Hiện giờ Bạch Tuấn Nam rất hối hận, vì sao đã qua bảy năm mà người này vẫn nhiệt huyết giống như tuổi trẻ năm xưa, một chút tiết chế cũng không có. Cho nên bây giờ Bạch Tuấn Nam phải đỡ cái hông đứng dậy, căm hận nện lên giường một cái, lần tới nhất định không cho hắn lên giường.
Mà người gây ra chuyện này, hiện giờ đang ở phòng bếp huýt sáo và chuẩn bị bữa sáng tình yêu, một bộ dạng hớn hở và đắc ý.
Đúng vậy, đây chính là bữa sáng tình yêu, đối với Lý Văn Hiên mà nói, giây phút này đã đợi bảy năm.
Chờ đến khi Bạch Tuấn Nam thu dọn xong đi ra, đã thấy điểm tâm sáng để trên bàn. Kinh ngạc nhìn đại thiếu gia lúc này đứng ở trước bàn đang mặc cái ren tạp dề, trên đó còn in một chú gấu con liền bật cười khúc khích.
Cái tạp dề này chính là mấy ngày trước mình được tặng khi đi mua đồ ở siêu thị, lúc đó mình cảm thấy nó quá màu mè nên đã thảy đi. Thật không ngờ bây giờ bị Lý Văn Hiên mặc vào, Bạch Tuấn Nam nghĩ vậy thì càng cười lớn tiếng hơn.
Lý Văn Hiên nhìn thấy Bạch Tuấn Nam cười vui vẻ, chỉ có thể mỉm cười yêu thương. Hắn cũng biết cái tạp dề trên người quá màu mè, nhưng hắn không nhìn thấy cái khác, cho nên bây giờ mới bị bảo bối nhà mình cười cợt.
Cái tạp dề cũ kỹ treo ở ngoài ban công đau lòng kêu lên: "Cậu chủ, cậu đừng vứt bỏ tôi mà!"
Khi hai người ăn xong, Bạch Tuấn Nam thì thu dọn chén bát, còn Lý Văn Hiên ngồi trên ghế sofa xem ti vi. Nghe âm thanh rửa chén ở phòng bếp, Lý Văn Hiên cảm thấy giờ phút này mình rất hạnh phúc.
Trước đây mình vẫn luôn muốn có cuộc sống như thế này, cứ như vậy cưng chiều cậu, thế thì cả đời này hắn cũng không bao giờ hối tiếc.
Nhớ lại ban đầu lúc bảo bối thổ lộ với mình và thái độ của mình khi đó, Lý Văn Hiên ngẫm lại cũng thấy mình thiếu dũng cảm, nghĩ đến mà buồn cười lắc đầu.
Bạch Tuấn Nam đi ra ngoài thấy Lý Văn Hiên lắc đầu, thì thắc mắc hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Nghe thấy Bạch Tuấn Nam hỏi, Lý Văn Hiên hơi lắc đầu nói: "Không có gì!"
"À ~ vậy hôm nay cậu ở nhà nha, tôi còn phải đi ra ngoài làm việc nữa!" Bạch Tuấn Nam thấy Lý Văn Hiên không trả lời, cũng không hỏi nữa, cởi tạp dề trên người để lên ghế sofa rồi chuẩn bị đi làm.
Lý Văn Hiên nghe thấy lời của Bạch Tuấn Nam thì hơi nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ cưng chiều xoa xoa đầu của cậu nói: "Vậy cậu ở trên đường phải cẩn thận, buổi trưa trở về sớm một chút, tôi sẽ nấu cơm cho cậu!"
"Ừ!" Nói xong liền tiến lên trước hôn Lý Văn Hiên một cái, sau đó không liếc nhìn hắn nữa mà quay đầu bỏ đi ra ngoài.
