Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 28



Thành phố S đã vào đông.

Cuối cầu thang chắc là có một cánh cửa sổ chưa đóng kỹ, gió đêm ngang nhiên từ bên ngoài ào vào, cuốn theo cánh cửa, trong lúc đóng mở phát ra tiếng “rầm rầm”.

Xa vời như âm thanh trong ký ức.

Như Ước ngửi thấy mùi thuốc lá thơm trên người anh dường như bị cơn gió thoảng từ cuối cầu thang đến xóa nhòa từng chút một.

Bên tai cô vang vọng tiếng nói.

Là âm thanh nhẹ nhàng trầm ấm của anh.

Đây thực ra không phải là cái ôm đầu tiên của Ứng Như Ước và Ôn Cảnh Nhiên, nhưng lại mới mẻ đến mức khiến toàn thân cô run rẩy.

Cảm giác đột ngột này khiến cô thấy trở tay không kịp, ngoài ra còn thấy sợ hãi vô cùng.

Tuy chính cô cũng là một bác sĩ, nhưng trong việc lựa chọn tình cảm, Như Ước cũng phần nào có thành kiến chủ quan về nghề này.

Sự thất bại trong hôn nhân của bố mẹ, nỗi bất hạnh và cô độc thời thơ ấu của bản thân, khiến cô luôn giữ một khoảng cách an toàn thích hợp với các bác sĩ nam.

Cô không muốn đi vào vết xe đổ của Hướng Hân, cũng không muốn mang đến sự tổn thương và bóng đen tâm lý cho bất cứ ai.

Thực ra cô không hề kiên cường, yếu đuối nhạy cảm tới mức một cọng cỏ cũng có thể dễ dàng làm cô sụp đổ.

Bao năm nay, chẳng phải cô chưa từng gặp được ai ưu tú.

Chỉ là Ứng Như Ước hiểu rõ bản thân.

Lúc cô thích một người sẽ rất toàn tâm toàn ý, cô tham lam muốn chiếm đoạt mọi thời gian của người ấy, cô có thể không suy tính hậu quả mà hy sinh cho mối tình đó. Nhưng một khi không nhận được sự đáp trả bình đẳng, dây thần kinh mỏng manh nhạy cảm của cô sẽ không kiểm soát được mà vẽ ra một cái lồng, giam chặt cô đến chết trong đó.

Với những điều kiện đó, Ôn Cảnh Nhiên là lựa chọn đầu tiên cô gạt ra ngoài.

Anh bao giờ cũng bận rộn, thời gian có thể dành cho cô căn bản không đủ để chống đỡ một mối tình.

Khi Như Ước cần anh, có lẽ anh sẽ mãi mãi là người bất lực nhất.

Hậu quả đó, đi đến cùng chắc chắn sẽ là đường ai nấy đi.

Cô không hề muốn nếm thử chút nào.

Thế nên khi điện thoại trong tay cô đổ chuông, Ứng Như Ước gần như thở phào nhẹ nhõm.

Cô rụt tay lại, dè dặt kìm nén cảm xúc, ngước lên nhìn anh: “Điện thoại trong khoa.”

Nói xong, cô gần như tránh né đối mắt với anh, hơi cúi nhìn về phía đầu cầu thang hơi u tối. Bảng chỉ dẫn “lối thoát hiểm” kia đang lập lòe ánh sáng xanh.

Đôi mắt Ôn Cảnh Nhiên chăm chú nhìn cô dần dần tối xuống.

Ở bên nhau bao năm, tuy Ôn Cảnh Nhiên không dám nói anh hiểu cô nhất, nhưng những vẻ mặt và cảm xúc thường thấy của cô thì anh vẫn nắm rõ trong lòng bàn tay.

Lúc này, cô đang cúi đầu, rõ ràng tránh né ánh mắt anh. Hàng mi dày hơi cụp xuống lặng lẽ che khuất đôi mắt cô, như một cánh cửa đóng kín.

Dưới sống mũi thẳng, khóe môi cô mím lại hơi cong lên, để lộ một đường cong nhàn nhạt và cứng nhắc.

