Anh Em (Thủ Túc)

Chương 83



Hách Tịnh có chút mơ hồ nhìn nụ cười yếu ớt của Lương Thanh, cảm thấy được có chuyện gì đó không thích hợp. Mà Lương Thanh thấy cô không phối hợp với lời nói đùa ngàn năm có một của mình, trên mặt cũng có chút ngượng ngùng, còn có chút không biết phải làm sao.

Hách Tịnh ổn định tinh thần, cuối cùng mở miệng nói: "Mẹ hình như có chút chấp nhận anh ấy rồi ạ?"

Lương Thanh cụp mắt xuống, qua một lúc lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Hách Tịnh:"Kỳ thật lần này xuống phía Nam, Đan Nhĩ Tín cũng xuống cùng."

Hách Tịnh không biến sắc, cơ bản cô cũng không trông cậy vào việc Đan Nhĩ Tín sẽ ở một mình chờ đời,anh không một mình lẻn tới trước mặt mình đã khiến cô thấy ngoài ý muốn rồi.

"Cùng đi, còn có ông nội Quý."

Hách Tịnh mạnh mẽ ngẩng đầu, nếu nói lúc đầu nhà họ Quý mang tới cho cô ấn tượng chỉ là có chút cả vú lấp miệng em,đó vốn là căn bệnh chung của nhà họ Quý, dân thường nhỏ bé như cô dĩ nhiên nhìn không quen, cũng không, cũng không đáng đi hận. Nhưng biết chuyện cũ của Lương Thanh, lại sự điên cuồng của Quý Nguyệt,hiện tại người nhà họ Quý, trong mắt cô tuyệt đối nằm trong danh sách cả đời không qua lại.

Ngay cả quan hệ của Đan Nhĩ Tín và nhà họ Quý, đó chính là việc của anh ấy, nếu anh ấy không thể dàn xếp tốt,thì tương lai của bọn họ nên thương lượng lại chút.

Hách Tịnh lấy lại sự nghiêm túc: "Ông ấy tới làm gì."

Ánh mắt Lương Thanh nhìn Hách Tịnh có chút ẩn ý, từ từ nói: "Bọn họ mời mẹ cùng đi, mẹ không đồng ý, nhanh tới trước bọn họ. Có điều trái lại họ còn nói cho mẹ mục đích tới đây, nói là muốn gặp ông nội con cầu hôn."

Trong lòng bừng tỉnh, kí ức gần đầy của Hách Tịnh thấy Đan Nhĩ Tín có chút khác thường, liền hiểu ra anh chắc chắn là sớm biết rõ toàn bộ từ ông Quý, vì nguyên nhân gì đó mà gạt cô, mà nguyên nhân "nào đó" thật ra cũng không khó đoán. Sau khi thân thế của cô bị Quý Nguyệt nói toạc ra, anh ngay lập tức ngăn cản Quý Nguyệt tiếp tục nói, mặt khác ngoại trừ an ủi chính mình, cũng không chấp nhận nói ra thêm bất kì thông tin gì khác, dĩ nhiên cũng là do sợ cô biết được sự thật quá mức chịu đựng.

Mắc kệ người lớn rắc rối thế nào trong quá khứ, mặc kệ thái độ nhà họ Quý là gì, cố gắng và tình cảm của Đan Nhĩ Tín Hách Tịnh đều cảm nhận được, hơn nữa không thể không cảm kích.

Về phương diện khác,tuy con gái có sai, cháu gái có sai, nhưng bản thân ông nội Quý không có gì sai lầm cả, để một người trước giờ kính già yêu trẻ như Hách Tịnh lạnh lùng đối mặt với ông, thật là có chút khó xử.

Bởi vậy, khi Đan Nhĩ Tín cùng ông nội Quý tới Giang Nam, Hách Tịnh buồn phiền không biết nên dùng thái độ gì tới gặp bọn họ.

Nhưng bọn họ muốn tới thăm nhà họ Hách, lại mang theo khẩu hiệu "Cầu hôn", khiến Hách Tịnh không thể trốn tránh.

Ngẩng đầu cũng một dao, rụt đầu cũng một dao, Hách Tịnh rất nhanh có quyết định: "Bây giờ con tới nhà họ Hách." Nhìn Lương Thanh có chút do dự hỏi: "Mẹ đợi ở đây hay là..."

