Ứng Như Ước soát vé ở cổng ra tầng phụ, sau đó đi thang máy xuống tầng một để bắt xe.
Thành phố L mấy năm gần đây vì là quê hương cổ trấn sông nước nên phát triển ngành du lịch, mỗi ngày đều lũ lượt du khách từ khắp nơi đến thăm.
Không có tàu điện, cả thành phố đi lại bằng taxi và xe bus.
Ngoài ra còn có những phương tiện thức thời, đó là xe riêng không có giấy phép.
Ứng Như Ước đi xuyên qua lối đi, đến thẳng trạm xe bus ở cách đó không xa.
Cô đã mấy năm rồi không tới L, cũng may kiến trúc của thành phố dần trở nên đẹp đẽ hơn, có rất nhiều quảng trường đặc trưng, các khu phố cổ vẫn còn tồn tại.
Cô đẩy valy đi xuyên qua những lối đi chật hẹp chen chúc, cuối cùng đứng trước xe số 135.
Những người đợi xe bus không đông lắm, tụm năm tụm ba đứng dưới bảng hiệu, tất cả đều đang cúi đầu chơi điện thoại.
Như Ước ngẩng lên nhìn bầu trời xanh đẹp đẽ trong xanh hơn thành phố S, xoa cần cổ hơi đau nhức rồi xoay người nhìn tận phía cuối đường.
Bầu trời sắp vào đông nhưng ánh nắng rực rỡ như ngọn lửa, mặt đất nóng hực.
Lúc xe bus tuyến 135 từ đầu đường chạy tới, từ xa đã nhả ra một luồng khí nóng.
Ứng Như Ước xách valy lên xe, vừa ngồi xuống thì thấy không xa lắm có một người chủ của chiếc xe riêng đang cầm một tấm bảng trắng cũ, đang đuổi theo một cô gái trẻ.
Trên đó dùng bút lông đầu thô viết hai chữ – Cổ trấn.
Rõ ràng là xem cô gái trẻ kia là du khách từ vùng khác tới, đang nỗ lực thuyết phục cô ta lên xe.
Cô gái trẻ mày mắt dịu dàng, bị đeo bám dai dẳng như thế vẫn nhẫn nại từ chối.
Qua cửa kính xe, không rõ cô ta đang nói gì, chỉ có tiếng nói đó theo gió bay tới, dịu dàng uyển chuyển, nghe mà khiến người ta thấy mềm lòng.
Chủ xe đứng dưới nắng, nheo mắt, rõ ràng là bị từ chối nhưng vẫn không bỏ cuộc, chỉ vào chiếc xe đậu ở gần đó, nói to: “Hay là mười tệ, cô ở đây đợi xe phải đợi rất lâu, mặt trời gay gắt như thế.”
Dù là Tùy An Nhiên tính khí dễ chịu, bị đeo bám suốt cũng có phần bực bội.
Cô quay lại, ánh mắt nhìn theo chiếc xe thương vụ ở đầu đường chạy tới, nói với ông ta: “Xe của tôi tới rồi.”
Chủ xe kia nhìn theo ánh mắt cô, cuối cùng bỏ cuộc, lúng túng nhìn cô một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Chiếc xe thương vụ là xe đưa đón của khách sạn Thịnh Viễn thành phố L, rộng rãi sang trọng. Chạy một mạch tới bảng hiệu của tuyến 135 mới dừng lại.
Từ xe bước xuống một anh chàng tiếp tân mặc âu phục chỉnh tề, chắc là quen biết cô gái trẻ đứng bên đường, xuống xe liền cung kính xách valy, đưa nước, dẫn đường.
Tùy An Nhiên theo anh chàng kia lên xe, đang định bước lên thì như phát giác ra điều gì, quay lại nhìn về phía chiếc xe bus.
Ánh mắt đúng lúc chạm phải Ứng Như Ước.
