Cục cảnh sát thành phố S không xa Ngự Sơn lắm, đi khoảng mười phút là tới.
Ứng Như Ước cúp máy rồi dứt khoát không về nhà, ngồi ở phòng bảo vệ của khu biệt thự Ngự Sơn chờ anh.
Đêm khuya hơi lạnh, Tiểu Triệu trực ca đêm liên tục nhìn ra ngoài mấy lần, cuối cùng không nhịn được nên đẩy cửa ra, hỏi cô với vẻ e thẹn: “Cô Ứng, cô có muốn vào trong phòng bảo vệ ngồi đợi không? Ca đêm của chúng tôi cần đứng bên ngoài phòng bảo vệ, cô có thể vào trong cho ấm.”
Ứng Như Ước ngớ người rồi xua tay: “Không cần đâu, người tôi đợi sắp tới rồi.” Nói dứt, cô ngẫm nghĩ rồi bổ sung một câu: “Cám ơn anh nhé.”
Ánh mắt cô chân thành, khi hơi ngước lên nhìn người khác, trong mắt như có ánh sao sáng.
Tiểu Triệu bị cô nhìn đến đỏ mặt, há miệng định nói gì đó nhưng nhất thời không tìm ra câu từ, chỉ có thể quay về phòng bảo vệ.
Thành phố S vào mùa đông, nhiệt độ hạ thấp rất nhanh.
Ứng Như Ước kéo chặt cổ áo, dựa người ra sau lưng ghế.
Mùa đông phương Nam dù mặc quần áo nhiều đến mấy thì gió cũng buốt thấu xương, có thể chui vào da thịt qua bất cứ kẽ hở nào. Cơn lạnh đó giống như lan truyền từ gót chân lên trên, kiểu gì cũng không ấm nổi.
Nơi cô ngồi không có tấm chắn gió, tuy không đến nỗi ngay đầu gió nhưng cứ ngồi như thế, không khí lạnh từ bốn phương tám hướng như thể tụ tập hết ở chỗ cô.
Như Ước ngẩng lên nhìn bầu trời đêm nặng nề, chà xát tay rồi hà hơi cho ấm.
Ban nãy sau khi gọi điện, vì gấp gáp, cô quên cả thở mà gọi luôn tên anh, hỏi thẳng: “Bây giờ anh đang ở cục cảnh sát sao?”
Người bên kia hình như hơi bất ngờ, ngừng lại rồi thở ra: “Như Ước.”
Ngữ điệu đó gần như khiến Ứng Như Ước có thể chắc chắn được hoàn cảnh hiện tại của anh, càng lo lắng hơn: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không sao.” Anh ậm ừ hai chữ qua loa, có lẽ là không tiện nghe máy, anh trầm tư vài giây rồi nói: “Không cần lo cho anh.”
Trong tình hình không biết gì thì làm sao không lo cho được?
Ngữ điệu như thể mọi thứ đều không có gì quan trọng của anh khiến cô có phần tức giận, khi chính Ứng Như Ước cũng không biết, giọng cô đã nâng cao, thoáng vẻ gấp gáp: “Em không muốn lo cho anh, nhưng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Rõ ràng cô nói là “không muốn lo”, nhưng người bên kia đầu dây lại cười khẽ, lúc lên tiếng, giọng anh trong điện thoại rõ ràng hơn: “Bây giờ anh không tiện nói nhiều, gặp nhau rồi nói vậy.”
Có lẽ là lo cô sẽ vô thức từ chối, Ôn Cảnh Nhiên nói xong liền bổ sung: “Vừa làm phẫu thuật xong, lại xảy ra chút sự cố. Bây giờ em có đói không? Lát nữa anh đi ngang phố ăn khuya sẽ mua bát hoành thánh canh gà về cho nhé?”
Lựa chọn lập tức biến thành có muốn ăn hoành thánh gà hay không…
Ứng Như Ước bất lực đứng cạnh bảng tên đường, suy nghĩ vài giây rồi thỏa hiệp: “Thế thì gặp nhau rồi nói, cùng đi ăn khuya vậy.”
