Ánh hoàng hôn trong ngày hè tươi sáng, trên mặt cỏ của hoa viên Nhai Tâm ở trung tâm thành phố C, vài thiếu niên có dáng vẻ học sinh hoặc ngồi hoặc đứng, có người vừa cười vừa tán gẫu, có người đùa giỡn, còn có người tràn đầy hăng hái quan sát người đi đường tới lui, nhìn như thoải mái thư giản, lại tràn đầy sức sống.
“Đan Nhĩ Nhã, khoa kiến trúc đại học A không phải đã chọn mày sao, còn chăm chỉ như vậy làm gì?” Một thiếu niên mày rậm nhanh nhẹn chui đầu vào nhìn bức vẽ của bạn học, bất mãn gây ầm ĩ, sau khi tới gần xem lại la to lên:“Vẫn đang vẽ về căn phòng rách nát đó à! Bên kia có một mỹ nữ, mày vẽ lại được không?”
“Mỹ nữ, ở đâu?” Có người hấp tấp như ra-đa dò sóng.
“Trong mắt Lão Tân ngoại trừ hóa học ra bà lão đều thành mỹ nữ, mày cũng tin!”
“Mày còn nói nữa, liền phía trước cái kia, nếu người đó quay đầu lại không xấu, tao khẳng định sẽ theo đuổi cô ấy!”
Người nói lời này rõ ràng có danh dự khá cao, mọi người đều bị lời nói của cậu thiếu niên đó hấp dẫn, một đám người đều xúm lại đây.
Nhìn theo hướng chỉ của người đó, vài thiếu niên đem ánh mắt ngắm nhìn bóng lưng của hai cô bé ở con đường đối diện.
Trong hai người có một cô bé tròn tròn mập mạp, dáng người giống trẻ con, đương nhiên không có khả năng là mục tiêu nhiệm vụ, chờ nhìn đến người cao kia, nháy mắt nhóm người này đã im lặng không ít.
Cô bé có thân hình cao gầy thon thả, tóc đen tuyền được cột thành kiểu đuôi ngựa, hơi gợn ở phía sau cổ, tạo nên một độ cong đẹp. Người mặc chiếc áo T- shirt xanh thẫm không tay, chiếc quần ngắn màu trắng, quần áo mộc mạc mà lại đeo lên lưng một cái balô màu hồng chói mắt, cho dù màu sắc đậm nhạt, đều không thể đoạt được ánh sáng rực rỡ trên người cô bé, tay chân cô bé thon dài cân xứng, không quá đầy đặn, gầy không thấy xương, làn da lại trắng như ngọc, óng ánh trong suốt.
Vòng eo cô bé rất nhỏ, cặp mông no đủ dưới chiếc quần ngắn màu trắng, một đôi chân thon dài, đường cong rất đẹp nhất là từ bắp chân đến mắt cá chân, đẹp đến độ như đi ra từ tranh.
Xuống chút nữa, dưới đôi chân nhỏ nhắn mang một đôi giày xăng đan bằng da màu nâu, đi lại nhẹ nhàng trên các bậc thang, tóc đuôi ngựa đung qua đung lại, kéo theo một nhóm người ở phía sau nhìn chằm chằm cô bé khiến trong lòng của các thiếu niên theo đó mà đung đưa.
Có người nuốt một ngụm nước miếng, cười gượng một tiếng nói:“Nói không chừng là chỉ diễn trò ở phía sau thôi, không phải có câu nói này sao? Nữ sinh đại học C vừa quay đầu lại, núi lở đất rung nước chảy ngược......”
“Đừng nói mò, mệt mày đã từng học vẽ qua, xem độ cong xương sọ và hình dáng cái gáy của cô bé, thì tuyệt đối không có khả năng là cô gái xấu!”
Người trước bị ngắt lời sau, lại không có chút không vui nào, người thiếu niên đó cũng không phải thật sự hy vọng đó là một cô gái xấu, vội đẩy đẩy người bên cạnh:“Đan Nhĩ Nhã, mày học phác họa hơn người khác, nói một câu, rốt cuộc xấu hay không xấu?”