Như Ước ngẩn người, nhất thời cũng quên nhìn đi nơi khác, cứ thể ngơ ngẩn nhìn cô gái kia, đến khi đối phương chọn quay đi rồi lên xe, cô mới định thần lại.
Hướng Hân ở khu phố cổ, cũng chính là điểm du lịch Cổ Trấn của thành phố L.
Không gần đường lớn, cũng không gần sông.
Là một tứ hợp viện nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, trong vườn cây cối xanh um tùm, chậu hoa bày trên giá, xếp dọc cả bức tường.
Bà ngoại của Như Ước cũng ở đây, hoa cỏ vẽ đầy tường và cả góc tường, rêu xanh trong những khe đá nứt đều do cô vẽ.
Bà ngoại đã cao tuổi, cũng không nhớ rõ lắm.
Nhìn thấy Như Ước xách valy bước vào, nhìn kỹ một lúc mới nhận ra, xúc động đến mức suýt thì òa khóc: “Là Như Ước à, Như Ước sao lại đến đây… Trước khi đến cũng không nói với bà ngoại.”
Như Ước mỉm cười, nắm bàn tay run rẩy của bà trong lòng bàn tay mình, cũng không nhắc bà là tối qua, cô vừa gọi điện nửa tiếng đồng hồ cho bà.
“Nhanh nhanh nhanh, vào nhà đã.” Bà ngoại dắt cô vào trong.
Căn nhà cũ hơi ẩm thấp, cửa sổ hé mở cho gió lùa vào, có phần âm u lạnh lẽo.
Như Ước dìu bà ngoại ngồi xuống, rồi về phòng cất hành lý trước.
Tứ hợp viện rộng rãi, phòng lại nhiều.
Như Ước lúc nhỏ theo Hướng Hân về đây mấy lần, khi đó ở đây đã có sẵn phòng cho cô, mấy năm nay tuy không có ai ở, nhưng phòng thuộc về cô vẫn giữ lại.
Phòng cô hướng Đông, lúc này mặt trời rải nắng đầy phòng, những cây nhỏ trên bệ cửa sổ xanh mướt đến mức lá cây có phần trong suốt.
Cô đến trước cửa sổ, đẩy cánh cửa gỗ ra.
Nơi này hẻm nối hẻm, nhà nhà sát vách nhau, mái nhà cạnh tường nhà, chật hẹp tới mức đẩy cửa ra chỉ có thể nhìn thấy tường nhà đen xì của hàng xóm.
Nhưng những mái nhà xếp lớp chồng chất một khối đen xì thế này, lại có một cảm xúc hoài niệm khó tả.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của du khách đằng xa kia, vẫn chưa nghe rõ thì đã bị tiếng xích xe đạp chuyển động trong viện lấn át đi mất.
Hướng Hân về sớm, trong giỏ xe chứa đầy thức ăn, đang đẩy xe vào trong.
Bánh xe chạm đất khiến chuông xe đạp kêu “ting tang” một tiếng, cô ngẩng đầu lên nhìn trong tiếng “ting tang” đó.
Ăn tối xong, Như Ước nấu trà, cho bà ngoại uống thuốc.
Người già đi ngủ sớm, uống thuốc xong liền buồn ngủ gà gật, ngồi không vững nữa.
Như Ước muốn dìu bà đi ngủ, nhưng bà lại không nỡ ngủ ngay, phải dỗ dành mãi, nghe Như Ước nói sẽ ở đây vài ngày mới chịu rửa ráy rồi đi ngủ trước.
“Lần này con không tới thì mấy hôm nữa mẹ cũng muốn đến S một chuyến.” Hướng Hân đưa đĩa trái cây đã cắt sẵn cho Như Ước, nhìn cô cúi xuống vẻ rất ngoan hiền thì nhẹ nhàng nói: “Bà ngoại con sức khỏe càng lúc càng kém, già rồi nên bắt đầu kiêng kỵ chốn bệnh viện, sống chết không chịu đi.”