Thế là, cúp máy xong, Ứng Như Ước đi thẳng tới cửa phòng bảo vệ, ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài đợi anh.
Tiểu Triệu phòng bảo vệ đi rồi quay lại, lần này không khuyên cô vào trong đợi nữa, dùng ly giấy rót trà nóng đưa cho cô: “Cô cầm uống đi, uống xong rồi sẽ rót nữa cho cô.”
Lạnh lẽo thế này, để con gái nhà người ta chờ bên ngoài… Đúng là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Anh ta làu bàu trong bụng, đến khi quay về phòng bảo vệ thì nhìn ra ngoài qua cửa kính một cái.
Cô gái ngồi trên ghế hai tay cầm ly giấy, đang cúi đầu hớp từng ngụm trà nhỏ. Chắc là do trà hơi nóng nên một tay cô cầm ly, tay kia lấy điện thoại ra nhìn giờ, lại duy trì tư thế ngồi thẳng, nhìn ra đầu đường Ngự Sơn.
Một phút sau, một chiếc Land Rover màu trắng quen thuộc từ đầu đường chạy tới.
Đèn xe quá sáng, hơi chói mắt.
Trong ánh đèn xe, Ôn Cảnh Nhiên nhìn thấy Ứng Như Ước đang ngồi trên ghế dài trước phòng bảo vệ, anh ngẩn người rồi nhanh chóng chuyển sang đèn chiếu gần, dừng lại trước mặt cô.
Như Ước vẫn ngồi trên ghế, thong thả uống hết trà trong ly, rồi mới mở cửa xe, bước vào trong.
Trong xe vừa mở điều hòa, lưng ghế và nệm ghế của cô đều mở chế độ tăng hơi ấm.
Dù là thế thì Ôn Cảnh Nhiên cũng sợ cô bị cóng, cởi dây an toàn rồi nghiêng người với ra ghế sau để lấy áo khoác của anh, đưa cho cô.
“Em không lạnh đâu.” Ứng Như Ước xoa xoa chóp mũi tê cứng, định thuyết phục anh bằng biểu cảm nghiêm túc: “Em mặc ấm rồi mới đi ra mà.”
Vừa dứt câu, tay anh đã với sang, nắm lấy chính xác các đầu ngón tay cô.
Hơi ám từ ly trà vương trên ngón tay vẫn chưa tan biến hoàn toàn, tuy có hơi lạnh nhưng đúng là cô không bị cóng như cô nói.
“Em thế này…” Ôn Cảnh Nhiên buông cô ra, cài dây an toàn, bật chế độ lùi xe, trong tín hiệu âm thanh của hệ thống chỉ dẫn, ngữ điệu nửa câu sau của anh vừa bất lực lại ậm ừ không rõ: “Sau này không dám bắt em chờ nữa.”
Ứng Như Ước cúi xuống nhìn đầu ngón tay mới được anh cầm, chậm rãi cong ngón tay lại, không nói gì.
Dù sao từ khi Ôn Cảnh Nhiên chuyển địa vị của mình từ “sư huynh” của cô thành “người theo đuổi”, ngôn ngữ và hành động của anh không hề tỏ ra mắc cỡ gì, khiến cô không tài nào kháng cự.
Bình thường trong những lúc thế này, cô chỉ có thể dùng sự im lặng để đáp lại những đề tài cô không thể trả lời.
Thực ra từ nhỏ đến lớn, sự xuất sắc của Ứng Như Ước đã khiến sau lưng cô có một hàng dài những kẻ theo đuổi, chưa bao giờ đứt đoạn.
Mỗi một người, cô đều có cách từ chối thích hợp nhất. Chỉ mỗi Ôn Cảnh Nhiên, những lời từ chối cô không thể nói, ngày nào cũng đặt bản thân lên đống lửa để hành hạ, lật qua trở lại.
Im lặng suốt đường đi, cho tới phố ăn khuya.
