Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 22



Ứng Như Ước cắn môi, trong nụ cười như có như không của Ôn Cảnh Nhiên, bỗng tỉnh ra, lúc này tư thế ôm gáy như đang đầu hàng trông ngốc nghếch biết bao.

Cô buông tay, nhất thời không biết nên chào hỏi bác sĩ Ôn trước, hay là hỏi xem vì sao anh lại xuất hiện ở đây.

Dù sao từ tin tình báo mà Như Ước biết, Ôn Cảnh Nhiên có tinh thần trách nhiệm cao đến mức gần như sắp dọn vào sống trong bệnh viện rồi, nhưng tình huống bây giờ lại là… Cứ cách năm ba ngày, cô lúc nào cũng gặp anh ở những nơi rất khó hiểu.

Chẳng hạn như lúc này.

Có một giọt nước rơi chính xác vào trán cô, lại men theo sống mũi cô mà lăn dài, khi giọt nước chuyên động, cảm giác ngưa ngứa như đang gãi vào trái tim, khiến Ứng Như Ước không tài nào phớt lờ được nữa.

Cô đưa tay lau giọt nước trên trán, không mấy chân thành thốt ra mấy chữ: “Trùng hợp quá.”

Ôn Cảnh Nhiên không nói gì.

Trông tâm trạng anh có vẻ khá tốt, mày mắt bình thản như hơi nước đọng giữa rừng núi, có cảm giác sáng rực, ẩm ướt. Lúc này, trong đôi mắt đó phản chiếu rõ bóng hình Như Ước, nhỏ bé, nhưng cực kỳ tươi sáng.

Ngón tay anh rời khỏi thân rồng, đầu ngón tay hơi ướt, cầm cán dù để bung dù ra, giúp cô che chắn khỏi những giọt nước không ngừng rơi xuống từ Đa Bảo Tháp.

Sau đó, mặt dù căng ra, phát ra tiếng nước rơi xuống, âm thanh hơi nhỏ nhưng cực kỳ vui tai.

Cùng lúc là giọng nói trầm trầm của anh: “Về thăm dì à?”

“Vâng.” Như Ước gật đầu: “Đến lúc đi làm rồi sẽ không có thời gian dư dả thế này để qua lại giữa hai thành phố nữa.”

Tiếng nước rơi xuống tán dù càng lúc càng dày đặc.

Không biết lúc nào lại đổ mưa, trừ không gian dưới tán dù, những nơi khác lần lượt bị mưa thấm ướt.

Ban nãy, chú tiểu mà Như Ước nhìn thấy ở cổng chùa lúc này cũng một tay kéo ống tay áo rộng ra để che mưa, tay kia cầm cán chổi, vội vã đi dưới mái hiên hành lang.

Tay cầm cán dù của Ôn Cảnh Nhiên nâng cao lên: “Đi thôi, đi tránh mưa.”

Như Ước “ồ” một tiếng rồi vội vã theo sát bước chân anh đến mái hiên của đại điện.

Có một con mèo vàng bị hoảng sợ, khẽ “meo” một tiếng nhỏ, từ dưới trụ đá chui ra, cong người mấy cái rồi men theo hành lang chạy ra vườn sau, mất tăm.

Ứng Như Ước nhìn con mèo vàng luồn qua chân cô chạy đi, “ủa” một tiếng thắc mắc: “Trong chùa còn nuôi mèo sao?”

“Không phải là nuôi thật.” Ôn Cảnh Nhiên gập dù lại, từ Đa Bảo Tháp tới đây chỉ cách mấy bước mà mặt dù đã bị ướt, lúc này đang có nước mưa trôi xuống, lát sau đã tích lại một vũng trên mặt đất khô ráo.

Anh tiện tay đặt cây dù đen dựa vào cột đá, nghiêng người chắn gió cho cô: “Mèo ở đây đến tùy hứng, lúc đi cũng tùy ý. Lúc có mèo thì các tăng nhân và du khách đến đây ở thường xuyên sẽ cho nó ăn.”

Như Ước biết ý, không kìm được quay đầu nhìn theo hướng con mèo biến mất.

Ôn Cảnh Nhiên luôn để ý đến vẻ mặt của cô, thấy thế thì hỏi: “Em thích mèo?”

Cô thích những động vật nhỏ có lông là điều anh luôn biết, nhưng phạm vi rộng tới mức nhìn thấy chó mèo ngoan ngoãn đi trên đường đều nhìn theo rất lâu, dù bao năm rồi, anh cũng vẫn không rõ cô thích rốt cuộc là mèo, hay là chó.

