Lúc Tống Húc Dương tỉnh lại, phát hiện người thân đều đang ở bệnh viện, Chu Oánh đang ngồi cạnh cậu.
“Trình Mạt đâu?” Tống Húc Dương sững sờ vài giây, nhớ lại chuyện đã xảy ra.
“Mới vừa đi.”
“Vừa? Đi? Đi đâu?!” Tống Húc Dương thiếu chút làm rơi ống truyền dịch.
“Ây đừng lộn xộn! Rớt kim bây giờ!” Chu Oánh giữ con trai, nói, “Con làm mẹ sợ muốn chết, nằm nguyên một ngày một đêm. Có phải do mẹ ép buộc con quá mức nên con mới ngất xỉu ở trường không? Con nhìn vết thương trên trán mình xem! Aiz, may mà có bạn học đỡ con ấy, bằng không cái đầu này mà cắm xuống đất thì còn gì là người nữa…… Không muốn học tài chính thì thôi, con thích báo tiếng Anh cứ báo tiếng Anh đi……”
Tống Húc Dương nghe Chu Oánh thao thao bất tuyệt, không khỏi hỏi lại một lần: “Trình Mạt đâu mẹ?”
Chu Oánh sửng sốt, nói: “Ba con mới dẫn em về rồi. Trình Mạt cũng bị con hù chết, không ăn không uống ngồi canh cho con một đêm, chúng ta sợ nó không chịu nổi, ban nãy ba con phải kéo người về nhà đấy
Tống Húc Dương nghẹn họng, hơn nửa ngày mới hít thở thông.
“…… Trình Mạt không sao chứ?”
“Trình Mạt có chuyện gì?” Chu Oánh nóng nảy, “Con trai, con không phải bị té đâm đầu hỏng luôn rồi chứ?”
Tống Húc Dương hồ đồ chốc lát, rốt cuộc rõ ràng hai việc.
Thứ nhất, Tứ Xuyên xảy ra trận động đất trăm năm khó gặp, ngàn dặm ngoài Long Thành cũng bị dư chấn không nhỏ.
Thứ hai, Trình Mạt không sao cả.
Đó là một buổi chủ nhật, Chu Oánh ra ngoài mua đồ, Tống Tử Minh vẫn như cũ không ở nhà.
Tin tức về trận động đất ở Vấn Xuyên được TV đưa tin. Đội cứu viện khó khăn tập tễnh đi đứng trong đống đổ nát, những đám mây màu xám như chì ảm đạm trông theo tàn tích rất lâu mới có thể chữa lành.
Minh chứng trực quan nhất không đến từ tin tức trên TV mà là từ dì Trương. Dì Trương từ chức sau tám năm làm việc ở Tống gia. Quê quán của dì vốn nằm ở một huyện nhỏ thuộc Tứ Xuyên, con trai và con dâu dì trở thành hai trong số 4000 dân cư bị mất tích. Dì Trương không thể ở lại Long Thành nữa, ngoài quê cũng chỉ còn đứa cháu trai vừa vào tiểu học, nhờ học thể dục trong sân vận động nên may mắn thoát nạn, chờ dì trở về chăm sóc.
Dì Trương đi rất gấp. Thịt viên để gói bánh bao được dì để trong tủ lạnh còn chưa làm xong, một nửa nồi canh gà vẫn đang để trong ngăn lạnh..
Tống Húc Dương dùng lò vi sóng nấu canh gà, vừa mở nắp ra, hơi nước nóng hầm hập và mùi hương cũng lan tràn, Tống Húc Dương nghiêng mặt tránh đi hơi nước, hơi híp mắt lại.
Tin tức trên đài phát thanh truyền vào tai cậu, trong đầu Tống Húc Dương nhoáng lên bóng dáng của dì Trương lúc chào tạm biệt, dì nói: “Dương Dương, Tiểu Mạt, hai đứa ngày xưa bé xíu mà giờ đã cao như vậy rồi.” Trong đầu cậu cũng hiện lên hình ảnh cùng Trình Mạt đi du lịch Tứ Xuyên qua non xanh nước biếc, hơi nước ẩm ướt bao phủ trái tim cậu một quãng thời gian dài, hơi nước trở nên nóng bỏng, làm đôi mắt cũng rưng rưng theo, giống như bị sức nóng của nồi canh trước mặt hun đỏ mắt.
Tống Húc Dương mang canh gà ra, múc cho mình một chén, lại múc cho Trình Mạt một chén, cậu cầm đũa cẩn thận gắp đi ớt trong chén canh của Trình Mạt ra.
