Ánh Dương Soi Lối

Chương 48



Chuyện đã đến mức này, Hứa Liên Nhã biết không thể nào tiếp tục giả vờ được nữa, "Bố, bố biết cả rồi."

Lôi Nghị lại nhìn hai người lần nữa, "Hử? Vậy hai đứa định lúc nào mới nói cho bố đây? Hay là không định nói?"

"Không phải thế, do chưa tìm được cơ hội thích hợp." Hứa Liên Nhã đáp, mở miệng rồi mới thấy như đang cố ý cãi nhau.

Nhân lúc Lôi Nghị nhìn sang bên kia, Hứa Liên Nhã khe khẽ lắc đầu, ý bảo anh không cần phải nói gì cả, để cô giải quyết, cũng không biết là người kia có hiểu hay không, bàn tay đang đặt trên bàn khẽ gõ một cái.

Cuộc thẩm vấn của ông bố vẫn chưa kết thúc, "Hai đứa biết nhau bao lâu rồi?"

Như sợ bị giành nói trước, Hứa Liên Nhã đáp: "Mười tháng ạ."

Người kia ngước mắt lên, ánh mắt hơi thay đổi, không biết là ngạc nhiên trước tốc độ của cô hay đang nhớ lại.

"Qua lại bao lâu rồi?"

"Cũng mười tháng ạ."

Hứa Liên Nhã cảm thấy, trong cái cười nhạt của Lôi Nghị có vẻ nghi ngờ theo thói quen của trưởng bối dành cho vãn bối.

Tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên đưa thức ăn vào, Hứa Liên Nhã được dịp thở phào một hơi. Sau khi thấy hai chai rượu trắng trên khay của nhân viên, khẩu khí của Hứa Liên Nhã lại được dịp xốc lên. Lúc lên lúc xuống, thật là khiến người ta phát hoảng.

Lôi Nghị cầm lấy rượu, rót cho đầu kia một ly.

Cuối cùng người kia cũng mở miệng, giọng rất cung kính, "Cám ơn lão đại rất nhiều."

Lôi Nghị liếc nhìn anh, "A Dương, cậu còn khách khí nữa à."

Triệu Tấn Dương: "..."

Lôi Nghị rót đầy y cho mình, Hứa Liên Nhã cũng đưa ly đến.

Lôi Nghị cau mày, "Con uống làm gì, lái xe đến lát nữa về thế nào."

"Gọi tài xế lái thay là được ạ."

Lôi Nghị vặn nắp chai lại, "Con gái nếu có thể không cần uống rượu thì đừng có uống. Với lại, lát nữa con còn phải lo cho một người đấy." Ông ra tay với bên Triệu Tấn Dương, rồi rót nước trà vào trong ly cô.

Lôi Nghị động đũa, Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương mới dám cầm đũa lên.

Mới hạ đũa xuống mấy lần, Lôi Nghị đã cầm ly rượu lên, nói với Triệu Tấn Dương, "Cạn."

Rượu trắng xuống bụng, bao sức lực của Lôi Nghị như được gom lại, ông bắt đầu "thẩm vấn".

Thật ra bình thường Lôi Nghị cũng được xem là ông bố hiền, chẳng qua là bây giờ, một bên là cô con gái duy nhất của mình, một bên là trò cưng của mình, nên mọi cử chỉ hành động đều tỏ ra uy nghiêm.

"Qua lại mười tháng rồi?"

Lúc Lôi Nghị nói câu này thì còn đang gắp thức ăn, mới đầu cả Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương đều không lên tiếng đáp, hai người im lặng lúng túng nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng đáp "vâng".

Lôi Nghị nhìn con gái, "Quen nhau thế nào?"

Hứa Liên Nhã trả lời: "Tình cờ quen ạ."

"Mới mười tháng thì con hiểu cậu ta được bao nhiêu? Chuyện trước kia của cậu ta con biết cả à?"

"Vâng ạ."

Câu trả lời của Hứa Liên Nhã làm Lôi Nghị khựng lại.

Hứa Liên Nhã nhìn thẳng vào đôi mắt tương tự như mình: "Bố à, con biết hết chuyện trước kia của A Dương rồi."

Bầu không khí vốn chẳng sôi nổi gì, nay vì câu trả lời của cô mà trở nên đông cứng.

"Con thấy sao?" Lôi Nghị hỏi.

