Anh Em (Thủ Túc)

Chương 42



Đây không phải lần đầu tiên Hách Tịnh ngủ lại nhà họ Đan, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu không được tự nhiên. Giờ đây cô cùng với Đan Nhĩ Tín ở chung dưới một mái nhà, chuyện như vậy nghĩ làm sao đây, nhất là chuyện đã xảy ra vào buổi chiều ngày hôm đó.

Có lẽ là lúng túng, có lẽ thiếu cơ hội, nhưng sau đó Đan Nhĩ Tín cũng không có đi tìm cô, chuyện ngày hôm đó giống như một giấc mộng, một chút cũng không để lại dấu vết. Mỗi khi nhớ lại Hách Tịnh càng căm ghét tại sao mình có trí nhớ quá tốt, bởi vì tất cả mọi cảnh tượng đều ở đây ở trong đầu cô.

Bởi vì Đan Dũng có chức vụ rất lớn, cho nên nhà của họ Đan hết sức rộng rãi, trong nhà mỗi người đều có phòng riêng, cho dù bình thường Đan Nhĩ Tín không về nhà, nhưng phòng của anh ta vẫn được quét dọn sạch sẽ, hơn nữa, phòng của anh đang ở sát vách phòng cô, nghĩ đến điểm này thôi, Hách Tịnh muốn phát điên rồi, cô vùi đầu vào trong chăn, bắt buộc bản thân đếm cừu, cầu mong sớm đi vào giấc ngủ.

Khi bầy cừu lớn mạnh đến mấy ngàn mấy vạn con thì Hách Tịnh rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng muốn ngủ, đang chuẩn bị chìm vào mộng đẹp, chợt cô giật mình ngồi dậy, cổ cứng ngắc từ từ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, dưới ánh sáng đèn ngủ hơi yếu nhưng cũng khiến cho bóng dáng người nào đó bên cạnh hiện ra, đôi con ngươi trong bóng tối đang nhìn chăm chú vào cô.

Mồ hôi lạnh toàn thân toát ra dọa Hách Tịnh muốn bể mật gần chết giống như theo bản năng sẽ há miệng thét chói tai, lại thấy bóng người như mèo rừng khỏe mạnh tiến về phía trước nhảy lên, cả người cô đều bị giữ chặt, mà tiếng thét chói tai kia hoàn toàn nằm lại trong cổ họng.

Bởi vì khoảng cách rất gần nên nhìn thấy rõ diện mạo của người nào đó, cũng không phải kẻ trộm vào nhà, Hách Tịnh mới từ từ thả lỏng nhịp tim cùng hô hấp, không cần phí sức ra hiệu để anh buông lỏng cánh tay, qua hồi lâu, đối phương mới làm theo, chỉ là cả người Hách Tịnh còn đang bị anh ôm lấy.

"Đan Nhĩ Tín, rốt cuộc anh muốn làm cái gì, điên rồi sao?" Hách Tịnh đè thấp thanh âm lên án anh, phòng của cô ở lầu hai, bên cạnh là phòng của Đan Nhĩ Tín, hiện tại anh đang ở đây,  khẳng định la to cũng vô ích, cũng không cần lo lắng tai vách mạch rừng, nhưng phòng Đan Nhĩ Nhã cũng ở lầu hai, tranh cãi la hét ầm ĩ vẫn rất nguy hiểm.

"Tại sao em lại khẳng định là tôi? Tôi còn chưa mở miệng nói chuyện." Anh thậm chí còn không có mặc quân trang, trên người mặc quần áo ở nhà giống như Đan Nhĩ Nhã, số lần anh ở nhà rất ít, quần áo này nói không chừng là của Đan Nhĩ Nhã.

"Anh Nhĩ Nhã sẽ không nửa đêm xuất hiện ở phòng tôi, chúng tôi lại không có gian | tình." Hách Tịnh không nhịn được liếc mắt, nói những lời lẽ này không ra dáng một thục nữ đoan trang nên làm.

Chính là câu này, khiến sức nặng đang đè ở trên người cô trong nháy mắt giảm đi ít nhiều, trong tối, cô có thể cảm nhận được tâm tình vui vẻ của anh, anh nghiêng người lật đè cô xuống, nằm ở trên người cô, dùng một cánh tay chống đỡ cầm lấy mặt, ở trong bóng tối chăm chú nhìn cô.

"Nói như vậy, hai chúng ta có gian | tình sao?" Giọng nói quả nhiên nhẹ nhàng hơn.

