Trong hai ngày Trình Mạt nằm viện, Tống Húc Dương xin nghỉ học trên trường, cơ hồ một tấc không rời túc trực bên cạnh em trai.
Chu Oánh ban đầu vốn không muốn con trai chậm trễ ciệc học, cũng sợ Trình Mạt phát bệnh làm tổn thương đến Tống Húc Dương. Nhưng tình trạng của Trình Mạt làm người khác vô cùng lo lắng, cái ngày em được đưa về, cả người sốt nóng bừng, vừa khóc vừa mê sảng nói mớ, lúc thì gọi mẹ, lúc thì gọi anh trai. Chu Oánh thấy Tống Húc Dương ngồi xổm bên ngoài phòng bệnh lén khóc, chính bản thân bà cũng không khỏi rơi nước mắt.
Sức khỏe Trình Mạt yếu ớt, gặp kinh sợ, cứ sốt cao lặp đi lặp lại không ngừng.
Việc đầu tiên tiên sau khi em tỉnh lại đó chính là nổi điên kéo ống truyền dịch, nhờ y tá giữ lấy mới tạm yên ắng được.
Hơn mười ngày nằm viện, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, cánh tay em lưu lại một mảng lớn toàn dấu kim tiêm truyền dịch, Trình Mạt cuối cùng không còn la hét nữa, nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng. Tinh thần em khi tốt khi xấu, xuất hiện chướng ngại ngôn ngữ nghiêm trọng, không nói thành lời cũng không nhận ra ai.
Bác sĩ kê thuốc chống trầm cảm và lo âu, tỉ mỉ dò hỏi tình huống, kiến nghị về nhà quan sát trước, gợi ý trở lại hoàn cảnh quen thuộc có lẽ có thể trợ giúp bệnh tình hồi phục.
Ngày Trình Mạt xuất viện, Tống Húc Dương muốn đi đón em nhưng Chu Oánh an ủi cậu nhiều lần, bảo bà và Tống Tử Minh đều ở đó, Tống Húc Dương cứ an tâm đi học. Tống Húc Dương mấy hôm trước bởi vì chăm sóc bên cạnh Trình Mạt quả thật đã bỏ lỡ không ít tiết, vì vậy cậu do dự thỏa hiệp. “Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con.”
Giữa trưa, Trình Mạt được Tống Tử Minh chở về nhà.
Em cúi đầu, lúng túng đứng ngoài cửa, Tống Tử Minh nói: “Tiểu Mạt, về đến nhà rồi! Cởi giày vào nhà thôi con.”
Trình Mạt liền ngồi xổm xuống thay giày, em nhìn quanh căn phòng, ánh mắt có chút mê man.
Chu Oánh bưng trái cây từ phòng bếp đi ra đón em, nói: “Trình Mạt ngồi trong phòng khách xem TV một lát nha, cơm sắp xong rồi.”
Trình Mạt đứng ngốc tại chỗ chốc lát, sau đó bắt đầu đi lên lầu.
“Tiểu Mạt!” Tống Tử Minh vội vàng theo sau.
Chu Oánh sửng sốt, để dĩa trái cây xuống đuổi theo cùng.
Trình Mạt đi đến cửa phòng của Tống Húc Dương, em mờ mịt đứng đó, đoạn quay về phòng mình, ngồi ôm chân nơi góc tường.
Tống Tử Minh khom lưng ngồi xổm trước mặt Trình Mạt, nói chuyện với em nhưng Trình Mạt hoàn toàn không nhìn ai cả, giống như căn bản không nghe thấy Tống Tử Minh nói.
Chu Oánh nhận thấy trạng thái của em hơi kì lạ, trong lòng sốt ruột, nói: “Con làm sao thế này? Về nhà ngược lại còn không bằng ở bệnh viện!”
Tống Tử Minh giật mình, nhớ tới trước đây mỗi lần Trình Hiểu Thu muốn giữ ông lại sẽ giả bộ bệnh tật, lòng ông xoắn xít, thử hỏi: “Tiểu Mạt, không phải hai ngày trước ở bệnh viện đều tốt sao? Con đừng học theo thủ đoạn của mẹ mình, chúng ta không phải không cần con, ba cũng không định đưa con trở về chỗ kia.”
Trình Mạt nghe được từ “Mẹ” này, hơi có chút phản ứng, em giật mình, sau đó hoang mang tự đập đầu vào tường, Tống Tử Minh nhanh chóng chạy đến giữ chặt em, không ngờ mới chỉ chạm vào Trình Mạt, em đã gào thét thành tiếng, Trình Mạt cuộn tròn người, không cho ai chạm vào mình.
Chu Oánh vừa kéo vừa mắng Tống Tử Minh, “Ông có biết dỗ con nít không hả? Không biết thì né sang một bên cho tôi!” Bà lại gần ngồi trước mặt Trình Mạt dỗ dành: “Trình Mạt, chúng ta ăn cơm nha, cùng dì xuống lầu ăn cơm đi con.”
