Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 19



Nói ra thì năm nay Ôn Cảnh Nhiên cũng đến ba mươi rồi.

Sốt ruột à?

Đúng là nên sốt ruột.

Đàn ông tuổi này đa số đã bắt đầu nếm trải cảm giác làm cha rồi.

Chỉ là có những lời, Ứng Như Ước không thể nói được.

Người như Ôn Cảnh Nhiên, sống rõ ràng hơn bất cứ ai.

Cô không thể đứng trên cao để chỉ dẫn cuộc đời của anh, không có tư cách đó, cũng không cần thiết.

Trong tivi, nữ chính của “Dạ Trường An” là Tần Noãn Dương đang quỳ trên tấm đệm mỏng.

Đôi mắt cô khép hờ, đường nét ngoan hiền ở mày mắt cô khiến dung nhan cô trở nên dịu dàng như ngọc. Bộ áo màu trắng ngà hiện trên màn ảnh, thật sự khiến khí chất của cô càng rực rỡ, mạnh mẽ.

Ứng Như Ước chống cằm, chậm rãi nhắm mắt lại.

Vốn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc thôi. Nhưng cơn buồn ngủ ập đến, làm sao cô có thể kiểm soát được.

Ứng Như Ước không biết mình ngủ thiếp đi tự lúc nào, chiếc ghế bên dưới hơi cứng, dựa vào không thoải mái tí nào.

Bên tai văng vẳng những tiếng tạp nham, lúc thì là tiếng bước chân, lúc thì là tiếng nói chuyện, không hề dừng lại phút nào.

Nhưng dù là thế, tầng ý thức vẫn tỉnh táo đó vẫn không thể xuyên thấu cơn buồn ngủ của cô. Cô mơ màng, nặng nhọc thiếp đi, tâm lý ám thị thế nào cũng không thể tỉnh nổi.

Cho đến ca cấp cứu nửa đêm, bệnh nhân là một đứa trẻ khóc la ầm ĩ.

Bên tai thình lình dội đến tiếng khóc thất thanh của đứa bé, nghe rất thương tâm, trong tiếng khóc còn có vẻ van nài, nức nở nói không hết mấy chữ.

Ứng Như Ước sực tỉnh, bị tiếng khóc xé ruột xé gan chói tai kia làm cho tỉnh ngủ, quay sang nhìn.

Một cậu nhóc còn rất nhỏ, kim chỉ có thể cắm vào tĩnh mạch trên trán để truyền dịch.

Có lẽ bình thường sợ bị tiêm, lại bị sốt, ý thức có phần không tỉnh táo nhưng vẫn gắng sức chống cự.

Y tá bó tay, chỉ có thể dặn người nhà giữ chặt cậu bé. Ba người lớn giữ đầu giữ tay giữ chân, tay chân lóng ngóng phối hợp với y tá.

“Còn chưa tới hai tuổi, nửa đêm sốt cao quá mới đưa tới, đã khóc một chập rồi.” Ôn Cảnh Nhiên đưa ly nước vừa hỏi từ cô y tá cho cô: “Sợ hả?”

Ứng Như Ước hoàn hồn, thò tay ra khỏi tấm chăn.

Hơi lạnh.

Cô run tay đón lấy ly giấy đựng nước, nước vừa lấy nên ly giấy khá nóng, hai tay cô giữ lấy, đờ đẫn nhìn mặt đất một lúc, ý thức mới từ từ tỉnh táo.

Việc đầu tiên mà Ứng Như Ước sực nhớ ra, chính là ngẩng lên nhìn bình truyền nước.

Đã đổi sang túi thứ hai, cũng không biết cô đã ngủ bao lâu, túi thứ hai đã truyền được một nửa rồi.

Ngượng ngùng…

Như Ước nhìn xuống, đúng lúc thấy ánh mắt như cười như không của Ôn Cảnh Nhiên, bỗng dưng thấy đỏ mặt.

