Kết thúc việc lái thử, nhân viên kinh doanh đi theo đưa danh thiếp cho Ôn Cảnh Nhiên rồi cười tươi rói dẫn hai người đến bãi đậu xe.
Những nhân viên làm việc trong cửa hàng Audi đã về hơn nửa, bãi đậu xe vốn chỉ lác đác mấy chiếc bây giờ đã trống vắng hẳn, nhìn quanh chỉ thấy toàn là nơi đậu xe tạm thời được vẽ vạch trắng.
Như Ước ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn.
Ôn Cảnh Nhiên khởi động chiếc Land Rover, khi thân xe rung lên nhè nhẹ, một tay anh ôm vô lăng, tay kia điều chỉnh hệ thống tuần hoàn trong xe.
Trong tiếng gió phả ra từ điều hòa, anh thong thả hỏi: “Ban nãy sao không phủ nhận?”
Mệt rã rời cả ngày, phần vai Như Ước đau nhức vô cùng, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn chỗ da ở cổ. Nghe thế, ánh mắt cô dừng ở gương chiếu hậu một chốc rồi quay sang nhìn anh: “Anh để bụng sao?”
Ôn Cảnh Nhiên quay lại, nhìn cô, nửa cười nửa không, hỏi ngược lại: “Lẽ nào anh biểu hiện vẫn chưa đủ cầu còn không được?”
Ứng Như Ước không tiếp lời.
Trên thực tế, đối với thói quen ba câu đã trêu chọc cô của Ôn Cảnh Nhiên, đến giờ cô vẫn chưa thể tìm ra cách để phá giải.
“Chúng ta về thôi.” Cô buông tay đang xoa nắn vai, cơ thể trượt xuống một chút, bộ dạng mệt mỏi rũ rượi: “Hôm nay lịch mổ xếp dày đặc, em không có sức lực đâu đi xem xe khác nữa.”
“Thế thì về thôi.” Ôn Cảnh Nhiên đưa giấy thông hành ra, đợi bảo vệ ở cổng cho đi, anh mới bấm cho cửa kính đóng lại, hạ giọng: “Em ngủ trước đi, đến nhà anh sẽ gọi.”
Thực sự quá mệt rồi, Như Ước nhắm mắt lại không lâu đã chìm vào giấc mơ khi thân xe hơi rung lắc.
Mấy hôm nay trạng thái của cô không tốt cho lắm, tối qua hiếm hoi lắm lại bị mất ngủ.
Khi tiếng ngay vang trời của Chấn Chân Chân cất lên, cô còn lê đôi dép xuống lầu, pha một ly sữa để ngủ ngon. Khó khăn lắm mới đợi đến khuya để ngủ, lại liên tục nằm mơ những giấc mơ kỳ quái.
Thoáng chốc trở về năm lớp 12, cô đứng trên bục giảng đọc tiếng Anh, lúc thì thời gian lại quay ngược về kỳ thực tập của kỳ cao học, trong phòng bệnh mà cô đến thăm sau ca mổ đầu tiên.
Trong những mốc thời gian hoàn toàn khác nhau, chỉ có bóng dáng nhòa nhạt của Ôn Cảnh Nhiên là luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô, như một đốm sáng xua mãi không tan, cũng giống như một bức tượng trong dòng sông thời gian.
Cảm giác hư vô chân không chạm đáy đó khiến cô cả đêm ngủ không yên giấc, nhưng hiếm khi nằm mơ nên lại không nỡ tỉnh. Cố duy trì cả đêm, đến khi bình minh ló dạng, cô mới miễn cưỡng ngủ ngon.
Cứ thế này mãi là không được…
Cô cau mày.
Chuyện với Ôn Cảnh Nhiên trì hoãn quá lâu rồi, giống như cái dằm trong tim sớm muộn gì cũng phải nhổ bỏ.
Khi không xử lý, lúc nào cô cũng mong muốn nhổ nó đi, nhưng khổ nỗi vẫn đang bốc số xếp hàng chờ khám, chưa tới lúc.
Thậm chí, trong tim cô có một góc sâu nhất còn có suy nghĩ không muốn nhổ bỏ nó.
Như Ước đưa hai tay nắm chặt dây an toàn, quay đầu sang bên kia, có phần bất an.
Trán vừa chạm vào ô cửa mát lạnh liền cảm thấy tốc độ xe hơi chậm lại, lập tức có một bàn tay giữ lấy gò má và cằm cô, kéo vào trong.
Hàng mi cô rung rung, rốt cuộc vẫn không mở mắt.
Cô ngủ suốt đoạn đường, lúc về đến nhà thì vừa đúng giờ ăn tối.
