Kỳ thật bài kiểm tra cuối kỳ của cậu không tệ. Tống Húc Dương không phải hạt giống số một số hai, nhưng thành tích luôn xếp trên trung bình, trong vòng 50 hạng đầu của lớp.
Lần kiểm tra này bài thi tiếng Anh của cậu thậm chí còn đạt 140 điểm duy nhất trong khối, số điểm này không chỉ được xem là cao ở lớp Tống Húc Dương mà còn là toàn khối. Lúc thi tiếng Anh Tống Húc Dương cảm giác vô cùng suôn sẻ, ngoại trừ vài điểm về bố cục, những cái khác cơ hồ không có chỗ sai. Nhưng điểm ngữ văn lại giảm xuống một chút, trong phần ngâm thơ cổ, Tống Húc Dương chỉ nhớ được một câu trong năm câu, câu viết được kia lại còn bị sai chính tả, cho nên bị trừ hết điểm.
Nhận xét xong thành tích thi cuối kỳ, giáo viên chủ nhiệm bắt đầu giải thích về việc sắp xếp cho học kỳ tiếp theo. Học kỳ sau lên lớp 11 sẽ phân ban làm hai, một ban là khoa học tự nhiên, số ít bạn học khác muốn chuyển sang ban xã hội cho nên liền tách ra, Tống Húc Dương xin vào ban tự nhiên, vẫn ở lại như cũ.
Sau khi giảng giải về vấn đề phân ban, chủ nhiệm lớp cho Đỗ Tiên Tiên đại diện cán bộ môn lên tổng kết. Đỗ Tiên Tiên là lớp trưởng, cũng là bạn cùng bàn của Tống Húc Dương, là người mà bất kỳ thời học sinh của ai cũng sẽ gặp được cán bộ lớp thế này. Cô bạn cao gầy, tóc cột đuôi ngựa, lúc đi lên bục giảng thì phần đuôi ngựa cũng đung đưa theo, tràn đầy sức sống.
Tống Húc Dương nghe thấy trong số những tràng vỗ tay có một tiếng cực kỳ hăng hái, nó đến từ hàng cuối cùng, Tống Húc Dương không cần quay đầu lại cũng biết là Triệu Lôi.
Triệu Lôi và Tống Húc Dương cùng học chung cấp hai, đấu bóng rổ không đánh không quen nhau, sau khi quen biết thì trở thành bạn chí cốt. Khi thi lên cấp ba, thành tích của Triệu Lôi chỉ ở mức trung bình, nhưng là học sinh chuyên thể thao cho nên được chuyển vào trường thực nghiệm, hai người lại phân vào cùng một lớp.
Lên cấp 3, Triệu Lôi đã khiến Tống Húc Dương lý giải đầy đủ cái gì gọi là “Vì huynh đệ không tiếc cả mạng sống, vì phụ nữ lại đâm huynh đệ hai đao”. Năm lớp mười bầu phiếu tuyển lớp trưởng, Triệu Lôi kiên quyết dẫn dắt nguyên nhóm nam sinh của đội bóng rổ bầu cho Tiên Tiên, Tống Húc Dương thua ba phiếu nên thua. Đỗ Tiên Tiên được bầu làm lớp trưởng lại giống một cô khổng tước kiêu ngạo, vừa thấy Triệu Lôi lập tức xù lông, thế nhưng người bạn nọ của Tống Húc Dương trước sau vẫn dương quang đắc ý.
Triệu Lôi hỏi Tống Húc Dương: “Người anh em, cậu nói xem đây là chuyện gì, tại sao Đỗ Tiên Tiên chỉ hòa nhã với một mình cậu thế?”
Tống Húc Dương vừa tức vừa buồn cười: “Cậu cả ngày không chịu nộp bài tập, lớp trưởng vui vẻ với cậu mới lạ.”
Đúng lúc uỷ viên học tập Đinh Viện tới thu bài tập toán, cười tủm tỉm nói: “Chứ còn gì nữa, bài tập toán của cậu đâu, cả lớp còn mình cậu thôi đó!”
Triệu Lôi vội nói: “Tôi sẽ làm ngay bây giờ. Đinh đại uỷ viên à, cậu có quan hệ tốt với lớp trưởng, cậu nhất định phải giúp tôi nói vài lời hay nhá.”
