Ánh Dương Của Trình Mạt

Quyển 1 - Chương 4



Edit: Nynuvola

Qua năm mới, thủ tục chuyển trường của Trình Mạt gần như đã được làm thỏa đáng. Tống Tử Minh sắp xếp cho em học ở trường tiểu học gần trường thực nghiệm Long Thành.

Buổi sáng ăn cơm xong, Trình Mạt rất hiểu chuyện tự mình rót nước ấm, nhét bình nước vào cặp xách, sau đó cùng Tống Húc Dương xuống lầu. Tống Húc Dương đến chỗ để xe công cộng trong tiểu khu, Trình Mạt vẫy vẫy tay với anh trai, Tống Húc Dương cũng vẫy tay nói: “Tạm biệt.” Trình Mạt liền xoay người đi về phía trường của mình.

Cặp sách là Tống Tử Minh mua mới cho em, đai an toàn không được chỉnh cho hợp với vóc dáng của em, dài quá một đoạn, Trình Mạt đi đường, cặp sách cheo leo sau lưng em giống như đang cõng một con lật đật giận dỗi.

Em vẫn không gọi Tống Húc Dương là anh trai, nói chính xác hơn, Trình Mạt quá kiệm lời, hơn nửa tháng qua đi, em chưa từng gọi tên bất cứ ai trong nhà cả.

Tống Tử Minh cuối năm về nhà một chuyến, cũng không chờ mấy ngày, vừa qua năm mới đã đi rồi. Tống Tử Minh mấy năm nay đều rất bận, Tống Húc Dương không hiểu chuyện kinh doanh của cha mình, nhưng có nghe nói một chút, mỏ than ở Long Thành tái cơ cấu, nhiều mỏ than nhỏ đều bị đóng cửa, những ông chủ mỏ than năm đó mọc lên như nấm, hiện tại không tránh khỏi khó khăn. Chu Oánh bận công việc cả ca đêm lẫn ngày, cũng không rảnh đi đón con cái. Tống Húc Dương từ nhỏ đã tự đến trường, tiểu học thì đi bộ, lên trung học chạy xe đạp, trước nay không cảm thấy như vậy gì bất thường. Có điều hôm nay khi cậu dắt xe, quay đầu lại nhìn đến bóng dáng nhỏ bé của Trình Mạt, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm.

Nhóc con này suốt ngày cúi đầu, có biết đường không đấy.

Buổi tối Tống Húc Dương tan học về nhà, nhìn thấy tủ giày đặt nơi huyền quan có một đôi giày, không biết ở trường học gặp chuyện gì ghê gớm mà mới ngày đầu tiên, đôi giày thể thao trắng đã bị làm dơ hầy.

Dì Trương nấu xong cơm đã về trước, Chu Oánh còn chưa quay về.

Suy nghĩ của Tống Húc Dương vẫn chưa thoát khỏi đôi giày thể thao, cửa phòng Trình Mạt trên lầu đã bật mở, Trình Mạt đi ra, có vẻ như muốn vào toilet. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Húc Dương theo bản năng chào hỏi: “Trình Mạt, em về rồi à?”

Trình Mạt nhỏ giọng “Dạ” một tiếng, là thanh âm mềm mại nhẹ bẫng đó nhưng không còn tiếp tục nữa. Trình Mạt đứng trên lầu, Tống Húc Dương dưới lầu, nhất thời không khí bao trùm trong im lặng. Tống Húc Dương cảm thấy có chút xấu hổ, bèn ngồi xuống trước huyền quan rũ mắt đổi giày, đợi tới lúc cậu ngẩng đầu lên, nơi đó đã không còn bóng Trình Mạt.

Cứ như vậy, hai người một đi bộ, một lái xe, buổi sáng phân công nhau ra cửa, buổi tối từng người về nhà.

Bất tri bất giác một tháng qua đi. Cuối tuần, Tống Húc Dương tan học không trực tiếp về nhà, giáo viên tiếng Anh hôm nay giới thiệu một bộ tài liệu tham khảo, nói những học sinh có năng lực học tập tốt nên tìm đọc thử, Tống Húc Dương quyết định đi đến nhà sách Tân Hoa thường ghé dạo một chút. Đến nơi mới phát hiện, hóa ra bộ tài liệu này thật sự hot, nhà sách Tân Hoa chỉ còn mỗi một cuốn, nhân viên cửa hàng xin lỗi nói: “Bạn học à, sách mẫu của chúng tôi quy định không thể bán.”