Ông nội biết hai người hôm nay tan sở xong sẽ đi xem xe ngay, buổi chiều ra công viên đi dạo xong về nhà còn sợ dì Hoa quên, cố ý dặn dò thêm mấy lần nữa, bảo bà bữa tối nay làm cơm tối cho cả Ôn Cảnh Nhiên.
Ăn xong, Như Ước viện cớ quá mệt cần phải nghỉ ngơi, lên lầu trước.
Thẩm Linh Chi và bác sĩ Hứa ngày mai sẽ đến Cục dân chính đăng ký kết hôn, buổi tối hai gia đình cùng đi ăn, trực đêm thì nhờ Như Ước thay thế nửa ca đầu, đợi cô ấy bận xong sẽ quay về trực tiếp.
Thế nên, đúng là cô cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ứng phó với công việc cả ngày mai.
Khi Như Ước tắm xong, đứng trước cửa sổ sấy tóc, nghe trong vườn có tiếng động cơ xe. Cô do dự rồi vẫn mở màn cửa nhìn ra ngoài.
Chiếc Land Rover đậu giữa vườn đèn xe vừa sáng lên, đèn đuôi xe đỏ nhấp nháy, đang vừa thắng vừa lùi chầm chậm để ra ngoài.
Ứng Như Ước buông tay, tấm màn cửa mỏng trong tay trượt xuống như nước, rồi nhanh chóng lấp kín khe hở ban nãy.
Hôm sau Chấn Chân Chân mặt trắng bệch, mắt quầng thâm tan sở về ngủ bù thì Ứng Như Ước vừa ngủ xong một giấc ngon lành, vui vẻ hào hứng đi làm.
Lúc Chấn Chân Chân tiễn cô ra cửa đã tỏ vẻ bất bình: “Cậu có biết bây giờ cậu giống cái gì không?”
Ứng Như Ước nâng cằm bạn, sờ sờ gương mặt nhẵn mịn của bạn, cười như một tên lưu manh đầu đường xó chợ: “Tớ thì biết cậu bây giờ giống bị Trì Thịnh ép khô.”
Chấn Chân Chân bị Trì Thịnh hại đã lâu, bây giờ nghe tên anh đã không nhịn được mà rùng mình, ngay cả hứng thú trêu chọc Như Ước cũng biến mất, vẫy vẫy tay rồi đi thẳng vào trong để ngủ bù.
Lịch xếp thăm mổ sau bệnh của Tiểu Khâu cũng vừa vặn đúng lúc, khi quay lại phòng phẫu thuật, nhìn thấy Ứng Như Ước cứ như thấy người thân, ôm riết lấy cô không chịu buông tay.
Còn về chuyện một tuần trước… không ai nhắc tới.
Ngày mai có ca mổ của khoa Ngoại, Như Ước cần đi thăm hỏi tình hình trước khi mổ.
Ba giờ chiều, Ứng Như Ước đến phòng y tá lấy hồ sơ bệnh án trước. Người đưa hồ sơ cho cô là Lý Hiểu Dạ nổi tiếng là “bách sự thông” của bệnh viện, cô ta cười toe toét gọi “Bác sĩ Ứng”, giọng rất thân thiện: “Bác sĩ gây mê của ca này là cô à, bệnh án tôi đã chuẩn bị xong rồi, đợi bác sĩ khoa gây mê các cô đến lấy thôi.”
Thực ra Ứng Như Ước không thân quen gì lắm với cô ta, chỉ “vinh hạnh” trở thành nữ chính mà cô ta đồn đãi, cũng từng chào hỏi nhau mấy lần.
Lý Hiệu Dạ và bác sĩ Ngụy là người có tính khí khá giống nhau, tuy nhiệt tình, dễ gần, nhưng cái miệng kia thực sự là một vũ khí sắc bén, không thể kết giao thân thiết được.
Cô cười khách sáo, nói gọn: “Cô vất vả rồi.”
Lý Hiểu Dạ gật gù, chớp mắt nhìn cô một lúc rồi nhắc: “Bệnh nhân này rất trẻ.”
Ứng Như Ước liếc nhìn tuổi tác bệnh nhân trong bệnh án, gật đầu: “Đúng là rất trẻ.”
Lý Hiểu Dạ tiếp tục nói nhỏ: “Bác sĩ mổ chính là bác sĩ Ôn.”
Ánh mắt nhìn hồ sơ của Ứng Như Ước không khựng lại chút nào, giống như không hề dao động vì câu nói của Lý Hiểu Dạ, mà đáp rất ngắn gọn: “Khi đơn thông báo mổ có thì tôi biết rồi.”