Vẻ mặt Lương Thanh có chút phức tạp, qua một lúc lâu, mới từ từ giãn ra, cả người vui vẻ lên,tươi cười hiện rõ, ánh mắt ấm áp, nhẹ giọng nhìn Hách Tịnh nói: "Nhiều năm trôi qua,năm đó mọi người đều không có mặ, huống hồ, có con gái tốt như con, mẹ còn có điều gì phải để ý a? Mẹ cùng đi với con."

Đại trạch nhà họ Hách,dù đã trải qua mấy trăm năm,nhiều lần tu sửa kiến trúc, nhưng vẫn tràn ngập cảm giác ý nghĩa lịch sử, từ từ lộ ra. Phong cách của nó như cổ xưa mà cũng không cổ xưa lắm,trang trọng nhưng không áp lực,trải qua tang thương mà sức sống lại bừng bừng.

Được cháu ngoại đỡ xuống xe, vội vàng đi theo bên cạnh chính là thị trưởng đương nhiệm thành phố C và lãnh đạo cao cấp quân khu trong vùng, Quý lão tướng quân chống gậy trượng, đi theo bảng chỉ tới trước cửa, dọc theo mái hiên tới vách tưởng, tinh tế đánh giá tòa đại trạch nổi danh đã lâu này, gật đầu cảm thán: "Phong thái danh môn a!"

Thị trưởng thành phố C cười ôn hòa mà lại cung kính: "Vợ chồng Hách lão tiên sinh đều đã gần 90 tuổi, mấy năm nay rất ít ra ngoài, nghe nói người nhà họ Hách trong nhà tổ sinh sống không nhiều, tuy nhiên ngày hôm qua liên hệ qua điện thoại,khó tránh khỏi có chút lơ là, ngài xem có nên cho người gọi điện lại hỏi lần nữa không?"

Ông Quý khoát tay: "Không cần, khách không mời mà dến, người ta cũng không có nghĩa vụ phải mở rộng của đón tiếp chúng ta, trực tiếp gõ cửa đi, thái độ phải cung kính."

Gõ cửa rất lâu, mới có một người phụ nữ trung tuổi giống như là bảo mẫu tới cửa chính, vừa thấy ngoài cửa một mảnh đen kịt liền hoảng sợ, nhất thời một giọng nói địa phương yếu đuối vọng tới, đối với người phương Bắc mà nói, mặc dù không biết là chói tai thế nào, lại bất hạnh là một chữ cũng không hiểu, không khỏi có chút đưa mắt nhìn nhau.

Thị trưởng thành phố C cũng không phải người nơi này, tiếng địa phương vùng sông nước này cũng chỉ có thể nghe câu được câu chăng, vẫn là bí thư thị trưởng tiến lên giải vậy: "Chị ơi, chúng tôi không phải tới quấy rầy Hách lão tiên sinh, là có khách quý từ thành phố B tới muốn bái kiến ông ấy."

Lại một tràng dài tiếng địa phương với tốc độ cực nhanh tuôn ra, ngay cả mặt múi vị bí thư cũng đã nhíu lại, sắc mặt ông ấy có chút khổ sở nói: "Dì ạ, dì có thể nói chậm một chút, dì có phải là người huyện Diêu không? Bà nội tôi cũng ở huyện Diêu." Sau khi thiết lập quan hệ lại tiếp tục yêu cầu: "Chị nói Hách lão tiên sinh hiện giờ có việc? Nhưng ngày hôm qua trong điện thoại bọn tôi đã liên hệ trước rồi, chị xem nếu không phải chuyện gấp, có thể cho chúng tôi đi vào trước được không?"

Vẫn là tiếng địa phương, tốc độ cũng không có ý giảm bởi, có điều sau khi thiết lập quan hệ giọng điệu cũng có chút nhẹ nhàng không sắc nhọn nữa rồi.

Bí thư cố gắng dựng lỗ tai lên nghe sau đó quay đầu xin chỉ thị của thủ trưởng: "Chị này nói sáng sớm hôm nay có con cháu tới thăm Hách lão tiên sinh, hiện tại người trong nhà đanh vội vàng nói chuyện trong nhà, nói chúng ta hôm khác quay lại. Mà cũng không được đến quá đông, phòng khách một lần không thể tiếp quá ba người."

Ông nội Quý xuất thân từ nghề lính, vẫn kiên trì rèn luyện, cho nên tới bây giờ trừ lúc tuổi còn trẻ bị thương hiện giờ đi lại không tiện, chứ tai vẫn thính mắt tinh, bởi vậy cũng không cần thị trưởng thuật lại, trực tiếp ra lệnh: "Nếu như vậy, chúng ta trở về trước đi. Ngày mai kêu lái xe cùng Nhĩ Tín tới đưa tôi đi, các anh bận việc gì thì trở về làm đi." Ngữ khí không nóng không lạnh, sau đó xoay người rời đi.