Cô còn nhớ ban nãy mình còn lớn tiếng hùng hồn nói là giúp anh trông chừng bình truyền dịch, nếu không phải bị đánh thức thì không chừng sẽ ngủ một giấc tới khi anh truyền dịch xong gọi cô tỉnh dậy.

Như Ước vỗ vỗ mặt, quay sang chỗ khác: “Em đi rửa mặt.”

Cô luống cuống vạch chăn ra, đứng dậy rồi lại nhớ ra, quay lại hỏi anh: “Anh đói không? Em đi mua chút cháo cho anh?”

Ôn Cảnh Nhiên không mấy thèm ăn, đang định nói không cần nhưng sực nghĩ ra gì đó, ánh mắt chiếu vào bàn tay đang cắm kim truyền dịch, chợt cười: “Vừa hay, anh cũng hơi đói rồi.”

Ứng Như Ước thấy anh cười mà không hiểu gì, xoa xoa những ngón tay lạnh ngắt, hồ nghi quay lưng rời đi.

Rửa mặt xong, cô lại đến một quán bán thức ăn khuya gần bệnh viện, mua hai phần cháo thịt nạc trứng bách thảo, có lẽ do đêm qua kinh doanh không tốt, ông chủ còn vô cùng nhiệt tình tặng thêm mấy món ăn vặt.

Mấy món thêm phải dùng đũa, Như Ước rút ra hai đôi đũa, đang định bỏ vào trong túi thì đầu chợt lóe qua một suy nghĩ, bỗng dưng hiểu ra hàm nghĩa trong nụ cười của Ôn Cảnh Nhiên…

Anh đang truyền nước mà!

Sao dùng đũa được!

Chỉ là ăn cháo mà vẫn phải có cô ở cạnh hầu hạ.

Sao phải khổ thế! Đây đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi điển hình mà!

Đến khi Như Ước quay về thì Ôn Cảnh Nhiên đã truyền nước xong, y tá vừa mang đi hai túi truyền rỗng.

Đã khuya, sảnh truyền dịch càng yên tĩnh hơn so với lúc mới đến.

Thằng bé la khóc đã ngủ thiếp đi, tiết mục trên tivi cũng từ phim ảnh chuyển sang tin tức

Buổi tối.

Tối nay mệt đến mức đến cả gió đêm cũng ngừng thổi.

Ôn Cảnh Nhiên đang cúi đầu, dùng bông gòn áp lên mu bàn tay.

Mũi anh rất thẳng, khi quay nghiêng mặt, đường cong đó khiến đường nét một bên mặt của anh vừa sâu vừa chín chắn.

Ánh đèn sáng trắng chiếu xuống, mấy sợi tóc rũ xuống của anh như được đắp thêm một quầng sáng, cả người toát ra vẻ dịu dàng khó tả.

Ứng Như Ước đứng ở cửa một lúc rồi nhẹ bước chậm rãi lại gần.

Cô vốn định tạo ra bất ngờ, tốt nhất là có thể hù dọa anh. Tiếc là còn chưa đợi cô đi tới hàng ghế phía sau để tiếp cận thì anh như phát giác ra, lúc Như Ước cách anh khoảng mấy bước chân, anh chợt quay đầu nhìn sang.

Dù là cô chưa kịp làm gì cả, nhưng bị ánh mắt sâu thẳm của anh chiếu vào, vẫn cảm thấy như làm chuyện xấu bị anh bắt quả tang vậy.

Cô khựng lại tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì.

Cũng may mà Ôn Cảnh Nhiên không có ý làm khó cô, tiện tay ném bông gòn vào thùng rác, cầm tấm chăn mỏng cô để trên ghế lên, ôm vào lòng, đôi chân dài sản bước đi qua lối đi chật hẹp, đến gần cô: “Đi thôi, đưa em về.”

Ứng Như Ước “ồ” một tiếng, đi theo anh mấy bước, nhớ đến món cháo mới mua, cô đưa đến trước mặt anh: “Cháo này…”

Ôn Cảnh Nhiên lại hiểu lầm ý cô, tiện tay cầm lấy.