Cũng giống như một tháng trước cô đến đây lần đầu, cả con phố đèn đuốc sáng choang. Có tiếng rao từ đằng xa vọng lại, còn có tiếng gõ từ hàng hoành thánh, gõ đều đặn có quy luật, từng tiếng từng tiếng một, giống như quay về con phố cổ lát đá xanh ở thành phố L.
Dưới ánh đèn vàng, toát ra mùi vị thời gian xưa cũ.
Ôn Cảnh Nhiên đậu xe ven đường.
“Ở đây mới mở một quán ăn khuya kiểu Quảng, phở lòng, mì kéo, sủi cảo tôm rồi bánh chiên, cháo hải sản… đều rất đúng vị.” Nói xong, chính Ôn Cảnh Nhiên cũng cười, giải thích: “Muốn ngày mai mang bữa sáng cho em, nên thực tập trước.”
Ứng Như Ước khựng lại, ngước lên nhìn anh: “Thế thì đi quán đó.”
Tối nay cô ăn hơi no quá, tiêu hóa thức ăn trong cả buổi tối chưa xong nên bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng ăn một chút.
Lúc cầm tờ thực đơn to mà ông chủ đưa, cô cau mày vẻ khó xử, rồi nhìn anh cầu cứu.
Ôn Cảnh Nhiên và cô hiếm có cơ hội ra ngoài ăn, không phải ăn cơm do dì Hoa nấu ở Ứng gia, thì cũng là giải quyết bữa trưa trong nhà ăn bệnh viện, còn số lần ra quán ăn để ăn uống tử tế thì trong mười năm nay, hai bàn tay cũng có thể đếm hết.
Chỉ cần mấy lần ít ỏi đó, anh lại biết cô không thích chọn món.
Trong quán ăn quen thuộc, khi cô chắc chắn đối phương không có ý kiến gì khác với khẩu vị cô thích, thì sẽ rành rẽ gọi món. Trong quán ăn không quen thuộc, ngay cả thực đơn cô cũng không có hứng xem.
Anh nhận lấy thực đơn từ tay cô, đọc lướt rồi lấy ra ba món, đưa cho phục vụ đang đứng chờ bên cạnh.
Trên bàn đã có thêm một ly trà đại mạch, cô cúi đầu nhấm nháp, ngước lên nhìn anh rồi cuối cùng hỏi: “Sao anh lại đến cục cảnh sát lấy lời khai?”
“Cấp cứu tiếp nhận một bệnh nhân nam hai mươi ba tuổi, bị loét dạ dày cấp tính, ngoài ra còn rất nhiều vết thương ngoài da.” Anh đứng lên đóng cửa sổ đối diện cô rồi ngồi xuống, nói tiếp: “Gia đình bệnh nhân không ở đây, ý thức bệnh nhân tỉnh táo nên đã ký giấy đồng ý làm phẫu thuật.”
Ứng Như Ước hơi nhướng mày, nhẫn nại lắng nghe anh nói tiếp.
“Ca mổ kết thúc rồi, bệnh nhân được đưa vào phòng bệnh. Y tá trực ban ở quầy gọi điện, có mấy thanh niên tự xưng là bạn của bệnh nhân đã vào phòng bệnh. Áo đen, xăm mình, đội mũ lưỡi trai, vì thái độ hỏi thăm vẫn khá ổn nên y tá trực ban sau khi báo số phòng mới thấy không ổn, thông báo bảo vệ rồi gọi điện cho anh…”
Từ đầu chí cuối, anh trả lời rất tỉ mỉ như đang làm báo cáo phẫu thuật, gần như nghĩ đến mọi nhân tố anh có thể nghĩ tới để nói một lượt không sót điều gì.
Như Ước nghe mà hơi buồn cười, đúng lúc đó phục vụ bưng cháo đựng trong nồi đá lên, “Cháo hải sản, mời quý khách dùng.”
