Anh Đừng Đi

Quyển 2 - Chương 7



Những tia nắng sớm đang rủ trên mặt đường in lên những hình bóng nhí nhố dễ thương của từng đàn bướm. Chàng trai trẻ đưa tay đón nhẹ những cánh hoa bồ công anh đang bay trong gió. Có lẽ vì trước đây cả ba và mẹ đều thích bồ công anh nên cậu cũng truyền nhiễm một ít.

Hít lấy không khí trong lành, lười biếng dời mắt chỗ khác. Cho đến khi có tần suất ảnh hưởng khác đang xâm chiếm vào mắt cậu, cậu mới xoay chuyển hướng nhìn. Cô gái đang nhắm mắt, dang tay hưởng thụ không khí, giống cái cách mà mẹ làm mỗi khi cảm nhận được không khí tốt.

Cứ tưởng cảnh đẹp đó sẽ giữ mãi nếu cậu không nghe tiếng nấc lên nhẹ nhàng và cái ngã bất ngờ của cô gái.

Cậu lại bên cô gái ấy, mới phát hiện ra là người quen. Dạo gần đây sao thường gặp cô ta thế nhỉ?

Thấy cô gái khóc, cậu hơi khó chịu, cậu ghét con gái khóc, đặc biệt là trước mặt mình. May mà cả mẹ và em gái không thích khóc, bất kể chuyện gì đi nữa, nếu không cậu cũng không biết mình phải làm sao.

-“Cô thích khóc nhỉ?”

Cậu ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhạng hỏi nhưng mang một âm điệu châm chọt.

-“Vậy cậu thích xem người khác khóc lắm à.”

Nhật Thủy hơi ngạc nhiên khi thấy cậu nhưng lúc sau cũng lấy được bình tĩnh mà đáp lại.

-“Khác hẳn lần đầu gặp, cô không yếu đuối như bây giờ.”

-“Đồ nhiều chuyện, cậu là một tên sao chổi, đi đâu cũng gặp.”

-“Ơ hay, đây gọi là tình cờ duyên số.”

Nhật Thủy chỉ liếc cậu một cái rồi gối đầu lên đầu gối nhìn về một hướng xa xăm suy nghĩ. Thật là buồn.

-“Tôi cho mượn vai, có muốn khóc không?”

Cho đến sau này cậu cũng không hiểu được hành động cho mượn vai của cậu lúc đó là có ý đồ gì. Chỉ đơn giản là hôm đó cậu không đem theo khăn nên mới cho mượn vai.

Tưởng cô sẽ không đồng ý, thế mà trong tích tắc chòm người qua dựa hẳn vào vai cậu khóc như đứa trẻ bị ai dành mất kẹo. Thật là con nít hết nói.

-“Có chuyện buồn sao?”

Cảm giác như giữa cô và cậu thân thiết lâu lắm vậy, nói chuyện như thế =.=

-“Hức…hức…con trai đúng là một lũ khốn nạn.”

=.= Có cần phải nói thế không, cậu cũng là con trai mà, đang chửi xéo cậu sao.

-“Đừng quơ đũa cả nắm như thế chứ?”

Lúc này Nhật Thủy mới nhận định người bên cạnh mình là ai, liền hất người cậu ra, tức giận nói.

-“Cậu cũng khốn nạn lắm đúng không. Xem bọn con gái tôi là gì, thích quen thì quen, còn không thích nữa thì chia tay sao. Thật quá đáng!”

Nhìn khuôn mặt tức giận của cô, kèm theo cái nghiến răng và nước mắt còn vươn trên khóe mắt làm cậu không giận mà còn cười. Cảm giác gì đó khó diễn tả.

-“Vừa bị người yêu bỏ, đáng bận không?!”

Cậu nhếch nhẹ môi cười như không cười nhìn cô.

Nghe cậu nói thế, Nhật Thủy lại khóc tiếp.

-“Tôi ngốc lắm, tôi đúng là con ngốc, tự dưng đi thích người ta làm gì để giờ người ta quen người khác lại đau đớn như thế này. Huhu.”

Tự dưng thấy khó chịu hơn nữa, xen chút đồng cảm gì đó, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

-“Người đó không xứng với tình cảm của cô, đâu nhất thiết phải khổ sở như thế. Đáng lí ra giờ cô phải vui lên, phải sống tốt hơn để người đó biết bỏ cô là một sai lầm.”