“Không phải.” Ứng Như Ước liếc nhìn mu bàn tay anh vẫn rịn máu, đưa tay lấy lại: “Em chỉ muốn hỏi anh là còn ăn cháo không?”

Ngón tay cô vừa chạm đến túi giấy thì bị Ôn Cảnh Nhiên đưa tay chặn lại, giấu đi: “Vào xe thôi.”

Ứng Như Ước ngẫm nghĩ.

Cũng đúng, bệnh viện toàn mùi thuốc sát trùng, chi bằng vào xe anh ăn.

Đến bãi đậu xe, Ôn Cảnh Nhiên mở cốp sau, từ trong lôi ra một chiếc bàn nhỏ đơn giản, thuận tay đặt cháo lên trên đó rồi lại đi vòng ra ghế sau, đặt tấm chăn lên đó.

Ghế sau của chiếc Land Rover rất rộng, Như Ước ngồi lên thì đầu ngón chân chưa chạm đất, cô dùng thìa ăn cháo, lúc ăn thịt nạc không kìm được nheo mắt, đung đưa hai chân.

Dáng vẻ đó y hệt đứa trẻ ba tuổi đòi được kẹo.

Giải quyết xong, Ứng Như Ước thực sự buồn ngủ.

Ban nãy ngủ một giấc tạm bợ ở sảnh truyền dịch thực sự là quá mệt, lần này thì ăn no nê rồi, cơ thể cũng không nghe theo lý trí nữa.

Hai tay cô nắm vào dây an toàn chéo trước ngực, gắng gượng hỏi anh: “Kết quả phỏng vấn bao giờ ra ạ?”

“Ngày mai.” Trong tiếng báo hiệu của đèn báo rẽ phải, anh quay sang nhìn gương chiếu hậu phía bên Như Ước, lúc ánh mắt thu lại, tiện thể liếc nhìn cô: “Đợi sốt ruột à?”

“Trước đây ngày nào cũng bận như đánh trận mà.” Ứng Như Ước quay nhìn cửa sổ.

Về khuya, các quán hai bên đường cơ bản đã đóng cửa gần hết. Từng ngọn đèn đường kéo dài theo con đường đến tận điểm cuối.

Trên con đường rộng rãi vắng vẻ, vạch chỉ dẫn trên mặt đất được ánh đèn chiếu xuống, trông rất rõ ràng.

Cô ngồi trong xe, cảm giác cả thế giới đều chìm vào giấc ngủ, chỉ mỗi cô vẫn đang đi trên đường.

“Lúc đó hy vọng có được kỳ nghỉ.” Như Ước vén mái tóc dài ra sau tai, nhớ lại kỳ thực tập, ánh mắt cô cũng có chút mông lung: “Nhưng tốt nghiệp đến nay em đã nghỉ ngơi lâu quá rồi. Nếu còn không vào phòng mổ thì em cũng sắp quên mất bản thân là ai.”

Ngũ quan của Ứng Như Ước tinh tế, đôi mắt như được họa sĩ dùng bút lông vẽ từng nét ra, từ đường nét đến đôi đồng tử đều không chê vào đâu được.

Lúc này cô nheo mắt, đôi mắt mơ màng, giống như trong mắt phủ một lớp sương mỏng trên đỉnh núi đằng xa.

Ôn Cảnh Nhiên nhìn đi nơi khác, nói gọn: “Nhanh thôi.”

Rất nhanh, em sẽ quay trở lại phòng mổ thôi.

Nửa đêm trời đổ mưa, rả rích không ngớt.

Như Ước ngủ không lâu thì bị tiếng mưa đánh thức, đứng dậy đóng cửa sổ rồi quay về giường ngủ một mạch đến khi trời sáng.

Còn đang chìm trong giấc ngủ thì bị điện thoại để ở đầu giường rung lên đánh thức.

