Ngày hôm sau, Tô Tiểu Lai mơ màng tỉnh dậy, vặn vẹo eo một chút. Lúc đặt chân xuống sàn, cô cảm thấy có cái gì đó ở chân. Mắt liền nhìn xuống, không khỏi bất ngờ. Trên chân phải có một cái lắc chân sáng lóng lánh. Chiếc lắc rất đẹp, rất thanh nhã nhưng không kém phần cao quý, những viên kim cương được đính chính giữa tạo thành một đóa hoa mai. Tô Tiểu Lai cảm giác hình như có số nổi lên trên mặt viên kim cương, là 21, lại đếm viên kim cương, có 21 viên…. Chẳng lẽ là tượng trưng cho sinh nhật tuổi 21 của cô sao???? ( LT: móa, anh ăn gì mà gớm thế =___= KA: Đại gia, từng đó có là gì =]])
Vì sao lần này quà tặng cho cô lại “nặng ký” thế? Là cái chuyện ở trên chương trình phỏng vấn đó à? Không! Không!! Tô Tiểu Lai bắt đầu vò đầu bứt tóc, không nghĩ, không quan tâm.
Nhưng mà, cô suýt nữa thì quên mất, cái lắc chân này không phải là anh đeo cho cô sao? Anh đã về rồi à? Trong lòng cô chợt thấy hoảng sợ, lấy hết dũng khí chạy ra mở cửa.
Ở trong phòng lắc lư đi qua lại, cuối cùng không nhịn được, vì thế rón ra rón rén đi ra ngoài. Vừa mới mở cửa, xộc ngay vào mũi là một thứ mùi hỗn tạp. Trời ơi, nguy rồi, đại nguy rồi, chẳng lẽ là anh ở trong bếp nấu cơm? Tô Tiểu Lai lại hoảng hốt. Lúc này, mở cửa phòng bếp chỉ thấy dì Chu mặt mày tươi cười rạng rỡ: “Tiểu Lai à, ăn cơm thôi”.
Tô Tiểu Lai thở dài nhẹ nhõm: “Dì, dì làm món gì ngon ngon đúng không ạ?” Nói xong cô nhanh nhảu đi vào phòng bếp.
“Con xem lại con đi kìa. Đúng là con mèo nhỏ tham ăn mà. Ngày hôm qua dì cũng lú lẫn hồ đồ, thiếu gia nói dì là sẽ bay về vào buổi tối, dì quên mất. Buổi sáng qua lại đưa con mang về đây, bị cậu ấy trách một trận đó!”
Tô Tiểu Lai vừa nghe thấy thế, tay liền run lên bần bật: “Ưm…anh không ở nhà đúng không dì?”
“Sáng sớm nay thiếu gia phải đến công ty rồi. Còn nữa, Tiểu Lai, điện thoại di động con quên không sạc pin, hết pin rồi. Dì để một cái khác ở sofa phòng khách cho con đó” Đứa nhỏ này thật cũng quá vô tâm, di động hết pin tắt máy, thiếu gia liên lạc không được, lại hại bà bị thiếu gia cằn nhằn mãi.
Tô Tiểu Lai “dạ” một tiếng. Anh không ở nhà là yên tâm rồi.
***
Dì Chu nhìn nhìn đồng hồ, lại quay đầu nói với Tiểu Lai đang ngồi ở sofa nói: “Năm giờ rồi, dì về đây.”
Tô Tiểu Lai vừa nghe dì Chu phải đi về liền giãy nảy, chạy như bay đến bên người bà: “dì Chu dì Chu, dì ở lại ăn cơm chiều với con đi. Ăn cơm một mình chán lắm” Tô Tiểu Lai lại giở tuyệt chiêu năn nỉ. Dì Chu mà đi thì cô biết làm sao? Anh mà về thì không phải là mặt đối mặt sao? T____T
Dì Chu mỉm cười, lắc tay nói: “Thiếu gia kêu buổi tối sẽ về. Dì còn nhiều việc phải làm lắm, dì về đây.” Dứt lời, bà liền đi ra khỏi cổng. Tô Tiểu Lai gấp gáp đến mức kéo tay bà lại. Dù thế nào đi nữa cũng không thể để bà đi được. Cô còn nghĩ đến phải làm sao cho bà ngủ lại nữa mà, cô không dám đối mặt với anh đâu ~~ hu huh u….
