Tống Húc Dương nhìn chăm chú vào Trình Mạt. Đôi mắt em đỏ ửng, hơi nước rưng rưng nơi khóe mắt, hàng mi run rẩy, thanh âm nghẹn ngào, mỗi một thứ đều là những chiếc gai nhọn đâm vào tim cậu, khiến cậu nháy mắt bỗng nhiên tỉnh táo lại sau thoáng đau đớn.
Tống Húc Dương mày đang làm gì?
Tống Húc Dương mày muốn thế nào?
Mày mới thật sự có bệnh, mày điên rồi, mày mong có thể nghe được gì từ miệng Trình Mạt?
…… Sao mày có thể đẩy em trai đến bước đường này.
“Mạt Mạt.” Tống Húc Dương nhìn em thật lâu, ngoéo lấy ngón út của em, “Là anh không tốt, anh không bao giờ làm như vậy nữa. Ngoéo tay. Anh bảo đảm.”
Một tay cậu móc lấy ngón tay Trình Mạt, một tay ôm chầm em.
“Sủi cảo để ở đâu, anh đói bụng.”
Tống Húc Dương ngổn ngang trăm mối tơ vò ngồi trước bàn ăn, cầm lấy cái muỗng. Trình Mạt mang mè và bình dấm đến, sau đó ngồi đối diện cậu, khoanh tay trên bàn, ngoan ngoãn nhìn anh trai: “Ngon không anh?”
“Tự em nếm thử.” Tống Húc Dương múc một cái sủi cảo đưa tới bên miệng Trình Mạt.
“Chưa, chưa chín sao?” Trình Mạt bị dọa nhảy dựng, vội vàng ăn vào miệng, nhai nhai, do dự nói, “Em cảm thấy, nấu, nấu chín rồi……”
Trình Mạt bị Tống Húc Dương đút liền sáu cái sủi cảo, đỏ mặt nói: “Anh, em, em thật sự, em cảm thấy, nó chín.”
“Tối nay em đã ăn gì?”
“…… Ăn cơm với cá.” Trình Mạt ngập ngừng đáp. Anh trai thi không tốt, em cũng canh cánh trong lòng theo, mãi nghĩ phải nấu canh sủi cảo cho anh, thế nên ăn uống cũng qua loa đối phó.
Dừng một chút, cậu chậm rãi nói: “Mạt Mạt, anh thích em làm những điều mà em thích. Em muốn làm cái gì thì làm cái đó, thích gì…… Thì cứ thoải mái thích, anh luôn vui vẻ.”
Trình Mạt lặng yên rũ mắt.
Tống Húc Dương vùi đầu ăn hết sủi cảo trong chén, canh cũng uống không dư một giọt.
Trình Mạt rốt cuộc an tâm, đứng lên định dọn chén.
Tống Húc Dương cầm lấy chén, nói: “Ăn chưa no.”
Trình Mạt vội đáp: “Em, em lại đi nấu.”
“Anh muốn ăn thỏ. Dì Trương hay làm đầu thỏ kho tàu, em đi nấu đi.”
Trình Mạt chu miệng, nửa ngày nói không nên lời.
Tống Húc Dương xo.a nắn khuôn mặt trắng nõn mềm như bông của em trai, trong lòng vừa đau vừa tê tái. “Ngốc nghếch.”
Tống Húc Dương tự rửa chén, Trình Mạt đòi rửa dùm nhưng bị Tống Húc Dương từ chối, học lại dáng vẻ của em khi còn nhỏ, “Anh rửa chén. Em trai nấu cơm, cho nên anh rửa chén.”
Trình Mạt biết anh trai bắt chước mình, ngượng ngùng cúi đầu.
Qua nửa ngày lại ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Sau này, em có thể ăn cơm trưa với anh được không ạ?”
“Có thể.”
“Tan học còn có thể cùng nhau về nhà sao?”
“Có thể.”
