị của cô. Nhìn thấy ánh mắt kiên định đó của cô, tự dưng hắn suy nghĩ lại.

-“Được, anh đi với em.”

Cô gật đầu ra vẻ đồng tình, có hắn đi theo cũng ổn, có gì hắn sẽ bảo vệ cô, đúng không.

Đứng trước nhà thương điên có vẻ hơi lớn, cô chột dạ ngó nghiêng xung quanh, đúng là người ở đây không được bình thường, họ nhìn cô thật tởm. Nhưng cô không nói gì, lách người khỏi bọn họ rồi kéo hắn vào nhà trung tâm.

-“Cho tôi gặp bệnh nhân Như Trà.”

Bác sĩ khoa tâm lí đưa hai người họ đến một khu nhà, có lẽ là khu nhà ăn.

Vừa thấy bóng cô, Như Trà đang ăn cơm cùng vài người nữa đứng bật dậy vì thấy người lạ, họ không ngừng la hét làm đầu cô và hắn muốn nổ tung.


Nhưng cô cảm nhận được giống như cô gái kia muốn trốn tránh cô hơn là căn bệnh sợ người lạ của người điên, Như Trà không ngừng la hét và chạy đến một căn phòng gần đấy. Cô nhanh chóng chạy theo, tới cửa phòng đột nhiên dừng lại vì nó đã đóng.

-“Nói chuyện đi, không có ai. Đừng giả vờ.”

Nghe thấy tiếng cô, bên trong đang la hét bỗng nhiên im bặt, một phút sau cửa phòng bật mở rồi kéo cô vào. Và một lần nữa cửa phòng khép kín.

-“Tốt lắm.”

Cô nhếch nhẹ môi nhìn Như Trà.

-“Số mày lớn nhỉ.”

-“Không hẳn.”

Cô nhún vai.

-“Mày thoát chết một lần nhưng không có lần thứ hai đâu. Hôm nay là tự mày đến nộp mạng cho tao."

Vừa nói Như Trà vừa quơ lấy con dao trên bàn đâm mạnh về phía cô, cô chỉ xoay người né tránh.

-“Tệ quá, đê hèn.”

Lời cô nói ra như châm ngòi vào ngọn lửa đang râm rỉ trong lòng ả, ả điên tiếc lao vào cô như con thú điên bị chọc giận.

-“Con khốn, mày hại tao như thế chưa đủ sao.”

-“Đó là do cô tự chuốc lấy.”

-“Hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày.”

Như Trà nghiến răng đầy tức giận nhìn cô nổi lửa.

-“Nếu có bản lĩnh.”

Cô nhếch mép, tiến lại gần ả nói một câu nhỏ rồi rút con dao trên tay ả ra. Mở cửa phòng đi ra ngoài như không có gì.

Còn bên trong, một cô gái đang run lẩy bẩy vì hành động của cô vừa làm, thật đáng sợ.

Vừa thấy dáng cô, hắn đã chạy nhanh lại, ngắm vợ mình từ trên xuống dưới không có gì thì thở phào nhẹ nhõm.

-“Em đi đâu vậy?”

-“Nói chuyện với Như Trà.”

Lúc nãy trong lúc hoảng loạn của bệnh nhân ở đây, hắn đã mất dấu của cô.

-“Ổn chứ.”

-“Không biết.”

Cô nói xong bỏ đi trước, lâu rồi hắn chưa thấy thái độ này của cô. Phải chăng có thứ gì đó làm cô rất tức giận.

Vừa về tới nhà, cô và hắn bất giác nhíu mày nhìn về phía bàn ăn đầy món. Không biết có phải di truyền từ cô không nhưng Tiểu Nguyệt nấu ăn khá ngon.

Thấy ba mẹ về, Tiểu Nguyệt reo lên vui mừng làm Quốc Thiên bên cạnh thốt lên hai chữ “trẻ con”.

-“Cùng ăn cơm nhé.”

Nó lên tiếng nói với ba mẹ, cô đi nhanh lại xoa đầu con gái, lâu rồi cô không ăn cùng gia đình. Chắc có lẽ cô đã bỏ đi khá nhiều điều hay ho rồi. Chẳng là vì căn bệnh ngủ của cô làm giờ giấc ăn uống bị trật nhịp, thành thử giờ ăn của gia đình và giờ ăn của cô khác nhau hoàn toàn.

Hôm nay đúng có dịp cả nhà cùng ăn chung.

-“Con nấu sao?”

-“Dạ”

Tiển Nguyệt gật đầu mỉm cười nhìn mẹ. Từ sau lần kinh khủng đó trở về, Tiểu Nguyệt thấy mẹ khác hẳn ngày thường, mẹ có lẽ quan tâm và yêu thương nó hơn. Nó cảm thấy mẹ thật tốt, một người phụ nữ đáng để nó ngưỡng mộ.

Bên cạnh, Quốc Thiên ganh tị với em gái khi thấy nó được mẹ xoa đầu.

-“Xoa đầu con nữa”

Cô nhíu mày nhìn con trai khó hiểu, bên cạnh Tiểu Nguyệt đã nhanh mắt liếc anh trai.

-“Lúc nãy ai nói em con nít nhỉ, bây giờ người đó còn hơn con nít.”