“Vậy lần nhập hàng tiếp theo là khi nào?”

Nhân viên cửa hàng cúi đầu lật qua lật lại tập sách nhỏ, nói: “Chắc là tuần sau.”

Tống Húc Dương thất vọng quay về, lái xe được nửa đường đột nhiên nghĩ ra, gần trường tiểu học thực nghiệm cũng có một hiệu sách ngoại ngữ, chi bằng đi thử xem vận may. Trên đường tới hiệu sách, cậu có chạy ngang trường trường tiểu học thực nghiệm, đã qua giờ tan học, cổng trường thưa thớt không một bóng người, Tống Húc Dương nghĩ, hẳn là Trình Mạt đã về rồi.

Tống Húc Dương chạy xe đến hiệu sách ngoại ngữ, quả nhiên bộ tài liệu kia nằm ở vị trí vô cùng bắt mắt, Tống Húc Dương cảm thấy mỹ mãn mua được sách, lái xe nhằm hướng nhà mà đi. Xe đi sượt qua một con hẻm nhỏ cạnh trường học, Tống Húc Dương bất giác liếc mắt, mơ hồ nhận thấy bên trong dường như có động tĩnh, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác khó giải thích thành lời, cậu bóp thắng xe quay người lại.

Con hẻm nhỏ rất hẹp, hai bên tường dán từng tầng quảng cáo dày, một số còn có con dấu và hóa đơn, nhiều chữ viết tay xiêu xiêu vẹo vẹo—— Mở khóa và thay lõi vui lòng liên hệ xxxxxxx…… Mặt đất dính nhớp, đại khái sáng sớm có người mở quầy bán đồ ăn sáng ở đây, thu dọn không sạch sẽ cho nên chỗ chân tường vẫn còn ít rau thối và vỏ trứng gà, Tống Húc Dương cảm thấy trong không khí có mùi dầu dùng đi dùng lại không biết bao nhiêu lần thoang thoảng. Cậu cau mày men theo ngõ nhỏ tiếp tục bước đi, đoạn rẽ phải.

Có người đánh nhau.

Tống Húc Dương chỉ thoáng nhìn một cái liền phát hiện người đang bị mấy cái nam sinh đè trên đất đánh kia là Trình Mạt. Đuôi mắt em phiếm hồng, miệng cắn tay áo một nam sinh, tóc bị một nam sinh khác tóm lấy. Em không khóc, cũng không kêu, nhưng rõ ràng đánh không lại bọn chúng, nói là đánh nhau chi bằng càng giống tốn công vô ích tự bảo vệ mình.

Tống Húc Dương vội chạy tới, mấy nam sinh tuy rằng hung ác nhưng dù sao cũng không khỏe như học sinh cấp ba, hai ba cú đã bị Tống Húc Dương tách ra. Tống Húc Dương hỏi: “Tại sao lại đánh nhau?”

Một nam sinh nói: “Nó là con của tiểu tam! Tao biết nó, cô tao và nhà bà ngoại nó là hàng xóm, mẹ nó là tiểu tam! Không ai muốn có nó cả! Đồ con hoang!”

Tống Húc Dương tức khắc nổi giận: “Mày mới là con hoang.”

Nam sinh gân cổ: “Mày là ai? Xen vào việc người khác!”

“Tao là anh trai của em ấy. Mày thử động đến một đầu ngón tay của em ấy nữa thử xem.”

Giọng điệu của Tống Húc Dương bình tĩnh nhưng sắc mặt lại hung hăng dọa người. Mấy nam sinh nhìn nhau, xoay người bỏ chạy.

“Mày không phải bảo nó là con do tiểu tam sinh à?” “Chính nó! Cô tao nói nó là đồ con hoang.” “Vậy anh trai nó ở chỗ nào ra?” “Tao cũng không biết!”

……

Tống Húc Dương nhặt cặp sách của Trình Mạt từ dưới đất lên, sải bước đến xe, vươn tay trước mặt em: “Lên xe.” Trình Mạt nắm tay cậu đứng dậy, Tống Húc Dương đỡ em một phen, để em ngồi trên yên sau.