Chuyện của Triệu Tấn Dương không thể đơn giản nói "là quá khứ cả rồi" được, dẫm vào bùn rồi sẽ mang theo vết bùn đi ra ngoài, cho dù bên ngoài đã rửa sạch, thì trong kẽ giày vẫn còn dính bùn đất.

"A Dương, cậu đừng trách tôi nói lời khó nghe." Lôi Nghị nói, "Công việc bây giờ của chúng ta, còn nguy hiểm hơn cả người thường, hơn nữa chuyện cũ của cậu... Tuy bây giờ cậu đã thoát khỏi, nhưng cậu hẳn phải biết, chưa từng đụng đến và không đúng đến những thứ đó lần nữa là hai chuyện hoàn toàn khác nhau... mà cậu lại dễ lạc đường hơn người khác."

"Lão đại..." Triệu Tấn Dương im lặng nãy giờ - không biết nghe theo ám chỉ của Hứa Liên Nhã hay là không có gì để nói, cầm ly rượu lên cạn ly với Lôi Nghị, "Những lời anh nói em hiểu cả, trước khi về đơn vị anh cũng nói với em không dưới một lần rồi. Anh cho em cơ hội, đây là do em tự lựa chọn, sau này nếu thật sự xảy ra rắc rối thì sẽ do em gánh vác trách nhiệm."

Hứa Liên Nhã nhìn anh uống hơn một nửa, cảm thấy như cũng có rượu trắng đốt cháy thực quản, và cũng nếm được mùi vị đắng chát kia.

"Lão đại, năm nay em ba mươi tuổi, người bình thường đến tuổi này đã thành gia lập nghiệp cả rồi, tìm bạn gái cũng không phải chỉ để chơi. Em tự biết sức mình, có thể gặp được người thật lòng ở bên em không dễ. Em đối với Liên Nhã... con gái anh... là thích thật... Cũng định sống chung cùng cô ấy."

Sau khi vào cửa, Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương không ngừng trao đổi ánh mắt với nhau, lúc này lời của anh như rạch ra khoảng cách, chia tách hai người hai chiến tuyến.

Hứa Liên Nhã là người không thích nghe tỏ tình một cách nghiêm túc, có cảm giác như lừa tình không thật. Dù lúc ngỏ lời cưới xin thì tâm ý của anh cũng không có vẻ là giải thích, cô cũng hiểu được điều đó, lúc này ở trước mặt người thứ ba lại thẳng thắn giãi bày, nếu nói không kích động thì là giả, đến cả vành tai cũng nóng lên rồi. Tuy không có cảm giác chân thực, nhưng cô lại thấy người ngồi bên bên cạnh không chỉ là bố cô, là cấp trên của anh, mà như người chứng kiến hai người họ hơn, giống như mục sư vậy.

Mà một mặt khác cô còn đang lo lắng, Triệu Tấn Dương như đút thêm cành củi khô vào bếp lò, quấy nhiễu kế hoạch mưa dầm thấm đất của cô. Cô không sợ Lôi Nghị phản đối, nhưng cũng không muốn cãi vã với bố mình.

Lôi Nghị không đụng đến ly rượu kia nữa, cũng gác đũa lại. Ngón tay ông nhẹ gõ lên bàn, trông như lãnh đạo đang cân nhắc lên tiếng trong buổi họp.

"A Dương, tôi không nghi ngờ tình cảm của cậu. Nhưng cũng hy vọng cậu có thể hiểu được tâm trạng người làm cha của tôi, tôi chỉ có một cô con gái đấy thôi. Dù năm nào tôi cũng đều ở bên ngoài, không làm tròn trách nhiệm người cha được..."

Thiếu vắng trách nhiệm gia đình chính là cây đinh trong lòng ông, bất kể giữ lại hay rút ra đều giày vò không iyts. Mỗi lần nhắc đến chuyện này, giọng điệu cứng rắn của Lôi Nghị lại bất tri bất giác mềm đi, ngay đến Triệu Tấn Dương cũng cảm thấy được điều đó.

"Nhưng dù sao con bé cũng là con ruột của tôi, tôi hy vọng nó có thể sống tốt, có tổ ấm ổn định, chứ không phải giống như tôi..."