Nghe lời an ủi của cậu, cô cũng thôi thút thít, ánh mắt trở nên có lối sống và hướng đi. Cô xoay người bỏ đi, trước khi đi còn bỏ lại một câu “cảm ơn”.

Cậu cũng không đuổi theo, cũng không nhìn bóng cô. Cậu cứ đứng đó như người vô hồn. Từ khi nào mà cậu lại nói nhiều như thế, lại an ủi người khác giới ngoại trừ em gái mình nữa. Thật kì lạ!

Về nhà, suy nghĩ ấy vẫn miên man trong lòng cậu, làm cậu cứ bồn chồn không thôi. Vừa đúng lúc thấy Nguyệt Nguyệt ngoài sân, như là đang chờ cậu về để nói chuyện.

-“Anh Thiên, hôm nay đi với em.”

-“Lại có ai tán tỉnh nữa à!”

Tiểu Nguyệt cười híp mắt nhìn anh mình gật đầu một cái. Tại vì nó mới qua sinh nhật 11, vậy mà nhiều người để ý lắm, lại mấy thằng nhóc nhoi nhoi muốn tán tỉnh. Mà kì lạ thay, Tiểu Ngyệt có từ chối cách gì cũng không được, báo hại con nhỏ bị theo hoài. Vậy nên mới giờ Thiên Quân ra mặt. Nhớ lại những lần trước đây, khi cậu ra mặt đều hiệu nhiệm nên bây giờ lại bị nó bắt ép. Thật là hết đường nói.

-“Có ai nói mặt mày già hơn tuổi chưa.”

-“À, có…”

-“Tao biết ngay mà….”

Quốc Thiên chưa nói xong, Tiểu Nguyệt đã chen vào.

-“Có là em mới nghe anh nói.”

Quốc Thiên liếc em mình một cái, “hừ” một tiếng rồi bỏ vào nhà. Con nhỏ biết chọc được anh, cười sung sướng. Nhưng nhớ ra điều gì đó, liền chạy theo anh. Đừng nói vì chuyện nhỏ nhặt này mà không chịu giúp nó trốn khỏi mấy tên đeo đỉa kia chứ. Ôi trời ơi!

Quốc Thiên bước vào nhà, phía sau Tiểu Nguyệt cũng đuổi kịp, cô bé thở dốc.

-“Anh ỷ chân dài rồi thích đi nhanh thì đi hả?”

Đang bực, nghe nó nói thế, cậu cũng bật cười.

-“Giờ nhóc ý kiến, ta có thể bãi công.”

Biết cậu đang nhắc điều gì, nó cười lả nhả.

-“Tại anh chưa biết yêu đó thôi, lúc đó mới biết người không phải mình thích đeo đuổi thật là bực bội.”

-“Vậy…mày đã yêu, ở tuổi này.”

Quốc Thiên tối sầm mặt nhìn em gái. Nó mới 11 tuổi mà dám chỉ bảo chuyện tình yêu cho cậu, thật điêu ngoa. Không thể tin được.

-“Ừ, em yêu nhiều lắm, yêu ba nè, yêu anh nè, yêu mẹ nè, yêu kim jum, young chu tea, kim tak hea nữa, nói chung là nhiều lắm. Nếu một trong những người em thích, tỏ tình với em thì em sẽ đồng ý ngay tức khắc.”

Vài vạch đen hiện lên rõ ràng trên mặt cậu, cậu xoay người bỏ đi lên lầu, đóng cửa một cái “rầm” trước ánh mắt chưa hoàn hồn của Tiểu Nguyệt, nó nói có gì sai sao. Đúng là ông anh khó tánh, thứ gì cũng khó chịu. Chắc lại thừa hưởng từ mẹ rồi, trong nhà chỉ có mẹ khó tính nhất thôi, còn ba thì nghiêm khắc. Vậy thì ông anh bị nhiễm luôn bệnh của hai người rồi. Chả bù cho mình, nó chẳng truyền nhiễm gì về những điều xấu cả. Toàn hưởng điều tốt thôi. Nhưng sắc đẹp của hai người nè, như tài nấu ăn của mẹ nè, như giọng hát của mẹ nè, như đấu võ của mẹ nè, nói chung rất rất nhiều điều tốt.