Nhìn phục vụ cúi người, bưng cháo lên rồi định đi, Ứng Như Ước gọi cô ta lại, chỉ vào hai người: “Phiền chị mang lên hai cái bát nhỏ được không ạ?”
Phục vụ đáp một tiếng rồi nhanh nhẹn mang bát và thìa tới.
Phía xa trong bếp thoáng tiếng nói chuyện vọng tới, cô cúi đầu, khóe môi nở nụ cười, múc cho anh một bát trước rồi đẩy đến trước mặt anh: “Sau đó thì sao?”
Ôn Cảnh Nhiên suýt thất thần trong nụ cười khẽ đó của cô, anh lặng lẽ dời ánh mắt, khi lên tiếng thì giọng khàn khàn, không còn tâm trạng kể lại chuyện như lúc trước nữa: “Lúc anh đến phòng bệnh thì mấy thanh niên kia tay cầm gậy, ánh mắt hung dữ nói muốn trả thù. Bác sĩ Phó mới đưa bệnh nhân về phòng đang chặn trước giường bệnh, sợ tới mức mặt mày trắng bệch.”
“Nên gọi cảnh sát?” Ứng Như Ước nối tiếp.
Món cháo trong bát đang tỏa mùi thơm, màu sắc dưới ánh đèn trong suốt như ngọc, hấp dẫn đến mức khiến cô rất thèm thuồng.
Cô chọn mấy hạt đậu phộng cho vào miệng, mùi thơm lan tỏa, ngon bất ngờ.
Ôn Cảnh Nhiên đáp: “Ừ, báo cảnh sát rồi thì theo đến đó để lấy lời khai, chuyện sau đó em cũng biết rồi.”
Ứng Như Ước nheo mắt nuốt một miếng cháo thơm ngon, lầm bầm: “Thế thì có gì mà không nói rõ được…”, mà cứ phải gặp mặt mới nói chứ.
Nghe thế, ôn Cảnh Nhiên nhìn cô.
Tuy không nói, nhưng ý tứ của ánh mắt đó như đang hỏi “Em có chắc em thực sự không biết tại sao anh cứ phải nói trực tiếp với em không”?
Ứng Như Ước nghẹn, trước khi húp cháo xong, cô không nói câu nào nữa.
Ăn khuya xong, Ôn Cảnh Nhiên đưa cô về.
Lúc xe đi ngang phòng bảo vệ, Tiểu Triệu còn quay lại nhìn vào trong xe mấy lần.
Đã không còn sớm, Như Ước xuống xe rồi, đứng trước cửa định mở cửa, chìa khóa cũng đã tra vào ổ, cô cầm chìa khóa đứng một lúc rồi quay lại, đi vòng trước đầu xe, đến bên ghế lái của Ôn Cảnh Nhiên.
Người trong xe hạ cửa xuống, ánh đèn đường men theo ô cửa rơi vào trong, chiếu vào người anh.
Ứng Như Ước đứng cạnh cửa xe, ống tay áo bị ngón tay cô xoắn lại thành mấy nếp nhăn, cô cắn môi dưới, có vẻ khó khăn khi ra quyết định: “Bác sĩ… Ôn Cảnh Nhiên.”
Người bị gọi đầy đủ họ tên lặng lẽ nhướng mày, ánh sáng trong đôi mắt dần dần như ánh sao khi trời dần sáng, ánh sáng le lói.
Anh cụp mắt xuống, lặng lẽ đợi cô nói.
“Đợi đến ngày nghỉ luân phiên tiếp theo…” Như Ước ngước lên nhìn vào mắt anh, không tránh né, nhìn thẳng vào mắt anh: “Dù là câu trả lời thế nào, chúng ta cũng phải nói chuyện rõ ràng.”
Cô sẽ không chơi trò mờ ám, cũng không thể thản nhiên chấp nhận mọi tín hiệu từ anh.
Cô xưa nay không thích nợ ai đó, huống hồ là kiểu nợ tình này.
Hôm sau đi làm, Như Ước vì thức khuya nên dậy muộn một chút, đành nhờ xe Ôn Cảnh Nhiên đến bệnh viện.