Mỗi chi tiết đều khiến anh thấy vô cùng quen thuộc.

Rõ ràng, vào lúc này, anh không tiện lấn tới nữa.

Thế là Ôn Cảnh Nhiên lùi ra sau một bước, cho cô một khoảng cách đủ để cô thấy an toàn.

Sự nhường nhịn đó khiến Ứng Như Ước không kìm được ngước lên, khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh như thể nhìn thấu cô, cũng không chọn tránh né nữa.

Cô liếm môi, ngón tay chỉ về phía cửa lối thoát hiểm: “Vậy em về trước nhé.”

Nói xong, bỗng có cảm giác như mình là kẻ phụ bạc, lợi dụng người ta xong thỏa mãn phất tay áo bỏ đi, vừa bước đi lại dè dặt quay lại.

“Sinh mệnh vô thường, dù là anh thì cũng rất nhiều lúc sẽ thấy bất lực thôi.” Ứng Như Ước cắn môi, tai nóng lên, cô đưa tay sờ một cái rồi khẽ bổ sung một câu: “Đừng nghĩ nhiều quá.”

Ý thức rằng cô đang an ủi mình, Ôn Cảnh Nhiên ngước lên, nụ cười bên khóe môi rất gợi cảm.

Anh gật đầu, trả lời rất nghiêm túc: “Nghe lời em.”

Ba chữ đơn giản nhưng anh nói ra với giọng điệu lười nhác bình thản, bỗng có phần như khiêu khích.

Ứng Như Ước cắn môi, gật đầu bừa mấy cái, không dám quay đầu mà bỏ đi thẳng.

Cánh cửa lối thoát hiểm dày nặng, chắc chắn, lúc đóng lại dường như cả cầu thang đều phát ra âm thanh nặng nề.

Ôn Cảnh Nhiên đứng tại chỗ, nhớ lại ban nãy nương theo ánh sáng nhìn thấy tai cô đỏ hồng, không nhịn được khẽ cười thành tiếng.

Vô thức, ngón tay lại lần tìm  hộp thuốc trong túi áo, khi ngậm điếu thuốc vào miệng, anh hơi quay nghiêng đầu để bật lửa, trong làn khói trắng nhẹ nhàng bay lên, anh nheo mắt, dựa người vào tường, lẩm bẩm nói: “Nên cai thuốc rồi.”

Điện thoại do Tiểu Khâu gọi.

Cô nàng về khoa không nhìn thấy Như Ước, tính toán thời gian thì còn tưởng cô gặp rắc rối gì, nên gọi điện quan tâm một chút.

Biết không có chuyện gì rồi, trên đường về, Như Ước rẽ vào nhà vệ sinh rửa mặt, đợi cảm xúc rối bời bình ổn lại mới quay về khoa.

Tiểu Khâu đang tường thuật lại với Thẩm Linh Chi về anh chàng cô nhìn thấy trong khoa cấp cứu đẹp trai thế nào, mới nói nửa chừng thì thấy Như Ước về rồi lại chuyển mục tiêu, bla bla kể lại một hồi.

Kể xong, thấy hai người không tỏ ra kích động gì thì Tiểu Khâu có phần ủ rũ: “Anh chàng kia thực sự rất đẹp trai, không tin hai chị quay lại hỏi bác sĩ cấp cứu đi…” Ngừng lại, Tiểu Khâu quay sang nhìn Ứng Như Ước đang lơ đãng: “Chị Linh Chi có bạn trai là bác sĩ Hứa nên không hứng thú thì em có thể hiểu, nhưng Như Ước đang ở tuổi hoa mộng sao cũng không hoài xuân chút nào nhỉ?”

Như Ước chưa trả lời thì nghe Thẩm Linh Chi cười bảo: “Tiểu Khâu, bác sĩ Ôn là nam thần của em hả?”

Tiểu Khâu lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Bác sĩ Ôn là người đẹp trai nhất mà cô từng thấy ở tất cả các bệnh viện và cả cái bệnh viện này, địa vị nam thần chưa từng lung lay!