Nói nhảm! Anh nha nằm cũng nằm trên giường tôi rồi, còn có thể nói hai chúng ta rất thuần khiết trong sạch, đắp chăn bông tinh khiết nói chuyện phiếm sao! tôi tin, người khác sẽ tin sao? Nhưng trong tình cảnh này, Hách Tịnh không dám chọc giận anh, chỉ có thể tận lực co rút thân thể lại nói sang chuyện khác: "Làm sao anh vào được?" Cô rõ ràng kiểm tra xong cửa sổ, cửa chính cũng khóa lại rồi. Thấy Đan Nhĩ Tín trầm mặc không nói, Hách Tịnh lại mắng mình đầu heo, sao không nghĩ lưu manh này làm cách nào vào được, người ta làm nghề gì hả vả lại còn hợp pháp ở trong này mở khóa dù có cướp của giết người nha, cánh cửa này chỉ là chuyện nhỏ,  không chừng anh ta cho rằng cửa không có khóa, trình độ của chướng ngại này không đáng kể, nếu nói phòng quân tử không phòng tiểu nhân, dĩ nhiên, Đan Nhĩ Tín tuyệt đối không phải quân tử.

"Quần áo bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho." Trầm mặc hồi lâu, Đan Nhĩ Tín chợt nói một câu, làm Hách Tịnh sợ tới mức hồn vía lên mây, cô vội vàng nói: "Đừng, anh trả lại tiền anh ấy sẽ nghĩ như thế nào nha!" Chỉ sợ anh lại trừng phạt, vội vàng nói: "Tự tôi sẽ trả, hai người là anh em tự nhiên làm ra loại chuyện này à?" Hách Tịnh thậm chí còn tưởng tượng ra phản ứng của Đan Nhĩ Nhã lúc nhận được tiền của Đan Nhĩ Tín đưa, chỉ có thể là —— không giải thích được, nhưng nghĩ đến ánh mắt nhìn xuyên thấu nội tâm của Đan Nhĩ Nhã, cô không dám xác định, tóm lại, chuyện này khẳng định không thể để cho nó xảy ra!

"Về sau nghĩ muốn làm cái gì, bất kể là quần áo thì đừng, nói cho tôi biết, tôi mua cho em."

Làm sao, đây là muốn ***** cô làm gì, cô Hách Tịnh sinh trưởng trong gia đình lễ giáo ở Trung Quốc, tướng mạo đoan chính, chẳng lẽ vì mấy bộ quần áo mà bán thân hay sao? Hách Tịnh đột nhiên ngồi dậy, hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân bên cạnh, người này cũng nhanh chóng ngồi dậy, cùng cô ở trong tối mắt to trừng mắt nhỏ.

"Đan Nhĩ Tín, lương quân nhân của anh tháng bao nhiêu tiền?" Hách Tịnh tận lực tỉnh táo hỏi.

"Không biết, nghe nói có tiền trợ cấp, tăng lên đại khái hơn một vạn tệ, em hỏi cái này làm gì?" Đan Nhĩ Tín theo bản năng trả lời cô, một lát sau phản ứng kịp"em chê tôi nghèo?" không khí trong phòng  mật độ, lại tăng lên.

Hách Tịnh ở trong tối liếc mắt, sau đó mới tận lực dùng giọng hòa hoãn nói: " tiền lương của tôi chưa bằng một phần ba của anh, làm sao tôi dám chê anh nghèo?" Nói thật, lương nhân viên công vụ ở thành B cũng quá mất mặt đi, còn không bằng nếu cô làm phiên dịch một ngày bên ngoài sẽ kiếm được rất nhiều tiền, cũng thật may là dục vọng vật chất của cô không cao, bình thường cũng không cần tiêu tiền, tất cả chi phí sử dụng đều ở đơn vị ký túc xá, ăn cơm thì ăn ở căn tin, cuộc sống nhu cầu của cô căn bản đều được giải quyết, con đường thực tế hiện tại rất ổn định.

Về phần Đan Nhĩ Tín, sinh ra trong một gia đình như vậy, mười mấy tuổi đến học trường quân đội, Hách Tịnh hoài nghi anh ngay cả khái niệm tiền bạc cũng không có, anh căn bản không biết  mình cụ thể thu được bao nhiêu, dự kiến đều không biết.

"Vậy nên em hỏi tôi thu vào bao nhiêu, sợ tôi mua không nổi?" Đơn Nhĩ Tín giọng nói vẫn không lương thiện, mắt thích ứng ánh sáng ảm đạm, Hách Tịnh có thể nhìn thấy rõ ràng sự tức giận trên mặt của anh, nhưng có chút vấn đề liên quan đến tính nguyên tắc, cô cảm thấy sớm nên nói cho rõ ràng: "Anh dĩ nhiên mua được, thật ra thì tự tôi cũng mua được, nếu như mà tôi theo đuổi những thứ này, như vậy không cần thiết phải làm lính hoặc làm cảnh sát, mỗi người đều có cuộc sống của mình, chúng ta tại sao lại để ý đến những thứ này đây?"