Dọc đường đi, Trình Mạt không nói lời nào, Tống Húc Dương cũng trầm mặc đạp xe. Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Trình Mạt thật sự là con của người thứ ba, nhưng em cũng là em trai của cậu. Tâm tình Tống Húc Dương cực kỳ phức tạp.

Đạp tới đoạn đường dốc, trong đầu Tống Húc Dương còn đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên cảm giác được Trình Mạt ở ghế sau hơi chao đảo, cậu vội quay đầu dặn dò: “Nắm chặt chút! Phía trước chuẩn bị xuống dốc!” Trình Mạt lúc này mới vươn tay, nắm lấy một góc áo Tống Húc Dương.

Hai người về nhà muộn, Trình Mạt lại bị thương, Tống Húc Dương sợ Chu Oánh biết sự tình hôm nay sẽ tức giận, trước khi vào nhà vẫn luôn suy nghĩ làm sao để gạt mẹ. Mở cửa rồi mới phát hiện, bên trong khóa trái, Chu Oánh còn chưa về. Chu Oánh hôm nay trực ca ngày, nhưng giờ không có mặt ở nhà, hẳn là phải tăng ca hoặc có cuộc phẫu thuật, từ lúc nhậm chức y tá trưởng, tăng ca cơ hồ là chuyện thường ngày.

Tống Húc Dương nói với Trình Mạt: “Em lên lầu trước đi.” Sau đó nhanh chóng tìm kiếm ngăn tủ đựng thuốc trong phòng khách. Chu Oánh vốn nhạy cảm nghề nghiệp, trong nhà từ trước đến nay luôn trang bị bông băng thuốc đỏ linh tinh, mỗi thứ một chút. Tống Húc Dương lấy nước sát trùng và tăm bông, lại rút thêm vài miếng băng keo cá nhân, sau đó thả hộp thuốc về chỗ cũ.

Đi đến phòng Trình Mạt, em đã rửa qua mặt, Tống Húc Dương nhìn em một cái, thả đồ vật trong tay, đi ra ngoài lần nữa mang một cái khăn lông lạnh trở lại.

“Nhắm mắt.”

Trình Mạt nghe lời nhắm mắt, trên hàng lông mi dài còn đọng bọt nước.

Tống Húc Dương dùng khăn lông lau lau bên trái lông mày em: “Chỗ này rửa chưa sạch.”

Cái trán bị trầy da, Tống Húc Dương dùng tăm bông chấm nước sát trùng nhẹ nhàng lăn xung quanh, sau đó dán băng cá nhân lên, dặn dò: “Em thả tóc mái xuống che đi, đỡ cho mẹ thấy lại càm ràm.”

Trình Mạt gật đầu.

Tống Húc Dương tiếp tục xử lý vết thương trên cánh tay em, Trình Mạt lần này lại có chút không phối hợp, không ngừng rụt tay về.

Càng trốn càng khả nghi.

Tống Húc Dương kiên quyết kéo tay em ra, tay áo vừa xốc lên, đập vào mắt một vòng xanh tím quanh cổ tay, là do trận ẩu đã vừa rồi để lại, da của Trình Mạt rất trắng, bị mấy thằng nhóc không biết nặng nhẹ dùng sức nhéo, cho nên đã lưu lại dấu vết như vậy.

Này thì có gì phải giấu, ban nãy không phải đều thấy cả rồi sao? Trong lòng Tống Húc Dương nghi hoặc, tiếp tục xắn tay áo em lên cao hơn, Trình Mạt không tự chủ rít khẽ một tiếng.

Có vết bầm tím ở gần khuỷu tay, ứ máu bầm còn trầy da. Hẳn bị từ mấy ngày trước, máu bầm đã tan bớt, màu sắc không quá mới mẻ mà biến thành một mảng ảm đạm xanh đen. Vết trầy da không xử lý sạch sẽ, miệng vết thương có chỗ kết vảy, có chỗ thì chưa, quần áo hơi cọ trúng, Trình Mạt nhịn không được kêu thành tiếng.

Tống Húc Dương hỏi: “Cái này, bị khi nào?”