Trong nháy mắt đó, Triệu Tấn Dương cảm thấy bên á ăn phải cái bạt tai, lời bày tỏ của anh như tờ giấy đã được lau qua, bị vò thành cục vất đi. Anh và Lôi Nghị gần như sớm chiều bên nhau, khi nói đến những chuyện khác đề tài thường ngày, anh lại đoán không ra tâm tư của Lôi Nghị, thậm chí còn hoang mang hơn cả lúc anh chuẩn bị sẵn sàng xử phạt trước đó. 

"Bố, A Dương là người như thế nào, trong lòng con hiểu rất rõ." Hứa Liên Nhã cũng nhận thấy được một nguy, bèn ngắt lời nói, "Cuộc đời sau này có ra sao con cũng đã chuẩn bị tâm lý cả rồi."

Ý tứ rất rõ ràng "chuyện của con không cần bố lo", chân mày Lôi Nghị vặn xoắn vào nhau, suy cho cùng vẫn là gái lớn trong nhà như bom nổ chậm, ông lắc đầu tự giễu.

Bây giờ đã không phải là heo cắp cải xanh chạy, mà là cải xanh thành tinh, mọc chân chạy theo heo.

"Bố có nói là không đồng ý à?"

Lôi Nghị hỏi ngược lại Hứa Liên Nhã.

Rồi ông nói tiếp: "Từ lúc con vào bố chưa hề nói là không đồng ý. Nhưng hai đứa ấy, đứa nào đứa nấy nhảy cẫng lên như bóp chết bố."

Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương cúi đầu muốn trao đổi ý, nhưng giương lên rồi lại rũ mắt xuống, vô cùng lúng túng.

"Thế... Bố đồng ý rồi ạ?" Hứa Liên Nhã cẩn thận to gan hỏi.

Lôi Nghị: "..."

"Cám ơn bố!" Cục diện thay đổi chóng vánh, Hứa Liên Nhã nhanh chóng đáp lại, cứ như sợ rằng một giây sau ông sẽ đổi ý vậy.

Lôi Nghị cười hai tiếng, quay sang nói với Triệu Tấn Dương: "A Dương, cảnh sát cũng là người, cần một gia đình yên ổn... Dĩ nhiên tôi là đặc biệt, hai đứa đừng học theo... Cậu là do một tay tôi dẫn dắt, có thể nói trừ mẹ cậu ra, tôi là người rõ cậu nhất..." Rồi ông lại tỏ ý với Hứa Liên Nhã, "Thậm chí còn rõ hơn con nhiều, con đừng có không phục. A Dương, cậu nghe cho kỹ đây..."

Có lẽ là do thói quen nghề nghiệp, Triệu Tấn Dương ngồi thẳng người như nghe nhiệm vụ.

"Nếu cậu hít ma túy lần nữa... Bất kể cậu có lý do gì, không kiềm chế cũng được mà vì nhiệm vụ cũng được, tôi mời cậu rời khỏi đơn vị tôi ngay," Rồi ông dừng lại một lúc, như lấy hết sức lực đóng tấm biển mang tên cảnh cáo xuống sâu hơn, "Và rời khỏi con gái tôi nữa."

Lôi Nghị cảm nhận được ánh mắt hai bên đồng thời bắn đến, bao hoang mang lúc đầu đã phai nhạt đi, thay vào đó là vẻ kính sợ phức tạp.

Ánh mắt Hứa Liên Nhã dần lắng xuống, đấy là sự ngầm đồng ý với bố cô.

Bị nhắc đến chuyện giả thiết nếu như này, Triệu Tấn Dương không khỏi cảm thấy phiền muộn vì thiếu tin tưởng. Nhưng gạt mây đen ra, anh có thể thấy rõ lòng yêu con gái sâu sắc của ông. Mà sự đồng ý im lặng của Hứa Liên Nhã, lại khiến anh nhặt lại chút tỉnh táo. Tình yêu của cô không phải mù quáng điên cuồng, thậm chí anh có thể tưởng tượng ra, nếu như thật sự có ngày đó, cô sẽ cắt đứt kết thúc còn nhanh hơn so với khi cô chủ động đến.

Anh cũng khó tránh khỏi chút thất vọng, người bị trượt chân lúc nào cũng khát khaocó người có thể kéo mình lại. Anh hy vọng người kia sẽ là cô, mà cũng chỉ có thể là cô, vì anh quen dựa dẫm đã khiến cô có sức mạnh như vậy.