Đan Nhĩ Tín yên lặng nhìn cô một lát, chợt đem mình ngã lại trên giường, nửa ngày mới nói một câu: "Vậy ngày mai tôi đưa thẻ cho em, cần gì chính em mua là được."

Hách Tịnh cảm thấy người này thật là đầu gỗ, cộng thêm giấc ngủ bị quấy nhiễu, không nhịn được liền dẫn theo tia hỏa khí: "Chúng ta là quan hệ gì? anh Nhĩ Nhã mua quần áo cho tôi tôi còn trả lại tiền, tôi tại sao lại cầm tiền của anh?"

Không nghĩ tới vốn đang nằm ngang ở trên giường Đan Nhĩ Tín nghe vậy chen chân vào đem Hách Tịnh cả người đè ở phía dưới, tiến tới gần mặt của cô, mũi hướng về phía chóp mũi, hô hấp cũng nghe thấy, Đan Nhĩ Tín khàn khàn cổ họng giống như từ trong kẽ răng nói ra: "Em hỏi tôi quan hệ gì? Em nói xem hai chúng ta đều nằm ở trên một cái giường thảo luận vậy quan hệ thế nào?"

Hách Tịnh mặc dù không sợ anh, cô tận lực cố gắng giữ tỉnh táo mà nói: "Đan Nhĩ Tín, anh dùng vũ lực cùng bức hiếp không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì." Cũng không phải là xã hội nguyên thủy, đánh người hôn mê rồi đem về ở trong sơn động sinh đứa trẻ.

"Vậy em nói phải làm sao mới có thể giải quyết được vấn đề, như vầy phải không?" Đan Nhĩ Tín giận quá hóa cười, một giây kế tiếp, cái mền bị vén lên, bàn tay thô ráp xoa nhẹ làn da mịn màng trên mặt Hách Tịnh, dọc theo cổ xuống phía dưới, Hách Tịnh mặc váy ngủ, chất liệu váy nhẹ nhàng giống như làn da thứ hai, nhạy cảm cảm thấy tay anh vẽ một đường đi xuống, mỗi một tấc đều di chuyển.

Có lẽ đột nhiên gặp lạnh, cũng có thể là nguyên nhân khác, ngực Hách Tịnh như hai quả hồng đào nhanh chóng nhô ra, được một bàn tay lướt qua đường cong mê người, lúc tiếp xúc như dòng điện đi qua, hai người không hẹn hô hấp cùng bấn loạn.

Lượng hô hấp của Hách kém rất nhiều, chốc lát sau kìm nén được đỏ bừng cả khuôn mặt, cô thở hổn hển dồn dập, muốn cố gắng khống chế ngực phập phồng, thanh âm khó tránh khỏi đứt quãng: "Đan Nhĩ Tín, anh, cái người này là tên lưu manh, mau, mau buông tôi ra."

"Em câu dẫn tôi." Đan Nhĩ Tín không nhúc nhích chút nào, bàn tay lại rục rịch ngóc đầu dậy, Hách Tịnh có chút nóng nảy  khẽ hô: "Tôi nào có?" Sau một lúc lâu lại đổi lời nói: "Được rồi, tôi thừa nhận lần trước là tôi có động cơ không trong sáng gieo gió thì gặt bão, tôi nói lời xin lỗi, hơn nữa bảo đảm về sau tuyệt đối không tái phạm, chúng ta hãy giữ một khoảng cách có được hay không?"

Đan Nhĩ Tín trầm mặc trong chốc lát, chợt nhếch miệng cười: "Hách Tịnh, tôi nên nói em chẳng những thông minh, mà còn là ngu nha? Em cho tôi là cái gì, vui đùa một chút sau đó ném sang một bên bội tình bạc nghĩa chiêu này mà cũng làm ra!"

Hách Tịnh bị lời nói của anh làm cho gương mặt đỏ khóc không ra nước mắt, không nhịn được uất ức biện minh: "Tôi không có...... Là anh......" Về phần nội dung cụ thể, cô bất luận như thế nào cũng không nói ra miệng.

Đan Nhĩ Tín lại giống như vui vẻ lên rất nhiều, giọng điệu cũng dễ dàng: "Tiểu sinh tôi đường đường là một xử nam, mất | thân cho lão bà thì cũng thôi đi, nếu như bị người chơi xong thì vứt, em kêu tôi mặt mũi để ở đâu, chuyện này em muốn từ từ cũng không được, không nghe lệnh cũng phải nghe."