Lý Văn Hiên thì ngây người, vì Bạch Tuấn Nam ít khi chủ động, mà trong lúc đó hắn cũng không lỡ dịp thấy cái lỗ tai của Bạch Tuấn Nam hơi phiếm hồng.
Bạch Tuấn Nam vừa mới xuống lầu thì bị một đám người bao vây, nhìn những người quen mặt này, Bạch Tuấn Nam luống cuống, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt. Nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhìn người cầm đầu nói: "Mấy anh có thể thư thả cho tôi vài ngày không, đến lúc đó tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho mấy anh!"
Người cầm đầu không để ý tới lời nói của Bạch Tuấn Nam, mà vẫn đang đánh giá Bạch Tuấn Nam.
Bạch Tuấn Nam nhìn ánh mắt của người cầm đầu thì nhíu nhíu mày, mím môi chờ hắn trả lời.
Tên đại ca đi đầu dường như rất hài lòng điều gì đó liền gật đầu, rồi tự tiếu phi tiếu nhìn Bạch Tuấn Nam nói: "Vậy tôi cho cậu ba ngày!" Nói xong lại liếc nhìn Bạch Tuấn Nam, sau đó gọi đàn em rời đi.
Đến lúc bọn người kia bỏ đi, Bạch Tuấn Nam thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm giác sau lưng đều là mồ hôi.
Mà nhóm người kia đi ở bên này.
"Đại ca, tại sao hôm nay không đòi tiền nó, không phải lão đại đã nói hôm nay chính là kỳ hạn cuối sao?" Một người vị thành niên tóc nhuộm vàng thắc mắc hỏi, y còn biết lúc đầu lão đại đã ra thông báo, bất luận như thế nào ngày hôm nay cũng phải lấy được tiền nợ trở về. Nhưng khi nhìn thấy nét mặt của đại ca lúc này, tóc vàng cứ suy nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Người được gọi là đại ca chính là kẻ đứng đầu trong nhóm, lúc này nghe thấy lời của tên tóc vàng liền gõ đầu y một cái và nói: "Nói mày ngu thiệt đúng là ngu, tối qua trong hộp đêm ở Thành Nam không phải đã có một người đi rồi sao, còn người này gọi là Bạch Tuấn Nam, tao nhìn thấy nó rất hợp với chức vị kia. Nên tao thư thả cho nó vài ngày, cái này gọi là từ tâm hiểu chưa, tụi mình là đang tích đức cho lão đại đấy!"
Tên tóc vàng bị đại ca mắng là đần độn thì chớp mắt nuốt nước bọt, đồng thời trong lòng khinh bỉ một chút, còn tích đức cơ. Tối qua người kia rời khỏi, rõ ràng được anh cử vài người trẻ khỏe đến yêu thương chăm sóc một phen, nghĩ tới đây, đám đàn em đều run rẩy.
Người được gọi là đại ca dường như không nhìn thấy, chỉ đang nhớ lại cảm giác khi vừa nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuấn Nam, cảm thấy thực sự không tệ. Đến lúc đó, đưa cậu ta đến hộp đêm kia, mình nhất định sẽ yêu thương một phen thật đã.
Đồng bọn thấy nét mặt hớn hở và say mê của đại ca, liền cách xa hắn ba bước.
Cuối cùng vẫn là tên tóc vàng đánh bạo đi đến, đứng trước mặt vị đại ca vẫn còn đang mộng mơ, nhỏ giọng nói: "Đại ca, chúng ta nên đi thôi!"
Vị đại ca còn đang ở trong mộng tưởng, nhưng bị tên tóc vàng quấy rầy nhất thời tức giận gõ đầu y một cái, rồi quát lên: "Rốt cuộc mày là đại ca hay tao là đại ca?"
Tóc vàng lại bị gõ đầu liền cầu xin nói: "Đại ca, bây giờ chúng ta đang đứng ở giữa đường đó, tuy lúc này xe không nhiều lắm, nhưng tối thiểu vẫn có xe. Nếu như mình không đi, một hồi xe đến thì làm sao bây giờ, nếu như không...."