"Vâng." Triệu Tấn Dương đáp, giọng không lớn, cũng chỉ một chữ đó ăn nói mạnh mẽ. Tay trái đặt trên đùi nắm lại thành quyền, dường như để lời cam kết được đanh thép hơn, bàn tay phải đặt trên bàn giật giật, đè nén xúc động, "Lão đại, nếu như có một ngày đó, thì không cần anh mời, tự em sẽ rời đi. Rời khỏi đơn vị, rời khỏi Liên Nhã."

Lôi Nghị cầm ly rượu trắng lên, "Nam tử hán lời đã nói ra..."

Triệu Tấn Dương rót rượu đầy ly, cùng cạn với ông, "Tứ mã nan truy."

Hai người đàn ông cùng đưa tay lên, uống cạn ly rượu.

Lập lời thề nguyện hôn nhân phải đi kèm quân lệnh trạng*, làm quá lên đến mức Hứa Liên Nhã ít nhiều có chút dở khóc dở cười, hai người họ làm như mình mới là nhân vật chính vậy.

(*Ngày xưa khi các vị tướng lĩnh trước giờ ra trận phải lập quân lệnh trạng, nếu xuất binh mà bại trận thì phải chịu xử trảm. Ngụ ý ở đây rằng nếu phá vỡ lời thề thì phải chịu tội.)



Cuối cùng Lôi Nghị cũng nở nụ cười thoải mái, vỗ lên bả vai Triệu Tấn Dương, muốn nói rất nhiều nhưng nhất thời lại không biết nên mở đầu thế nào.

Triệu Tấn Dương lại rót đầy ly cho ông, thuận miệng nói: "Nào, cạn nào lão đại."

Lôi Nghị cười ha hả, kèm theo chút giễu cợt, "Còn gọi lão đại nữa à?"

Triệu Tấn Dương khẽ sững người, mặc kệ ly rượu của mình.

Nhìn vẻ thông minh thường ngày của anh mất đi, Hứa Liên Nhã vừa giận vừa buồn cười, nhưng nghĩ đến ý nghĩa của tiếng xưng hô kia thì lòng lại mềm ra. Có lẽ từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ gọi hai chữ đó, có lẽ người bố chỉ là một chiếc bóng và ước mơ trong lòng anh, không cách nào cụ thể hóa được.

Dù anh có do dự và lùi bước thế nào, cô đều có thể hiểu được, cũng muốn chở che cho phần tâm tình dè dặt này.

Hứa Liên Nhã nói như giải vây: "Bố gấp cái gì nữa, còn chưa lấy giấy..."

"Bố..."

Lần này đến lượt đầu Hứa Liên Nhã trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào.

"Bố, con lại kính bố một ly." Đã mở miệng tiếng đầu tiên, những lần sau nghe có vẻ bớt ngượng hơn. Hai má Triệu Tấn Dương đỏ ửng lên, không biết vì rượu hay do tâm trạng nữa, nụ cười kia vì chút sắc đỏ mà trở nên đặc biệt dịu hiền, giống như tia nắng chiếu rọi màn đêm.

Bầu không khí như muốn tuốt kiếm lúc ban đầu nay đã biến mất gần như không còn, hai người đàn ông như quay về trạng thái trong những ngày qua, cười ha hả rồi lại cùng nhau đối ẩm, chẳng khác gì "rượu bên tri kỷ nghìn ly thiếu"*. Nhưng lại có vẻ hợp nhau hơn ngày xưa nhiều.

(*Trích từ bài thơ "Xuân nhật Tây hồ ký" của Âu Dương Tu.)



"Con đi rửa tay đã ạ." Hứa Liên Nhã để lại một câu rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Động tác hít mũi của cô không qua được ánh mắt nhạy bén của hai người cảnh sát ngồi đây, hình như đang khóc.

Triệu Tấn Dương toan đứng lên, nhưng Lôi Nghị lại cản lại, thấp giọng nói: "Con bé không sao đâu, con gái mà, đa sầu đa cảm. Nào, uống rượu đi uống rượu đi."

Triệu Tấn Dương lại nhìn ra cửa hai lần, rồi mới bình tĩnh lại.

Đương nhiên Hứa Liên Nhã không khóc, nhưng cũng đã sóng sánh chực trào.

Hai mắt người trong gương được bao phủ bởi lớp sương mù, hơi ửng đỏ.