“Chuyện này làm sao theo ý bà được.” Như Ước nhíu mày.
“Thế nên mẹ định đưa bà đi S, có con ở cạnh thì bà sẽ nghe lời hơn.” Hướng Hân đưa nĩa cho cô, đợi Như Ước nhận lấy, bà thuận thế ngồi xuống đầu bên kia sofa, dịu dàng hỏi: “Bao giờ đến làm việc ở bệnh viện?”
“Thứ hai.” Như Ước ăn một miếng thanh long, thịt không ngọt lắm, thoáng có vị chua.
Lúc nhỏ, Như Ước có thể tự sắp xếp việc học, sinh hoạt, không cần Hướng Hân lo lắng. Lâu dần, bà cũng không nhúng tay vào quyết định của Như Ước nữa.
Chớp mắt đã nhiều năm, cô đã trưởng thành xinh đẹp, tuy vẫn ngoan hiền như hồi còn nhỏ, nhưng Hướng Hân biết, sự ngoan hiền của cô chỉ là một thói quen, không liên quan đến bà.
Hướng Hân cầm remote mở tivi, kênh tivi vẫn dừng ở kênh hí kịch trung ương, rõ ràng người sử dụng tivi phần lớn là bà ngoại.
Ứng Như Ước lặng lẽ cụp mắt, lại ăn một miếng táo.
“Nói ra thì, thằng bé Cảnh Nhiên thế nào rồi?” Hướng Hân sực nhớ tới Ôn Cảnh Nhiên, cười nói: “Nó ở bệnh viện đại học S, sau này chính là đồng nghiệp của con, chắc hai đứa thường xuyên gặp nhau nhỉ.”
Ứng Như Ước sững người, có một chốc cô không nhớ ra Hướng Hân quen biết Ôn Cảnh Nhiên thế nào.
“Mấy năm trước, lúc con còn học đại học, nó được điều động công tác đến L một thời gian.” Hướng Hân giải thích.
Ứng Như Ước mới nhớ ra, mím môi rồi nói: “Anh ấy chắc chắn rất giỏi.”
Người như Ôn Cảnh Nhiên, dù đến đâu thì cũng sống rất thoải mái.
“Chị dâu của nó là người ở L, cũng ở gần chúng ta, chính là bên kia bờ sông Cổ Trấn.” Không biết là nhớ lại chuyện gì thú vị, Hướng Hân cười: “Có lần Cảnh Nhiên trực đêm, lúc đó chị dâu nó còn chưa gả cho anh trai nó, va vào đầu chảy máu, tới cấp cứu. Thằng bé chuyện gì cũng đích thân làm, chăm sóc chu đáo. Lúc đó trong bệnh viện rất nhiều y tá bác sĩ thích nó, đều tưởng là bạn gái nó, bao trái tim đã tan vỡ đấy.”
Ứng Như Ước vốn không có hứng thú với những tin đồn đào hoa của Ôn Cảnh Nhiên, chỉ “ừm” qua loa.
Trong đầu lại hồi tưởng lại theo những lời Hướng Hân nói.
Thành phố L?
Thế thì chắc là Ôn Cảnh Phạm từng mở công ty ở thành phố S chăng?
Cô bỗng nhớ lại lúc lên xe, đoạn tin nhắn thoại cô đã nhận được lúc ấy. Tiếng anh bị gió thổi bay, che lấp vẻ lạnh lùng thường ngày, bất ngờ có chút dịu dàng.
Anh nói quên chưa chúc mừng cô, chắc là vì cú điện thoại ma sai quỷ khiến cô gọi cho anh vào hôm trước…
Hướng Hân còn đang nói gì đó, Như Ước lơ đãng gắp miếng thanh long bị cô gạt ra một bên, cho vào miệng. Giây sau, đầu lưỡi cảm thấy chua, cô nheo cả mắt lại.
