Đan Nhĩ Nhã trả tiền cho hóa đơn xong khi quay trở lại, thấy bầu không khí nói chuyện của hai cô gái có chút khách sáo, cũng không hỏi nhiều, đứng bên cạnh Hách Tịnh hỏi Tô Ti Hoàng: "Mới vừa nhận được điện thoại, đợi chút nữa chúng ta cùng nhau về nhà, trước tiên tôi đưa bạn về?"
Tô Ti Hoàng liếc nhìn Hách Tịnh, lắc đầu nói: "Không cần, khách sạn ngay ở bên cạnh, tôi đi dạo một chút. Đúng rồi, hôm nào có thời gian tôi muốn đến thăm nhà anh như thế nào? tôi không có xe?"
Đan Nhĩ Nhã dừng một chút, nói: "Không có xe." Một lời nói ra, không chỉ có nụ cười trên mặt Tô Ti Hoàng cứng lại, Hách Tịnh cũng mở to hai mắt nhìn chằm chằm anh ta —— này, cũng quá thẳng thắng đi!
Đan Nhĩ Nhã cũng không ngại mà giải thích: "Tôi thường không có ở nhà, có chuyện gì hay là hẹn gặp bên ngoài thôi."
Nghe được lời giải thích sắc mặt Tô Ti Hoàng dễ nhìn một chút, cô đảo mắt nói: "Ai nói tôi nhất định phải gặp anh, tôi tìm em gái anh không được sao?" Nói xong xông đến Hách Tịnh thân thiết nháy mắt mấy cái, Hách Tịnh nghĩ thầm hai chúng ta không thân thiết chị tìm tôi làm gì, lúc này Đan Nhĩ Nhã thay cô từ chối: "Cô ấy hiếm khi có ở nhà." Cũng không giải thích nhiều hơn nữa.
Đến lúc này, bị mấy người nói tiếng Anh huyên thuyên làm cho mờ mịt a Hưng mới tìm được cơ hội chen miệng: "Em gái, còn chưa có nói cho tôi biết em ở bộ đội nào đây, chỗ ở có gần đây không? Cho tôi số điện thoại đi." Đối với Hách Tịnh nói chuyện, ánh mắt lại càng không ngừng quan sát Đan Nhĩ Nhã, Đan Nhĩ Nhã phát giác được đem mặt lạnh nhìn anh ta một cái, a Hưng vội vàng quay đầu lại, nhận lấy tờ giấy Hách Tịnh đưa tới, cũng nghe cô nói: "địa chỉ của quân khu rất bất tiện, điện thoại di động cũng ít khi mở máy, nếu có việc hãy viết thư cho em, em sẽ thường xuyên kiểm tra ."
A Hưng tuy có chút tiếc nuối, cũng chỉ có thể thôi, lúc này điện thoại vang lên, người trong tiệm gọi anh ta nhanh đi về, có một khách quen cũ không thể không có anh ta làm cho, a Hưng sau khi tạm biệt còn cẩn thận mỗi bước đi quay người lại nhìn, nhìn thấy Đan Nhĩ Nhã bộc phát cau mày, bất mãn đối với Hách Tịnh nói: "Sao lại đi ra ngòai cùng người xa lạ?"
Lời nói này quá dài, giải thích phiền toái, Hách Tịnh cười một tiếng, cô biết Đan Nhĩ Nhã sẽ không níu lấy không buông, nhưng lúc này níu lấy không buông lại là người khác, Tô Ti Hoàng vô cùng khoa trương giọng kinh ngạc hỏi Hách Tịnh: "Em là quân nhân? Địa chỉ còn giữ bí mật, ngoại ngữ lại tốt như vậy, dáng dấp xinh đẹp như thế, em không phải là gián điệp chứ!" Sau khi nói xong dường như mới ý thức mình lỡ lời, vội vàng giảm thấp thanh âm nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chị không phải cố ý lớn tiếng như vậy ."