Điện thoại để trên bàn cơm vang lên. Tống Húc Dương còn ở trong phòng bếp nói với Trình Mạt: “Mạt Mạt, xem dùm anh là ai gọi đến?”
“Là anh Triệu Lôi ạ.”
“Giúp anh nhận điện thoại với.”
Qua vài phút, Tống Húc Dương bưng hai chén canh gà quay lại, điện thoại đã cúp, Tống Húc Dương hỏi: “Cậu ta nói cái gì?”
“Buổi chiều bốn giờ, gặp ở cửa bệnh viện.”
“Ừm, ăn cơm đi.”
Buổi chiều, Tống Húc Dương cùng Trình Mạt đến bệnh viện thăm Triệu Gia Dự đang bị bó thạch cao.
Triệu Gia Dự mặc đồ bệnh nhân, nhưng khí sắc đã tốt hơn nhiều, miệng mồm ríu rít không thôi.
Đầu tiên nhóc ta kéo Trình Mạt, giọng điệu khoa trương như muốn lấy thân báo đáp đến nơi: “Trình Mạt, đa tạ cậu che chở, Triệu Gia Dự tớ đại nạn không chết, ngày sau nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp cậu.”
Trình Mạt chưa từng rơi vào tình huống này, lắp ba lắp bắp: “Tớ, tớ, tớ không có……”
“Sao lại không được!” Triệu Gia Dự bắt đầu rung đùi đắc ý kể lể, “Mấy anh không biết đâu, lớp em sài quạt trần cũ, đợt kiểm tra an toàn cuối năm có nói đợi khi nào bọn em nghỉ hè sẽ thay quạt, ai mà ngờ động đất xảy ra chứ! Lúc ấy trên đầu em vừa kẽo kẹt một tiếng, cái quạt trần kia liền rớt xuống dưới! Cảm ơn Trình Mạt! Ngày thường im im, nhưng thời điểm quan trọng rất dũng cảm! Cậu ấy đẩy em tránh ra, nhưng quạt vẫn rớt trúng đùi em. A, tiểu thuyết 《 Thần Điêu Đại Hiệp》mọi người đọc rồi đúng không? Nhân vật Dương Quá ấy! Em cảm thấy em như tàn phế vậy, Dương Quá người ta tốt xấu gì cũng đứt tay, ngầu còn đẹp trai! Em lại gãy chân, sao mà đi đường nổi nữa, xui xui mạng cũng không còn……”
Triệu Lôi mất kiên nhẫn cắt ngang: “Nhóc con kia mày có thể nói vào trọng điểm được không?”
“Câu nào cũng em không phải trọng điểm chứ?” Triệu Gia Dự đang hào hứng kể, bất mãn trừng mắt liếc anh họ mình một cái, tiếp tục nói, “Em lúc ấy cảm giác mình sắp game over rồi! Nhưng lại là Trình Mạt! Cậu ấy lấy chuỗi Phật châu trên tay xuống, nói là bùa bình an, sau đó cái gì em cũng không biết nữa……”
Tống Húc Dương nghe cậu nhóc kể đến chuyện Phật châu, hơi mất tự nhiên.
Ngày động đất đó, Tống Húc Dương bởi vì chuỗi Phật châu kia mà nhìn nhầm Triệu Gia Dự cả người đầy máu thành Trình Mạt. Trong thời gian ngắn lo lắng quá độ, hơn nữa mấy ngày liền thức đêm mệt nhọc, Tống Húc Dương từ lúc chào đời không bệnh tật không ốm vặt đến nay đã ngất lịm trên đất.
Tống Húc Dương hôn mê bất tỉnh, nhưng may mà được Triệu Lôi giữ lấy, chỉ bị đập trúng trán. Chu Oánh không yên tâm, người vừa tỉnh dậy lập tức đưa đi bệnh viện nằm theo dõi hai ngày. Tống Húc Dương truyền nước, trán dán một miếng băng gạc vuông vức, đón tiếp từng đợt kiểm tra từ bạn bè.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tống Húc Dương té xỉu bởi vì học tập áp lực, dù sao dạo này cậu cũng gầy đi nhiều, nhìn thế nào cũng thấy giống đang liều mạng. Tống Húc Dương cũng cam chịu. Cậu không bình luận gì thêm, cũng không nói với Trình Mạt nửa chữ.
Nói cái gì đây?
Nói trong đầu anh trai toàn là em, một chút gió thổi cỏ lay đã bị dọa ngất xỉu sao?
Trình Mạt không xảy ra vấn đề gì nhưng lòng Tống Húc Dương lại bị vô số dư chấn.
Trận động đất này đã phá sập phòng tuyến trong lòng cậu. Hơn nữa càng ngày càng trầm trọng hơn. Cậu sắp thất thủ.