Còn chưa than vãn quả thanh long trái mùa thực sự quá chua, thì nghe Hướng Hân dè dặt hỏi: “Như Ước, con cũng thích Cảnh Nhiên à?”
Ứng Như Ước sững người, mấy giây sau mới định thần: “Ban nãy mẹ nói gì?”
Nói dứt, lại thấy câu này không thỏa đáng, liếc nhìn Hướng Hân rồi nhanh chóng lắc đầu: “Không thích.”
Hướng Hân trợn mắt, có vẻ bất mãn nhìn cô: “Ban nãy con chẳng lắng nghe mẹ nói, Cảnh Nhiên có gì không tốt?”
“Không có chỗ nào không tốt.” Ứng Như Ước nghiêm túc: “Chỉ là con sẽ không tìm một bạn trai là bác sĩ, càng không gả cho bác sĩ.”
Nụ cười của Hướng Hân đông cứng, rồi trong tích tắc biến mất.
Sau đêm đầu tiên kết thúc không vui, hôm sau Hướng Hân trực ban, mãi đến sáng hôm sau nữa mới giao ban rồi về nhà.
Trong viện chỉ có bà ngoại đang ngâm nga kinh kịch, tưới cây cỏ đầy tường của bà.
Như Ước theo bà nội học được không ít bản lĩnh trồng hoa, mấy hôm nay cơ bản do cô chăm sóc, lần này không thấy đâu nên Hướng Hân hỏi: “Như Ước đâu ạ?”
“Đi chùa Phạm Âm rồi.” Cháu gái trước khi đi đã lặp lại mấy lần nên bà ngoại mới không quên, “Nói là đi xin bùa bình an cho mẹ và ông nội nó.”
Hướng Hân khựng lại, cất xe đạp rồi vén mớ tóc dài, định vào nhà tắm rửa.
“Hướng Hân này.” Bà ngoại gọi lại, bà đã lớn tuổi, giọng nói cũng già cỗi đi nhiều, đôi mắt đã bị sụp mí lặng lẽ nhìn con gái: “Trái tim bằng xương bằng thịt, khó lắm Như Ước mới hiểu chuyện, không thù hận, con không thể cứ hồ đồ mãi được.”
“Dù sao khi con trăm tuổi, chỉ có nó mới đưa con đi đến cùng.”
Hướng Hân thấy chân tê dại, nhìn người mẹ cao tuổi lần đầu tỉnh táo nói những lời này, ngẩn ra một lúc lâu mới buông tay, gật đầu: “Con biết rồi.”
Chùa Phạm Âm.
Như Ước đi theo bậc thang trên núi, đi đi dừng dừng, tốn một tiếng đồng hồ mới thấy bảng hiệu treo trên tường đá.
Tối qua mới tạnh mưa, trên núi mây mù bao phủ, che lấp những dãy núi xa xa, bảng lảng quanh rừng trúc.
Tiếng gió lướt qua tai, lá trúc kêu xào xạc, trong rừng như có linh vật đang thì thầm trò chuyện.
Có tiếng chuông từ chùa Phạm Âm vọng tới, tiếng chuông trầm dày lan trong sương mù ban sớm, vọng lại giữa khe núi, Như Ước cảm giác như đang ở bên ngoài trần thế.
Cổng chùa có chú tiểu đang quét lá rụng trên bậc thang, nghe tiếng bước chân thì cầm cán chổi quay lại, nhìn cô một cái rồi lập tức chắp hai tay, cúi người.
Cửa Phật là nơi linh thiêng, Như Ước cũng bất giác kính sợ. Cô gật đầu, đáp lễ rồi mới đi theo bậc thang, bước vào bên trong.
Trong chùa và ngoài chùa giống như hai thế giới hoàn toàn khác.
Một viên gạch miếng ngói đều tĩnh lặng, trầm tư, như mang theo một lịch sử lâu đời.
Bầu trời âm u mới trong xanh trở lại, người đến chùa không đông lắm.