Ông nội Quý cực kỳ bình tĩnh,người đi theo ông lại không thể bình tĩnh nổi. Đừng nói là người đi theo ông Quý từ thành phố B qua đây, cho dù là quan viên ở thành phố C, mặc dù biết rõ địa vị nhà họ Hách và danh tiếng của Hách lão tiên sinh, nhưng khiến cho Quý lão tướng quân một người cấp bậc tuổi tác như thế bị sập cửa vào mặt, mọi người đều cảm thấy hành vi này rất thái quá.

Nhưng đều là những người lăn lộn chốn quan trường nhiều năm, mặc dù trong lòng thấy không đúng, trên mặt vẫn không biến sắc, chỉ là lén lút quan sát nhân vật chính từ thành phố B tới, nhìn xem có nhận được chút thông tin gì không.

Đan Nhĩ Tín đang muốn đỡ ông nội Quý lên xe, góc áo bị người ta kéo, Đan Nhĩ Tín quay đầu lại mặt dày mày dạn nhìn người kéo góc áo, mày nhăn lại, tức giận hỏi: "Chuyện gì?"

Cái tên Quách Hải Lượng này, gây ra một đống rắc rối ở thành phố B, lại chơi trò ve sầu lột xác đi theo bọn họ tới thành phố C, để cho Quý Nguyệt biết chắc chắn lại hồ nháo một phen. Huống hồ Đan Nhĩ Tín và Quách Hải Lượng mặc dù quen biết từ nhỏ, nhưng vì tuổi tác chênh lệch, tính cách cũng khác biệt, nên chắc chắn không phải là anh em tốt, hiện tại Quách Hải Lượng bỏ mặc vợ sắp cưới và tình nhân đang mang thai, theo mình đi tìm vợ, ông trời mới biết anh ta có ý gì!

Bên này Đan Nhĩ Tín còn chưa thầm oán xong, Quách Hải Lượng đã nháy mắt mấy cái với anh: "Con cháu? Con cháu nào mà khiến Hách lão tiên sinh phải đóng cửa không tiếp khác, khẳng định là người từ xa xôi tới a..." Anh ta cố gắng nhấn mạnh hai chữ "xa xôi"

Đan Nhĩ Tín trợn mắt nhìn anh ta không nói gì: ngay cả anh cũng nhận ra! Tôi đương nhiên biết bên trong có thể là vợ của tôi, nhưng bọn họ thể hiện rõ muốn làm khó dễ bên này, tôi có biện pháp gf?

Sau khi Quách Hải Lượng thấy vẻ mặt của Đan Nhĩ Tín liền sửng sốt một phe, anh không nghĩ rằng tên ngốc này không ngu ngốc như trong tưởng tượng của anh, anh ta vậy mà có thể đoán được Hách Tịnh có thể đang ở bên trong, mà anh có còn có thể hiểu rõ ràng nhà họ Hách chỉ đang cố tình làm khó dễ bọn họ.

Dì kia nhìn sạch sẽ thanh thoát, ánh mắt trong sáng cũng không phải bảy tám chục tuổi, không có khả năng là thất học. Huống hồ tại nhà họ Hách dòng dõi thư hương như vậy, chỉ sợ ngay cả con chó cũng biết chứ, bà ấy là người làm ở nhà họ Hách, làm sao có thể chỉ biết nói tiếng địa phương?

Dạo này, ngay cả người chỉ ở nhà xem ti vi cả ngày, cũng biết nói mấy câu tiếng phổ thông.

Mà anh và Đan Nhĩ Tín có thể nhìn ra chuyện này, ông nội Quý không thể không nhận ra, Quách Hải Lượng không khỏi buông tay, trong mắt hiện lên  chút mê man, giống như có một số việc, anh ta đã sống hơn ba mươi năm đều chưa từng nghĩ tới.

Khó khăn vừa qua đi, đoàn người đang muốn dời đi, "Két.." một tiếng,thanh âm của gỗ lớn mở ra hấp dẫn mọi người xoay người lại.