Trình Mạt không trả lời. Chu Oánh tiếp tục nói: “Canh gà hầm xong rồi, còn có thịt viên chua ngọt dì làm, là món con thích ăn nhất đó.”
Trình Mạt không nhận ra ai, chỉ cúi đầu co rúm trong góc tường.
Mũi Chu Oánh chua xót, đứng lên hung hăng trừng Tống Tử Minh một cái: “Tống Tử Minh, ông tạo nghiệp!”
Bà vừa ra khỏi phòng đã thấy Tống Húc Dương mồ hôi đầy đầu đẩy cửa vào nhà. “Dương Dương? Sao mới trưa con đã trở về rồi?”
Tống Húc Dương nôn nóng nhìn di động suốt cả buổi sáng nay nhưng không hề có cuộc gọi nào. Không có tin gì chính là tin tốt, chắc hẳn không xảy ra chuyện gì đâu. Cậu tự thuyết phục chính mình, cố gắng tập trung ghi chép nhưng trong lòng vẫn rối như tơ vò. Bình thường buổi trưa Tống Húc Dương sẽ ở lại trường ăn cơm rồi nghỉ ngơi, nhưng sau tiết học cuối cùng của sáng nay, khi tiếng chuông vang lên, cậu liền chạy như bay xuống lấy xe đạp đi về.
“Con quay về xem Trình Mạt một chút.” Tống Húc Dương thở hồng hộc trả lời Chu Oánh, “Trình Mạt có khỏe không mẹ?”
Cậu vừa hỏi vừa lao nhanh lên lầu, phát hiện Chu Oánh đang đỏ mắt đứng ngay cửa phòng Trình Mạt, tim Tống Húc Dương thắt lại, vội vã đi vào. Trình Mạt co rúm trong góc, Tống Tử Minh bất lực đứng bên cạnh.
“Em trai con không nhận ra ai cả. Cơm cũng không ăn.”
“Để con. Ba ra ngoài, hai người ra ngoài trước đi ạ.” Tống Húc Dương đẩy hai vợ chồng ra khỏi cửa.
Cậu đi đến ngồi xổm trước mặt Trình Mạt.
Trán em vẫn còn quấn băng gạc. Trình Mạt rất trắng, mạch máu nhỏ bé yếu ớt, những dấu vết va chạm trên người vô cùng rõ ràng, mặt mũi và cánh tay em vẫn hằn những vết máu bầm chưa tan.
“Còn đau không?” Tống Húc Dương nâng tay l.ên định sờ cái trán bị thương của Trình Mạt, bàn tay giơ ra giữa đường bỗng cứng đờ tại chỗ.
—— Trình Mạt dường như đang trốn cậu, em sợ hãi nghiêng mặt đi.
Tống Húc Dương rút tay về, hít sâu một lần, nói, “Em không muốn ăn cơm ở nhà thì mình ra ngoài ăn nhé? MacDonald? Chúng ta tới đó mua phần ăn trẻ em rồi lấy mấy món đồ chơi được không?”
Trình Mạt không để ý tới cậu, cũng không đáp lời nào.
“Vậy anh trai mua về cho em nhé?” Cậu lần nữa vươn tay, thử lay Trình Mạt.
Em rụt tay cố hết sức né tránh Tống Húc Dương, đôi tay bắt chéo ôm lấy bả vai, dùng sức cuộn mình.
Lúc này Tống Húc Dương thật sự xác định, Trình Mạt đang trốn tránh cậu.
Tại sao lại như vậy? Trái tim Tống Húc Dương hẫng một nhịp.
Hồi Trình Mạt mới được Tống Tử Minh đón về Long Thành, em cũng nhát gan hướng nội như vậy, tựa hồ đang nhốt mình trong thế giới riêng không có lấy ánh sáng. Nhưng một Trình Mạt như thế, vào cái ngày đầu tiên bọn họ gặp gỡ, em thuận theo để cậu kéo tay. Em thật sự là một đứa bé ngoan, một em trai nghe lời, Tống Húc Dương kéo em đến nơi ánh mặt trời chiếu rọi, em liền nỗ lực đi theo. Em trai tốn hơn một năm trời, chỉ vừa mới bước chân vào ánh dương ấy đã bị người khác dùng một buổi tối đẩy trở lại chỗ cũ.
Không, không những đẩy lại, thậm chí chúng còn đẩy mạnh em xuống vực sâu. Tống Húc Dương giờ khắc này rốt cuộc phát hiện em trai quý giá với mình biết bao. Em là em trai quý giá nhất của Tống Húc Dương, sao bọn chúng nỡ lòng nào ra tay với em như vậy?
Tống Húc Dương bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi, Trình Mạt bị đẩy mạnh xuống vực sâu vô tận, cậu muốn níu giữ em, nhưng em lại muốn buông tay cậu ra.
Tống Húc Dương không dám tiếp tục đụng vào Trình Mạt, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh em trai.
“Mạt Mạt, anh ngồi với em một lát nhé.”
