Ánh sáng khi mặt trời lặn giống như một bàn tay dịu dàng, từ bi vuố,t ve những góc cạnh cứng rắn thô ráp của xi măng, mài mòn đi thành phố công nghiệp phương bắc ngàn năm cổ kính này.
Xe cộ dần dần chen chúc nhau trên cầu vượt, những quán thịt nướng ven đường bắt đầu bày bán, học sinh mặc đồng phục tan học về nhà…… Hết thảy như gợn sóng lặng yên không dấu vết thay đổi dưới ánh tà dương, chỉ lộ ra một chút ý vị thiêng liêng khi được chạm vuốt.
Thần minh nếu có vô tình lướt qua thành phố này thì nhất định là vào lúc hoàng hôn.
Trình Mạt ngồi đằng sau yên xe Tống Húc Dương, nhìn theo tia chiều tà cuối cùng khuất bóng phía chân trời. Bọn họ xuyên qua hoàng hôn, xuyên qua vô số lần khoảnh khắc thần minh ghé đến thành thị này.
Ánh mặt trời nuôi dưỡng con người, tình yêu cũng nuôi dưỡng con người. Mùa thu kết thúc, vóc dáng Trình Mạt đột nhiên cao lên rất nhiều.
Tống Tử Minh hiếm khi được bữa chủ nhật về nhà, chợt phát hiện hai đứa nhóc nhà mình đều đã lớn phổng rồi.
Ăn cơm chiều, Tống Tử Minh hỏi: “Dương Dương, đại học muốn thi ở đâu?”
“Chắc là Nam Thành,” Tống Húc Dương nói, “Ngoại ngữ Nam Thành.” Lần trước đi du lịch Tứ Xuyên với ông bà nội Trịnh, ảnh chụp được Tống Húc Dương rửa ra rồi gửi đi, hai vợ chồng già đã gửi lại một bộ bưu thiếp. Hai người trước khi về hưu đều làm giáo viên ngoại ngữ ở Nam Thành, trên bưu thiếp có phong cảnh trường học, cây ngô đồng che trời, đẹp đến không rời mắt được.
Chu Oánh có chút ngoài ý muốn: “Ngoại ngữ Nam Thành sao? Chuyên ngành ngoại ngữ thật ra nổi tiếng cả nước…… Mẹ chưa nghe nói qua về chuyên ngành tài chính.”
“Con không học tài chính, con muốn đăng ký tiếng Anh.”
Chu Oánh nhíu mày: “Mẹ biết con thích học tiếng Anh, nhưng tài chính càng tốt cho việc làm hơn sao?”
Tống Tử Minh phụ họa: “Mẹ con nói đúng, học chút kiến thức chuyên sâu, tương lai về tiếp quản công việc của ba.”
“Con chỉ muốn học tiếng Anh.”
“…… Còn có nửa năm, con suy nghĩ kĩ hẵng quyết định.” Tống Tử Minh cũng không miễn cưỡng con trai, thuận miệng hỏi Trình Mạt, “Tiểu Mạt thì sao? Tương lai muốn thi đại học ở đâu?”
Trình Mạt nghĩ bụng, anh trai đi đâu em sẽ theo đó, nhưng em sợ Chu Oánh không vui, do dự một chút, đáp: “Còn chưa, con chưa nghĩ đến.”
“Vậy em muốn học chuyên ngành gì?” Tống Húc Dương hỏi.
Trình Mạt lúc này mới thoải mái đáp: “Tiếng Trung ạ.”
Chu Oánh lại nhăn mày, đang định nói hệ tiếng Trung có mấy nam sinh đâu?
Tống Húc Dương lập tức tiếp lời: “Tiếng Trung tốt lắm, Mạt Mạt nhà chúng ta tương lai sẽ là đại thi hào!”
“Đại thi hào” cơm nước xong xuôi trở lại phòng, lấy từ cặp xách một tập thơ, nhẹ giọng ngâm nga.
Còn một tháng rưỡi nữa là đến tết Nguyên Đán, trường thực nghiệm trung học mỗi năm đều tổ chức hội diễn tân niên toàn khoa.