“Con thật là…Ngày hôm qua còn ước giá mà dì rời đi sớm cơ mà, sao hôm nay lại thế…”
Lời nói còn chưa ra hết khỏi miệng, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa. Tô Tiểu Lai bị dọa đến bất động, không xui xẻo như vậy chứ?
Không…không…không…không….Cô cầu nguyện trong lòng đến tận một trăm lần.
Cửa bị đẩy thẳng ra, giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: “Mọi người đang làm gì vậy?”
Tô Tiểu Lai kinh ngạc, buông tay ra. Dì Chu cũng sửa sang lại quần áo, cung kính nói với Thiếu Phàm: “Thiếu gia, cậu đã về. Vừa nãy Tiểu Lai đang nằng nặc giữ tôi lại không cho đi đó”
Trình Thiếu Phàm đổi giày, liếc Tô Tiểu Lai một cái, lại nói với dì Chu: “Dì Chu à, mấy ngày hôm nay dì vất vả rồi.”
Tô Tiểu Lai nhìn bóng lưng dì Chu rời đi..Lòng của cô thật lạnh, lạnh buốt, lạnh hơn cả khi ăn kem, lần này là lạnh từ tâm can, xương cốt…..
Tô Tiểu Lai né tránh ánh mắt của anh, vân vê góc áo, đứng im không nhúc nhích…Trời đất quỷ thần ơi, mau đến cứu con đi! Bây giờ, lúc này, ngay lòng dũng cảm để nhìn mặt Thiếu Phàm cô còn chưa có nữa là….
“Tô Tiểu Lai, đi giày vào”
Tiểu Lai lúc này mới để ý rằng mình không đi giày. Thật quá thảm hại! Lại chọc giận anh nữa rồi (||___||)
Đi giày xong, Tiểu Lai thầm nghĩ phải làm gì đó để dịu lại bầu không khí nặng nề này thôi, vì thế : “Anh, em rót cho anh ly nước nhé?”
“Khỏi! Em thay quần áo, đi ra ngoài với anh"
Tô Tiểu Lai hạ ly nước trong tay xuống, vốn muốn hỏi câu: “Đi đâu?” nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của Thiếu Phàm xẹt qua nên đành im miệng.
Tô Tiểu Lai ngoan ngoãn trở về phòng thay quần áo.
Sau đó chừng mười phút, xe đã chạy bon bon trên đường cái.
Trình Thiếu Phàm im lặng lái xe, Tô Tiểu Lai bên cạnh thở mạnh cũng không dám.
Buồn quá ~ Buồn quá đi ~
Im lặng như thế kéo dài cho đến khoảng chừng mười mấy phút, Trình Thiếu Phàm không biết móc đâu ra một hộp nhỏ đưa cho Tiểu Lai. Cô sửng sốt một lúc rồi mới đưa tay ra nhận. Ồ ồ ồ..là chocolate !!! Cô nghi ngờ …. “Đây là quà của ông anh tặng em, phía sau xe còn có một ít truyện tranh hài đó.” Vẫn là ông Trình hiểu cô nhất. Trong lòng Tiểu Lai vui vui, bỗng nhiên lại nhớ tới một việc: ông Trình không phải là đang bị bệnh sao?
“Ông …bị bệnh có nặng không ạ?”. Tô TIểu Lai nhẹ giọng hỏi
“Sức khỏe ông tốt lắm, chỉ là nhớ em nên trong lòng buồn rầu thôi.” Trình Thiếu Phàm liếc mắt nhìn Tiểu Lai.
Tô Tiểu Lai cúi thấp đầu, trăm lạy ngàn lạy đừng hỏi về chuyện hôm sinh nhật nữa, cô áy náy lắm!
Chuyện cô sợ hãi đã không xảy ra, chiếc xe chậm chậm dừng lại. Tiểu Lai còn đang cúi đầu cầm hộp chocolate, Trình Thiếu Phàm đã xuống xe, mở cửa cho Tiểu Lai: “Ngây ngẩn cái gì thế? Xuống xe”
Tô Tiểu Lai xuống xe, đi theo Thiếu Phàm đi vào một cửa hàng trang sức rất hoa lệ. Lúc đầu, cô còn tưởng rằng Thiếu Phàm đưa cô đến cửa hàng bình thường thôi, ai ngờ, vừa vào cửa, nghênh đón cô là một mỹ nữ cao gầy. Cô ta cười quyến rũ với Thiếu Phàm: “Trình tiên sinh, ngài đã tới! Vị này chắc chính là Tô tiểu thư rồi.”
