Anh, Em Sai Rồi

Chương 49: Kết hôn sinh con



12 giờ đúng, đồng hồ vang lên tiếng chuông, bên ngoài tiếng pháo đã nổ đì đùng.

Tại đây mọi người đang cùng nhau chúc mừng năm mới. Nhà họ Tô cứ chốc chốc lại vang lên tiếng cười giòn giã. Mọi người đều đang bày mưu tính kế, bạn Tô bon chen nhảy vào nói không được nửa câu nên rất oán hận. Tại sao cô cảm thấy hôn sự của mình giống như là một buổi tiệc ăn mừng để tống đi quả bom hẹn giờ thế nhỉ? Không có hoa hồng, không có nhẫn, không có màn cầu hôn lãng mạn, thậm chí cũng chưa hỏi ý kiến của cô, dù cho cô là nhân vật chính. Cô có cảm giác mình là người qua đường bị túm lại nhét vào lễ cưới =__=

Được rồi, cái này tạm thời không nói tới, nhưng mà lại nhìn đến người đàn ông mà cô sẽ phó thác cả đời kìa. Anh ta an nhàn ung dung ngồi ngay ngắn ở phía đằng kia, tựa như hôn sự của mình với việc mọi người đang bàn tán không có chút liên quan gì đến nhau vậy. Bạn Tô càng nghĩ càng bực, nằm phịch xuống giường!!!

Bạn Tô không thể nào ngủ được, bên ngoài pháo cứ nổ đùng đoàng như thế đến mấy ngày liền, bên ngoài phòng khách thì trò chuyện thảo luận rôm rả, nhất là mẹ đó. Ây dà, không lúc nào là không nghe thấy tiếng cười như bắp rang của bà mà. Tiếng cười đó khiến cô run bần bật, ở trên giường mà quay cuồng. Đột nhiên phía sau có người ôm lấy, bạn Tô giãy dụa rồi lại giãy dụa, nhưng mà vẫn không thoát ra được, vì lực ôm của người phía sau quá lớn đó mà ….. Hơi thở ấm áp vờn quanh lưng cô, tay vòng qua eo cô, đột nhiên, có cái gì đó cứng cứng lành lạnh được đeo vào ngón áp út tay trái của cô. Bạn Tô cả người cứng đờ, âm thanh trầm thấp nam tính nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần ngang ngạnh vang lên phía sau cô: “Cả đời cũng không được tháo xuống , nghe không.”

Cái này, thật đúng là trường hợp để xúc động, nhưng mà…Người đàn ông này tại sao lại không dùng lời ngon tiếng ngọt nói với cô chứ. Như thế cô vừa vui, lại vừa phù hợp với ngôn ngữ cầu hôn thường thấy. Bạn Tô bị đả kích, quyết làm mặt lạnh, tuyệt đối không thể bán rẻ mình cho địch được!

“Em còn trẻ, kết hôn thì sớm quá” Bạn Tô bắt đầu chơi xấu.

“Không trẻ đâu. Nếu như về thời phong kiến thì chắc tầm tuổi em bây giờ đã hai nách hai con rồi đó”

“…. “ Bạn Tô bấn loạn !!!

“ Em còn muốn học thêm, phải lấy sự học làm việc trọng.”

“Trong cùng một gia đình thì anh có thể dễ dàng trao đổi bàn luận về các vấn đề học tập với em hơn.”

“Em không muốn ở nhà làm bà chủ đâu.”

“Em chỉ cần ở nhà làm người vợ ngoan hiền của anh là đủ rồi.”

“Làm vợ anh thì em có lợi gì?”

“Em có thể trở thành mẹ của con anh.”

Bạn Tô “….” Cái con người này thật ‘3 chấm’ Cái này gọi là cướp vợ thì đúng hơn!!!!

******

Hôn lễ của Trình Thiếu Phàm và Tô Tiểu Lai chung quy vẫn không tổ chức đúng thời gian như mẹ Tô mong đợi, sự thật là như thế đó. Trình đại nhân cảm thấy vợ mình vẫn đang là sinh viên, mà sinh viên kết hôn thì khó tránh khỏi lời ra tiếng vào, cuối cùng đành cắn răng dậm chân nuốt hận, dứt khoát thương lượng với mọi người đẩy lùi thời gian tổ chức đám cưới, đợi đến khi Tiểu Lai tốt nghiệp mới tiến hành.

Mẹ Tô đúng là không hài lòng thật, nhưng mà nghĩ đến con rể thương yêu biết nghĩ đến con gái mình như thế, cũng cắn môi đồng ý.

