Sự công kích của dư luận còn mãnh liệt hơn so với tưởng tượng của anh cả.
"Anh Tô, anh cảm thấy thế nào về việc Tô Tâm đổ tội cho Tô Đệ, từ phát sóng trực tiếp cũng thấy rất rõ là anh đã đá cô ấy đúng không?".
Đối mặt với các phóng viên và vô số ánh đèn nhấp nháy, trên mặt anh cả cũng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã bình ổn lại.
"Lúc đó tôi không biết Tô Đệ bị vu khống, tôi chỉ lo lắng cho Tâm Tâm mà thôi".
"Hơn nữa, bởi vì chuyện vặt vãnh này mà trong lúc tôi bị thương vì té xuống vách núi, Tô Đệ đã nhân cơ hội tôi bị thương không nhìn thấy rõ mà kéo tôi xuống sông".
Ánh mắt của anh cả từ kinh ngạc dần dần trở nên lạnh lùng: "Cô ta một mực muốn giế.t tôi, nhưng đã bị thất bại mà thôi".
Tôi nghe lời này mà có chút sững sờ, hoàn toàn không biết hắn đang nói về cái gì.
Tôi chợt nghĩ tới thời trung học, anh cả dẫn đầu chúng tôi đi một chuyến dã ngoại trên núi.
Có anh cả, anh hai, anh ba và Tô Tâm, tôi không có tư cách đi, hơn nữa, ngày nào tôi cũng bị Tô Tâm bắt nạt, tâm trạng không tốt, cũng không muốn đụng mặt bọn họ nhiều.
Chắc mẹ để ý nên nhất quyết yêu cầu bọn họ đưa tôi đi cùng.
Thế là bọn họ buộc phải đưa tôi đi cùng, trên đường đi bọn họ nói cười trước mặt tôi, Tô Tâm hoạt bát chạy trên núi như một tiểu yêu tinh lạc vào chốn nhân gian.
Tôi cố hạ thấp hết mức cảm giác tồn tại của mình, chỉ im lặng đi theo bọn họ.
Vào buổi tối, trời chợt đổ mưa to, chúng tôi mất liên lạc với bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn và bất ngờ xảy ra lở đất, trên đường chạy trốn, chúng tôi lại bị trượt chân và rơi xuống vách núi.
Thật tình cờ, tôi và anh cả cùng rơi vào một hang động.
Anh cả đập đầu vào tảng đá nên nhìn không rõ nữa, chân cũng bị thương, tôi chỉ đành dùng áo khoác giúp hắn băng lại vết thương.
Hắn vươn tay nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói: “Tâm Tâm, em đừng sợ, anh không sao đâu”.
Tim tôi quặn thắt, cứ thừa nhận tôi là Tô Tâm vậy.
Tôi biết anh cả không thích tôi, cũng không muốn tiếp xúc với tôi, nếu tôi để hắn ta biết tôi là Tô Đệ, có thể hắn ta sẽ không phối hợp với tôi.
Hắn và tôi đã trải qua ba ngày khó khăn trong hang động.
Những ngày đó rất lạnh và luôn có nguy hiểm rình rập, nhưng đó là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất mà tôi có được trong nhiều năm qua.
Tôi có thể chăm sóc anh trai bị thương mà không cần nói gì cả.
Anh cả sẽ không tỏ ra ghê tởm hay cáu kỉnh với tôi, lông mày và đôi mắt hắn tràn đầy sự dịu dàng và ý cười.
Ba ngày sau, tôi ra ngoài để tìm kiếm thức ăn, khi trở về đã thấy hắn đang ngâm mình trong nước, còn Tô Tâm thì đứng trên bờ.
Tôi vô thức gọi: "Anh cả".
Rồi lập tức nhảy xuống nước để cứu hắn.
Chờ khi lên đến bờ, Tô Tâm nhào lại ôm lấy hắn, khóc thút thít rồi trách mắng: "Tô Đệ, sao em có thể đẩy anh cả xuống sông vậy chứ!".