“Cũng khá thích.” Như Ước nhìn vào mắt anh rồi quay đi với vẻ thiếu tự nhiên: “Em thích của nhà người ta.”

Khóe môi Ôn Cảnh Nhiên nhúc nhích, như đang muốn cười.

Ứng Như Ước nói xong mới cảm thấy hơi ngượng, sờ sờ mũi.

Đúng lúc, tấm bảng đá bên cạnh cô khắc bản đồ chùa Phạm Âm, cô lại gần, chăm chú nghiên cứu.

Trên bản đồ chỉ ghi chú những nơi cơ bản, và tên điện.

Hướng hiện tại của Như Ước chẳng qua là vừa vào cổng chính, cách Phật đường đằng sau và khách đường một đoạn nữa.

Ngọn núi cô đi bộ lên, theo kế hoạch ban đầu, lúc này cô sẽ đến thắp hương cho Bồ Tát trước, rồi đến sảnh chính của chùa Phạm Âm để cầu vài lá bùa bình an, bữa trưa sẽ ăn cơm chay tại chùa.

Như Ước đã vạch sẵn đường đi trong đầu, đến khi ngước lên, ánh mắt nhìn thấy hành lang, điện vũ, điện thắp hương mà cô thấy được lúc này… bỗng thấy đầu to ra.

Người đứng cạnh cô, cuối cùng không nhịn được bật cười.

Tiếng cười rõ ràng, lại mang vẻ trầm trầm riêng có của đàn ông, bị tiếng mưa gọt giũa góc cạnh, anh giơ dù che chắn cho cô, tiếng mưa rơi xuống mặt dù, hơi trầm ấm vui tai.

Ứng Như Ước quay sang, tức giận nhìn anh.

Ôn Cảnh Nhiên cố kiềm chế, tự nhiên cầm dù lên: “Đi thôi, anh dẫn đường cho.”

Ứng Như Ước rất có khí phách đứng tại chỗ, không đi một bước.

Cho dù cô men theo hành lang này đi vòng vòng mấy lần thì cũng có thể đi dạo trong chùa một chút, không thèm anh dẫn đường.

Nhưng sự kiên trì không vượt quá ba giây.

Người đã bước lên bậc thang, đi qua cửa bỗng ngừng lại, quay đầu nhìn cô, tốt bụng nhắc: “Cơm chay mỗi ngày đều có phần cả, phải đi nói với sư phụ trước. Em còn lề mề thì chỉ có thể xuống núi ăn mì chay thôi.”

Thắp hương, lại xin bùa bình an cho ông nội, bà ngoại, Hướng Hân, và cả Chấn Chân Chân xong, thì cũng đúng lúc đến giờ cơm trưa.

Từ trong đại điện bước ra, đi men theo con đường nhỏ lên dốc, xuyên qua đình viện.

Trong đình viện trồng một loạt cây dong không biết đã bao năm tuổi, tán cây rậm rạp, sắp chạm đất. Tán cây phía trên xòe rộng, gần như che được mặt trời.

Con đường nhỏ được lát đá xanh thô, gập ghềnh không bằng phẳng.

Đi dọc theo bức tường thấp màu vàng sáng hướng lên trên, đến khoảng đất trống, phía xa là một dãy kiến trúc cổ đều tăm tắp. Nói là kiến trúc cổ, nhưng phần sơn đỏ phía ngoài và những tấm kính màu vàng sáng lại là mới làm.

Mây mù bao quanh con hạc vàng trên nóc, cả khách đường như đang ở trên mây, cách biệt hẳn với thế giới.

Chưa đợi Như Ước theo Ôn Cảnh Nhiên đến gần, một cô gái trẻ từ cầu thang khách đường đi xuống, cầm một chiếc dù trong suốt, đang định bung dù ra thì tích tắc ngước mắt lên, cô nhìn thấy hai người ở trước mặt, trong thoáng chốc ngẩn người.

Sự kinh ngạc đó chỉ hai giây ngắn ngủi, cô nhanh chóng nở nụ cười, bước nhanh đến.

Lúc Ứng Như Ước nhìn thấy cô gái đó, cảm thấy rất quen.

Cô gái trẻ kia có ngoại hình rất xinh đẹp, vẻ đẹp ấy không dữ dội, giống như cô gái dịu dàng cầm dù từ trong gác sâu bước ra của vùng Giang Nam.