Thẩm Linh Chi liếc nhìn Ứng Như Ước, nói tiếp: “Em còn hỏi Như Ước sao không hoài xuân nữa chứ, cô ấy và nam thần của em là sư huynh muội. Anh ấy nhà chị và bác sĩ Ôn vào bệnh viện cùng đợt, mười năm rồi, mười năm ngày ngày nhìn cực phẩm như bác sĩ Ôn, thì còn có người đàn ông nào khiến em hoài xuân được nữa?”

Tiểu Khâu “wow” một tiếng, hâm mộ tới mức mắt lóe ánh sao: “Hôm nay cùng trực đêm với bác sĩ Ôn là em đã hạnh phúc muốn bay lên rồi, Như Ước còn quen biết nam thần của em mười năm nữa chứ…”

Lúc này, Ứng Như Ước cảm thấy mình cần phải nói rõ hơn: “Mình và nam thần của cậu tuy quen nhau mười năm, nhưng mình thề vẫn chưa nhiều bằng thời gian cậu ở cạnh anh ấy trong bệnh viện đâu.”

Tiểu Khâu “xì” một tiếng, rồi hú lên như sói và quấn lấy Như Ước mà hỏi: “Cậu quen bác sĩ Ôn lâu như thế, có thể tiết lộ sở thích của nam thần không? Chẳng hạn anh ấy thích con gái kiểu nào, thích bữa tối khẩu vị ra sao, thích dạng phim gì, thích đi du lịch nơi nào v.v…?”

Ứng Như Ước bị hỏi tới á khẩu.

Cô lặng lẽ nhìn Thẩm Linh Chi đang cười gian, lại lặng thầm đưa mắt sang nhìn Tiểu Khâu đang mong chờ cô trả lời, bất lực đỡ trán: “Mình không biết mà…”

Cô chưa từng thấy Ôn Cảnh Nhiên yêu ai, cũng chưa từng xem phim với anh, càng không cùng đi du lịch, làm sao cô biết được?

Không biết có phải do đêm khuya thanh vắng hay không mà tối nay Thẩm Linh Chi cũng vô cùng nhiều chuyện, cô chớp mắt, hạ giọng, hỏi Như Ước với vẻ bí ẩn: “Chị nghe nói ngày đầu tiên em đi thăm bệnh sau mổ đã gặp bác sĩ Ôn đang kiểm tra phòng, sau đó bác sĩ Ôn còn nói với em là nằm viện theo dõi gì đó phải không?”

Ứng Như Ước ngớ người rồi vô thức chối: “Cái gì mà nằm viện theo dõi ạ?”

“Ủa?” Thẩm Linh Chi nhíu mày, nhìn cô vẻ nghi hoặc: “Phòng phẫu thuật và bên khoa Ngoại đều đồn mà, nói bác sĩ Ôn đang theo đuổi em. Chỉ có điều mấy hôm sau thấy cả hai bận rộn không qua lại gì nên dần dần cũng thôi đồn đại, sao em là người trong cuộc mà hoàn toàn không biết gì nhỉ?”

Như Ước kinh ngạc suýt bẻ gãy ly trà trong tay, trầm tư một lúc mới nói: “Em và bác sĩ Ôn là quan hệ sư huynh muội, trong sáng tới mức không thể trong sáng hơn.”

Giọng điệu nghiêm túc thiếu điều chỉ tay lên trời thề thốt.

Thẩm Linh Chi không tiện lấy kiểu tin đồn vô duyên này ra để chọc cười cô nên mất hẳn ham muốn nói chuyện phiếm. Tiểu Khâu ngồi cạnh quan sát một lúc, rõ ràng cũng thấy nếu còn nhắc bác sĩ Ôn nữa sẽ bị ăn mắng, nên ngoan ngoãn im miệng.

Chỉ còn lại Ứng Như Ước, trong lòng như có một con mèo nghịch phá đang thò móng vuốt sắc nhọn ra cào vào tim cô, lúc nhẹ lúc nặng, khiến cô đứng ngồi không yên.