Chỉ thấy phía sau cửa vừa mở ra lộ ra khuôn mặt đẹp hơn cả ánh mặt trời buổi trưa mùa thu, sau đó là dáng người con gái yểu điệu, cô mặc một thân áo lông dê màu hồng phấn,quần bó màu đen, cả người tươi mát mà tỏa sáng lấn ấp người, thấy dáng vẻ mọi người đồng loạt quay đầu, không nhịn được mỉm cười, khiến mọi người ở đây lập tức cảm giác như trăm hoa đua nở, thậm chí chóp mũi hình như còn như có như không ngửi được mùi hoa.

Dường như trong đầu mọi người đều hiện ra một từ:"Người đẹp Giang Nam."

Người đẹp nhẹ nhàng bước sen, chậm rãi đi xuống bậc thang, môi anh đào khẽ mở, thanh âm nhẹ nhàng: "Các vị từ xa tới, không nghênh đón từ xa mong thứ tội, nhưng mà ông bà nội tuổi tác đã cao, mởi mọi người cùng đi vào sợ chiêu đãi không chu toàn, nếu không có chuyện gì, người nhỏ tuổi như chúng tôi xin hẹn hôm nào tới của thăm hỏi."  Ngữ điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ lại cung kính khách khí.

Ngay khi mọi người dùng ánh mắt đánh giá cô, Đan Nhĩ Tín lại vọt lên trước: "Anh nói em cuối cùng cũng đồng ý ra cửa rồi." Kéo lấy tay cô, có chút ngại ngùng cúi đầu: "Cám ơn các vị đã theo tôi tới đây, giới thiệu với mọi người một chút, đây là Hách Tịnh vợ chưa cưới của tôi."

Trong nháy máy mọi người liền bừng tỉnh, cơ bản chỉ biết ông nội Quý chỉ muốn gặp mặt Hách lão tiên sinh, cũng không biết nguyên nhân, mà vừa rồi thái độ hai nhà có chút kỳ quái, bây giờ nhận thấy, thì ra người ta muốn kết thân gia rồi! Con gái Giang Nam đều quý giá, huống chi là người nhà họ Hách, huống chi con gái nhà họ Hách nhân phẩm như vậy, con dâu đưa tới của này, trước đã ra oai phủ đầu mặc dù có chút không phúc hậu, nhưng cũng không phải là quá mức. Đương nhiên, đây là người tầm thường, mà với quyền thế địa vị nhà quyền quý, có khách tới cửa như vậy, con dâu tuổi trẻ đầy hứa hẹn vừa xinh đẹp như vậy, đổi lại là người khác tuyệt đối không chỉ làm khó dễ như vậy.

Suy cho cùng là người nhà họ Hách, đủ tư cách kiêu ngạo!

Vì thế mọi người dưới lệnh của ông nội Quý,mang theo tâm tư khác nhau, nhao nhao tạm biệt hẹn hôm khác trở lại chúc mừng.

Sau cùng, ngoài cửa chỉ còn lại có ông Quý, Đan Nhĩ Tín, Quách Hải Lượng và lái xe.

Lòng bàn tay Đan Nhĩ Tín hơi toát mồ hôi, lại càng khẩn trương nắm chặt tay Hách Tịnh, đưa nàng tới trước mặt ông Quý, trịnh trọng nói: "Ông ngoại, đây là Hách Tịnh." Lại quay sang nói với Hách Tịnh: "Tịnh Tịnh, đây là ông ngoại anh." Sau khi nói xong lại không mở miệng nữa, tay nắm càng chặt.

Tay có chút đau, Hách Tịnh không nhịn được khẽ nhíu mày, Ông Quý lại mở miệng trước: "Cháu là đứa bé ngoan, mẹ cháu ở bên trong sao? Ông muốn trước tiên nói lời xin lỗi với bà ấy." Các loại sự tình, có trước có sau, mâu thuẫn dịu đi, chuyện kế tiếp mới dễ dàng mở miệng.

Tay Đan Nhĩ Tín nắm càng chặt hơn, rốt cuộc Hách Tịnh không chịu được, giẫm lên chân anh một cái, thừa dịp anh bị đau mà hất tay anh ra, chẳng quan tâm tới sắc mặt hoảng sợ của anh, quay đầu nghiêm mặt nhìn ông Quý nói: "Mẹ cháu ở bên trong, có điều sự kiện kia bà ấy đã không muốn nhớ lại nữa rồi. Mà nếu như có để ý, thì cũng chỉ oán hận con gái ông chứ không phải ông, người đã chết rồi, nếu ông thật sự có lỗi cũng là dạy dỗ chưa cẩn thận, cũng khong cần giải thích gì với mẹ cháu." Hại người sẽ hại mình, cái chết của Quý Lan và tính cách cực đoan của bà ấy có quan hệ rất lớn, nhưng lúc bà ấy làm ra chuyện kia cũng đã lớn, dường như cũng không còn là hành động mà người làm cha làm mẹ phải phụ trách rồi.