Tô tiểu lai muốn lui về phía sau. Mỹ nữ này định làm gì? Tại sao lại còn sờ sờ mặt cô? Thiếu Phàm cũng không để ý đến việc đó, anh nhàn nhã đi đến chiếc sofa giữa phòng ngồi xuống.
Tiểu Lai nóng nảy, tại sao lại không để ý đến cô? Cái thái độ đó là gì vậy? Giống như là mang cô đi bán vậy đó….
Tô Tiểu Lai quay đầu, trưng ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn Thiếu Phàm. Thật đáng tiếc! Vị mỹ nữ kia không để ý gì cả, kéo tay cô đi vào phía trong, ấn cô ngồi xuống chiếc ghế da. Đối diện với Tiểu Lai là một tấm gương thật lớn! Vị mỹ nữ kia vỗ tay hai cái, lập tức lại có thêm hai vị mỹ nữ nữ hiện ra O___O. Sau đó, hai mĩ nữ đó bắt đầu quẹt quẹt, trét trét, bôi bôi trên mặt Tiểu Lai hết sức chăm chú.
Hai giờ sau, Tiểu Lai từ trong phòng bước ra. Khuôn mặt trắng trẻo được trang điểm kỹ càng, tóc được uốn ở phần đuôi, buông nhẹ xõa xuống trước ngực, rất thích hợp với bộ váy dạ hội màu trắng. Trình Thiếu Phàm ngơ ngẩn nhìn Tiểu Lai cả nửa ngày, sau đó mới “khụ” một tiếng, nói: “Ừ, cũng được, không tệ lắm.”
Đứng bên cạnh cùng với các mỹ nữ, Tiểu Lai dương dương tự đắc thấy mình cũng là một tiểu mỹ nhân nhá, mà thực ra cũng phải là “tuyệt thế tiểu mỹ nhân” đó chứ đừng có đùa ! Tiểu Lai cảm thấy mấy cô chuyên viên trang điểm này làm việc rất tốt, cô thực sự thích hình ảnh của mình lúc này. Xinh đẹp đáng yêu tỉ lệ thuận với khí chất! Để cho cô tự sướng một chút đi~ Phải chụp ảnh thôi. Tiểu Lai lấy di dộng, chuẩn bị chụp ảnh. Nhất định phải lưu lại giây phút này, đây là khoảnh khắc ngàn năm có một.
“Anh, chụp hình cho em đi. Cả người nha” Nói xong liền pose ra một tư thế rất đáng yêu.
Trình Thiếu Phàm nhìn cô, anh đương nhiên là sẽ không trẻ con làm cái trò mèo này như cô rồi.
Thiếu Phàm ấn trán Tiểu lai, hừ lạnh: “Chụp cái gì mà chụp. Nhìn xấu chết đi được. Đi thôi” Sau đó, anh dắt tay cô ra ngoài.
Tô Tiểu Lai nghẹn họng, đành phải vào trong xe tự chụp.
Trình Thiếu Phàm ngồi bên cạnh vẫn không quên đả kích: “Có cái gì đẹp mà chụp đâu chứ. Cái gì trải qua hai tiếng đồng hồ tu sửa đều nhìn như mới thôi.” Đương nhiên, những lời này là nghĩ một đằng, nói một nẻo.
Tô Tiểu Lai cực kỳ khó chịu. Dù gì cô cũng đã có người thổ lộ đó chứ. Trời ơi là trời, sau này cô sẽ không phấn khích, ngượng ngùng trước mặt anh nữa. Cô mà còn có thái độ như hôm nay chắc anh sẽ nghĩ cô thích anh đó, sau đó, anh sẽ chọc cô tới chết, đối xử với cô giống như là những người phụ nữ vây quanh anh vậy.
Tô Tiểu Lai nghĩ thế, lòng thoải mái nhẹ nhõm hơn, cũng không chụp hình nữa, ngồi trong xe im lặng quan sát cảnh vật bên ngoài.
Trình Thiếu Phàm thấy cô không nhúc nhích gì, liếc mắt mấy cái, miệng không tự chủ mà nhếch lên cười. Đúng thật là trẻ con quá đi….Tiểu Lai còn không tự nhìn lại mình sao? Ngày hôm đó cô đúng là tra tấn anh. Anh suýt chút nữa là gọi điện thoại khẩn cấp báo cảnh sát rồi. Aizz, đến bao giờ cô mới làm cho anh bớt lo đây….