“Anh ơi, vậy em, em hôm nay có thể ngủ cùng anh được không? Lâu lắm rồi chúng ta không ngủ với nhau.”
“Được.”
Tống Húc Dương cảm thấy ngay bây giờ nếu như Trình Mạt muốn lấy sao trên trời, cậu nhất định không nói hai lời hái cho em.
Buổi tối, Tống Húc Dương và Trình Mạt nằm bên nhau mới phát hiện chiếc giường đơn rộng 1m5 không biết khi nào đã bé lại.
Trình Mạt ngủ bên trong, trước khi lên giường, em cố gắng cuộn người lại, định chừa một chút chỗ trống cho anh trai. Tống Húc Dương đứng ở mép giường, thấy tư thế của em không thoải mái, do dự hai giây, hỏi: “Bằng không em về phòng mình ngủ nhé?”
Trình Mạt thấy Tống Húc Dương lại định đuổi mình liền lắc đầu, tủi thân từ chối: “Không cần.”
Tống Húc Dương bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ, dứt khoát lấy đi một bộ chăn đệm, để lại một tấm chăn duy nhất trên giường. Cậu vươn tay ôm em trai vào lòng, nói: “Chúng ta đắp chung chăn đi, như vậy sẽ rộng hơn chút. Đừng co người, khó chịu. Duỗi chân ra, không chật đâu.” Trình Mạt nhấc chân, gác lên đùi Tống Húc Dương.
Giữa tháng tư Long Thành, máy sưởi đã ngừng, thời tiết chưa hoàn toàn ấm áp, ban đêm trong phòng hơi lạnh.
Hai người rúc vào nhau, cơ thể quấn quýt sưởi ấm đêm xuân phương bắc. Mèo hoang trong tiểu khu tràn đầy tinh thần kêu suốt đêm, nhưng Tống Húc Dương lại ngủ thật sự say.
Tống Húc Dương ngủ một giấc ngủ tới tận hừng đông.
Cậu thoải mái dễ chịu mở mắt ra, phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã ngủ thành hình chữ X, Trình Mạt dựa vào góc, cuộn tròn người lại. Tống Húc Dương vội vã hối hận thu tay chân về. Cậu sờ sờ em trai xinh đẹp, gạt cái mũi nhỏ lạnh của em, kêu em: “Mạt mạt, rời giường.”
Trình Mạt tỉnh, em nhìn trai ngây người vài giây, cũng không động đậy, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Trình Mạt vẫn bất động, nằm im trong chăn không ra.
Tống Húc Dương nghi hoặc nhìn em: “Sao thế?”
Vẻ mặt Trình Mạt như sắp khóc, lắp bắp trả lời: “Quần, quần, làm dơ, dơ rồi.”
“Em……?” Tống Húc Dương bừng tỉnh. Cậu ngẩn người, nói, “Em về phòng thay quần áo trước, thay xong lại đây giúp anh đổi khăn trải giường.”
Trình Mạt đỏ mặt nói: “Anh, anh quay qua đi……”
Tống Húc Dương đành phải nghiêng mặt qua một bên.
Phía sau thoáng có tiếng gió, Trình Mạt xốc chăn lên, giống thỏ con chạy lạch bạch ra ngoài.
Tống Húc Dương xoay người, nhìn thấy dấu vết ái muội trên khăn trải giường, hơi thất thần.
Trình Mạt nhanh chóng thay quần áo, lại lạch bạch chạy về phòng Tống Húc Dương.
Bức màn đã kéo ra, cửa sổ cũng được mở hết. Không khí buổi sáng tươi mát ùa vào phòng, hòa lẫn với hormone của thanh xuân.
Tống Húc Dương cuộn khăn trải giường dơ lên, lấy bên trong ngăn tủ ra một bộ sạch sẽ khác. Cậu đứng phía trên đầu giường túm lấy một góc, giao cho Trình Mạt đứng cuối giường túm chặt một góc khác của khăn trải giường, hai người giũ khăn, hương thơm từ bột giặt trong nháy mắt chấn động lan tỏa khắp căn phòng.