Hách Tịnh đối với vị này ***** đã hết ý kiến, cô nhìn mắt Đan Nhĩ Nhã, trán của anh gân xanh khẽ co rúm, hướng về phía Tô Ti Hoàng nghiêm mặt nói: "Đầu óc tốt, dáng dấp xinh đẹp, người nhà của chúng tôi đều như vậy, bạn xem tôi giống như gián điệp sao?"
Hách Tịnh không thể nhịn được, hì hì một tiếng bật cười, Tô Ti Hoàng cũng cười, chỉ là có chút lúng túng, cô lại hướng Hách Tịnh nói tiếng xin lỗi, liền trơ mắt nhìn hai người sánh vai rời đi.
Hách Tịnh liếc nhìn người bên cạnh Đan Nhĩ Nhã, áo sơ mi màu xám nhạt, quần thì màu xám tro, đối với nhãn hiệu quần áo có chút hiểu biết, biết chúng nó cũng xuất xứ từ Anh quốc Luân Đôn, cộng thêm trên cổ tay là đồng hồ Thụy Sĩ, dưới chân giày da bóng loáng, mười phần là hình tượng tinh anh, rất hợp với thân phận, gọn gàng sạch sẽ, vả lại nghiêm trang, đúng là Đan Nhĩ Nhã làm cho người ta có cảm giác. Chính bản thân vừa mới mua bộ trang phục rất phù hợp đứng ở bên cạnh anh nhìn hài hòa cân đối, nếu như đổi thành áo vét tông cùng quần tím, khẳng định bất ngờ. Hách Tịnh không khỏi nhớ tới một người từ đó cho tới bây giờ lúc nào cũng mặc quân phục xanh biếc, trừ lần đầu tiên vô tình gặp được, dường như mình ở trước mặt anh ta lúc nào cũng mặc đồng phục, nghĩ đến anh, lòng của Hách Tịnh giống như bị níu lấy, nói không ra là cảm giác gì, nhưng khẳng định rất khoái trá, cô theo bản năng liền ưỡn thẳng sống lưng, không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn người mà có gương mặt giống nhau như đúc, Đan Nhĩ Nhã cũng quay mặt nhìn cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Hách Tịnh có chút khẩn trương, vội vàng mở miệng nói chuyện: "Mẹ em cùng chú Đan, dạo gần đây có khỏe không."
Đan Nhĩ Nhã nhìn cô một cái, gật đầu: "Rất tốt."
"Việc đó, anh ở trong nước hay ra nước ngoài công tác?" Nghe giọng điệu của Tô Ti Hoàng, trụ sở công việc chắc là ở nước ngoài.
"Ở trong nước, khi cần sẽ đi công tác ở nước ngoài."
"Cũng không tệ, chú Đan đã lớn tuổi, sẽ hi vọng anh có thể ở bên cạnh chú." Hách Tịnh tiếp tục không nói chuyện nhảm nữa, cho đến khi Đan Nhĩ Nhã khởi động xe, mới hoàn toàn im miệng.
Về đến nhà đã hơn tám giờ, chỉ là cơm tối ở nhà họ Đan từ trước đến giờ rất trễ, sau khi vào nhà liền nghe Lương Thanh bảo thím Trương dọn cơm, nhìn thấy Đan Nhĩ Nhã cùng Hách Tịnh xuất hiện sững sờ một chút, suýt nữa đem chén cơm trong tay làm rớt, phục hồi lại tinh thần mới cười nói: "Hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao, cũng muốn mua quần áo mới rồi, còn uống tóc nữa?"
"Tóc không có uống, màu sắc cũng chỉ là phun lên đi tắm liền biến mất, mẹ không phải không biết quy định của đơn vị chứ, về phần quần áo, do lúc đi dạo phố ngẫu nhiên gặp được anh Nhĩ Nhã cùng bạn gái của anh, anh Nhĩ Nhã liền trả tiền, nó rất mắc, khoảng nửa năm tiền lương của con!" Quay đầu lại đang tính lấy tiền trả lại cho anh, hiện tại nếu con lôi kéo trong cửa hàng nhìn sẽ rất khó coi, anh Đan Nhĩ Nhã cũng sẽ không muốn như vậy.