Nở một nụ cười, đều là khuynh thành.

“Cảnh Nhiên.” Tùy An Nhiên đến gần, thân thiện gật đầu với Ứng Như Ước rồi đưa mắt ra hiệu.

Ôn Cảnh Nhiên hiểu ý, giới thiệu: “Đây là tiểu sư muội, Ứng Như Ước.”

Tiểu sư muội?

Tùy An Nhiên lục tìm trong trí nhớ, hình như có chút ấn tượng.

Ôn Cảnh Nhiên tuy hiếm về thành phố A, nhưng vì Ôn Cảnh Phạm và cô thường đi lại giữa A và S nên thi thoảng gặp nhau cũng nghe anh nhắc đến vài chuyện về công việc hoặc đời sống.

Điều mà Tùy An Nhiên ấn tượng không phải là thân phận “tiểu sư muội”, mà là chính Ứng Như Ước.

Mấy lần Ôn Cảnh Nhiên về A mà cô biết, gần như đều có liên quan đến Ứng Như Ước.

“Tùy An Nhiên.” Cô đưa bàn tay thon thả ra, tự giới thiệu: “Tôi là chị dâu của Cảnh Nhiên, vai vế thì cao hơn, nhưng tuổi thì nhỏ hơn Cảnh Nhiên.”

Cô mỉm cười, trong ánh mắt có vẻ mờ ám rõ rệt.

Nhưng không biết do khí chất an tĩnh hay giọng nói dịu dàng như nước của cô, mà cho dù trong mắt cô có vẻ quan sát, dò đoán, Ứng Như Ước cũng thấy không hề đường đột.

Cô giơ tay, khẽ bắt tay Tùy An Nhiên: “Chào chị.”

Trò chuyện mãi đến nhà bếp.

Chùa Phạm Âm hôm nay ít khách, cửa sổ mở hướng về phía núi, vô cùng yên tĩnh.

Đưa bảng gỗ, lấy cơm chay, ba người ngồi xuống.

Vì là cơm chay nên không tiện trò chuyện, bữa cơm cực kỳ yên lặng.

Ăn trưa xong, Tùy An Nhiên phải về S cùng Ôn Cảnh Nhiên, dù sao cũng tiện đường nên đưa luôn Như Ước về nhà lấy hành lý.

Từ chùa Phạm Âm xuống núi đến khu phố cổ, đi đi dừng dừng cũng tốn gần cả tiếng đồng hồ.

Ôn Cảnh Nhiên dừng xe cạnh bờ sông, một tay còn đang giữ vô lăng, quay đầu sang định hỏi Ứng Như Ước ngồi ghế sau có vẻ hào hứng khi về tới nơi xem cô có cần giúp lấy hành lý không.

Chưa kịp mở miệng đã thấy cô vừa đẩy cửa xe, vừa nhảy xuống xe nhanh như con chuột, bỏ lại một câu “Hai người đợi một chút, em đi lấy hành lý”, rồi quay lưng bỏ chạy.

Tùy An Nhiên không nhịn được cười, trêu: “Chị thấy tiểu sư muội này và em quan hệ không được tốt lắm.”

Ôn Cảnh Nhiên ngước lên nhìn cô, không nói gì.

Chuyện mà người sáng mắt ai cũng nhìn thấy, cô lấy ra hỏi như vậy, chẳng phải là cố tình chọc vào chỗ đau của anh hay sao?

Mà đúng hôm nay, Tùy An Nhiên như không nhìn ra anh không muốn trò chuyện, lại hỏi: “Chị nghe nói em xin quẻ nhân duyên ở chùa Phạm Âm?”

Ôn Cảnh Nhiên: “…”

“Không phải nói là tạm thời không có ý muốn kết hôn, cũng không vội tìm bạn gái sao?” Tùy An Nhiên khẽ cười, cùi chỏ chống vào cửa sổ đang mở, quay sang nhìn anh: “Thừa nhận có người mình thích khó thế sao?”

Giọng nói mang theo vẻ trong trẻo lạnh lùng, lại cực kỳ giống Ôn Cảnh Phạm.

“Không khó.” Ôn Cảnh Nhiên lấy thuốc ra, đang định châm lửa thì nhớ ra người ngồi cạnh đang ở trạng tình trạng “đặc biệt”, điếu thuốc ngậm trên môi bị anh bẻ gãy.