Tống Húc Dương lặng lẽ che giấu ngượng ngùng, còn may Đinh Viện đã gọt xong vỏ táo, nhét vào tay Triệu Gia Dự.
“Cảm ơn chị xinh đẹp ạ!” Triệu Gia Dự gặm một miếng táo, thay đổi đề tài, “Bác sĩ nói chân em phải nghỉ ngơi hai tháng! Em không cần phải thi cuối kỳ nữa!”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt cạn lời.
Triệu Lôi mắng: “Toàn trường cả ngàn người, vậy mà có mình mày trúng độc đắc, ngày sau nhóc con mày nhất định lưu danh sử sách! Phúc lớn mạng lớn ha, không biết sợ luôn!”
Triệu Gia Dự lúc ấy bị quạt trần đập trúng, đau muốn chết. Thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa nào đã trải qua cảm giác này bao giờ, liên tục hô: “Rơi chết người!! Rơi chết người!!” Triệu Gia Dự lộn xộn gọi bậy, toàn bộ học sinh đi ngang qua đều bị tiếng kêu thảm thiết của cậu nhóc dọa sợ, cộng thêm đồng phục đầy máu. Chờ được giáo viên nâng xuống lầu, cậu ta đã lăn lộn mệt mỏi, hơn nữa mất máu, rốt cuộc nằm bất động.
Triệu Gia Dự nào biết sợ. “Anh,” Cậu nhóc nói, “Em đây là trong họa có phúc đó, em được Dương Tiểu Lộ tỏ tình! Bạn ấy nói là Tiểu Long Nữ vĩnh viễn chờ Dương Quá!” Triệu Gia Dự lại hỏi, “Anh, khi nào thì anh mới theo đuổi được chị Tiên Tiên?”
“Má!” Mặt Triệu Lôi đen sì, “Nhãi ranh, lời hay ý đẹp không nói, trong lòng chị Tiên Tiên của mày có anh sao? Trong lòng cậu ấy ——”
“Lòng người ta sao nào? Chẳng lẽ còn giả vờ —— a —— Á á á!” Triệu Gia Dự hóng chuyện quá lố, nhỏm mông ngồi dậy, kết quả đụng trúng chỗ đau trên đùi, áu áu hét thảm.
“Triệu Gia Dự,” Trình Mạt yên lặng chờ bạn gào xong, nhàn nhạt nói: “Trả chuỗi Phật châu cho tớ đi.”
“Phải rồi, trả lại cho cậu nè,” Triệu Gia Dự lấy từ đầu giường ra một chuỗi hạt đưa cho Trình Mạt, “Cảm ơn đã phù hộ!”
Triệu Gia Dự xin lỗi thêm: “Cái đó, tớ lỡ làm bẩn nó rồi, có chùi mà chùi không ra. Xin lỗi xin lỗi xin lỗi nha! Tớ nói ba tìm một cái mới cho cậu nhé!”
Trình Mạt nhận lấy, nhìn thấy trên chuỗi Phật châu dính một ít vệt máu đen, hơi hơi nhíu nhíu mày.
“Không sao, không cần đâu.” Trình Mạt lắc đầu, nói, “Tớ đi toilet.”
Trình Mạt x.oa nắn hạt châu dính máu dưới vòi nước, tuy rằng màu sắc không rõ ràng nhưng vết máu đã thấm vào gỗ, quả nhiên rửa không sạch. Em đau lòng chà lau, nhẹ nhàng thở dài, đang định đeo chuỗi hạt vào tay, phía sau đã có người giữ em lại.
Tống Húc Dương đứng sau lưng Trình Mạt, bất đắc dĩ nghĩ bụng, em trai ngốc, chẳng phải người ta đã bảo Phật châu chắn qua một lần tai ương sẽ không linh nữa sao.
“Đừng đeo, dơ cả rồi.”
Trình Mạt cúi thấp đầu, không hé răng.
“Thích nó vậy sao?”
Trình Mạt gật đầu.
Tống Húc Dương nghĩ nghĩ, lấy chuỗi Phật châu bỏ vào trong túi quần mình, nói: “Đưa cho anh trước, anh tẩy giúp em.”
“Vâng ạ.”
“Đi thôi, bọn họ còn đang chờ chúng ta đó.” Tống Húc Dương nhẹ nhàng vỗ vai Trình Mạt.
Ra khỏi bệnh viện, mọi người leo lên xe. Hôm qua vừa có một trận mưa rất to, bầu trời như được rửa sạch, là màu xanh thẳm sau khi thoát khỏi tai nạn.
Cuộc sống chính là có khổ đau cũng có hạnh phúc.