Nói xong, cuối cùng cô ngẩng lên, nhìn cô ta: “Có vấn đề gì không?”
Ánh mắt cô lạnh nhạt, giống như một hồ nước ấm không gợn sóng. Thế mà ngữ điệu ấy lại nghiêm túc như đang làm việc, bỗng dưng khiến Lý Hiểu Dạ thấy rợn tóc gáy, có một cảm giác quen thuộc đến kỳ quặc.
Cô ta giật mình trước ánh mắt của Ứng Như Ước, không dám nói nhiều, lắc đầu rồi cười khan: “Không có, làm gì có vấn đề. Con người tôi chính là không giữ được miệng, cứ thích nói thôi, lâu dần cô sẽ biết tôi không có ác ý, cô đừng thấy lạ nhé.”
Ứng Như Ước lặng thinh.
EQ cô không thấp, thậm chí bao năm nay sự dè dặt, nhạy cảm khiến cô càng nhạy cảm hơn trong việc quan sát sắc mặt, lời nói của người khác.
Sự dò đoán lén lút của Lý Hiểu Dạ giống như chiếc áo mới của Hoàng đế, thoáng nhìn đã có thể nhận ra.
Cô đối chiếu bảng kiểm tra liên quan xong, lại tìm hiểu tình trạng cơ bản của bệnh nhân, sau đó không ở lại lâu mà đến phòng bệnh ngay.
Cô vừa đi, Lý Hiểu Dạ vốn thấp thỏm nãy giờ mới dám thở phào.
Cô ta vỗ vỗ ngực, nhìn theo bóng Như Ước cúi đầu rời đi với vẻ không dám tin, lẩm bẩm: “Có người bao bọc có khác, ánh mắt độc thật.”
Nói dứt, chính cô ta khựng lại, vỡ lẽ ra rồi đập bàn.
Cô ta nhớ ra rồi!
Ta nói, ngữ điệu và khí thế ban nãy của Ứng Như Ước khiến cô ta thấy quá quen, không phải là phiên bản nữ của bác sĩ Ôn hay sao! Chậc chậc… đúng là ở bên nhau lâu thì dễ bị lây nhiễm mà!
Như Ước mang thông báo đã được điền xong thông tin về độ nguy hiểm trong quá trình gây mê phẫu thuật đến phòng bệnh, lúc tới cửa thì khựng lại.
Ban ngày ban mặt, cửa phòng bệnh lại đóng kín, thi thoảng có tiếng cười rất khoa trương, quái dị từ khe hở vẳng ra.
Ứng Như Ước nhíu mày, đưa tay gõ cửa.
Ra mở cửa là một thanh niên áo đen, quần đen, đội mũ lưỡi trai đen, vẻ mặt tươi cười khi nhìn thấy Như Ước thì hơi thu lại, gật đầu rồi lùi ra một bước cho cô vào.
Trong phòng trừ thanh niên đó ra mở cửa thì còn năm, sáu người cũng ăn mặc giống vậy, ai nấy đều cao to, hoặc đứng hoặc ngồi. Tất cả đang đưa ánh mắt chiếu vào cô, nhất thời trong phòng bệnh yên tĩnh tới độ không có một âm thanh nào.
Ứng Như Ước dù đã quen với tình cảnh đó thì lúc này cũng thấy hơi hoảng hốt.
Cứ có cảm giác… đang đứng trên địa bàn của dân xã hội đen, bị một đám thiếu niên bất hảo nhìn chằm chằm.
Người bệnh năm nay hai mươi lăm tuổi, còn nhỏ hơn Như Ước một tuổi.
Lúc này đang ngồi trên giường, chơi điện thoại mà không buồn ngẩng lên, trong tiếng nhạc game ầm ĩ, cậu ta “mẹ kiếp” một tiếng nghe như tiếng sấm giữa trời quang, đánh thẳng vào mặt hồ yên tĩnh.
Mấy cậu trai vì Như Ước bước vào mà tạm thời im lặng lần lượt không nhịn nổi cười, có người nhắc bệnh nhân là bác sĩ vào, cũng có người dựa tường, hỏi cô vào làm gì, đủ thứ âm thanh hòa vào nhau, loạn cào cào.
“Tôi là bác sĩ gây mê Ứng Như Ước.” Như Ước mở bệnh án ra, phớt lờ tiếng cười cợt của họ, đi thẳng đến giường: “Ngày mai phẫu thuật, tôi đến tìm hiểu tình hình cơ bản, sẽ hỏi cậu một số vấn đề.”
Bệnh nhân cuối cùng ngẩng lên, ngớ ra rồi sảng khoái gật đầu: “Chị hỏi nhanh đi.”