Lớp số 1 và lớp số 3 trường trung học thực nghiệm đăng ký hát đồng ca, bài hát được chọn là 《Ngày mai sẽ đẹp hơn》, cần phải chọn ra một nam một nữ để hát chính.
Chủ nhiệm lớp hỏi: “Có ai tự tiến cử không?”
Lập tức có mấy nữ sinh giơ tay, giáo viên gọi mỗi người đứng dậy hát tượng trưng hai câu, sau đó chọn một nữ sinh trong nhóm tên Trần Vũ Tâm.
Trần Vũ Tâm là bạn cùng bàn với Trình Mạt, ba của cô cũng là chủ nhiệm trường trung học thực nghiệm. Chủ nhiệm Trần lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc quy củ, còn Trần Vũ Tâm trời sinh cho khuôn mặt ngây thơ, so với ba mình không có chút nào tương tự.
Chủ nhiệm lớp bất động thanh sắc cho Trần Vũ Tâm đi cửa sau. Nhưng Trần Vũ Tâm không hề phát hiện, từ nhỏ cô nàng đã thích ca hát, vì được chọn làm hát chính mà hưng phấn không thôi.
Tiếp theo là tuyển nam hát chính. Không đợi chủ nhiệm lớp hỏi, Trần Vũ Tâm lập tức đề cử, “Cô ơi, nam sinh chọn Trình Mạt nha! Trình Mạt hát hay lắm!”
Trình Mạt thình lình bị điểm danh, miệng lắp ba lắp bắp: “Em, em, em không được, em, lo lắng sẽ nói lắp.”
“Ai bảo cậu không được!” Trần Vũ Tâm tiếp tục nói, “Cô, cậu ấy đọc bài khóa hay hát đều chưa bao giờ bị lắp, cô cho cậu ấy hát hai câu là biết!”
Triệu Gia Dự đang muốn nghe Trình Mạt hát, không ngại bày trò xem náo nhiệt, ồn ào hét: “Trình Mạt thử đi! Trình Mạt, hát bài gì của Stefanie Sun ấy, Lục Quang!”
Chủ nhiệm lớp sớm nghe giáo viên âm nhạc kể rằng Trình Mạt lớp mình hát rất tốt. Trình Mạt di truyền từ Trình Hiểu Thu giọng nói hay, lớn lên trắng nõn thanh tú, thật sự thích hợp đứng trên sân khấu. Chủ nhiệm lớp nhanh chóng gõ bàn: “Không cần hát, Trình Mạt, em đi đi. Em với Trần Vũ Tâm rảnh thì qua văn phòng cô, hai em hợp xướng chung một đoạn cho cô nghe.”
Trình Mạt còn đang muốn từ chối, Trần Vũ Tâm đã sảng khoái đồng ý.
Hết giờ, hai người nói chuyện phiếm.
Trần Vũ Tâm với khuôn mặt baby tròn trĩnh ghé lại gần hỏi Trình Mạt, “Trình Mạt, sao cậu không muốn hát chính? Cậu không thích ca hát sao?”
Trình Mạt chỉ là từ trước đến nay không đủ tự tin khi đứng trước người khác, em lắc đầu, đáp: “Không phải.”
“Vậy cậu cứ thoải mái đi,” Trần Vũ Tâm nói, “Tớ thích nhất ca hát. Hồi còn nhỏ lúc thấy ca sĩ biểu diễn trên TV tớ đã hát theo, ba tới còn định bồi dưỡng tớ học âm nhạc——” Trần Vũ Tâm nói tới đây, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, phì cười. Cô nàng tiếp tục kể: “Hồi lớp 1, ba tớ đưa đi học piano, kết quả tớ không ngồi yên được, ngày đó tớ mặc váy kẻ ô, cứ mãi cúi đầu, còn lấy bút đỏ đen vẽ cờ năm quân lên trên, cuối cùng chọc thủng cái váy. Ba tớ tức điên luôn.”
Trình Mạt nhớ đến khuôn mặt nghiêm túc nề nếp của chủ nhiệm khoa, rất khó tưởng tượng khi ông thấy con gái mình vẽ lên váy một bàn cờ năm quân sẽ như thế nào, dáng vẻ ra sao.