Cả buổi tối sóng yên gió lặng, đến tám giờ sáng giao ca.

Như Ước không thấy thèm ăn, tan ca xong về thẳng nhà, ngủ li bì một giấc tới buổi chiều.

Lúc dì Hoa gọi dậy, cô còn có phần chưa tỉnh táo, ôm chăn ngồi trên giường một lúc rồi mới chậm chạp bò dậy, rửa ráy xong xuống lầu ăn cơm.

Đến khi ăn xong, Như Ước lấy phim của mấy tấm hình cũ ra, đến tiệm chụp hình gần đó để rửa.

Từ khi hình ảnh cho giấy tờ đều tự mình chụp được, Như Ước đã lâu rồi không đến tiệm chụp hình. Ký ức về nó cũng chỉ dừng lại ở lúc nhỏ, vào mỗi năm mừng sinh nhật cô, cả nhà đều chụp một tấm hình gia đình.

Chỉ có điều, chưa bao giờ đông đủ.

Về sau bố Ứng qua đời, Như Ước cũng không mừng sinh nhật nữa. Còn về chụp hình… Ứng gia chỉ còn lại cô và ông nội, thực sự cũng không cần chụp hình gia đình làm gì.

Rửa hình phải đợi tới tối mới lấy được, còn sớm nên Như Ước đến tiệm trái cây gần đó mua một ít, mang về nhà.

Còn chưa kịp vào trong sân vườn đã nhìn thấy ở cổng đậu một chiếc Land Rover màu trắng cực kỳ quen thuộc.

Phía sau xe mở rộng, đèn vẫn còn sáng, ánh sáng trắng yếu ớt dưới ánh trăng sáng vằng vặc không hề chói mắt, trông có vẻ như Ôn Cảnh Nhiên vừa tới nơi thì cô cũng về đến.

Ứng Như Ước vòng ra sau xe, nhìn vào bên trong.

Trong xe phủ một lớp đệm cỏ mỏng, bày một cái thùng màu trắng xách tay, nắp thùng chưa đóng hẳn, bên trên nắp có hai cần câu cá đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng cá quẫy đạp trong nước, tiếng nước bắn lên trong veo.

Ông nội ngoài thưởng hoa, thả chim, chơi cờ ra, thì hoạt động ngoài trời yêu thích nhất chính là câu cá.

Rõ ràng đã lớn tuổi rồi mà vẫn có thể kiên nhẫn, một cần câu cắm bên hồ, thế là ngồi cả buổi chiều.

Chỉ là thành phố S có quá ít những sông hồ có thể câu cá tự do, còn những nơi câu cá thường phải lái xe nửa tiếng đồng hồ hoặc một tiếng, ông nội lại không biết lái xe nên không thường xuyên đi.

Trước mắt, theo tình hình hiện nay thì chắc là ông nội quá rảnh rỗi, không chịu nổi nên cùng Ôn Cảnh Nhiên đi câu cá mới về.

Cô tò mò mở một góc nắp thùng lên, nhìn vào bên trong.

Còn chưa kịp đợi cô nhìn xem có bao nhiêu con cá thì bên cạnh xe đã xuất hiện một người, một tay chống vào thành xe, tay kia cầm lấy túi trái cây nặng trĩu từ tay cô.

Bàn tay trống rỗng, Ứng Như Ước vô thức quay lại nhìn.

Khóe môi Ôn Cảnh Nhiên đang ngậm một điếu thuốc chưa kịp châm lửa, đôi mắt lấp lánh nụ cười, đang ung dung nhìn cô.

Vóc dáng anh cao lớn, chỉ mỗi đứng đó thôi đã giành lấy gần hết sự chú ý của cô.

Thế mà anh lại còn chưa thấy thỏa mãn, ngậm điếu thuốc lá, ậm ừ thốt ra một câu: “Trùng hợp quá, anh vừa đang nhớ em thì em xuất hiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.