Người thiếu niên bị nhắc tới lúc này mới ngẩng đầu lên, hơi hơi nheo lại đôi mắt hẹp dài, nhìn cẩn thận bóng lưng mọi người chỉ, gật gật đầu nói:“ừh, sẽ không xấu.”
Mọi người sói huyết sôi trào, bắt đầu ủy thác cho nhau:“Mày đi, giả bộ hỏi đường nào đó đi như thế nào, làm cho cô bé quay đầu lại!”
“Nơi này rất gần đại học C, cô ấy có thể là sinh viên không?”
“Sinh viên thì sao, qua nữa tháng nữa chúng ta cũng đều vào đại học rồi!”
“Lão Mã, mày không phải đăng ký vào đại học C sao, nhanh lên, nói không chừng là sư tỷ!”
......
Phía bên này còn chưa bàn xong, cô bé bỗng nhiên dừng lại, xoay người nhìn lướt qua nơi phát ra tiếng ồn ào, chỉ với cái nhìn này, đã đủ làm cho mọi người trong nháy mắt không phát ra tiếng động nào.
Ông trời ơi, cái này đâu chỉ là không xấu, phải nói là mỹ nữ a! Hơn nữa mỹ nữ này còn đang nhìn tôi – gần như tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Càng kỳ lạ là, mỹ nữ này sau khi nói vài câu với bạn học, lại đi tới chỗ bọn họn.
Mấy người thế là anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhìn nửa ngày, lại quyết định trong nháy mắt: Cô ấy là tới tìm tao!
Hay là tiếng nói vừa rồi quá lớn nên cô ấy nghe thấy? Hay là thấy mình ngọc thụ lâm phong nên nàng giết tới? Lúc mấy người đang chảy nước miếng tự kỷ, cô bé đã tới trước mặt, phải nói chính xác là đến trước mặt Đan Nhĩ Nhã.
Mọi người thế này mới tỉnh lại, nhìn tiểu mỹ nữ bên cạnh càng xem càng thấy đẹp, và ghen tỵ với người vừa mới đứng dậy đón mỹ nữ- Đan Nhĩ Nhã -- dựa vào cái gì a! Dựa vào cái gì số đào hoa đều đưa cho thằng này hết? Không phải là vóc dáng cao chút diện mạo khôi ngôi chút thôi sao, mỗi ngày đều là bản mặt của người chết có gì để thích! Các cô bé đều thích dạng nông cạn này sao? Nhìn không thấy phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái biết tình thức thời......[ nơi này bỏ bớt một trăm chữ] anh đây?
“Thật không ngờ ở trong này gặp được anh, thứ bảy bà ngoại và cậu em về nước, làm phiền anh nhìn thấy mẹ em thì hỏi một tiếng, trước khi tới sân bay có thể đến đón em đi cùng không.” Tiếng nói của cô bé trong trẻo êm tai, so với tưởng tượng còn non nớt hơn, thấy Đan Nhĩ Nhã gật đầu đồng ý sau lại nở nụ cười mang theo lúm đồng tiền, tươi mới như anh đào tháng năm.
Cô bé không ở lại lâu, nói lời cảm tạ sau liền xoay người rời đi, mà mấy người thiếu niên còn đắm chìm trong nụ cười kia không thể tự thoát khỏi, người đã đi xa mới hồi phục tinh thần lại, bắt đầu đồng loạt vặn hỏi Đan Nhĩ Nhã.
“Mày quen biết cô ấy sao?”
“Cô ấy tên gì?”
“Bao nhiêu tuổi rồi? Xem ra không giống sinh viên lắm.”
“Bọn mày không có gian tình đúng không, hay là có gian tình vậy?”
......
Đợi đến bọn họ bảy miệng tám lời hỏi xong, Đan Nhĩ Nhã mới chậm rãi dọn xong giá vẽ ở trên người, thực tự nhiên nói ra một câu:“Hách Tịnh, em gái tao, còn có,” Nhìn mọi người một vòng sau mới bổ sung thêm “Năm nay cô bé mới mười bốn tuổi, vừa tốt nghiệp trung học cơ sở.”