Cô độc lập không có nghĩa là cô không cần người nhà nâng đỡ. Tha hương nơi xứ lạ nhiều năm, cô cứ ngỡ mình đã luyện được thần kinh bền bỉ, lúc mở tiệm hồi tốt nghiệp gặp phải khó khăn không khóc, lúc chịu nhục ở chỗ Triệu Tấn Dương cũng không khóc, nhưng hôm nay nhìn cảnh ngộ bình thường như thế, chóp mũi lại cay cay. Một người dù có kiên cường đến đâu đi chăng nữa, gió mưa bên ngoài chẳng thể lay động nổi, thì đến lúc nội tâm khao khát được thỏa mãn, chút rung động bất ngờ vẫn có thể hòa tan người ta thành vũng nước ấm áp. 

Cô hẳn nên vui mới đúng. Hứa Liên Nhã nặn ra nụ cười với người trong gương, có chút khó coi, nụ cười này như mở ra cánh cửa cho nỗi lòng, một khi tuôn trào thì chẳng thế nào thu lại được.

Cô rất vui. Bố cô đã thừa nhận quyết định của cô rồi.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Hứa Liên Nhã cúi đầu đi về theo ấn tượng.

Trong hành lang trải thảm nên tiếng bước chân rất khẽ, khi đến gần Hứa Liên Nhã mới phát hiện ra bóng người. Cô nghiêng người nhường đường, lúc ngước mắt lên chợt bắt gặp một cánh tay xăm trổ kín mít, cô dằn lòng hiếu kỳ lại, nhìn sang chỗ khác đi về phòng mình.

"Khóc xong rồi à?" Lôi Nghị thấy cô đi vào liền nói đùa.

Hai má người này hình như đã đỏ hơn lúc nãy.

"Không khóc." Hứa Liên Nhã bướng bỉnh nói, "Đừng chỉ chăm chăm uống rượu vậy chứ, ăn thêm ít đồ đi."

Lôi Nghị cười đầy sâu xa, vỗ vào lưng Triệu Tấn Dương mà cười nói: "Nghe thấy chưa? Bảo con ăn nhiều lên đấy."

"..." Triệu Tấn Dương liếc cô một cái rồi cũng cười, Hứa Liên Nhã lại ngượng nghịu, trong lòng càng thêm cáu, khẽ liếc một cái.

Rượu theo lời trôi xuống bụng Lôi Nghị ngày càng nhiều, có thể trông thấy tâm tình cực tốt, có lúc lại nhắc đến vài chuyện chỉ có ông và Triệu Tấn Dương là nghe hiểu, thỉnh thoảng thậm chí Hứa Liên Nhã còn không rõ cô là con gái ông, hay anh là con trai ông nữa.

Lôi Nghị đặt đũa xuống, chợt một tay kéo lấy Hứa Liên Nhã, một tay lôi Triệu Tấn Dương đến.

"A Dương, bố đồng ý giao con gái bảo bối của mình cho con."

Tay Hứa Liên Nhã được đặt vào trong lòng bàn tay Triệu Tấn Dương, ngay lập tức tay cô được anh siết chặt, bàn tay thô ráp ấy còn cố ý véo cô một cái.

Hứa Liên Nhã không khỏi lẩm bẩm, "Làm gì mà như hôn lễ thế."

"Trong hôn lễ không đến lượt bố dẫn con đi, đồ ngốc này." Tác dụng của rượu khiến Lôi Nghị kích động hơn ngày thường nhiều, hai tay ông như khóa xiềng xích, phủ bên trên hai người.

Không biết thế nào mà Hứa Liên Nhã lại cảm nhận được ý nghĩa của gia trì*, làm mối tình này như được chở che và chúc phúc.

(*Gia trì là hoạt động gửi gắm ước nguyện, sức tưởng của thầy cúng vào không gian của công ty, cửa hàng.)



"Nếu con dám phụ bạc con bé, thì đừng trách bố chặt con thành bùn."

Triệu Tấn Dương nói: "Bố con muốn chặt con như thế nào đều được cả." 

Lôi Nghị ngẩn ra, rồi vỗ lên tay hai người họ mà bật cười sảng khoái, "Tên tiểu tử thối này! Đợi đến lúc bố uống trà với bà thông gia, nhất định sẽ cáo trạng con." Rồi nụ cười có vẻ giảo hoạt, "Qua ải của bố thì dễ thôi, nhưng nghĩ đến mẹ con, thôi thì con lo chuẩn bị kỹ đi."