Xuống xe, Trình Thiếu Phàm đi trước, Tiểu Lai đi giày cao gót theo sau. Bỗng nhiên cô cảm thấy chân đau nhói, ngồi xổm xuống để xem. Trời ơi, gót chân vì ma sát với giày mà bật máu rồi, đau đến mức Tiểu Lai mặt mày nhăn nhó kêu than rền rĩ. Đúng là làm đẹp phải biết chịu đựng đó mà (__||||)
Trình Thiếu Phàm đột nhiên cảm thấy cái gì đó là lạ, ở phía sau có ai đó kêu ư ử. Anh quay đầu lại liền thấy Tiểu Lai mặt mũi vặn vẹo đang ngồi xổm xuống. Anh hoảng hốt chạy lại bên cô: “Em làm sao vậy?”
“Chân đau đến chết rồi” Tô Tiểu Lai rên rỉ….
Thiếu Phàm vội vàng nhìn chân cô, lo lắng nói: “Đưa chân đây để anh xem nào”
Tiểu Lai cởi gót giày ra. Mặt Thiếu Phàm trầm xuống, gót chân cô tróc da hết rồi “Giày đi đau chân mà em cũng không chịu nói à?”
“Tại em lúc đầu em thấy thích quá, cũng không để ý mấy” Ai bảo anh kêu mấy cô chuyên viên đó trang điểm cho em đẹp quá làm chi.
“Em..em...” Thiếu Phàm cứng họng, không nói được lời nào.
Đột nhiên, anh vòng tay qua lưng cô, nhấc bổng cô lên, ôm vào lòng mình. Tiểu Lai sợ quá, hét lớn lên: “Á á á…Anh à, thả em xuống đi…Em có chân, em đi được…”
Trình Thiếu Phàm tỉnh bơ, không quan tâm đến lời cô nói, phán cho một câu: “Bây giờ đi đến tiệc tối ở khách sạn R.S thôi.”
Tiểu Lai giãy dụa mạnh hơn. Nhất định phải xuống, không xuống không được. Nếu lát nữa có đồng nghiệp nữ nào đó thấy được thì sẽ có hậu quả khủng khiếp thế nà đây? Cô sẽ bị giết chết dưới ánh mắt của các nữ đồng nghiệp trong công ty mất. “Anh à, em xin anh đó, thả em xuống đi…” T_____T
Thiếu Phàm nghiêm mặt, quát lớn: “Em thử động đậy nữa coi, chạm vào vết thương làm nó toét ra đau hơn, lúc đó thì tự mình chịu nhé” Ngữ khí của anh tuyệt nhiên không phải là đùa giỡn.
Lời uy hiếp đậm đặc mùi thuốc súng đã làm Tiểu Lai đầu hàng. Lúc đi vào đại sảnh bữa tiệc, cô cầm chặt lấy vạt áo anh, đỏ mặt, vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn chắc chắn của anh. Mục đích chính là đừng để người khác thấy rõ mặt mình. Dỏng đôi tai nghe ngóng, cô nghe thấy một loạt những tiếng hô nho nhỏ, điểm vào đó là vài tiếng hét rất…đau thương! =_____=
“Ôi trời ơi, Trình tiên sinh đến đó. Phật tổ ơi, đẹp trai quá, đúng thật là con người hoàn mĩ toàn bích”
“Chúa ơi, quả thực là đẹp cực kỳ. Nhưng mà người mà anh ấy ôm trong tay là ai?”
“Không biết. Chẳng lẽ đó chính là người mà Trình tiên sinh nói muốn thổ lộ tình cảm sao? Không thể thế được….!!!!”
Tiểu Lai xấu hổ chết đi được, mặt đỏ như đít khỉ. Sự việc này có lẽ đã khiến nhân dân cả nước cũng tham gia vào bàn luận quá. Cô muốn tìm một cái lỗ để chui vào trốn thiên hạ quá. Mẹ ơi, xấu hổ quá, quá xấu hổ, xấu hổ cực kỳ, xấu hổ khủng khiếp!!! Cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh nữa. Tiểu Lai tưởng tượng rằng khuôn mặt anh giờ chắc đen thui thùi lùi như Bao Chửng rồi….
Tuy nhiên., trái hẳn với sự tưởng tượng của cô, Thiếu Phàm khi nghe những lời bàn tán này rất vui vẻ hài lòng. Khóe miệng anh nhếch lên, cả khuôn mặt phơi phới gió xuân tươi mát…..