“Trời ạ, nhỏ như vậy? Giết hại mầm non quốc gia a!”[ ai giết hại a, đại ca, não ngài phải tu sửa rồi!]
“Dáng người trỗ mã thật tốt......”[ không cần phải nói, lỗ tai vị này đã đóng lại, chỉ dùng mắt, còn có miệng, nước miếng một mảnh.]
“Tao biết cô ấy là Tịnh, nhưng mày không phải chỉ có một em trai song sinh thôi sao? Khi nào lại có thêm một em gái?”[ rốt cục có một đầu óc tỉnh táo.]
“Ba năm trước.” Đan Nhĩ Nhã mặt không chút biểu cảm trả lời xong, xách túi lên bước đi, tiếng gào khóc bám đuôi vô số.
Thực ra Đan Nhĩ Nhã và Hách Tịnh quan hệ rất đơn giản, ba năm trước cha mẹ Hách Tịnh ly hôn, mẹ tái giá với cha của Đan Nhĩ Nhã - Đan Dũng, hai người thành anh em kế. Đan Nhĩ Nhã còn có một em trai song sinh, nhưng hôn lễ ngày đó nghe nói là đá bóng bị gãy chân rồi nên ở nhà nghỉ ngơi không ra, Hách Tịnh vì vậy chưa thấy qua người này, nhưng nghĩ lại cũng không có gì tốt đẹp để gặp, bởi vì nghe nói hai anh em này lớn lên rất giống nhau, ngay cả người thân đều từng nhận lầm.
Trên thế giới này có người lớn lên cùng mặt mình giống như khuôn đúc, không biết có cảm giác gì? Hách Tịnh rất hiếu kỳ, lại nghĩ đến dáng vẻ không cười không nói lúc nào cũng nghiêm trang của Đan Nhĩ Nhã, hai khuôn mặt than như hình ảnh từ trong gương xuất hiện trong đầu cô bé, cô bé không nhịn được cười ra tiếng.
“Có gì buồn cười? À đã nói tốt rồi, hôm nay đi ra ngoài ăn, chị không thể đổi ý!” Rốt cục đợi được Hách Tịnh trở về, cô bé trừng đôi mắt thật to nói. Cô bé thoạt nhìn so với Hách Tịnh nhỏ hơn mấy tuổi, tính tình còn trẻ con, cơ thể hai má đều là tròn tròn, có chút mập của trẻ con, nhưng mà có thể thấy được ngũ quan rất sâu sắc, sắc mặt cũng hồng hào, là một tiểu mỹ nhân.
“Tĩnh Hàm, không ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe, về nhà chị nấu cơm cho em ăn có được không?”
“Không được,nguyên một tuần em đều ăn thức ăn chị nấu, hôm nay em muốn đi ra ngoài ăn, hơn nữa, em nói rồi không nên gọi em là Tĩnh Hàm! Gọi em là Wendy, tên tiếng anh của em là Wendy!” Cô bé cau mày lớn tiếng tuyên bố, rõ ràng rất tức giận.
“Được rồi Wendy, có thể đi ra ngoài ăn, nhưng mà dì không cho chúng ra ăn gà rán, chị mời em ăn thức ăn trong nồi đất được không? Miến bò nồi đất*.” Hách Tịnh tiếp tục cùng cô bé thương lượng.
Cô gái cau mày nhìn Hách Tịnh, cảm thấy cô bé dừng lại, không tính thỏa hiệp. Giằng co hồi lâu, cô bé rốt cục bĩu môi một cái:“Em còn muốn ăn thịt dê xiên*, có bỏ ớt vào.” Nói xong đi trước làm gương, dẫn đầu tới trước của một tiệm ăn.
Hách Tịnh lắc đầu, sửa sang lại quai cặp sách, đi theo vào.
Hai cô bé ăn uống no đủ, mang một gói đồ ăn đi về nhà. Bây giờ được nghỉ hè, người lớn trong nhà đều có chuyện bận, còn lại em gái tiểu thư và cô bé hai người, mỗi ngày đều vì chuyện cơm mà ầm ĩ một phen.