Tiếng la ó ồn ào của Triệu Gia Dự không còn làm người khác thấy phiền. Chết chóc và sinh sôi đều cùng nhau đồng hành, trái đất rung chuyển nhỏ thì cuộc sống vẫn tiếp diễn. Một Triệu Gia Dự sức lực tràn trề như hiện tại lại trở nên rất quý giá, gần như là một loại an ủi vô hình.
Có lẽ vì sự an ủi vô hình này mà biểu hiện của mọi người đều đã thả lỏng một chút. Bọn họ đạp xe, đối mặt với mùa hè nóng bức khô ráo, kỳ thi đại học canh cánh trong lòng, cùng tương lai chưa biết đợi phía trước.
Đinh Viện đang đạp xe bỗng nhiên quay đầu, lớn tiếng nói: “Tôi là Đinh Viện, chòm sao Cự Giải, nhóm máu A, thành viên trong đội cổ vũ, câu lạc bộ văn học, không tồi chút nào!”
Đỗ khoan thai lập tức get được trọng điểm, Đinh Viện nói là lời thoại của nhân vật Trương Sĩ Hào trong bộ phim《 Cánh cửa màu lam 》. Đỗ Tiên Tiên hét lớn: “Tôi là Đỗ Tiên Tiên, chòm sao Bò Cạp, nhóm máu O, cũng trong đội cổ vũ…… Tuy không trong câu lạc bộ nào nhưng tôi cũng không tệ chút nào!”
Đỗ Tiên Tiên tức giận mắng to: “Cái đồ thất học, mất cả hứng!”
Trái tim Tống Húc Dương xoay chuyển liên hồi. Cậu quay qua nhìn Trình Mạt, phát hiện em cũng đang nhìn mình.
Trình Mạt có một đôi mắt tĩnh lặng như biển. Tống Húc Dương vừa thấy liền đắm chìm vào.
Trong《 Cánh cửa màu lam 》, Quế Quan Mỹ lặng lẽ hỏi, một năm sau, ba năm sau, năm năm sau, chúng ta sẽ trở thành dáng vẻ nào?
Tống Húc Dương không biết.
Không biết bắt đầu từ bao giờ, em trai mà cậu nâng niu như nước ấm trong lòng bàn tay đã lớn dần thành biển cả, cậu nhìn em, cũng hãm sâu vào đó. Một năm sau, ba năm sau, năm năm sau, bọn họ sẽ như thế nào? Tống Húc Dương cảm thấy một ngày nào đó cậu sẽ chết chìm tại nơi này, nhưng bản thân cậu không dám kêu cứu.
Cậu ở trong đống tàn tích động đất, sửa chữa lại chính mình, thuyết phục chính mình, chiến đấu với dư chấn trong lòng, cuối cùng phòng tuyến sụp đổ.
Nếu so sánh với dì Trương, bọn họ đều đã rất may mắn. So sánh với động đất và sinh tử, tâm tư của cậu quá tầm thường, tầm thường đến mức không đáng để nhắc tới. Thế sự vô thường, cậu chỉ hy vọng em trai có thể bình an, vui vẻ lớn lên. Cậu còn mong cầu xa xôi điều gì?
Tống Húc Dương cố gắng nối lại sợi dây đã đứt trong lòng, chân trần đạp lên, đi về phía mùa hè 18 tuổi. Chỗ đã sửa chữa dường như vĩnh viễn mang theo nhiệt độ nóng bỏng, Tống Húc Dương chịu đựng cái nóng đó để duy trì cân bằng, giống người cá nhỏ, từng bước đi trên những mũi dao.
Cậu đã mất đi chiếc vảy lóng lánh để đánh đổi lấy đôi chân, trái tim mang theo một bí mật nặng trĩu cô độc bước tiếp trên đường. Cậu đã không còn là một con cá vô tư chỉ có vỏn vẹn trí nhớ 7 giây, cậu không ngừng lặp lại và tích cóp ký ức lúc ở cùng với em trai, nhưng cậu đã giao đầu lưỡi mình cho mụ phù thủy mất rồi, thế nên kể từ nay trở đi cũng chỉ có thể im lặng cam chịu.
Cây liễu trăm năm trên phố vẫn duyên dáng đứng đó, đón ngàn đợt gió đẩy đưa, mỗi một mảnh lá cây đều chất chứa tâm sự, mỗi một mầm non đều đang ấp ủ ướt át kéo dài. Ve sầu trốn trên cây, không ngừng lặp đi lặp lại tiếng kêu chẳng biết mệt mỏi:
Thành phố vào hạ, chỉ có mình con côn trùng này hiểu, nhưng lại chẳng ai nghe nó độc thoại.