Tôi rùng mình vì lạnh: “Không, không phải em…”.
Chátttt!
Hắn giơ tay tát tôi một cái, lạnh lùng nói: "Tô Đệ, cô đúng là độc ác mà, cô thật sự làm tôi thấy ghê tởm!".
13.
Ký ức bị gián đoạn cùng với buổi phát sóng trực tiếp, gián đoạn ngay lúc khuôn mặt của tôi đang hoảng loạn và tràn đầy tuyệt vọng.
Người anh cả nãy giờ vẫn kiên định và thờ ơ sau khi nhìn thấy toàn bộ, cả người hắn nặng nề rung lên, giống như là bị giáng một đòn cảnh tỉnh, thất thần dựa vào tường.
"Làm sao lại...".
Trên mặt hắn đầy vẻ hoài nghi, lộ rõ vẻ không thể tin được, cơ thể lảo đảo nói: "Ba ngày đó, thật sự là em ấy... thực sự là em ấy... không, tại sao... ".
Vẻ mặt kiêu ngạo và tự phụ của hắn trở nên hoang mang rồi lại vô cùng mờ mịt.
Hắn rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, chạy một mạch về đến nhà, giận dữ túm lấy cổ áo anh hai.
"Không phải mày nói, mày ở cùng Tô Đệ ba ngày sao? Không phải mày nói mày tận mắt nhìn thấy Tô Đệ đẩy ngã tao xuống sông sao!".
Anh hai lơ đễnh: "Chuyện có bao lớn đâu, cho dù là Tô Đệ ở cùng anh thì sao, anh sẽ vì chuyện này mà tức giận với em sao?".
Anh cả tức giận nhíu mày: "Mày có biết mày đã làm ra cái quái gì rồi không hả?".
Hắn nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi nghiêm nghị nãy giờ cũng đã đỏ bừng lên: “Mày biết không, trong suốt những ngày đó, con bé không nói lời nào, tao đã đoán được con bé là Tô Đệ, tao nói... tao đã nói, khi bọn tao ra ngoài, tao sẽ yêu thương con bé, chăm sóc con bé thật tốt".
"Vậy mà cuối cùng tao đã làm ra chuyện gì đây?".
"Tao đã tát con bé một cái, thậm chí còn nói với cha mẹ chuyện này, và từ đó về sau tất cả chúng ta đều ghét bỏ con bé!".
Đúng vậy, tiếp theo của sự việc này là nhà họ Tô cực kỳ chán ghét tôi.
Họ đối xử với tôi như một kẻ tội đồ, không cho phép bất kỳ người nào nói chuyện với tôi.
Tôi muốn nói sự thật, nhưng anh hai nói với tôi: "Cô nghĩ điều này sẽ khiến anh cả thích cô sao? Để tôi nói cho cô biết, anh ấy cực kỳ chán ghét cô, nếu anh ấy biết đã ở cùng một chỗ với cô trong ba ngày đó, anh ấy sẽ tởm đến nôn mửa luôn đó cô em gái ruột của tôi ơi".
Cũng trong khoảng thời gian đó, tôi bị trầm cảm nặng và không ngừng tự làm tổn thương chính mình.
Anh hai sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, lạnh lùng nói: "Bởi vì chuyện này mà anh đối với Tô Đệ ch.ết tiệt kia lại bắt đầu cảm thấy áy náy hổ thẹn sao?".
Anh cả đấm thẳng vào mặt anh hai.
Anh ba cũng kinh ngạc nói: “Ngoại trừ những lần hiểu lầm đó, em không nghĩ ra còn lỗi lầm nào khác của Tô Đệ, nhưng em vẫn luôn đối xử với em ấy… rất tệ”.
Cha quát mắng: “Được rồi, con định chỉ vì một mình nó mà làm cả nhà lộn xộn không yên sao?”.