Chị à…
Được thôi, cũng không sai!
Chỉ là bệnh nhân này để râu, cứ như đang muốn trưởng thành thật nhanh, chỉ mỗi việc nhìn bề ngoài thì… không tới ba mươi thì cũng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, sao lại gọi cô là chị chứ.
Nhưng những điều đó rõ ràng không quan trọng.
Như Ước nhanh chóng dẹp bỏ những suy nghĩ rối loạn, dịu giọng hỏi: “Bình thường cơ thể cậu thế nào?”
Bệnh nhân chưa trả lời thì anh chàng lãng tử ngồi cạnh bỗng phì cười, trong ánh mắt nheo lại thoáng một tia sáng, hỏi ngược lại: “Chị bác sĩ, chị hỏi ở phương diện nào?”
Như Ước ngẩng lên.
Anh chàng kia thấy thế thì cười càng dung tục hơn: “Người anh em của tôi cơ thể rất tốt, một lần XX, một đêm bảy lần cũng không vấn đề.”
Đỏ mặt tía tai nhanh hơn cả Như Ước là bệnh nhân đang chơi game, khuôn mặt hơi đen của cậu ta đỏ hồng, tức tối đập vào anh chàng kia: “Cậu nói gì thế!”
Vừa nói dứt, lại có một giọng trầm trầm quen thuộc xen vào: “Thăm hỏi trước ca mổ là để đảm bảo sự an toàn trong quá trình mổ ngày mai cho cậu, còn về cậu ta một lần bay thế nào, một đêm mấy lần thì không nằm trong phạm vi cần tìm hiểu.”
Ánh mắt lướt qua đám thanh niên đang ngồi đứng lười nhác trong phòng, đi thẳng đến sau lưng Như Ước, quay sang nhìn hồ sơ bệnh án trên tay cô.
Anh vừa tới thì không khí vốn cợt nhả ban nãy bỗng dưng thay đổi.
Anh chàng ban nãy nói đùa với Như Ước lập tức thay đổi thái độ: “Xin lỗi bác sĩ, đám đàn ông chúng tôi bình thường chơi với nhau không kiêng kỵ gì, nói chuyện cũng không để ý để tứ, nếu có mạo phạm thì thật sự xin lỗi.”
Thái độ này so với vẻ cợt nhả ban nãy đúng là khác một trời một vực.
Như Ước không kìm được quay sang nhìn Ôn Cảnh Nhiên đứng sau lưng cô như che chở cho cô: “Bác sĩ Ôn.”
“Bọn trẻ nhà bạn anh.” Ôn Cảnh Nhiên nắm lấy hai vai cô để cô quay lại, lúc lên tiếng, giọng nói thoáng nụ cười: “Hơi ồn ào.”
Có Ôn Cảnh Nhiên ở đó, bao nhiêu thanh niên trong phòng đều yên lặng bất ngờ, không ai dám nói gì.
Ứng Như Ước sau khi tìm hiểu tình hình cơ bản của bệnh nhân xong, đang định hỏi người nhà bệnh nhân thì người đứng sau đã đoán trước suy nghĩ của cô: “Đang ở văn phòng anh, đi theo anh.”
Ra khỏi phòng bệnh.
Cảm giác đèn nén bức bối ban nãy bỗng bay biến sạch sẽ, Như Ước theo sau cách anh một bước chân, nhìn anh bấm thang máy vào trong rồi vội theo vào, lúc này mới nhớ hỏi anh: “Sao anh lại tới đó?”
Trong thang máy chỉ có họ, trong ánh sáng rõ ràng, anh quay sang nhìn cô, nửa cười nửa không: “Đi dạo ngang qua, em có tin không?”
Ứng Như Ước thành thật lắc đầu: “Không tin.”
“Ừ.” Ôn Cảnh Nhiên gật đầu, ngón tay thon dài đặt lên tay vịn ở một bên, lười nhác nói: “Mọi việc trùng hợp mà em nghĩ thực ra đều đã được tính toán từ lâu.”
Tính toán từ lâu…
Ứng Như Ước chớp mắt, bỗng có một suy nghĩ: “Buổi tối ra về với em nhé, nhưng sẽ hơi muộn, phải đợi Thẩm Linh Chi quay về nhận ca.”
Ánh sáng trong mắt cô quá rực rỡ, Ôn Cảnh Nhiên có một tích tắc thất thần, anh khựng lại rồi sực hiểu ra, giọng hơi căng thẳng: “Thế thì cùng anh đi ngắm mặt trời mọc nhé, có chuyện gì thì một đêm cũng sẽ nói hết được.”