***

Thời gian trôi qua, bạn Tô cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học. Đại thiếu gia họ Trình hớn hở ôm vợ về nhà.

Một thời gian sau đó, bạn Tô được nhận làm nghiên cứu sinh.

Nháy mắt, lại là một năm học mới.

Sáng sớm ngày đầu thu, ánh nắng tươi sáng, trong không khí lan tỏa mùi hoa cỏ nhẹ nhàng. Đúng là một mùa xinh đẹp! Thế nhưng bạn Tô ban đầu lại bị bắt tạm nghỉ học, sau đó đi ra ngoài cũng bị người nào đó cấm cửa.

Tại sao ư? Đó là bởi vì bạn Tô đã kết trái. Trong bụng bạn Tô bây giờ là hai hạt mầm nho nhỏ. Bây giờ, bạn ý ngồi ở nhà tĩnh dưỡng, chậm rãi đợi hai hạt mầm kia phát triển, đến mùa thu hoạch.

Từ lúc bạn Tô bắt đầu nắm giữ vận mệnh của cả ba người cũng là lúc ở biệt thự Trình gia đang nháo nhào. Bọn họ bàn rằng phải đưa Tô Tiểu Lai vào tĩnh dưỡng. Bạn Tô của chúng ta trái tim rớt bịch xuống tận dạ dày, cô biết, nếu như đã dọn vào biệt thự Trình gia, chắc chắn rằng cô sẽ mất đi tự do…..

Đây là một ví dụ. Bạn Tô mỗi ngày đều nhận được một cuộc điện thoại của ông nội hỏi thăm sức khỏe, câu mở mồm luôn luôn là: “Tiểu Lai à, hôm nay chắt của ông có khỏe không?”

Sau đó là bà mẹ mạnh mẽ: “Tiểu Lai à, cháu cưng của mẹ hôm nay có đạp con không?”

Sau đó lại chính là ông xã thân yêu, ngày cũng phải năm ba cuộc: “Bà xã, hôm nay ở nhà có quậy không đó? Có uống canh gà không? Mệt thì đi nghỉ nhé, đừng tham gia vào mấy chuyện vớ vẩn.”

Rốt cuộc đến một ngày, bạn Tô biết được một thông tin, lớn tiếng thông báo: “Di động có mức phóng xạ rất lớn, từ nay về sau nếu không có việc gì gấp xin mọi người đừng gọi cho con.”

Thật thần kỳ, ba miệng một lời: “Rồi, từ nay về sau tránh xa điện thoại di động ra!!"

Bạn Tô tâm hồn vỡ vụn!!!

Chính bởi vì thế nên về sau, điện thoại bàn suốt ngày reo lên, dường như không lúc nào là ngừng nghỉ.

Bạn Tô bụng ba tháng đã to vượt mặt. Trong nhà mọi thứ đồ điện, có tia phóng xạ đều bị tịch thu. Bạn Tô quyết không rút lui đầu hàng, chiến đấu đến tận phút cuối cùng. Mọi lạc thú trên đời đều bị tước đoạt, bạn Tô ngửa mặt lên trời oán hận kêu lên: “Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với tôi thế chứ !!!!”

Chỉ tiếc rằng Trình đại nhân bỏ ngoài tai tất cả những tiếng thét gào đầy ai oán, lại ra lệnh một tiếng, chiếc máy tính thân yêu để chơi game, là đồ vật cuối cùng có phóng xạ, đã biến mất không tăm hơi!!

Vì thế, những ngày kế tiếp, bạn Tô mắt đờ đẫn, thường xuyên ngồi vuốt ve bụng, lẩm bẩm với hai hạt mầm trong bụng: “Bảo bối ơi bảo bối à, sau này con phải ngoan, phải hiếu thảo với bà mẹ tội nghiệp là mẹ đây đó nghe. Con phải biết rằng mẹ sinh con không phải là dễ dàng đâu” Đương nhiên, lúc này bạn Tô vẫn không biết rằng trong bụng mình không phải là một mống, mà là đến tận hai mống!

Sau đó nữa, bạn Tô bụng đã được bảy tháng, mỗi lần bạn đứng dậy, phía sau lập tức có hai người xuất hiện nâng đỡ. Bạn Tô mặt đen thùi lùi, có cảm giác giống như mình là động vật trong sách đỏ mức độ I!!!!

Tô Tiểu Lai cảm thấy mọi người đều quá căng thẳng, vài lần cô nói chuyện với dì Chu là quản gia, gợi ý với bà đừng đối xử với cô như nữ hoàng, làm cô hoảng sợ.