Như Ước vật vã bò dậy, một tay túm lấy thân điện thoại lạnh ngắt, không kìm được run rẩy, lập tức không do dự cầm điện thoại chui vào chăn.

Màn hình sáng rực, lúc này đang hiển thị số điện thoại bản địa lạ.

Không hiểu sao, trong lòng Như Ước thót lên một cái, nhớ đến lời Ôn Cảnh Nhiên nói tối qua khi đưa cô về nhà, anh nói sẽ nhanh thôi, ngày mai là có kết quả.

Suy nghĩ đó khiến ý thức của Ứng Như Ước trong tích tắc tỉnh táo hẳn, cô dựa vào đầu giường ngồi lên, hắng giọng rồi nghe máy.

Điện thoại của phòng nhân sự bệnh viện đại học S gọi, thông báo Ứng Như Ước thứ hai đến làm việc.

Sau khi cúp máy.

Ứng Như Ước ngẩn ngơ một lúc. Rồi lập tức, ma xui quỷ khiến gọi điện cho Ôn Cảnh Nhiên.

Cô không rõ hành động vô thức này xuất phát từ nguyên nhân nào, đợi khi cô nghe thấy giọng nói hơi lạnh lùng của Ôn Cảnh Nhiên bên kia, cô mới sực tỉnh…

Bỗng dưng, có phần lắp bắp: “Cái đó… là em.”

“Anh biết.” Ôn Cảnh Nhiên mở cửa sổ, xách bình nước nhỏ đặt cạnh cửa sổ lên tưới cây trên bệ cửa sổ.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng xe chạy qua trên con đường gần bệnh viện.

Ứng Như Ước dỏng tai lên, có vẻ hoang mang: “Anh ở bệnh viện sao?”

Nói dứt câu, lại thấy mình diễn đạt chưa đủ rõ ràng, nhanh chóng bổ sung: “Ý em là, anh đang làm việc sao?”

“Ừ.” Ôn Cảnh Nhiên tưới cây xong quay lại bàn, ngồi xuống, “Bớt sốt rồi, cũng không có hậu di chứng gì. Buổi sáng phải khám, không tiện nghỉ phép.”

Ứng Như Ước “ồ” một tiếng, mân mê góc chăn rồi nói: “Em mới nhận được điện thoại của bên nhân sự, thứ hai đến nhận nhiệm vụ.”

Ôn Cảnh Nhiên nhướng mày, có vẻ bất ngờ.

Nhưng sự bất ngờ đó không phải là Ứng Như Ước đến làm việc, lần tuyển dụng này, Ứng

Như Ước thi viết đứng đầu, thành tích phỏng vấn lại xuất sắc, không thể bỏ lỡ nhân tài như cô.

Điều anh bất ngờ là sáng nay ông nội lại không bắt cô đi tập thể dục.

Đợi một lúc không thấy Ôn Cảnh Nhiên trả lời, Ứng Như Ước thấy mất hứng, nghĩ ngợi rồi nói: “Anh đang làm việc thì em không…” làm phiền anh nữa.

Vừa dứt câu thì bị tiếng chuông bên kia cắt ngang.

Ôn Cảnh Nhiên để lại câu “đợi anh một chút”, nhưng không cúp điện thoại của Như Ước.

Điện thoại của khoa cấp cứu, giọng nói có vẻ cấp bách: “Cấp cứu hiện tại đón nhận một bệnh nhân nam, phần bụng trên đau dữ dội, đã chụp phim, có lẽ là loét đường tiêu hóa, xin khoa Ngoại Tiêu hóa hội chẩn xem có cần mổ không.”

Ôn Cảnh Nhiên hơi suy tư, gần như không hề chậm trễ: “Được, tôi xuống ngay.”

Cúp máy xong, anh đứng lên, điện thoại áp bên tai hơi nóng, trong lòng anh lại thoáng rung động, dịu giọng lại hỏi người bên kia: “Ban nãy muốn nói gì với anh?”