Tựa như Hách Tịnh không thể giải thích vì sao em kế - Vu Tĩnh Hàm rõ ràng có một người mẹ hiền lương thục đức nấu cơm đều ngon, cứ khăng khăng thích ăn đồ ăn không tốt cho sức khỏe như Fastfood, còn Vu Tĩnh Hàm cũng không thể hiểu rõ Hách Tịnh vì sao mỗi ngày đều ăn những món ăn gia đình, lại không chê ngán tý nào.
Tính tình và khẩu vị của hai người hoàn toàn tương phản, Vu Tĩnh Hàm thích náo nhiệt, thích kết bạn gọi tên nước ngoài, Hách Tịnh mặc dù không tính là người hướng nội, nhưng càng thích an tĩnh, thích một mình đọc sách viết chữ vẽ tranh, trừ bữa ăn chính thì đối với đồ ăn vặt lại cảm thấy không hứng thú.
Vốn mỗi người đều có đặc điểm riêng cũng không sao, nhưng kỳ lạ là tính tình mẹ kế Lí Băng và Hách Tịnh rất hợp nhau, mà đối với đứa con gái ruột thịt của chính mình thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bởi vì là con ruột nên không có chỗ nào để cố kỵ, dạy dỗ cũng không lưu tình chút nào, chuyện này ngược lại tạo ra tính cách phản kháng của Vu Tĩnh Hàm, vốn đối với chị kế này đã không thích, lại tăng thêm vài phần oán hận.
Cũng may hai người kém nhau ba tuổi, vì Hách Tịnh đến trường sớm, nên lớn hơn 4 lớp so với cô bé , thời gian nghỉ ngơi của hai người khác nhau, hơn nữa Hách Tịnh né tránh, nên không có phát sinh xung đột lớn.
Nhưng lúc này là thời gian nghỉ hè, Hách Kính ba Hách Tịnh, là người nổi tiếng về ngôn ngữ học và lịch sử học, nên cần phải đi phát biểu học thuật và toạ đàm linh tinh ở các nơi trong nước, không khéo là, năm nay giáo viên trung học Lí Băng cũng cần phải mang đội trại hè đi nơi khác.
Năm rồi nếu xuất hiện loại tình huống này, Vu Tĩnh Hàm khẳng định đã sớm gói đồ tới nhà của bà nội cô bé ở, cách ba đến năm ngày lại gọi điện thoại cho Hách Tịnh để khoe khoang, nói nhà bà nội là ngôi biệt thự lớn cỡ nào, cha ruột cô bé lại mua bao nhiêu thứ tốt v.v...
Năm nay Lí Băng trước khi rời đi muốn đưa cô bé về Vu gia, Vu Tĩnh Hàm lại sống chết không chịu đi, thà rằng mỗi ngày cùng chị kế dưới một mái hiên, ăn cơm cô làm, bị cô quản đầu quản chân. Về sau dưới yêu cầu của Lí Băng lại còn viết giấy cam đoan, “Mỗi ngày làm xong bài tập mới có thể đi chơi”,“Trước khi trời tối nhất định phải về nhà” Các điều kiện hà khắc đều đáp ứng hết.
Hách gia ở là khu lầu của giáo viên viên chức, hàng xóm đều là giáo viên đại học C, nhiều năm đều quan tâm lẫn nhau, chuyện an toàn không là vấn đề. Mà Hách Tịnh bắt đầu từ lớp lá đã làm tấm gương tốt, bây giờ chẳng qua là trông nom em gái, sau khi Tĩnh Hàm viết giấy cam đoan, nhóm người lớn cũng yên tâm hơn tiếp tục bận chuyện của mình.
Vu Tĩnh Hàm là người nóng tính, không kiên nhẫn cùng Hách Tịnh nhàn tản đi trên một con đường, liền giành trước xông về phía trước. Hách Tịnh cũng không đi nhanh hơn, mà là nhìn bóng lưng cô bé như nghĩ đến điều gì, tiện đà dưới đáy lòng thở dài -- hai người ngay cả đi đường đều không đi cùng nhau, Vu Tĩnh Hàm vẫn đi theo cô, xem ra gần đây Vu gia đã xảy ra chuyện, không phải nghiêm trọng bình thường.