Hách Tịnh tâm muốn chết rồi, người nào chơi người nào đây! Đan Nhĩ Tín lần trước sói hóa mèo không phải vẫn còn rất khẩn trương, rất xấu hổ, thậm chí cẩn thận từng li từng tí lấy lòng cô, thế nào ở dưới giường trên giường kém nhiều như vậy! anh đây đã ăn mình sạch sành xanh không phải sao? Hách Tịnh một hồi phẫn uất, trong đầu lại thoáng hiện đoạn ngắn mới vừa rồi anh nói, đợi chút, anh nói mình đàng hoàng là xử nam? Chớ trêu, thật coi cô là kẻ ngu a!

"Anh không phải trong sạch chứ, tôi nhất định sẽ phụ trách, nhưng anh nha rõ ràng thân trải qua bách chiến lão lưu manh, giả bộ cái gì thuần khiết!" Hách Tịnh hô hấp chịu ảnh hưởng, đại não thiếu dưỡng cộng thêm tâm giận dữ, làm cho lời nói của cô không phù hợp với thân phận thục nữ.

Lời nói vừa ra, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, Hách Tịnh cực kỳ hối hận, hắng giọng một cái vừa muốn mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc, Đan Nhĩ Tín chợt vịn bả vai của cô, rất kích động mừng rỡ: "Em nói, muốn tôi thật là trong sạch, bản thân tôi em sẽ phụ trách?" Cũng không đợi Hách Tịnh trả lời, tay đã dò hướng quần đi xuống, mắt thấy có nhiều hoạt động, liền nói: "Liều mạng! trong sạch của tôi không thể bị vu oan rồi, tôi chịu thiệt một chút, để cho em nghiệm thân!"

Hách Tịnh suýt nữa muốn sặc khí, một tay che mắt, một tay liều mạng nói: "Nghiệm thế nào, anh nổi điên làm gì!"

"Cũng không phải chưa từng nhìn qua, tại sao ư?" Nháy mắt sau đó, hơi thở của anh đã nóng hầm hập phun ở bên tai: "Tôi quên nam nhân thì nghiệm không ra được, vậy đổi phương pháp đi, nghiệm xem em mạnh khỏe không? Cái này so tự ta nghiệm còn chính xác hơn." Vừa nói tay đã thăm dò xuống dưới.

Hách Tịnh vội vàng dùng sức ngăn cản, nhưng tay mặc dù khống chế được, nhưng anh vô cùng lưu manh nói ra những lời vô lại như thế nên nhất thời không biết phản bác như thế nào, lại nghe Đan Nhĩ Tín nói tới một câu: "là năm ấy,lúc tôi mười tám tuổi gặp qua em, còn trước kia, còn chưa có nghĩ tới phải đi phá | thân."

Hách Tịnh cho rằng ngụ ý của anh là, lúc học cấp hai liền có xì căng đan tình cảm, hiện tại anh đã 26 tuổi rồi, hơn nữa, biểu hiện ngày đó, Hách Tịnh mặt vừa đỏ, rốt cuộc không có ý nói nên lời.

Đan Nhĩ Tín dường như đoán được ý định của cô, toét miệng cười đến đắc ý: "Như thế nào? Ngày đó phục vụ em còn chưa thoải mái, có phải hay không vẫn chưa thỏa mãn được em? Hôm nay hoàn cảnh này so với trước kia tốt hơn nhiều, chúng ta tiếp tục......"

Hách Tịnh giận dữ, cũng không biết hơi sức lấy ở đâu ra, một cước đem người nào đó đạp xuống, giận dữ hét: "Biến, tôi muốn đi ngủ rồi, nếu anh không đi ra ngoài tôi liền kêu lên, khiến mọi người đều biết anh mưu đồ bất chính vô lễ với tôi, nhìn xem mẹ tôi sẽ liều mạng với anh như thế nào!"

Nhắc tới Lương Thanh, Đan Nhĩ Tín vốn muốn mở miệng phản bác đành nuốt xuống, đem  động tác dừng lại một chút, cuối cùng quyết định thuận theo tình thế: "Được rồi, trước tha cho em một cái mạng, nhưng em phải khẳng định tuân thủ bốn không của tôi: không nên chung đụng cùng nam nhân khác, không nhận lấy quà tặng của nam nhân khác, không nên tùy tiện cười với người khác, lại càng không cùng nam nhân khác chơi trò câu dẫn lẫn nhau, cộng thêm phải nhất định hoàn toàn tin tưởng người  nam nhân này ——  chính là tôi!"

"Cút!" Một chiếc dép bay nện ở trên cánh cửa, mà mới vừa rồi nam nhân còn lẩm bẩm giọng nặng nề giống như tuyên thệ, trong nháy mắt biến mất không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.