“Sau đó tớ lại đòi đi học đàn ghi-ta, ba chết sống không đồng ý, không chịu mua đàn cho tớ, ông nói tớ là con gái thuộc tầng lớp thư hương, có thể học cái nào nhã nhặn được không!” Trần Vũ Tâm tiếp tục không kiêng nể để lộ bộ mặt của chủ nhiệm khoa, “Tớ mặc kệ ba, lấy tiền mừng tuổi ra cửa mua một cây đàn ghi-ta trở về. Ài, cậu không thấy vẻ mặt ông lúc ấy đâu, như cà tím thúi luôn!”
Trình Mạt rốt cuộc bị mấy chữ “Cà tím thúi” chọc cười.
“Woa, cuối cùng cũng cười.” Trần Vũ Tâm nói, “Đúng không, hát chính tốt mà, đến lúc đó chúng ta sẽ đứng trước khán đài, toàn trường đều thấy chúng ta ca hát.”
Toàn trường? Bao gồm cấp hay và cấp ba? Bao gồm cả anh trai?
Tim Trình Mạt trật nhịp. Em cuối cùng cũng bình thản tiếp nhận nhiệm vụ hát chính, thậm chí còn thấp thoáng cảm giác chờ mong.
Ngày diễn ra văn nghệ, Trình Mạt ở trong phòng luyện tập hậu đài đợi lên sân khấu.
Trong phòng có một chiếc gương lớn treo trên tường, Trình Mạt nhìn chính mình qua gương.
Em giống như hoàn toàn gột rửa đi hết bóng dáng bé nhỏ sau nửa năm lên cấp hai. Giọng nói vẫn êm tai như cũ, nhưng đã không lây dính chút non nớt của trẻ nhỏ, thay vào đó là từ tính trầm ổn hồn hậu. Đôi mắt hạnh sáng long lanh di truyền từ Trình Hiểu Thu, dáng vóc lại cao ráo, giống người cha Tống Tử Minh, cũng giống anh trai Tống Húc Dương.
Giai đoạn tuổi dậy thì em cao vọt hẳn lên, ngày nào cũng được vỗ béo bằng canh gà hay thịt sườn xào chua ngọt, tốt xấu gì cũng mập thêm chút thịt, mặt mũi sạch sẽ ôn hòa. Trình Mạt đột nhiên trưởng thành thành một thiếu niên đĩnh bạt.
Hôm nay, thiếu niên phủ một lớp trang điểm mỏng, càng tôn lên vẻ tú mỹ khó giấu.
Mọi người thống nhất mặc áo sơ mi trắng, nữ sinh mặc váy đen, nam sinh quần đen. Trình Mạt hát chính nên mặc một bộ lễ phục nhỏ kiểu Anh quốc, áo sơ mi trắng, quần tây thẳng nếp màu xanh biển, trên cổ đeo cà vạt màu xanh biển, tuy rằng không phải là cà vạt thật sự, chỉ dùng nút thắt cố định ở cổ áo nhưng cũng đủ làm kinh diễm.
Áo sơ mi của Trần Vũ Tâm hơi khác so với mọi người, phần vạt trước ngực xếp ly, váy lễ phục cũng là một chiếc váy xếp ly viền trắng xanh biển, cổ áo đeo nơ cùng màu. Trường học quy định nữ sinh tóc dài ngày thường phải cột cao lên, nhưng vì hợp xướng, mái tóc của Trần Vũ Tâm hôm nay được buông xõa, đen nhánh dày dặn, xõa nơi đầu vai như thác nước, tóc che non nửa bên mặt, tạo nên cảm giác thục nữ tiểu thư.
Chủ nhiệm lớp vừa lòng vỗ vai hai người, cổ vũ: “Cố lên nha.”
Trình Mạt không không nghe thấy, em quá lo lắng, đầu óc trống rỗng.
Trần Vũ Tâm duỗi tay đẩy em: “Trình Mạt! Chúng ta nhẩm lại lời một lần nữa đi.”
Trình Mạt quay đầu nhìn Trần Vũ Tâm, hỏi: “Cái gì?”