Khăn trải giường rung rinh mấy cái giữa không trung, cuối cùng được giũ bằng phẳng. Trình Mạt đứng nơi điểm nhìn, khăn trải giường trắng tinh đung đưa phập phồng, tạo nên một cơn gió nhẹ khẽ phất qua mặt em, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên thanh tú lại ửng đỏ như ẩn như hiện.
Hai người bận bịu tới lui, thời gian đã không còn sớm.
Hai ngày rồi bởi vì sự thất thường của Tống Húc Dương mà trong nhà gà bay chó sủa, Chu Oánh chưa kịp đi siêu thị mua sắm, trong tủ lạnh chỉ còn cơm tối mà dì Trương mua đến, không có gì để ăn thay bữa sáng. Chu Oánh vốn dĩ dặn dò hai đứa nhỏ dậy sớm ăn sáng ở cửa hàng ngay tiểu khu bên ngoài rồi đi học —— đó là nơi mà Chu Oánh đã khảo sát trong phạm vi trăm dặm mới khâm điểm lựa chọn.
Tống Húc Dương nhìn đồng hồ, lấy từ tủ đồ ăn nhẹ ra một gói bánh quy cuối cùng, nhét vào cặp sách Trình Mạt, nói: “Không kịp ăn cơm, hai chúng ta đến trường trước vậy. Em ăn ít bánh quy lót dạ, đợi hết tiết tự học rồi đến căng tin trường ăn sáng.”
Trình Mạt đang luống cuống rót nước ấm, đầu tiên rót cho Tống Húc Dương, sau lại rót chính mình. Tống Húc Dương dư quang nhìn qua em, vội nói: “Cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng nữa.”
Hai người lái xe chạy như bay về phía trường học.
Trời buổi sáng mát mẻ, nắng ban mai từ phía chân chời bắt đầu rải lên thành phố sáng sớm, phản chiếu tinh thần tràn trề nhiệt huyết sôi sục của hai thiếu niên, bọn họ thoăn thoắt lướt qua biển người như hai chú cá. Ánh mặt trời hài lòng nhảy nhót xuyên qua khe hở của những tòa nhà cao tầng. Thân ảnh của thiếu niên nháy mắt phủ thêm một tầng quang huy.
Bọn họ là hai chú cá rực rỡ nhất giữa biển người, có dáng vẻ uyển chuyển giống nhau, lớp vảy xán lạn, đầu chạm đầu, đuôi nối đuôi, cuốn lên một trận gió thoảng thanh bình, tất cả những phát sinh yên lặng đều sẽ đọng lại dấu vết.
Tống Húc Dương hơi nheo mắt trong nắng ban mai, cậu nghiêng đầu, vừa lái xe vừa dặn dò Trình Mạt: “Đi căng tin nói dì bán sữa đậu nành cho em một phần nóng, đừng uống lạnh, nghe rõ chưa?”
Trình Mạt gật đầu.
Tống Húc Dương không yên tâm bổ sung lại một lần: “Nhất định phải uống đó!”
“Dạ.” Trình Mạt hỏi, “Anh thì sao ạ?”
Tống Húc Dương nói: “Anh cũng mua.”
Vừa đến lớp học, Tống Húc Dương đã nhìn thấy trên bàn một đống đề luyện thi như tuyết rơi, cậu tạm thời vứt hết những rối rắm buổi sáng ra sau đầu, dọn dẹp lại mớ bài thi gọn gàng rồi lao vào núi sách vở sâu như biển.
Kết thúc tiết tự học tiếng Anh, Tống Húc Dương nhìn đồng hồ thấy còn ít thời gian, nghĩ nghĩ, truyền giấy cho Đinh Viện hỏi: Buổi sáng cậu sửa xong bài thi thử môn toán chưa? Cho tớ mượn xem chút.