Nghe tóc vàng nói, tên đại ca giơ tay lên định gõ tiếp, nhưng tóc vàng né được, nhất thời dở khóc dở cười nói: "Tao nói mày đó, làm ơn đừng nói nhiều quá được không, sao trước đây tao lại không biết mày là Đường Tăng chuyển thế chứ?" Nói xong liền ngoắc ngoắc tay và dẫn đầu xoay người rời đi.
Thấy đại ca như vậy tóc vàng nở nụ cười trong tích tắc, y cũng biết đại ca sẽ như thế này, hắc hắc.
Đám đàn em còn lại thấy đại ca ngoắc tay cũng liền theo sát phía sau, tóc vàng cười một hồi sau đó thấy mọi người đi, lập tức chạy đuổi theo, trong miệng còn nói: "Chờ em một chút, không thể bỏ lại một mình em!"
Ngày hôm nay của Bạch Tuấn Nam đang vất vả trôi qua, thậm chí buổi trưa hứa với Lý Văn Hiên về nhà ăn cơm cũng không có trở về được. Vì cậu muốn mau chóng trả tiền, hôm nay nhìn thấy thái độ của đại ca thì cũng hiểu, đến khi đó nếu như mình không trả tiền cho hắn vậy thì mình sẽ có hậu quả gì, cậu ngẫm lại cũng đã run rẩy.
Lý Văn Hiên thì cứ ở nhà chờ đợi đến điên đầu, đã nói buổi trưa trở về, nhưng bây giờ đã là bảy giờ tối, vẫn không có quay về, điện thoại thì đã gọi hơn mười mấy cuộc.
Đúng vậy, sáng nay đã nói qua muốn Bạch Tuấn Nam buổi trưa về nhà ăn cơm, Lý Văn Hiên chờ Bạch Tuấn Nam đi khỏi thì bắt đầu bận rộn.
Hắn đi đến chợ ở gần nhà mua rau và thức ăn, sau khi trở về thì bận rộn làm thức ăn, bất tri bất giác đến 11 giờ 30, cho rằng Bạch Tuấn Nam một hồi nữa sẽ trở về nên vẫn chờ đợi.
Nhưng đợi rất lâu mà cánh cửa vẫn không có động tĩnh, trong lúc đó còn có một nhân viên thu tiền nước. Ngay lúc ấy Lý Văn Hiên rất kích động xém chút nữa nhào tới, may là thu tay lại đúng lúc, sau cùng Lý Văn Hiên còn bị nhân viên thu phí khi bỏ đi liếc nhìn sâu sắc.
Lý Văn Hiên chẳng biết vì sao mình bị nhìn, nhưng nhanh chóng quên đi, thấy Bạch Tuấn Nam đến giờ còn chưa về thì sốt ruột, liên tục gọi điện thoại, mà đầu dây bên kia vẫn ở tình trạng tắt máy.
Lý Văn Hiên quyết định đi ra ngoài tìm một chút, nhưng sợ Bạch Tuấn Nam khi trở về không nhìn thấy mình, hơn nữa mình đối với xung quanh đây không quen thuộc, lại ngồi trên ghế sofa tiếp tục chờ. Bất tri bất giác đến bảy giờ tối, lúc này nghe được tiếng mở cửa, Lý Văn Hiên lập tức đi đến.
Bạch Tuấn Nam vừa đi vào thì bị Lý Văn Hiên ôm vào trong lòng, Bạch Tuấn Nam liền vỗ lưng an ủi Lý Văn Hiên. Cậu biết đã nói buổi trưa trở về, nhưng mình thì không có trở về, lúc làm việc cũng tắt luôn di động. Thế là chờ đến khi tan ca và mở điện thoại lên, hơn 10 cuộc gọi nhỡ liên tiếp đều là của Lý Văn Hiên, Bạch Tuấn Nam lập tức đón xe về nhà.