Dì Chu khó xử, ném cho cô một câu: “Dì cũng chỉ là làm theo ý của lão thái gia và thiếu gia thôi….. Chịu khó đi con, còn có 2 tháng nữa thôi mà!”

Bạn Tô rốt cục cũng bùng nổ! Từ Tố nhận được điện thoại của Tiểu Lai đúng lúc cô vừa được nghỉ làm, đang ngồi nhàn nhã ngồi trước máy tính: “Sao ? Tô đại tiểu thư, làm thiếu phu nhân bị người ta ức hiếp à??”

“Bỏ từ ‘thiếu’ đi, gọi thẳng tớ là ‘bà nội’ luôn cũng được.” Bạn Tô bực mình xổ ra luôn.

“Ố ồ, mồm mép ngày càng lợi hại nha.”

“Tố Tố, tớ phát cuồng rồi, đời sống của tớ như bị chệch đường ray ý.”

“Chờ con nuôi của tớ sinh ra thì đường ray được nối lại ngay ý mà. Phụ nữ có thai cần phải vui vẻ, thả lỏng tâm hồn, đừng càu nhàu. Nào, đem điện thoại đến bụng đi, để tớ nói chuyện với con nuôi của tớ bồi dưỡng tình cảm nào….”

-_-||| Bạn bè thế đấy ! Mình thì không quan tâm, cứ xí xớn quan tâm con mình….

***

Hai hạt mầm trong bụng bạn Tô phát triển rất nhanh, rất tốt, cuối cùng cũng đến ngày ra đời. Hai nhà Trình-Tô quả thực là bấn loạn hết cả lên!

Trong phòng bệnh cao cấp, ở một góc sáng sủa, mẹ Tô ôm cháu ngoại xuýt xoa, sau đó rút điện thoại ra, oang oang nói : “Alo, chị à, con bé Tiểu Lai nhà tôi mới sinh cháu, ây dà, thật đúng là mừng hết biết đó chị. Là sinh đôi nha chị, mà không phải sinh đôi thường đâu, là long phụng đó. Vâng vâng…thật hạnh phúc quá…Trời ơi, cháu tôi đáng yêu lắm đó….” Mẹ Tô lải nhải không mệt, lần lượt gọi điện thoại thông báo tin vui cho từng người. Ở một góc khác, ông Trình đang ôm niềm ước mơ thơ thiết là chắt nữ của mình, cười tươi hớn hở không ngừng, miệng lầm bầm : “Chắt cưng, theo cụ đi Mĩ không, nếu thích thì cười 2 tiếng, à không, một tiếng thôi. Được được….vậy là hứa rồi nhé, không được nuốt lời nhé!!!” Ông Trình hạnh phúc vô bờ...

Bạn Tô cuối cùng cũng cảm thán: “TMD, rốt cục cũng có thể nối đường ray với thế giới bên ngoài. Cả đời này quyết không sinh con nữa!”

Trình đại nhân ngồi bên giường, nhẹ nhàng thổi nguội bát canh gà. Vẻ mặt của anh đầy kiên nhẫn, đợi canh nguội lại cẩn thận đút cho cô. Nước canh ấm áp cứ lan tỏa trong lồng ngực cô.

Trình đại nhân ánh mắt nóng rực, làm bạn Tô ngắm đến ngây người. Ây, tỉnh! Bây giờ là lúc đòi lại công bằng cho mấy tháng nhịn nhục!

“Ông xã à, chúng ta về được không…” Ở biệt thư của họ Trình này hơn mấy tháng làm cho bạn Tô của chúng ta sợ hãi …

“Ừ,…nên sinh hoạt như người bình thường thôi.” Một tia sáng nham hiểm lóe lên từ mắt Thiếu Phàm làm mặt bạn Tô đang tái nhợt lại ửng hồng.

Anh lại nói tiếp: “Trong khoảng thời gian này 2 đứa nhỏ cứ giao cho bảo mẫu, chúng ta tận hưởng thế giới của hai người thôi…..”

Bạn Tô nhất thời choáng váng, hai má nóng như có lửa.

Cô còn đang ở cữ nha, sao anh lại có cái ý tưởng không thuần khiết, không lành mạnh thế này chứ. Nhưng mà, nói đi nói lại thì hình như lâu lắm rồi cô với anh không ‘yêu’ nhau, đây là nghĩa vụ vợ chồng mà…..

Suy nghĩ của tác giả : Ngọt ngào? Hạnh phúc? Ây dà…tôi đẩy tốc độ càng lúc càng nhanh a a a a a….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.