Vừa tới nơi đã phát hiện không khí hôm nay có gì đó khang khác.
Các y tá ở phòng tụm năm tụm ba lại với nhau, đang vây quanh “bách sự thông” bla bla nói gì đó, ai nấy đều tỏ ra kích động, gò má ửng hồng.
Loáng thoáng có thể nghe thấy mấy từ “clip”, “bác sĩ Ôn ngầu chết được”.
Như Ước hoài nghi nhìn họ… có phải là chuyện gì dính tới Ôn Cảnh Nhiên một chút thì sẽ là chuyện lớn làm chấn động bệnh viện hay không?
Bên này cô còn chưa cảm thán xong, vừa bước vào khoa, Tiểu Khâu mặt đỏ bừng, sáng rỡ lao tới như hỏa tiễn, ôm chặt cánh tay Như ước, dậm chân cắn môi, nhìn cô với vẻ thiếu nữ hoài xuân: “Như Ước à.”
Thẩm Linh Chi rót nước quay lại, nhìn Tiểu Khâu một cái, mặt không biến sắc đi ngang qua hai người: “Tối qua bác sĩ Ôn bị gọi tới làm phẫu thuật, gặp phải vụ ân oán tình thù của bọn lưu manh, diễn một vở anh hùng đặc sắc. Tiểu Khâu đã xem clip tới mười mấy lần, suýt thì chui vào trong màn hình kéo bác sĩ Ôn ra ngoài để tỏ tình tại chỗ.”
Như Ước tò mò: “Clip gì cơ?”
Tiểu Khâu lập tức móc điện thoại ra như dâng hiến báu vật, mở khóa, trên màn hình vẫn còn là trang clip tạm ngừng phát, “Mình muốn dính líu tới người gần gũi nhất với nam thần, gián tiếp xem như mình đã tiếp xúc với nam thần ấy, không được sao?”
Như Ước đã bấm vào nút phát video.
Clip do y tá trực ban quay lại khi đứng ở cửa, sợ bị phát hiện nên góc quay không tốt lắm.
Trong clip, Ôn Cảnh Nhiên mặc blouse trắng, đẩy đám bệnh nhân đang túm tụm ra, đứng trước mặt mấy y tá bác sĩ.
Vóc dáng anh cao lớn, so với thanh niên đội mũ lưỡi trai cầm đầu còn cao hơn nửa cái đầu.
Anh đứng đó, lạnh lùng nhìn cậu ta, không làm gì và cũng không nói gì, nhưng tự tỏa ra vẻ uy hiếp.
Anh vừa tới thì cảnh hỗn loạn kia dừng lại, mấy thanh niên vừa tỏ ra nghênh ngang hống hách lại bị một mình anh kiềm chế lại.
Như nhận ra có người đang lén quay clip, anh cũng không ngăn cản. Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua, màn hình hơi dao động, chỉ thấy anh tiến lên một bước, nếu không phải do anh vẫn còn mặc đồng phục thì vẻ tĩnh lặng nhưng đáng sợ của anh gần như càng xấu xa hơn cả đám thanh niên lưu manh kia.
Ứng Như Ước bỗng nhớ lại sau khi cô nói “lần nghỉ luân phiên tiếp theo, dù là câu trả lời thế nào, chúng ta cũng phải nói chuyện rõ ràng”, dưới ánh mắt trầm tĩnh của anh là một ngọn lửa đang ẩn giấu.
Cánh tay anh ấy đặt lên cửa sổ, anh nghiêng người lại gần cô, hỏi cô với vẻ không mấy thiện ý: “Chỉ có từ chối anh thì em mới muốn nói cho rõ, nói cái gì? Lúc thông báo bệnh tình cho bệnh nhân bệnh nặng thì cần làm công tác tư tưởng với họ, thăm hỏi trước ca mổ của bệnh nhân mới cần thông báo sự nguy hiểm, anh là kiểu nào, hử?”