Ông Quý gật đầu: "Cháu thật là một đứa nhỏ tinh tường. Nếu như thế, ông muốn được vào diện kiến ông nội cháu."

Lúc này người dì đi mở cửa lúc trước lại tới, mở miệng rõ ràng nói tiếng phổ thông lưu loát: " Lão tiên sinh nhà chúng tôi mời Quý lão tướng quân vào dùng trà, Tịnh Tịnh, sao cháu không đưa Đan tiên sinh đi dạo thành phố C đi, thể hiện phong thái chủ nơi này." Ngụ ý, rõ ràng là nói chuyện không muốn hai người trẻ tuổi nghe được.

Dì ấy và lái xe cùng nhau đỡ ông Quý vào cửa, Quách Hải Lượng có chút xấu hổ do dự một chút,cuối cùng đứng lại, thân thiết nhìn Hách Tịnh:"Em Tịnh Tịnh, thành phố C có cảnh đẹp gì, trước tiên chúng ta đi đâu a?"

Đan Nhĩ Tín trừng Quách Hải Lượng, dùng sức trừng anh, lúc sau ngửa mặt nhìn trời, làm như không thấy.(các b đang đọc tr do luckygirl_co post)

Bởi vì chuyện của Vu Tĩnh Hàm, ấn tượng của Hách Tịnh với Quách Hải Lượng cực kỳ không tốt, nhưng hiện giờ đang ở trước cửa nhà mình, hơn nữa giáo dưỡng không cho phép, cô thật sự không cách nào mở miệng được với người ác độc đang nịnh nọt cô.

Hách Tịnh chỉ có thể cố gắng bỏ qua anh ta, hơn nữa lần đầu tiên không bài xích cái ôm và việc động tay động chân của Đan Nhĩ Tín.

Không cự tuyệt chính là tiếp nhận, Đan Nhĩ Tín nhận được sự cổ vũ càng thêm hăng say, tiểu biệt, hơn nữa còn có sự bất an trong lòng, khiến Đan Nhĩ Tín nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó, hai người dính lấy nhau tới phát ngấy,dường như là có chút làm tổn thương tình hình phong tục giáo hóa.

Nhìn lướt qua, quay mặt đi chỗ khác, nhịn không được liếc mắt một cái, lại liếc mắt một cái, nhưng không được lại không quay mặt đi chỗ khác. Quách Hải Lượng thở dài một hơi, anh ta thấy năng lực tâm lý chấp nhận của chính mình quá cao, đoán chừng da mặt hai người này quá mỏng.

"Thôi, hai người nói chuyện, tôi đi dạo xung quanh." Quách Hải Lượng không tình nguyện nói, người đi cũng không quá tình nguyện.

Chờ hắn đi xa, Hách Tịnh vận dụng sức lực thở hổn hể đẩy Đan Nhĩ Tín ra: "Chúng ta có chút thái quá rồi."

Đan Nhĩ Tín ổn định lại hô hấp, lại cười lạnh một tiếng: "Chỗ nào quá phận hả? Anh ta, tự cho là thông mình, luôn có lòng tham, đã ăn trong bát, còn xem trong nồi, lại còn nhớ tới nồi của người khác, sớm hay muộn cũng phải được dạy dỗ!"

Hách Tịnh vỗ vố lên khuôn mặt đỏ hồng của mình, liếc mắt nhìn Đan Nhĩ Tín: "Nghĩ muốn cái gì a? Như thế nào đối với người kia lại không quá phận." Tiếp theo lại ảo não mà nói: "Em nói này, chúng ta cứ như thế trước cửa nhà có phải hơi quá đáng không!" Tiếp theo đánh giá xung quanh một phen, tiếp tục kêu lên: "Chú Ba của em lắp đặt hệ thống an ninh, em nhỡ rõ  xung quanh nhà tổ đều lắp đặt camera, chỉ sợ, không, là nhất định chúng ta đều bị quay lại rồi!"

Đan Nhĩ Tín cũng trợn tròn mắt, lần này trước khi tới, đã hạ quyết tâm thể hiện phong thái thành thục, ổn trọng, mà lại là hình tượng đàn ông đáng tin cậy, xuất hiện trước cửa nhà họ Hách a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.