Đó là lần tiếp xúc thân mật khiến Ứng Như Ước cảm thấy gò má nóng hực hơn cả lần đầu ngồi sau yên xe đạp của anh.
Anh đứng sau lưng cô, lòng bàn tay anh phủ lên mu bàn tay cô.
Ấm nóng, mạnh mẽ.
Lúc kéo căng cung, ngón tay anh vận sức, sức mạnh khi kéo căng cung tên và động tác thả lỏng khi mũi tên lao đi giống như động tác quay chậm trong ống kính điện ảnh, dần dần hiển hiện trước mắt cô.
Cổ áo sơ mi của anh chạm vào sau tai cô, chất liệu mềm mại vẫn khiến sau tai cô có cảm giác ngưa ngứa.
Ứng Như Ước không nén được, hơi tránh né anh.
Vì nghĩ cho chiều cao của cô mà Ôn Cảnh Nhiên hơi cúi thấp người. Lúc thở, luồng khí nóng bỏng phớt qua tai cô, giống như gió đêm luồn qua khe hở, lãng đãng.
Giọng nói trầm trầm, thuộc về người đàn ông trưởng thành đã dễ dàng gõ mở trái tim cô, cứ thế bay vào bên trong – “Ứng Như Ước, em ép bản thân quá mức, nếu không bị đứt dây cung thì cũng sẽ làm rơi mũi tên.”
Cô chỉ biết vào khoảnh khắc đó, trong tim cô như vang lên tiếng vọng, như cơn sóng tiếp nối lao vào bờ mãi không ngừng.
Sao lại có người giảng đạo lý mà vòng vo đến thế, nhưng phương thức này lại khiến Ứng Như Ước không tài nào cảm thấy bài xích và phản kháng cho được.
Dường như chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Khi nến đốt tinh dầu đã cháy cạn, đốm lửa liếm hết giọt tinh dầu cuối cùng, phát ra tiếng “soạt” khe khẽ trong đêm, có một làn khói tản mạn xung quanh khi đốm lửa dần tắt.
Ngọn nến cháy khoảng nửa tiếng cuối cùng đã tắt, còn người ngồi trên sofa tư duy dần trĩu nặng, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Một giấc tỉnh lại, trời đã sáng hửng.
Ứng Như ước xoa cần cổ bị rơi mất gối, một tay nhanh chóng gõ chữ trên màn hình, “Tớ ngủ một giấc dậy có thể giải đáp một câu rồi, chính là ngủ một đêm trên sofa tỉnh dậy bị rơi mất gối có cảm giác gì.”
Chấn Chân Chân nhận được tin nhắn weixin, bịt miệng cười mấy tiếng rồi co chân lên, nhắn lại: “Câu hỏi này thật vô nghĩa, cậu phải cung cấp cảm giác đắc ý khi có một anh chàng đẹp trai kế bên, làm sao để bá vương ngạnh thượng cung với sư huynh đẹp trai đó.”
Ứng Như Ước thở dài.
Cô cảm thấy tình bạn hai mươi mấy năm với Chấn Chân Chân hôm nay phải chấm dứt ở đây rồi.
Từ khi tiểu yêu tinh Chấn Chân Chân biết buổi tối hôm tốt nghiệp cấp ba, cô đã suýt cưỡng hiếp Ôn Cảnh Nhiên, thì gần như ngày nào cũng lấy chuyện đó ra để kích thích tâm hồn già cỗi của cô.
Mãi sau không thấy Ứng Như Ước trả lời, Chấn Chân Chân đứng dậy rót ly trà, rồi hỏi: “Hôm nay chắc cậu sắp về rồi nhỉ? Hai hôm nay ở riêng với nhau mà không xảy ra chuyện gì khiến cậu ấn tượng sâu sắc, không thể quên được à?”
Ứng Như Ước liếc xéo: “Đúng là làm cậu phải thất vọng rồi, không hề ở riêng với nhau gì cả.”
Chấn Chân Chân chớp chớp mắt, mỉm cười: “Nói thế là, tuy không ở riêng với nhau nhưng vẫn có chuyện ấn tượng sâu sắc, mãi không quên được?”
Trong đầu Ứng Như Ước bỗng hiện ra ánh mắt nửa cười nửa không nhìn cô trước máy đẩy xu của Ôn Cảnh Nhiên, chợt thấy lạnh người, vội vàng chuyển đề tài: “Nói bậy gì thế, cậu là cảnh sát nhân dân, có thể quan tâm đến vấn đề dân sinh xã hội được không?”
Chấn Chân Chân bĩu môi: “Trừ gian diệt bạo là việc ngày nào cũng làm, nhưng hạnh phúc cả đời của bạn thân cũng rất quan trọng. Cảnh sát mỹ nữ ưu tú kiệt xuất như tớ đây, hai tay muốn túm ai đó cũng không phải chuyện khó.”