Ứng Như Ước đã quên bẵng, tuy cô không nghe thấy bên kia nói gì nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, gọi điện vào trong khoa chắc chắn là phải hội chẩn rồi.

Cô tưởng, Ôn Cảnh Nhiên sẽ bảo cô một tiếng rồi cúp máy, ngờ đâu anh còn nhớ hỏi cô xem cô định nói gì với anh.

Nhưng cô đã không còn gì để nói nữa rồi…

Ứng Như Ước vắt kiệt não: “Không có gì, chỉ… chú ý sức khỏe, anh mau làm việc đi.”

Ôn Cảnh Nhiên khựng lại, đứng trước cửa thang máy.

Một câu quan tâm trong vô thức của cô, lại khiến anh thất thần trong giây lát.

Có cô y tá định vào thang máy, đứng cạnh Ôn Cảnh Nhiên một lúc, thấy bác sĩ Ôn cũng không bấm nút nên nhìn anh vẻ nghi ngại, hỏi: “Bác sĩ Ôn, anh muốn xuống lầu ạ?”

Ôn Cảnh Nhiên định thần lại, cất điện thoại rồi gật nhẹ đầu: “Xuống lầu.”

Bệnh nhân nam, không lớn tuổi lắm. Cơ bụng căng cứng, nén đau, nhưng càng đau hơn.

Sau khi cấp cứu đã chụp phim bụng.

Ôn Cảnh Nhiên sau khi tiếp nhận đã xem bệnh án và phim X-quang của anh ta.

Bệnh nhân đã đau đến mức mặt mày méo mó, trán toát mồ hôi đầm đìa. Ở cạnh anh ta chỉ có một cô gái trẻ, lúc này mặt mũi thất sắc, rõ ràng cũng vô cùng lo lắng.

Bác sĩ cấp cứu tường thuật kỹ càng về bệnh trạng của bệnh nhân nam với Ôn Cảnh Nhiên, anh lắng nghe thật kỹ, đã xác định là bệnh loét dạ dày.

Ánh mắt anh dừng lại ở bệnh nhân và cô gái đi cùng, hỏi: “Người nhà đã đến chưa?”

Bệnh nhân nhả chữ khó nhọc, ậm ừ nói vài chữ, rồi cô gái trẻ kia nói tiếp: “Đến rồi, đang đóng tiền, lát sẽ đến ngay.”

Ôn Cảnh Nhiên gật đầu, tay đặt trên tay vịn của giường, hơi cúi xuống rồi nói: “Hiện giờ chẩn đoán bệnh tình anh đã rất rõ ràng, là loét đường tiêu hóa, đã bị viêm phúc mạc.”

Ngừng một chút, Ôn Cảnh Nhiên nhìn vẻ mặt của bệnh nhân rồi dịu giọng tiếp tục: “Do thời gian anh phát bệnh đến nay cũng khá ngắn, trước mắt phẫu thuật là phương án điều trị tốt nhất, hai người có thể bàn bạc với gia đình, có vấn đề gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Cô gái trẻ sững sờ, có phần hoang mang bối rối nhìn bệnh nhân, nước mắt lưng tròng sắp rơi ra, khi lên tiếng đã đứt đoạn: “Sao… sao đột ngột như thế, anh ấy bỗng dưng bị đau bụng, thì… thì… đã đau tới mức không nói nổi rồi.”

Trong lúc nói, người nhà bệnh nhân đã vội vàng chạy tới.

Để lại không gian cho bệnh nhân và gia đình, Ôn Cảnh Nhiên lại cầm tấm phim chụp lên xem kỹ. Đang chăm chú thì bỗng nghe bác sĩ khoa cấp cứu hạ giọng, hỏi nhỏ anh: “Bác sĩ Ôn, hôm nay có chuyện gì vui sao?”

Ôn Cảnh Nhiên nhìn anh ta, hỏi ngắn gọn: “Sao vậy?”

Bác sĩ chỉ vào mày mắt của anh: “Bác sĩ Ôn, trong mắt anh toàn là nụ cười… rõ quá rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.