Đinh Viện vẫn cười mĩm như cũ: “Tống Húc Dương còn không cứu được cậu, tôi cứu cậu bằng niềm tin chắc?”
Ẩn ý sau nụ cười, có một vài người càng làm càng nhuần nhuyễn.
Nhưng hôm nay Đỗ Tiên Tiên nói gì trên bục giảng, Tống Húc Dương một chữ cũng không nghe vào. Thậm chí ban nãy chủ nhiệm lớp khen bài kiểm tra điểm cao môn Anh của cậu, Tống Húc Dương cũng không nghe. Lúc Tống Tử Minh hài lòng vỗ vai con trai, trong đầu Tống Húc Dương chỉ toàn là dáng vẻ Chu Oánh ra cửa sáng nay, cùng với Trình Mạt cúi đầu cột dây giày.
Không biết Trình Mạt thi thế nào, cậu hẳn nên hỏi em một chút. Tống Húc Dương càng nghĩ càng hối hận.
Mãi buổi họp phụ huynh mới kết thúc. Khi trở về nhà, Chu Oánh và Trình Mạt cũng đã về. Sắc mặt Chu Oánh quả nhiên rất tệ, bà buồn bực ngồi trên sô pha, trong tay Trình Mạt cầm bài thi, rũ đầu đứng giữa phòng khách.
Tống Tử Minh thấy thế hỏi: “Em về rồi? Sao vậy?”
Chu Oánh nói: “Hỏi con trai ngoan của anh một chút đi! Tôi chưa bao giờ ngại như thế luôn đấy. Thứ năm —— Thứ năm từ dưới đếm lên. Tiếng Anh cũng không đạt điểm chuẩn!”
Tống Tử Minh vừa nếm phong quang ở buổi họp phụ huynh của Tống Húc Dương xong, cảm thấy sự chênh lệch này hơi lớn. Ông ngồi xuống một chiếc ghế sô pha khác, kêu Trình Mạt: “Tiểu Mạt, con lại đây nói xem sao lại thành như vậy. Mỗi ngày nghe giảng kiểu gì mà không đạt điểm chuẩn?”
Trình Mạt không nhúc nhích.
Chu Oánh nói: “Tôi hỏi cậu không trả lời, ba cậu hỏi cũng không trả lời? Nhà này còn có phép tắc hay không đấy?”
Giọng điệu của Tống Tử Minh nặng thêm, lặp lại: “Trình Mạt! Lại đây!”
Chu Oánh gần như đồng thời nói không lựa lời một câu: “Đã là gà rừng thì sao có thể trở thành phượng hoàng.”
Lời nói ẩn ý.
Tống Tử Minh nhất thời nghe không lọt tai vợ mình xỉa xói, quát: “Thi cử thì nói chuyện thi cử đi, cô âm dương quái khí cái gì?!”
“Tôi âm dương quái khí? Không cho người khác nói à!” Chu Oánh trong cơn giận dữ đứng lên, “Tôi đã xin nghỉ một buổi sáng, chiều còn phải họp thường kỳ ở bệnh viện kìa. Mấy người thích làm gì thì làm, tôi mặc kệ!”
Chu Oánh đóng sầm cửa bỏ đi.
Tống Tử Minh cũng giận, đập bàn trà nói: “Đóng sầm cửa cho ai ngó!” Cái đập bàn này vô tình chạm trúng dĩa đựng trái bây trên bàn trà làm bằng thủy tinh, nó vỡ tan tành ngay lập tức.
Mặt Trình Mạt nháy mắt trở nên trắng bệch, vô thức lùi lại một bước.
Tống Húc Dương bỏ balo vào phòng mình rồi xuống lầu. Cậu thấy ba mẹ cãi nhau liền ba bước thành hai bước, vọt tới bên người Trình Mạt: “Hai người bọn họ tự cãi nhau, không phải mắng em đâu!”
Trình Mạt sợ hãi không có phản ứng, Tống Húc Dương dứt khoát kéo tay em: “Lên lầu với anh, anh xem bài thi giúp em.”