Trần Vũ Tâm lặp lại: “Hai ta nhẩm lời lần nữa đi. Cậu đừng gấp, cả khoa, không phải, toàn bộ trường cấp hai không có ai tốt hơn cậu cả.” Cô bạn xuất phát từ nội tâm bồi thêm một câu: “Trình Mạt, cậu hôm nay đẹp trai lắm đấy, anh trai cậu mà thấy chưa biết chừng không nhận ra đâu.”
Trình Mạt theo bản năng chỉnh lại cà vạt, nói: “Đối diễn thôi.”
Trình Mạt chưa từng bảo với Tống Húc Dương em được chọn hát chính, chỉ yên lặng ôn luyện rất nhiều lần bài hát và lời nhạc. Trình Mạt như con trai lặng lẽ, viên ngọc ẩn giấu giữa lớp thịt trai mềm. Vỏ trai quanh năm ôm lấy cát sỏi thô ráp, giống như em ôm ấp lấy chính mình. Em cực khổ mài giũa ra một hạt trân châu, trong đau đớn tạo nên một phần thấp thỏm chờ mong. Tống Húc Dương sẽ nhìn thấy viên trân châu này sao? Tống Húc Dương sẽ thích một Trình Mạt lẫn với cát sỏi chăng?
Lớp số một và lớp số ba xếp xong đội hình, Trình Mạt và Trần Vũ Tâm hát chính lên đài cuối cùng, đứng trước mọi người, cả khán phòng đều an tĩnh lại.
Trình Mạt nghe được cả tiếng tim đập của em, thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ng,ực. Cùng lúc đó, Trình Mạt phát hiện —— Khán phòng của trường trung học thực nghiệm quá lớn. Em nhìn phía xa xa khán đài, cố gắng tìm kiếm lớp của Tống Húc Dương, tìm kiếm bóng dáng của anh trai, chỉ có điều phía dưới đen thẳm một mảnh, căn bản nhìn không ra anh trai ở đâu.
Khúc nhạc dạo của bài《 Ngày mai sẽ tốt hơn》vang lên, trong đầu Trình Mạt trống rỗng.
Đây không giống trong tưởng tượng của em. Vì sao lại như vậy? Em không nhìn thấy anh trai, anh trai cũng không nhìn thấy em.
Em phảng phất lại nghe được Tống Húc Dương đang nói: “Đại học đăng kí học ở Nam Thành. Ngoại ngữ Nam Thành.”
Hóa ra là thế. Anh trai sẽ ngày càng tốt hơn, cũng cách em ngày càng xa hơn.
“Nhẹ nhàng đánh thức những linh hồn đang ngủ say, chậm rãi hé mở đôi mắt của bạn….” Trần Vũ Tâm bắt đầu hát câu đầu tiên, Trình Mạt vẫn chưa hoàn hồn lại, mãi đến khi nửa câu sau cất lên “Nhìn xem thế giới bận rộn, có phải vẫn như cũ, cô độc xoay chuyển không ngừng”, Trần Vũ Tâm vừa hát vừa đến gần Trình Mạt, theo câu “Cô độc xoay chuyển không ngừng” rồi dạo quanh trước mặt Trình Mạt một vòng, cô nàng chớp mắt với em một cái, nương theo tiết tấu đi về vị trí của mình.
Lúc tập luyện không hề có hành động này, Trình Mạt nhờ Trần Vũ Tâm cứu nguy giữa sân đột nhiên tỉnh táo. Em chậm lại một nhịp tám rất khó phát hiện, sau đó lập tức đuổi kịp:
“Xuân phong khó hiểu phong tình,
Thôi rung trái tim thiếu niên.
Để giọt nước mắt rơi trên mặt hôm qua,
Được cơn gió ký ức hong khô
……”
Trình Mạt nhanh chóng lấy lại tâm trạng.
Ánh đèn tắt, tấm rèm buông xuống. Trình Mạt lớn đến nhường này, lần đầu tiên ngẩng đầu ưỡn ngực nhận rất nhiều tràng vỗ tay như vậy.