“Giữa em và cô ấy không đơn giản như chị và anh.” Ôn Cảnh Nhiên hơi nheo mắt, đầu ngón tay đùa nghịch điếu thuốc đã bị bẻ gãy, ậm ừ nói: “Tiến nhanh quá sẽ bị dội ngược, em lại chẳng có cách nào với cô ấy.”

Hiếm khi nghe vị bác sĩ ngoại khoa xuất sắc của Ôn gia tỏ vẻ bất lực như vậy, Tùy An Nhiên ngoài sửng sốt ra thì còn có chút vui trên nỗi đau kẻ khác.

Cô đưa tay che khóe môi đang nhướng lên, khẽ ho một tiếng, hắng giọng: “Thế em định làm gì? Nước ấm luộc từ từ?”

Ôn Cảnh Nhiên liếc nhìn cô, ậm ừ nói một câu: “Trong lòng em tự có cách.”

Thành phố S mưa cả ngày, màn đêm hôm đó càng nặng nề, sâu thẳm hơn bình thường.

Cơm chay buổi trưa không đủ lót dạ, mngay cả Ứng Như Ước ngủ suốt đoạn đường mà lúc tỉnh dậy cũng thấy đói meo.

Ôn Cảnh Nhiên đưa Tùy An Nhiên đến khách sạn Thịnh Viễn trước, Ôn Cảnh Phạm bay chuyến buổi chiều, đã ở khách sạn đợi cô.

Trên đường về, lại tùy ý chọn một quán mì để giải quyết bữa tối.

Lát nữa anh còn phải về bệnh viện trực ban, đưa Ứng Như Ước về đến cửa nhà liền quay đầu xe, chuẩn bị đến bệnh viện.

Vừa lái được mấy mét thì loáng thoáng nghe thấy Ứng Như Ước đang gọi anh, anh liếc nhìn gương chiếu hậu, đúng là thấy cô chạy đuổi theo thật.

Thấy anh dừng xe, Ứng Như Ước đuổi kịp, đưa bùa bình an trong túi vải nhung cho anh qua cửa kính hé mở: “Tiện thể xin cho anh.”

Nói dứt, cô lại lúng túng nhìn đi nơi khác, nhấn mạnh lần nữa: “Chỉ là tiện thể.”

Ôn Cảnh Nhiên kìm nén nụ cười bên khóe môi, đưa tay nhận lấy, hạ giọng: “Anh biết.”

Câu “anh biết” của anh khiến Như Ước lại thấy nghệch mặt.

Anh biết gì? Anh chẳng biết gì cả!

Lúc cô đang xin cho Chấn Chân Chân, nhìn qua tấm màn thấy anh đang đứng đợi bên ngoài, nên tiện thể xin cho anh!

Vì xin lá bùa bình an này mà cô đứng ngồi không yên cả buổi chiều.

Nghĩ tặng cho anh chắc sẽ tốt, nhưng bây giờ tặng anh rồi, cô lại thấy trong lòng có chút không vui khó tả.

“Ngày mai đi làm ngày đầu.” Ôn Cảnh Nhiên nắm lá bùa bình an trong tay, nhìn cô dưới ngọn đèn đường: “Đừng đến muộn.”

Ứng Như Ước xưa nay rất đúng giờ, không thèm phạm lỗi lầm cấp thấp như vậy.

Cô mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi, anh mau tới bệnh viện đi.”

Động cơ vẫn đang gầm khe khẽ, thân xe rung rung.

Ôn Cảnh Nhiên bỗng dưng không muốn đi nữa.

Anh chăm chú nhìn Ứng Như Ước đang đứng trước mặt, yết hầu chuyển động, lá bùa bình an trong tay như đang nóng lên, đến nỗi cả trái tim anh cũng dịu dàng, ấm áp.

Trong một tích tắc, lạnh lùng kiềm chế bị anh vứt bỏ đằng sau.

Anh chỉ muốn mở cửa xuống xe, nắm tay cô, nhốt cô trong vòng tay, bắt nạt cô đến khóc mới thôi.

Suy nghĩ này mãnh liệt tới mức sắp phá tan xiềng xích trong anh, nhưng một giây trước khi không thể kiểm soát…

Hệ thống chỉ dẫn trong xe bỗng lên tiếng: “Ba trăm mét trước mặt có XX.”

Ôn Cảnh Nhiên mím môi, khẽ thở dài.

Ánh mắt trầm tĩnh lại nhìn thẳng phía trước, dứt khoát lái xe đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.