Tống Húc Dương một đường dẫn Trình Mạt lên phòng mình, ấn em ngồi xuống giường. Trình Mạt máy móc đi theo Tống Húc Dương, giống như bị yểm bùa, em ngậm chặt môi, bàn tay vẫn giữ chặt bài thi tiếng Anh không đạt chuẩn, một góc bài thi bị nắm đến nhăn nhúm, em không hề phát hiện ngón tay cuộn lại của mình, khớp xương đã căng cứng trắng bệch.
Tống Húc Dương nửa ngồi xổm trước mặt Trình Mạt, nắm lấy bàn tay của Trình Mạt, chậm rãi gỡ từng ngón tay của em ra, cứu vớt bài thi thảm không nỡ nhìn này.
“Mạt Mạt? Mạt Mạt!” Tống Húc Dương thử gọi em.
Trình Mạt không trả lời, giống như bị rút sạch linh hồn.
“Mạt Mạt? Em bị sao thế?” Tống Húc Dương ôm mặt em, “Mạt Mạt tỉnh lại, em cắn ra máu rồi.”
Tống Húc Dương không biết Trình Mạt sao lại bị dọa thành vậy, ba mẹ gặp mặt liền cãi nhau, cậu đã sớm nhìn quen. Tống Tử Minh ban nãy chỉ là không cẩn thận làm vỡ dĩa đựng trái cây mà thôi, nhóc con Trình Mạt này quá nhút nhát.
Trình Mạt vẫn không nói lời nào.
Tống Húc Dương có phần nôn nóng: “Mạt Mạt em làm sao? Nói với anh đi!”
Trình Mạt thở ra một hơi, thả lỏng khớp hàm, tầm mắt tan rã cuối cùng cũng lóe lên chút ánh sáng. Em nhìn Tống Húc Dương, dần dần phục hồi tinh thần, lẩm bẩm đáp: “Nói với anh trai.”
“Ừm.”
Trình Mạt bảo: “Em không biết làm.”
“Đề rất khó sao? Ngày thường em có hay làm bài tập không?” Tống Húc Dương rút một tờ khăn giấy thấm vết máu trên môi Trình Mạt.
“Những câu trong sách sẽ biết một chút. Câu hỏi không có trong sách, rất khó. Bài tập…… Em cũng không biết làm.”
“Em không luyện bài tập bên ngoài ư? Vậy thì sao mà thi được!” Tống Húc Dương buột miệng thốt ra, ngay sau đó ý thức được, từ nhỏ đến lớn những thứ cậu đương nhiên hưởng thụ, có lẽ vô cùng xa xỉ với Trình Mạt.
Cơm áo vô lo, thành tích thi không tồi, ung dung thong dong lớn lên, đây là cuộc sống của Tống Húc Dương, không phải Trình Mạt.
Thời điểm Trình Mạt vừa mới đến, gầy không ra hình ra dạng, ngay cả mở miệng nói câu hoàn chỉnh cũng không dám. Tống Húc Dương không biết trước đây Trình Mạt lớn lên trong hoàn cảnh thế nào, nhưng có vẻ không giống như một nơi ấm áp. Trưởng thành đối với em mà nói, đại khái không phải một chuyện dễ dàng, cuộc sống sinh hoạt tốt còn không có, lấy gì để học tập cho giỏi đây. Huống hồ trường tiểu học thực nghiệm là bản sao của trường trung học thực nghiệm, là ngôi trường tinh anh trong khối tiểu học, đặc biệt là môn tiếng Anh, so với những trường tiểu học khác ở Long Thành còn yêu cầu cao hơn, càng không cần so với trường tiểu học nơi huyện lị xa xôi.
Trình Mạt vừa chuyển tới, nhất định chỗ nào cũng khó khăn, chỉ là mấy tháng qua, Tống Húc Dương không chú ý đến em, trong nhà cũng không ai bận tâm.
“Chắc là quá sức với em.” Tống Húc Dương hỏi, “Nó quá sức với em, phải không?”
Trình Mạt bị nói trúng tim đen, em cúi đầu, lông mi dài rũ xuống, yên lặng và oan ức.
“Buổi chiều cùng anh tới hiệu sách đi.” Tống Húc Dương nói.