“…… Hôm bữa.”

Hôm bữa? Hóa ra không phải lần đầu tiên.

Tống Húc Dương lần thứ hai mò xuống lầu tìm lọ thuốc cầm máu Vân Nam và băng gạc tới, trước tiên cẩn thận sát trùng miệng vết thương rồi rửa sạch, tiếp theo rải chút thuốc bột Vân Nam lên, sau đó đặt một miếng băng gạc mỏng phía trên, cuối cùng dùng băng dính y tế dán lại.

Động tác của Tống Húc Dương vô cùng quen thuộc.

Năm năm trước ông ngoại Tống Húc Dương mất, giai đoạn cuối đời ông không muốn ở bệnh viện chịu tội mà muốn trở về nhà. Chu Oánh giúp ông truyền dịch, Tống Húc Dương nhỏ tuổi nhìn mẹ nhanh tay thắt dây, tìm mạch máu, xé gọn băng dính, nhẹ nhàng đuổi bọt khí trong ống truyền dịch…… Tuy tính tình mẹ khá nóng nảy, miệng mồm cũng đi trước tay chân, nhưng khi làm những chuyện kia, động tác lưu loát, mà ánh mắt lại ít nhiều dịu dàng.

Tống Húc Dương đứng bên cạnh, thu hết tất cả vào mắt, ông ngoại bảo cậu giúp đỡ mẹ, thế là Tống Húc Dương tỉ mẩn học theo, cũng học vô cùng khá. Thời điểm không có mẹ ở đó, ông ngoại sẽ vuốt tóc Tống Húc Dương, thở dài: “Mẹ con ấy à, được ông chiều hư, thật ra nó là người có tâm địa tốt. Ba con cũng vậy. Ba con cũng rất tốt.”

Tống Húc Dương ghi tạc tất cả những lời này trong lòng, cũng ghi lâu nhớ kỹ cách chăm sóc người khác.

Cậu dặn dò Trình Mạt: “Không được để dính nước, sinh mủ sẽ phiền phức. Ngày mai anh đổi thuốc giúp em.”

Nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Mấy giờ em tan học?”

“5 giờ rưỡi.”

“Anh 5 giờ 45. Chạy xe qua trường em tầm 6 giờ,” Tống Húc Dương nói, “Em tan học chờ anh một lát, anh đến đón em.”

Trình Mạt ngẩn người, giống như nhất thời chưa thể phản ứng lại, em nhìn Tống Húc Dương, Tống Húc Dương cũng nhìn em, chờ câu trả lời từ em. Trình Mạt cắn môi, gật gật đầu.

Tống Húc Dương thở phào nhẹ nhõm. Cậu không chán ghét Trình Mạt, có lẽ chưa thể nói là thích, nhưng hôm nay một câu “Tao là anh trai của em ấy” ra khỏi miệng, Tống Húc Dương quyết định tạm thời coi như cưỡi lên lưng cọp khó xuống, tiếp tục sắm vai anh trai vậy đi.

Ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, Chu Oánh rốt cuộc tan tầm về nhà. Bà vào cửa liền thấy cơm tối mà dì Trương chuẩn bị chưa bị ai động vào, không vui gọi: “Dương Dương! Hai đứa ăn cơm chưa? Chẳng phải mẹ nói lúc mẹ tăng ca hai đứa ăn cơm trước rồi sao?”

Tống Húc Dương nghe thấy Chu Oánh trở về, vội vàng đáp: “Mẹ, chúng con xuống ăn đây!”

Cậu đẩy hết đống tang vật bông băng thuốc đỏ vào ngăn kéo bàn học, nói: “Để đây đi. Chúng ta đi xuống ăn cơm thôi.” Vừa xoay người định ra ngoài cửa, phía sau chợt có một bàn tay nhỏ kéo lấy tay áo Tống Húc Dương.

Tống Húc Dương quay đầu lại nhìn Trình Mạt túm tay áo mình, em lập tức thả ra. Cậu nghe em nhút nhát sợ hãi mở miệng gọi:

“Anh ơi.”

Tống Húc Dương thoáng ngẩn người.

Trình Mạt lại kêu thêm một tiếng: “Anh ơi.”

“Ừm.”

==========

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.