Nói đến đây, Ứng Như Ước sực nhớ ra một việc, trầm tư một lúc rồi hỏi: “Khụ… là thế này. Một người bạn của tớ vì muốn vạch rõ giới hạn với một người đàn ông, nên nói dối với anh ấy là bạn thân cô ấy có ý với anh ấy, kết quả người đàn ông đó nói một câu ‘Chuyện này có cần anh dạy em không’. Cô ấy hỏi tớ câu đó có ý gì…”
Chấn Chân Chân đang mê đắm uống trà trái cây thơm phức nghe thế thì nổi giận, đập bàn, gửi luôn tin nhắn thoại: “Ứng Như Ước, cậu có còn là người không, cậu bán đứng tớ hả! Sau này tớ gặp bác sĩ Ôn làm sao còn yên lặng làm một em gái hâm mộ anh ấy được nữa!”
Ứng Như Ước bị vạch mặt trong tích tắc, xoa xoa cần cổ cứng đờ, có phần lúng túng.
“Cậu là đồ sói mắt trắng, uổng cho tớ rút ruột rút gan với cậu, cậu đối xử với tớ thế hả? Lúc quan trọng thì đẩy tớ ra hứng đạn, người khác thì thôi, quan trọng là bác sĩ Ôn chứ… Haizzz, khoan đã, cậu muốn vạch rõ giới hạn gì với bác sĩ Ôn?”
Ứng Như Ước: “…”
“Được được được, tớ không hỏi cậu muốn vạch giới hạn gì với bác sĩ Ôn nữa, cậu nghĩ xem tối nay chuộc lỗi với tớ ở đâu đi nhé, đợi tớ bớt giận tớ sẽ nói cậu biết câu nói của bác sĩ Ôn có nghĩa gì, hừ!”
Ứng Như Ước nghe tiếng hừ khẽ đầy hậm hực qua loa điện thoại, bỗng cảm thấy cô không những bị đau cổ, mà bây giờ ngay cả đầu cũng đang nhức nhối ê ẩm rồi.
Từ Đông Cư Sơn quay về thành phố S nhanh hơn là chặng đi.
Sắc trời đã dần tối, Như ước không về Ngự Sơn mà khi đi qua khu trung tâm đã xuống xe, gọi taxi đến quán ăn đã đặt chỗ trước.
Chấn Chân Chân đã tới nơi, đang buồn chán nằm bò lên bàn gỗ nghịch ly nước, nghe tiếng phục vụ dẫn đường mới uể oải ngẩng đầu lên, nhìn Như Ước đang vội vàng bước tới bằng ánh mắt ai oán.
Mỗi lần cô nàng tỏ vẻ tội nghiệp như thế, Như Ước đều lập tức giơ tay đầu hàng, lần này cũng không ngoại lệ, cô rất sảng khoái lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, tớ thực sự không cố ý, lúc đó đầu óc cúp điện rồi.”
Điều Chấn Chân Chân để bụng không phải chuyện này, cô xưa nay là người vô cùng vô tư mà.
Ngoài mặt vẫn giữ vẻ ai oán đáng thương, Chấn Chân Chân bĩu môi, nũng nịu: “Rốt cuộc là chuyện gì mà cậu lại kéo cả tớ xuống nước, còn không định kể tớ nghe xem đã xảy ra chuyện gì hả?”
Như Ước bó tay, nghĩ ngợi rồi chọn nội dung không quá quan trọng, kể lại đại khái.
Ánh mắt của bác sĩ Ôn này, giọng điệu khi nói này, động tác xắn tay áo này… Cô đều bỏ qua hết, chôn giấu chúng trong lòng.
Chấn Chân Chân nghe mê mẩn, chống cằm suy nghĩ mãi rồi tỏ ra do dự, “Sao tớ cảm thấy ý của câu nói đó là… chuyện vớ vẩn như bạn thân em thích anh, còn cần anh dạy em cách giải quyết à?”
Cô nàng không chắc chắn lắm, nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, thần sắc nặng nề: “Như Ước, cậu nói với tớ rằng suýt thì cưỡng hiếp bác sĩ Ôn, có phải là… không có chữ ‘suýt’?”
Như Ước bị sặc nước, ho đến chết đi sống lại.
Màn kịch nhỏ:
Như Ước lúc mới nhận chức, các bác sĩ nam độc thân ở bệnh viện trực thuộc đại học S đều được tiêm thuốc kích thích, hăng hái vô cùng.
Ai ngờ, chưa đợi các nam bác sĩ lấy mười tám chiêu thức ghẹo gái ra để tấn công bác sĩ gây mê xinh đẹp mới đến đó, họ đã nhận ra…
Lúc ăn trưa, người cùng ăn với bác sĩ Ứng là bác sĩ Ôn.
Lúc tan sở, người đưa bác sĩ Ứng về nhà là bác sĩ Ôn.
Lúc đi làm, người cùng xuất hiện với bác sĩ Ứng ở bãi đậu xe cũng là bác sĩ Ôn…
Còn về bác sĩ Ôn thì…
Hình tượng tốt, khí chất tuyệt, đúng là kẻ thù chung của toàn thể nam bác sĩ trong bệnh viện.
Bác sĩ Ôn và bác sĩ Ứng chỉ là sư huynh muội đơn thuần thôi sao?