Trình Mạt ngẩng đầu lên nhìn anh trai. Tống Húc Dương tiếp tục: “Anh chọn giúp em mấy quyển sách tham khảo và sách bài tập, thừa dịp nghỉ hè ôn bù. Sau này có gì không biết thì hỏi anh, ở trường hỏi giáo viên. Em đã bao giờ hỏi người khác chưa?”
Trình Mạt lại cúi đầu.
Tống Húc Dương đành bất đắc dĩ khều ngón tay em, giống như dỗ con nít mà ngoéo tay một cái: “Móc ngoéo, anh hứa với em, không cần phải hỏi nữa.”
Thấy Trình Mạt vẫn ủ rũ như cũ, cậu bèn vỗ vỗ vai em: “Không sao cả, lần sau sẽ tốt thôi. Em thi tốt, lần sau anh sẽ đi họp phụ huynh cho em. Anh là anh trai của em, cũng xem như phụ huynh.”
Câu này do Tống Húc Dương nhất thời nảy lòng tham, khoác lác bậy bạ, nhưng Trình Mạt lại tin là thật, em mở to mắt to nhìn chằm chằm Tống Húc Dương, sau một lúc lâu, em cực kỳ nghiêm túc gật đầu.
Hiệu sách buổi chiều rất yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu rọi, cửa chớp ngoài hiệu sách thả xuống, sau giờ ngọ ánh mặt trời liền thông qua khe hở cửa chớp chui vào, vạch lên sàn nhà những đường thẳng tắp, giống hệt những phím đen trắng của cây đàn piano.
Có người ngồi ở cầu thang đọc sách. Tống Húc Dương kéo Trình Mạt dẫm lên sàn nhà “phím đàn đen trắng”, cẩn thận vòng qua người đang ngồi trên bậc thang, dẫn em tới lầu hai.
“Tầng này toàn bộ để sách tham khảo, sắp xếp theo thứ tự, em ở đây, anh bên kia. Học kỳ sau em lên lớp 6, nhìn nè, là chỗ này,” Tống Húc Dương chỉ chỉ loạt kệ sách trước mặt, “Nhưng hôm nay cần phải mua một chút tài liệu tiếng Anh lớp 5, cho em học bù.”
Tống Húc Dương cầm quyển này quyển kia lên lật xem, cực kỳ chuyên tâm giúp Trình Mạt chọn sách, cuốn nào hay liền đưa cho Trình Mạt, Trình Mạt ngoan ngoãn tiếp nhận, chỉ chốc lát sau, trong tay em đã ôm trọn một chồng sách nhỏ. Tống Húc Dương nói: “Đi với anh qua kia, anh cũng muốn mua sách tham khảo học kỳ.”
Cậu chọn sách cho mình xong, phát giác Trình Mạt đang nhìn chăm chú mình giống như chờ đợi điều gì, Tống Húc Dương hỏi: “Sao thế?”
Trình Mạt nói: “Em cầm cho ạ.”
Tống Húc Dương nhìn bàn tay nhỏ bé của em, từ chối: “Không được, quá nặng.”
Trên mặt Trình Mạt nhoáng lên vẻ mất mát, Tống Húc Dương cười cười: “Sau này em lớn hẵng cầm giúp anh nha!”
Hai người đi xuống quầy thu ngân lầu một tính tiền, lúc đi ngang qua quầy, tầm mắt Trình Mạt dừng lại ở một cuốn sổ nhật ký màu lam, sổ nhật ký còn gắn cả khóa nhỏ, phần trang bìa là bầu trời và mặt trời. Tống Húc Dương liền vươn tay chỉ qua: “Em thích hả? Anh mua cho em.”
Trình Mạt vô cùng vui vẻ, sau khi thanh toán xong, em vội lôi cuốn nhật trong túi ra ôm chặt vào lòng.
“Cảm ơn anh.” Trình Mạt nhỏ giọng nói.
Trình Mạt thích viết nhật ký sao? Tống Húc Dương nghĩ, quả là bạn học nhỏ ngoan ngoãn. Cái hồi mà cậu bằng tuổi Trình Mạt, căn bản không thể nào ngồi yên, mỗi ngày chỉ muốn chạy ra ngoài chơi bóng rổ, bị Chu Oánh mắng rất nhiều.
Buổi tối cùng ngày, Trình Mạt đã viết xuống trang nhật ký đầu tiên.