“Câm miệng!”, người mẹ thường ngày dịu dàng, hòa nhã đột nhiên hét lớn một tiếng, chăm chú nhìn vào màn hình phát sóng trực tiếp.
Lúc này tôi mới phát hiện, ký ức trong buổi phát sóng trực tiếp đã không còn nằm trong tầm kiểm soát nữa.
Ký ức trong đó của tôi không ngừng phát ra.
Đó là tất cả góc nhìn trong thế giới của tôi.
Trong mắt tôi khi còn nhỏ, mặc kệ là khi tôi trở về, bà vẫn yêu Tô Tâm như cũ và bất công với tôi thì mẹ vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý.
Tôi sẽ thường lén lút nhìn trộm bà ấy, mặc dù phần lớn đều là hình ảnh bà ôm Tô Tâm và dỗ dành cô ta.
Tôi sẽ nấu canh gà khi bà ấy bị bệnh, rồi lại thật cẩn thận lén bưng cho bà ấy, và chẳng mấy chốc bà đã khen món canh gà của Tô Tâm rất ngon.
Tôi sẽ thầm biểu lộ sự hâm mộ, ao ước cùng với mất mát khi mỗi lần nhìn thấy bà ấy nắm tay Tô Tâm.
Tôi sẽ âm thầm gọi mẹ khi dạ dày tôi đau đến mức lăn lộn.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, tôi nghe thấy một tiếng rời rạc khó nhịn của mẹ, bà ôm gối, lẳng lặng mà nhìn, mà nghe.
Đột nhiên bà nắm chặt lấy gối rồi ngẩng đầu lên.
Bà hỏi bọn họ: "Mẹ nhớ lúc trước A Đệ từng nói con bé thường bị đau bụng, chúng ta cứ cho rằng con bé nói dối, nhưng sau đó con bé không nhắc lại nữa, các con nói, lúc đó chúng ta đưa con bé đi kiểm tra sức khỏe, có phải con bé sẽ không mắc bệnh ung thư dạ dày không? Sẽ không phải âm thầm một mình chịu đựng đau đớn như thế này đúng không?".
Nhất thời mọi người đều im lặng.
Anh cả nắm chặt tay, anh hai thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ba thẫn thờ.
"Trước khi phẫu thuật, con bé nói với chúng ta rằng con bé sẽ phải phẫu thuật, có thể sẽ không rời khỏi bàn mổ được (không qua khỏi), con bé muốn gặp chúng ta một lần, nhưng chúng ta đã không đi, phải không?".
Trên mặt bà không còn một chút huyết sắc nào: "Các người cảm thấy lúc đó con bé có phải rất sợ hãi hay không? Thậm chí, ý chí muốn sống sót của con bé cũng không có, nên phẫu thuật mới thất bại sao?".
Lại là một khoảng lặng quỷ dị nữa, bà vùi đầu vào gối, lưng run lên bần bật, trong giây lát, tôi cảm thấy bà hình như đã già đi nhiều tuổi.
14.
Việc phát sóng trực tiếp toàn cảnh cuộc đời tôi đã gây ra phản ứng rất dữ dội.
Cùng lúc đó, Tô Tâm cũng tỉnh dậy sau hôn mê và chạy về nhà.
"Mẹ, con vừa mới tỉnh dậy nhưng phát hiện không có ai ở bên cạnh, con buồn lắm".
Tô Tâm trước sau như một mà làm nũng, bất mãn nhíu mày: "Chuyện của A Đệ có phải còn chưa giải quyết xong không ạ, con cảm thấy trên đường rất nhiều người nhìn chằm chằm con...".
Bà nhìn cô ta: “Tô Tâm, trước đây con hay bắt nạt A Đệ lắm sao?”.
Tô Tâm sửng sốt, oan ức lắc đầu: "Mẹ nghe người khác nói bậy sao, thật ra có một số việc con không nói với mẹ, trước kia A Đệ thường bắt nạt con...".