“Mạt Mạt có phải rất giận anh không? Là anh không tốt… Tối hôm đó anh nên lập tức đi đón em, bọn họ nói em đã đi ngủ sớm, sao anh lại có thể tin tưởng điều ấy chứ? Sao anh lại đi tin lời đám người khốn nạn kia……
“Xin lỗi em. Anh không nên bắt em chờ lâu như vậy. Là anh đã đến quá muộn.
“Anh đã nói sẽ đưa em đi bắn pháo hoa nhưng anh thất hứa. Xin lỗi em, năm sau chúng ta sẽ ăn sinh nhật thật vui vẻ được không? Em tin tưởng anh một lần, lần này anh nhất định giữ lời. Sang năm sinh nhật chúng ta bù đắp lại hết thảy, được không Mạt Mạt……”
Trình Mạt giống như bị những lời này của Tống Húc Dương ủ nóng, bỗng nhiên có phản ứng. Em bắt đầu lắc đầu, nhưng vẫn như cũ nói không nên lời, cổ họng hàm hồ phát ra âm tiết nhưng không thể nói chuyện, em liều mạng xua tay, cơ thể nhỏ bé run lên.
Tống Húc Dương theo bản năng kéo em vào lòng, vỗ về sau lưng Trình Mạt, nói: “Từ từ nói, từ từ nói.”
“Không……” Trình Mạt khó khăn nặn ra một chữ “Không”, nhưng đoạn sau chẳng thốt lên được, em chỉ có thể há miệng lắc đầu.
Trái tim Tống Húc Dương vỡ nát rồi, cậu đau đớn phán đoán: “Em…… Không tin anh trai sao? Không cần anh trai?”
Trình Mạt càng thêm nôn nóng, em tiếp tục xua tay, nước mắt trào ra.
Tống Húc Dương cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, lần nữa thử thăm dò hỏi: “…… Là không muốn tổ chức sinh nhật? Không muốn trải qua sinh nhật?”
Trình Mạt rốt cuộc thở hổn hển gật đầu, sau đó lại lắc đầu, em cào loạn trên người, dùng sức xua tay.
“…… Không, không, sinh. Không, em……”
Những từ ngữ rời rạc vụn vỡ, nhưng Tống Húc Dương nghe hiểu.
Trình Mạt đang nói: Em không cần tổ chức sinh nhật. Không cần sinh em ra.
Em không phải không tin anh trai, cũng không phải không cần anh trai.
Em chỉ là không cần chính bản thân mình.
“Mạt Mạt, Mạt Mạt.” Tống Húc Dương ôm Trình Mạt, không ngừng gọi tên em, từng chút từng chút vỗ về em, mãi đến khi mọi phòng tuyến cứng ngắc và cơ thể không ngừng giãy giụa của em buông lỏng.
Tống Húc Dương tựa cằm lê.n đỉnh đầu Trình Mạt, nghẹn ngào nói không nên lời. Cậu cố gắng vài lần, cuối cùng cũng mở miệng được:
“Mạt Mạt, em là đứa trẻ tuyệt vời nhất thế giới này.”
“Mạt Mạt có đôi mắt rất đẹp, lông mi rất dài, cười rộ lên còn đẹp hơn búp bê Tây Dương. Mạt Mạt ngoan ngoãn nhất, giống hệt như thỏ con, chưa bao giờ gây rắc rối phiền phức. Mạt Mạt vừa thông minh vừa chăm chỉ, thành tích càng ngày càng tiến bộ, cực kỳ lợi hại, học giỏi hơn anh lúc trước nhiều. Mạt Mạt còn rất có năng lực, giúp anh rót nước, lột trứng gà cho anh, Mạt Mạt còn biết rửa chén……”
“Mạt Mạt, em sinh ra, đến với thế giới này, trở thành em trai của anh. Anh vô cùng vô cùng vui sướng, anh rất thích em. Anh không cho em buông bỏ bản thân, em phải mạnh khỏe lớn lên, mãi mãi làm em trai của anh.”
Tống Húc Dương không biết lời mình nói Trình Mạt có nghe vào tai không, nghe được bao nhiêu. Trình Mạt không hề kháng cự vòng ôm của cậu, nhưng ánh mắt vẫn vô hồn vẫn như cũ, tựa một bức tường sắt kiên cố, ngăn cách chính em với thế giới bên ngoài. Tống Húc Dương nóng bỏng và thương tiếc nhìn chăm chú vào mắt em, khát vọng có thể lần nữa đối diện em trai dịu ngoan của cậu, nhưng mọi cảm xúc lại bị chặn đứng nơi bức tường kia, sau cùng yếu ớt rơi xuống.
Trình Mạt không nhìn Tống Húc Dương, tựa hồ cũng không đặt tiêu cự vào bất cứ thứ gì khác, đôi mắt em lơ đãng cô đơn không điểm dừng, hốc mắt đầy nước mắt, lặng yên không tiếng động rơi xuống không ngừng.
Tống Húc Dương phát hiện mặt mình cũng toàn là nước mắt, dòng nước mắt ấm áp theo gương mặt cậu trượt xuống, rơi trên mặt Trình Mạt.
Hạt mưa nuốt trôi hạt mưa, nước sông hòa vào nước sông.