Như Ước từng đi vòng qua Đa Bảo Tháp, bên dưới khắc họa một con Bàn Long, vóc dáng thon dài, uốn lên trên, năm móng vuốt hơi cong, trông khí thế hùng dũng.
Sau tháp để lộ một tán dù màu đen đã gấp lại, cán dù màu bạc như một luồng sáng sắc nhọn dưới bầu trời vẫn hơi u tối, có phần chói mắt.
Lúc này, người cầm dù đưa tay ra, lần sờ về phía Bàn Long bên dưới.
Như Ước vòng qua Đa Bảo Tháp, do đứng quá gần nên có giọt nước mưa men theo mái ngói nghiêng nghiêng trên mặt tháp rơi xuống, giọt nước lạnh ngắt rơi đúng vào phần gáy cô để lộ ra do cúi đầu.
Cơn mát lạnh đó, như mùa đông lạnh giá đã tới gần kề.
Ứng Như Ước xuýt xoa một tiếng, lúc đưa tay che cổ, cô bất ngờ nhìn xuyên qua Đa Bảo Tháp, thấy một chàng trai trẻ đang sờ vào lưng rồng…
Anh cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào sống lưng con rồng vàng trên Đa Bảo Tháp.
Mà bàn tay dừng trên thân rồng đó thon dài như ngọc, chính là đôi bàn tay cầm dao mổ mà cô ngắm cả trăm năm cũng không biết chán.
Cô kinh ngạc mở to mắt, trong tích tắc gần như nghi ngờ có phải mình đã bước lạc vào ảo ảnh nào không, nếu không thì lúc này, sao Ôn Cảnh Nhiên lại ở đây!
Trong đại điện, có gió luồn qua khiến chuông đồng đong đưa, kêu vang tứ hướng.
Ôn Cảnh Nhiên bất ngờ, sau đó lắc đầu cười.
Như bất lực, như lại thở phào nhẹ nhõm.
Ôn gia tin Phật, từ ông nội cho đến mấy đời con cháu sau này, tất cả đều như vậy.
Đặc biệt là Ôn Cảnh Phạm, là người hợp ý nhất với ông nội trong dàn con cháu.
Ôn Cảnh Nhiên đối với Phật pháp chỉ là kính nể.
Con người đúng là nên có tín ngưỡng, nếu tín ngưỡng này có thể mang lại tâm an cho con người.
Vốn dĩ, anh chỉ phụng mệnh đến chùa Phạm Âm đón Tùy An Nhiên về thành phố S.
Tùy An Nhiên mỗi lần đến L đều ở lại mấy ngày trong chùa Phạm Âm, trong lúc đợi cô, anh nhất thời cao hứng, rút một quẻ nhân duyên.
Sư phụ giải quẻ uể oải dựa vào lưng ghế, nhưng vẫn ngủ chưa tỉnh. Đón lấy quẻ nhân duyên, cũng chỉ lật sách xem một chút rồi tùy ý chỉ ra ngoài cửa: “Cậu đi ra ngoài sẽ có thể gặp được.”
Kiểu trả lời qua loa này, anh vốn không tin. Nhưng ma xui quỷ khiến, anh lại đứng ở Đa Bảo Tháp rất lâu.
Lâu đến nỗi nước mưa men theo mái ngói rơi xuống làm ướt cả bờ vai, thấm lạnh vào tận trái tim.
Sau đó, ngước mắt lên thì nhìn thấy cô.
Tác giả: Người của Ôn gia với chùa Phạm Âm thật sự có mối quan hệ khó mà nói rõ.
Vợ của Ôn Cảnh Phạm được định ở chùa Phạm Âm.
Ôn Cảnh Nhiên theo đuổi vợ tương lai, chùa Phạm Âm lại cho anh viên thuốc định tâm…
Chùa Phạm Âm từ hôm nay có thể đổi tên thành Miếu Nguyệt Lão được rồi!