Triệu Tấn Dương: "..."

Hứa Liên Nhã nhìn Lôi Nghị đắc ý, liền lấy máy ảnh trong túi xách ra chụp ảnh, cô vốn định đưa đến tiệm nhưng nhất thời quên béng mất.

"Bố, mấy người chúng ta chụp chung tấm hình có được không?"

Xưa nay Lôi Nghị quá cẩn thận, thậm chí cô đã chuẩn bị sẽ bị từ chối.

"Hiếm khi được ở chung với hai người, không biết lần sau sẽ đến lúc nào nữa."

Lôi Nghị nhíu mày, nhưng lại không hề nổi giận, "Cái con bé này, lần sau chính là lúc hai đứa kết hôn đấy."

Hứa Liên Nhã từ chối lên tiếng, Lôi Nghị sửa lại cổ áo rồi nói: "Được thôi. Chụp thế nào? Có cần gọi nhân viên đến chụp hộ không?"

"Không cần đâu."

Hứa Liên Nhã đặt hộp rượu lên trên bàn, nhắm ngay giữa Lôi Nghị và Triệu Tấn Dương, rồi cô đặt máy ảnh lên trên đó, chỉnh lại ống kính và thời gian đếm ngược.

Khi đèn đếm ngược bắt đầu nháy, Hứa Liên Nhã nhanh chóng đi vòng ra sau người bọn họ, hơi cúi người xuống, khoác tay lên vai hai người.

Đèn flash chớp một cái, Hứa Liên Nhã chạy qua lấy máy ảnh đến cho bọn họ xem.

Lôi Nghị nhìn một lúc lâu, lẩm nhẩm trong miệng: "Đúng là lâu lắm rồi không chụp ảnh..."

Rồi ông vỗ hai má mình để tỉnh táo hơn, nói: "Nào, để bố chụp cho hai đứa mấy tấm."

Nghĩ đến đây là lần đầu tiên hai người chụp chung, lại ngay trước mặt bố, cả Triệu Tấn Dương và Hứa Liên Nhã đều hơi khó xử, Lôi Nghị bất mãn nói: "Này, có quen nhau không đấy? Làm gì mà ngồi như ngồi hai ghế trước trong xe thế."

"..."

"..."

Triệu Tấn Dương kéo Hứa Liên Nhã ngồi vào vị trí của Lôi Nghị, thấp giọng nói: "Phối hợp đi nào, cười lên đi."

Hứa Liên Nhã trợn mắt nhìn anh như đang thầm mắng, có giỏi thì anh cười đi.

Bỗng Triệu Tấn Dương lại ôm cô đến gần, hôn lên tóc cô một cái. Hứa Liên Nhã nổi da gà toàn thân.

Đúng là quá to gan.

Vậy mà Lôi Nghị còn khen: "Thế mới đúng chứ..."

Hứa Liên Nhã: "..."

Sau đó lại đổi thành Triệu Tấn Dương chụp cho hai bố con cô.

Hai người đàn ông bình thường không thích xuất đầu lộ diện là mấy, nay lại dồn hết bao nhiêu thời điểm chụp ảnh trong đời vào tối nay.

Hai chai rượu trắng đã thấy đáy, suy cho cùng Lôi Nghị cũng đã lớn tuổi, lúc đứng dậy có hơi chập choạng. Triệu Tấn Dương vội đỡ lấy ông, nhưng Lôi Nghị không muốn yếu thế, tránh không muốn để anh đỡ. Hai người cứ đẩy nhau như thế ra khỏi quán cơm.

Hứa Liên Nhã lấy chìa khóa xe trong túi xách ra mở cửa, Triệu Tấn Dương đỡ Lôi Nghị ngồi lên ghế sau, thấy cô vẫn còn đang lục tìm túi xách.

Anh hỏi sao thế.

"Máy ảnh," Hứa Liên Nhã nói, "Máy ảnh không có trong túi xách."

"Anh chụp xong để ngay cạnh em mà."

Hứa Liên Nhã cũng cố gắng nhớ lại, nhưng một bàn bừa bộn, ấn tượng về máy ảnh rất mơ hồ, "Có thể em đã quên cất rồi."

Cô kéo túi xách lại, nói: "Đợi em chút, em vào trong tìm đã."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.