Chủ nhiệm lớp vui vẻ vỗ hai người hát chính lớp mình. Bình tĩnh xem xét, Trần Vũ Tâm không tính là nữ sinh xinh xắn nhất lớp, khuôn mặt tròn trĩnh mang nét trẻ con, ngũ quan không quá đặc biệt. Chủ nhiệm lớp lúc trước chọn cô nàng làm hát chính bởi vì nghĩ đến mối giao hảo với chủ nhiệm Trần, nhưng không ngờ cô bé này lại cuồng nhiệt như bão, trang điểm lên liền trở thành một phong thái hoàn toàn khác.
Cô giáo cũng không chú ý cảm xúc biến hóa rất nhỏ của Trình Mạt, không khỏi khen ngợi: “Lựa chọn không sai! Trình Mạt hát tốt lắm! Trần Vũ Tâm còn phát huy thêm động tác, giỏi giỏi giỏi, cô bé này, cô thấy tương lai của em càng sáng sủa đó!”
Trình Mạt đỏ mặt. Chờ chủ nhiệm lớp đi rồi, em quay qua nhìn Trần Vũ Tâm, thật lòng nói: “Xin lỗi cậu, vừa rồi, vừa rồi cảm ơn cậu.”
Trần Vũ Tâm đã cột cao mái tóc, từ thục nữ lại biến trở về thành cô bé mặt baby. Cô nàng khép hai ngón tay lại hơi đặt lên trên huyệt Thái Dương, thoải mái nói với Trình Mạt: “Khách khí! Vì tiểu nam thần phục vụ!”
Trình Mạt lắc đầu.
Em đứng trên sân khấu, Tống Húc Dương ở dưới khán đàn xa xăm. Áo sơ mi quần tây chỉnh tề, trước ngực thắt một cái và vạt nhỏ, mỗi thời mỗi khắc đều cách rất xa người mà em khát vọng trông thấy.
Trình Mạt tẩy trang trong hậu đài, trái tim suýt thì vỡ làm tám mảnh.
Suýt nữa.
—— Em nhìn thấy Tống Húc Dương tiến vào thông qua tấm gương phản chiếu.
“Á? Anh trai Trình Mạt đến kìa!” Một bạn học trong lớp tức khắc nhận ra Tống Húc Dương.
“Em chào anh!” “Chào học trưởng ạ!”
“Chào em.” Tống Húc Dương khẽ gật đầu với bọn họ, nhưng ánh mắt chỉ dừng trên người Trình Mạt. Cậu đi thẳng ra phía sau lưng em, cười nói: “Hóa ra đại thi hào của chúng ta đã im hơi lặng tiếng trở thành đại minh tinh.”
“Anh!”
Trình Mạt kinh ngạc xoay người, lớp trang điểm của em tẩy được hơn phân nữa, trông như một chú mèo. Cà vạt lễ phục cũng được cởi ra, nút áo trên cùng không gài, lộ ra phần cổ trắng nõn.
“Anh…… Anh có thấy em hát chính không?”
Tống Húc Dương nhướng mày: “Anh nhìn thấy. Có điều đại minh tinh không thấy anh.”
“Anh, anh ban nãy ở đâu?” Trình Mạt khó thể tin mở to hai mắt.
Tống Húc Dương cầm máy ánh trong tay quơ quơ, chọc em trai: “Anh ngồi xổm ở hàng ghế đầu tiên chụp ảnh ghi hình cho đại minh tinh, cơ mà trong mắt đại minh tinh không có anh, cứ nhìn mãi đằng xa khán đàn.”
“Anh ơi, anh….Em……” Trình Mạt rưng rưng nước mắt.
Tống Húc Dương bất ngờ.
“Sao thế này?” Cậu tiến lên, vỗ vỗ sau lưng em trai.
Trình Mạt không định khóc trước mặt bạn học, em cúi đầu trốn trước người Tống Húc Dương, lau sạch nước mắt, không nói nên lời, khuôn mặt càng nhem nhuốc.
Tống Húc Dương thử gọi em:
“Đại minh tinh?”
“Đại thi hào?”
“Túi khóc nhỏ?”
“Em trai?”
“Mạt Mạt?”
Tống Húc Dương luống cuống chân tay.
Tâm tư của thiếu niên nhỏ nay đã trưởng thành, không còn dễ dỗ nữa.