Khi nói, cô ta cau mày, dáng vẻ có chút rối rắm, như thể cô ta đang có ý bao che cho tôi vậy.
Trên mặt bà lộ ra vẻ phờ phạc thất vọng, rồi chợt hất tay Tô Tâm ra: "Cho tới bây giờ, hết lần này đến lần khác, cô đều nói dối!".
Cô ta nghĩ sẽ không ai nỡ nặng lời với mình vì chuyện của tôi, nên cô ta chỉ hơi sửng sốt rồi quay đầu lại oán trách với anh trai: “Anh cả, mẹ không thích em nữa sao?".
Anh cả lạnh lùng nói: "Lúc tôi ở trên núi, chính là cô đẩy tôi xuống sông?".
Tô Tâm nhảy dựng: "Anh cả, anh nói cái gì thế, là Tô Đệ đẩy anh mà...".
Anh cả bóp lấy cổ cô ta mọt cách thô bạo: “Cô còn dám không thừa nhận, tôi đã thấy rồi, tôi đã thấy từ ký ức của Tô Đệ, Tô Tâm, cô thật sự mưu tính rất vất vả nhỉ, vì sao tôi lại nhắm mắt làm ngơ đối tốt với cô như vậy chứ!".
Tô Tâm vùng vẫy vài lần rồi bị hắn ném mạnh xuống đất.
Cô ta dường như ý thức được điều gì đó, vẻ mặt hoảng sợ cúi đầu không lên tiếng.
"Tô Tâm, nhà chúng tôi đối với cô tốt như vậy, tại sao cô lại muốn hại Tô Đệ, vì sao lại đối với chúng tôi như vậy hả?".
Tô Tâm ngẩng đầu nhìn bọn họ, đột nhiên nhếch môi cười.
"Tôi hại Tô Đệ à? Chưa hề nha, tôi chỉ đơn giản bắt bắt nạt, ức hiếp cô ta mà thôi, người thật sự làm tổn thương cô ta không phải là các người sao?".
"Mẹ, là bà đó, là bà mắng cô ta sao không chịu đi ch.ết đi, tại sao con gái bà không phải là tôi? Là bà để cha đẩy cô ta ra khỏi cửa, suýt nữa đã làm cô ta ch.ết cóng, cũng là bà phớt lờ cơn đau đớn của cô ta, không chỉ vậy mà bà còn trách mắng cô ta nói dối nữa mà".
"Anh cả, anh chỉ ở cùng Tô Đệ có ba ngày đã muốn toàn tâm toàn ý yêu thương cô ta rồi nhỉ, khi đó những lời anh nói với cô ta đều bị tôi nghe được, tôi hận anh vô cùng, cho nên mới đẩy anh xuống dưới đấy!".
"Ồ, anh là người đã đánh Tô Đệ, cũng là người đã sắp xếp để mọi người phớt lờ cô ta còn khiến cô ta bị trầm cảm, vậy thì có liên quan gì đến tôi chứ".
"Tôi không làm cái gì cả, tất cả là lỗi của các người, sao các người lại mắng chửi tôi?".
Tô Tâm bò dậy, ngạo nghễ mà nhìn bọn họ: "Dù sao thì Tô Đệ cũng đã ch.ết, sau này một nhà chúng ta không thể sống tốt sao?".
"Cô... cô...".
Mẹ chỉ vào cô ta, tức giận đến mức ngất đi.
Sau khi bà hôn mê, anh cả đuổi Tô Tâm ra khỏi nhà, anh hai vì chuyện này mà chán nản cũng bỏ đi cùng Tô Tâm.
Sau khi bà tỉnh lại, bà đột nhiên rơi vào trạng thái mê man cứ luôn đờ người ra nhìn lên trần nhà.
Tôi tự hỏi liệu bà ấy có đang cảm thấy đau khổ cho tôi không.