Ngay khi bài thi thử kết thúc, thầy giáo đã tiến hành một bài kiểm tra toàn lớp, mỗi một giáo viên của lớp mũi nhọn tựa hồ đều là đồng minh của cô Vương, chỉ có hơn chứ không kém.
Tống Húc Dương bắt đầu vùi mình trong sách toán. Bài thi của Đinh Viện cơ hồi mỗi câu đều ghi chú hai ba cách làm, lúc Tống Húc Dương nhìn thấy “phương pháp thay thế” liền thở dài một hơi, hóa ra chỉ cần dùng mười giây là có thể loại trừ những lựa chọn sai mà nếu sài phép tính phải mất đến vài phút. Vài phút này chính là khoảng cách không thể vượt qua giữa một học sinh giỏi và học sinh bình thường. Tống Húc Dương 1m8 giơ chân đạp về một phía và đang liều mạng sải bước về hướng còn lại, chỉ hận chân mình không thể sải dài thêm chút.
Tống Húc Dương kiên nhẫn mở vở bài tập ra, lấy bút nước màu lam đồ lên ví dụ mẫu trên vở, lại dùng bút hồng đánh dấu những phương pháp đơn giản, cuối cùng cầm bút xanh lục ký hiệu, oán hận vẽ một hình người que nho nhỏ bên cạnh, hình vẽ kia với khuôn mặt lè, một tay chống eo, một tay chỉ vào ví dụ mẫu: Phương pháp thay thế! Nhớ kỹ!
Trong thời gian ngắn, đầu óc Tống Húc Dương chỉ toàn là hình người que, ngay cả tiếng chuông tan học vang lên cũng không nghe thấy.
Chờ tới tiết thể dục giữa giờ, cậu bắt gặp em trai đang đứng xa xa trong sân thể dục, lúc này bụng mới òng ọc kêu, Tống Húc Dương bị âm thanh kháng nghị này nhắc nhở, cuối cùng nhớ ra, bản thân dặn dò Trình Mạt nửa ngày, cuối cùng chính mình lại quên ăn sáng.
Trình Mạt từ từ len qua đám đông chạy đến đây, đứng trước mặt anh trai, hỏi. “Anh ơi, anh ăn sáng chưa ạ?”
“Anh ăn rồi.” Tống Húc Dương dõng dạc nói dối.
“Lúc hết tiết tự học, em đi căng tin nhưng không thấy anh đâu cả.”
“Bạn học đi mua dùm anh mang về.” Tống Húc Dương tiếp tục bậy bạ.
Trình Mạt cũng không vạch trần cậu, từ sau lưng lôi ra một chiếc túi, bên trong có một cái bánh quẩy và một quả trứng gà đã được lột vỏ sạch sẽ. Em nói: “Em mua lúc sáng, hơi nguội chút.”
Tống Húc Dương vươn tay nhận.
“Còn có cái này.” Trình Mạt tiếp tục móc trong túi áo đồng phục ra một hộp sữa bò. Tống Húc Dương cầm lấy, sữa bò bị nhiệt độ cơ thể của em trai ủ ấm áp, Tống Húc Dương nắm trong tay, cảm thấy tim cũng nhũn ra.
Tống Húc Dương đứng trong đội ngủ cắn một miếng bánh quẩy thật to giữa giờ thể dục. Ăn vô cùng ngon lành, khiến cho bè bạn cũng phải ghé mắt nhìn sang. Lương Tư Vũ đứng trước cậu quay đầu lại nhìn vài lần, nhịn không được hỏi: “Cậu đi mua cái này khi nào vậy? Căng tin hẳn đã đóng cửa rồi chứ?”
“Em trai tôi mang đến cho tôi.” Tống Húc Dương đắc ý ngẩng cao đầu.
Cậu phát hiện ra bản thân đã không còn để ý việc mình là con diều bay lạc lõng kia nữa.