Lý Văn Hiên lúc này đang ôm Bạch Tuấn Nam miễn cưỡng nói: "Lần sau có về hay không về, cũng phải gọi điện thoại cho tôi, tôi đã chờ cậu hết nửa ngày!"
Nghe Lý Văn Hiên nói, Bạch Tuấn Nam nhẹ nhàng cất giọng: "Lần sau tôi nhất định sẽ nói với cậu!"
Lý Văn Hiên liền thả Bạch Tuấn Nam ra, đưa tay nắm lấy tay cậu đang để trong túi quần rồi kéo cậu đi vào.
Bạch Tuấn Nam nhìn thấy một đôi đũa bất động và mâm cơm nguội lạnh ở trên bàn thì hơi sửng sốt, quay đầu nhìn người đàn ông đang nắm tay mình nghi ngờ hỏi: "Cậu chưa ăn cơm trưa à?"
Nghe Bạch Tuấn Nam hỏi, Lý Văn Hiên nói: "Ăn rồi, đây là buổi chiều tôi mới làm thêm!"
Bạch Tuấn Nam nghe hắn nói như thế cũng biết là chưa ăn, có lý nào buổi trưa còn nhiều thức ăn lại đi làm thêm.
Đúng vậy, Bạch Tuấn Nam nhớ đến sáng sớm nói qua buổi trưa trở về ăn cơm, vậy thì người đàn ông này nhất định là nấu rất nhiều thức ăn, mà hiện giờ trên bàn bày biện mấy món ăn nguội lạnh cũng biết hắn nói dối. Điềm tĩnh nhìn lại người đàn ông đang nhìn mình, Bạch Tuấn Nam xúc động đi lên chạm vào mũi của hắn và nói: "Đồ ngốc này, tôi không trở về cậu có thể ăn trước mà, cậu để mình bị đói, thì lòng tôi cũng đau!" Nói xong Bạch Tuấn Nam cũng liền khóc.
Cậu khóc vì gần đây xoay sở tiền không được mà khóc, cậu khóc là vì người đàn ông này vẫn yêu thương mình mà khóc. Cậu không biết bản thân có cái gì tốt, mà người này lại hạ mình ở chung với mình trong căn nhà đơn sơ. Hắn rõ ràng có biệt thự riêng, có bảo mẫu đặc biệt, mà giờ đây lại hạ mình vào bếp vì mình, làm xong cơm nước chờ đợi mình.
Bạch Tuấn Nam không biết mình phải như thế nào, để có thể hồi đáp mối tình này.
Lý Văn Hiên thấy Bạch Tuấn Nam khóc, bàn tay liền nhấc lên, nhưng cũng không biết làm sao để dỗ dành, sau cùng chỉ có thể kéo người yêu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.
Bạch Tuấn Nam bây giờ mới nhớ ra, Lý Văn Hiên còn chưa ăn cơm, sau đó nhẹ nhàng giãy giụa thoát khỏi cái ôm ấp của Lý Văn Hiên, cởi áo khoác và đi vào phòng bếp.
Lý Văn Hiên nhất thời chưa kịp phản ứng lại, sao bảo bối đột nhiên lại giãy giụa với mình. Đến khi thấy cậu đi vào phòng bếp mới biết được, liền ảo não lầm bầm một chút rồi cũng theo vào phòng bếp.
Thấy lưng của Bạch Tuấn Nam bây giờ đối diện với mình, Lý Văn Hiên tiến đến và ôm cậu từ phía sau, ngửi cái mùi vị độc hữu của bảo bối nhà hắn và hạnh phúc mỉm cười.
Cảm nhận được ấm áp ở phía sau, Bạch Tuấn Nam ngửa đầu ra sau dùng đầu cọ cọ và cười vui vẻ, thật hy vọng thời khắc hiện giờ có thể dừng lại.