Nghe lời châm chọc từ em gái, cậu cốc một cái thật mạnh vào đầu con bé.

-“Nhiều chuyện.”

Cô thấy hai đứa có vẻ muốn cãi nhau, lập tức kéo cả hai về phía bàn ăn.

-“Ăn cơm nào.”

Giọng cô có chút ra lệnh làm hai đứa trẻ đang cãi nhau bằng lời bây giờ chỉ còn đấu mắt. Còn bên đây Thiên Tuấn lừ mắt cảnh cáo về phía hai đứa con.

Nhưng cả hai đều xem như chưa từng thấy ánh mắt đó của ba mình.

Thấy mẹ gần gũi, cả hai được nước làm tới ra sức nũng nịu với mẹ, làm ai đó cứ chau mày suốt.

-“Bình thường lại, lộn xộn quá.”

Bất ngờ chịu không nổi nữa, hắn đành khó chịu lên tiếng. Biết là tình cảm mẫu tử, nhưng sao hắn vẫn ích kỉ muốn giữ cho riêng bên mình. Kể cả con cũng không được gần gũi quá.

Cả ba cặp mắt đều nhìn về người phát ra tiếng nói ấy, nhưng ít giây sau, họ đều xem như không tồn tại.

-“Hôm nay ai muốn ngủ với mẹ nào.”

Không nói cũng biết cả hai ai cũng muốn. Báo hại bên này mặt hắn đang đen nay đen hơn. Từ lúc gặp Như Trà xong tới giờ cô luôn tỏ ra thái độ khác thường với hắn, điều này làm hắn nghi ngờ đến cuộc nói chuyện kia. Thật tức muốn điên. Chỉ có một mình cô mới làm tính kiên nhẫn của hắn lung lay, mất kiên định, chỉ duy nhất một mình cô.

-“Vậy còn anh?”

-“Tự tìm chỗ ngủ đi.”

Cô nói xong kéo tay hai đứa vào phòng mình. Hắn đơ người nhìn cô như một người hoàn toàn xa lạ.

Cả hai ôm mẹ, mỗi người một cánh tay làm cô muốn tê liệt. Tiểu Nguyệt có vẻ ngoan hơn, nhờ sự dỗ giành của cô mà con bé ngủ nhanh chóng. Thế nhưng còn Quốc Thiên, có làm cách nào cũng không ngủ được. Lâu lắm rồi, chắc hơn 10 năm rồi cậu mới được ngủ chung với mẹ. Cảm giác này khác hoàn toàn với ngày còn bé, cảm giác bây giờ giống như được yêu thương hơn.

Thảo nào ba lại yêu mẹ như vậy, ở bên người phụ nữ này, cảm giác yên ấm và bình yên luôn dội về chính bản thân mình.

Cậu cố chui vào cổ cô, cố hít mùi hương trên tóc cô để dễ dàng ngủ hơn, nhưng hình như đó là môt điều khó khăn để cậu đi vào giấc ngủ.

-“Thiên Thiên biết yêu chưa?”

Tưởng mẹ ngủ rồi, ai dè một câu hỏi đột ngột làm cậu giật mình nhìn cô chăm chú, mãi lúc sau mới lên tiếng.

-“Chưa, nhưng con sẽ tìm một người giống mẹ để yêu.”

-“Tìm ra chưa.”

-“Hiện tại thì chưa mẹ à.”

-“Con hay trân trọng người con gái yêu thương mình thật lòng.”

Cậu gật đầu nhìn mẹ, ngay lúc này cậu cảm thấy yêu mẹ mình hơn bao giờ hết, nếu cậu mà sinh ra trước, cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua người phụ nữ này. Ba cưới được mẹ, quả là một may mắn mà trước kia tu tâm lắm mới được.

-“Mẹ và ba yêu nhau như thế nào?”

-“Rắc rối.”

Cô buông một lời nhẹ nhàng rồi ôm cậu vào lòng như muốn nói cậu ngủ đi. Và hình như cậu nhận ra một điều, ở trong vòng tay này cậu dễ ngủ hơn, cậu ước mình mãi nhỏ để mẹ ôm cậu mãi như vậy. Đáng tiếc cậu cứ lớn theo thời gian…

Mẹ cậu và một người phụ nữ tuyệt vời nhất, một người phải nói rất rất rất tuyệt, được làm con mẹ, cậu cảm thấy thật hạnh phúc. Không suy nghĩ gì nữa, cậu khẽ ôm mẹ chìm vào giấc ngủ.

-“Con yêu mẹ, mẹ ngủ ngon.”

Cậu nhất định sẽ yêu, à không sẽ cưới một người giống mẹ, tuyệt vời giống mẹ, sẽ không thua kém mẹ một khía cạnh nào. Cậu nhất định phải tìm ra người con gái đó.

Bên ngoài, ánh mắt hơi giận của một chàng trai lướt qua gian phòng rồi nhanh chân bước đi, cảm xúc…

****

Hihi, ai biết nội dung sau của D hông, viết tầm 10-15 chương cho phần 2 này thôi nhé. D rất vui khi nhận phản hồi tốt từ các bạn, điều này làm D hứng thú viết hơn, sẽ có những tình tiết hay hơn khi tâm trạng của D vui ^^. Loveu, yêu mbn nhiều <3 độc giả của tôi <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.