Nó tự thở dài một tiếng rồi vào bếp làm đồ ăn trưa cho gia đình. Ba mẹ đi đâu mà sáng sớm tới giờ chưa chịu về nữa.

Nói gì thì nói nhưng tối cũng phải lôi thằng anh đi ra phố để cắt đứt tình trạng hiện nay của nó. Bực phát khiếp.

*****

Quốc Thiên lên sân thượng, cốt yếu cũng chỉ tìm chỗ ngủ. Nếu không phải do Thiên Tuấn bắt ép đến trường, cậu cũng không đến để dày vò khổ sở như thế này.

Cậu nhìn vào màn hình điện thoại, khẽ mỉm cười. Đúng là hiện tại chỉ có mình mẹ mới làm cho cậu có cảm giác bình tâm nhất. Nụ cười của mẹ, luôn luôn làm cậu vui vẻ.

Bất giác cậu mỉm cười, mẹ là người duy nhất khiến cậu có tâm tư buồn đều tan biến hết.

-“Người yêu cậu.”

Bỗng nghe giọng nói từ sau lưng, cậu quay lại nhìn, sau đó gật đầu.

-“Ừ, là người tôi yêu.”

-“Rất đẹp, hẳn là rất yêu.”

Cậu bật cười, nhìn lại màn hình điện thoại lần nữa, đoán chắc là Nhật Thủy đang hiểu lầm, nhưng cậu cũng ngại giải thích.

Không ai biết rằng để có tấm hình này cậu đã khổ sở như thế nào đâu. Nghe nói tấm hình này là lúc mẹ 17 tuổi, ở trong đám bồ công anh, mẹ mỉm cười nhìn về hướng xa, ba đã lén chụp lại, giấu chỉ để mình ngắm. Thật không may lúc đó cậu bắt gặp, và thế là đã lén lút lấy trộm. Đúng là sắc ai cũng phai tàn theo năm tháng, nhưng riêng mẹ, cậu thấy hình như chưa phai, dẫu một chút.

-“Là mối tình đầu của tôi, đương nhiên là tuyệt đẹp.”

-“Vậy, hai người đã kết thúc.”

Nghe thế, cậu bật cười.

-“Đã có khi nào bắt đầu đâu mà kết thúc.”

-“Cậu yêu đơn phương.”

Nhật Thủy thốt lên đầy bất ngờ.

-“Ừ, đại loại là vậy.”

Cậu mỉm cười, không tỏ ra buồn bã hay đau buồn gì cả, cậu thấy vui và ngưỡng mộ vì bên mẹ có người yêu thương như ba bên cạnh. Họ đã trải qua bao nhiêu sinh tử mới đến được với nhau, cậu có là gì. Tình yêu của cậu đối với mẹ, đơn giản là tình mẫu tử không thể nào tách rời. Lúc ý thức được tình cảm, cậu đã khẳng định chính mẹ là mối tình đầu của mình, một mối tình đẹp mà bất cứ ai cũng không biết được, cậu tin chắc là như vậy.

-“Hẳn là cậu rất đau khổ.”

-“Không, tôi rất vui.”

-“Chưa nghe ai nói yêu đơn phương mà vui cả.”

-“Vậy sao, giờ thì nghe rồi đó, đặc biệt không?”

Cậu cười, xong cất điện thoại vào túi. Hai tay đút vào túi quần nhìn về hướng xa.

-“Đó là người mà chỉ nên yêu thương, không nên có được, một người trước khi sinh ra, mình đã đặt hết niềm tin yêu vào đó, biết là ai không?”

Nhật Thủy định trả lời là “mẹ” nhưng từ ấy chưa được thốt ên, cô đã vội vàng lắc đầu. Không thể nào.

-“Là mẹ tôi.”

Lần này hắn bật cười thật to rồi bỏ xuống lầu, đến giờ cậu cũng không còn tâm trạng để ngủ. Cậu thấy mình dạo này nói rất nhiều, đặc biệt lại giải thích. Nhưng chỉ đứng trước nguời con gái này, phải chăng???

Nhật Thủy đứng bật động, phải nói người phụ nữ đó rất đẹp. Chắc vì thế nên mới tạo ra một người như Quốc Thiên, bức tranh tuyệt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.