Giày vò một buổi chiều, Hách Tịnh bụng sớm đói meo kêu vang, nghe thấy hương vị thức ăn đã bất động, vừa muốn đi rửa tay, quét mắt qua một cái thấy trong phòng khách phía trước trên ghế sa lon đứng lên hai người, một người là Đan Dũng, người còn lại là con trai của Đan Dũng —— đương nhiên là một người khác, giờ phút này trước mặt để lộ ra ánh mắt lạnh nhìn tới cô, Hách Tịnh kinh ngạc miệng há thành hình chữ O, theo bản năng liền hỏi: "Làm sao anh ở đây?"
Đan Nhĩ Tín còn chưa kịp mở miệng, Lương Thanh tiến lên phía trước, một cái tát vỗ vào lưng Hách Tịnh, giống quả tạ rơi nhẹ, trách cứ dường như nói: "con nói cái gì thế, nơi này cũng là nhà của Nhĩ Tín, anh con trở lại không phải rất bình thường sao?"
Đan Dũng ôn hòa cười: "Cũng là Nhĩ Tín lâu rồi không có về nhà, Tịnh Tịnh gặp anh chưa? Chưa từng gặp qua cũng không sao, dù sao cũng rất giống Nhĩ Nhã."
Hách Tịnh ha ha cười khan, coi như là đón nhận sự hài hước của cha dượng, trong miệng lại nói: "Làm sao mà biết, giống nhau quá." Hiện tại cổ họng Đan Nhĩ Tín nghẹn lại rồi, chỉ cần vừa mở miệng liền bị hãm lại, coi như trước đó, Hách Tịnh cũng sẽ không nhìn nhận vấn đề. Chỉ là thời điểm lựa chọn trả lời vấn đề của Đan Dũng, cô quyết định nói ra quen biết hay không điều này cô trao quyền lựa chọn cho Đan Nhĩ Tín.
Nhìn mặt Đan Nhĩ Tín giống như ai thiếu nợ anh tám trăm vạn, trừng mắt không nói lời nào. Nói Đan Nhĩ Nhã là băng sơn, chỉ vì mặt anh thường không thay đổi, cho nên thoạt nhìn rất lạnh, nhưng ở mức độ tương tự như gương mặt này, ở Đan Nhĩ Tín liền thăng cấp một bậc, mặt anh không phải là không có biểu cảm, mà là vẻ mặt quá khó coi, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn nổi giận, đã lâu không gặp, Đan Nhĩ Nhã hướng em trai mình gật đầu một cái, muốn nói chuyện, thế nhưng ánh mắt nó lại tránh đi, không có đáp lại chút nào, đối với lời chào mời nhiệt tình của Lương Thanh càng không thèm để ý, số lần nhìn chằm chằm Hách Tịnh lại hơi nhiều, chỉ là ánh mắt kia nhìn thấy thế nào cũng không lương thiện.
Vậy mà Đan Nhĩ Tín lạnh lùng cùng vô lễ không để mọi người vào trong mắt, giống như rất bình thường, không có ai chú ý. Lương Thanh nhiệt tình mời mọi người cùng ăn cơm, chỉ là nhiệt tình có điểm quá đáng, có vẻ giả dối; Đan Dũng hòa ái quan tâm đến mấy đứa con, chỉ là lời nói cũng có chút khác thường; Đan Nhĩ Nhã trước sau như một mặt lạnh, ánh mắt so với thường ngày có vẻ mơ hồ. Về phần Hách Tịnh, giống như đứng trên đống lửa, cô cảm thấy cho dù mình vùi đầu vào ăn cơm, cũng có hai ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, giống như muốn đem đỉnh đầu cô đốt ra thành tro bụi, Hách Tịnh trong lòng âm thầm rên rỉ: anh thật ngu xuẩn, không thể bình thường được sao? Chỉ sợ người khác không biết hai ta có chuyện gì hả!
Vì vậy bản thân ôm một bụng tâm sự ăn cơm, ăn không biết ngon là điều tất nhiên, đoán chừng người ăn vui vẻ nhất chỉ có thím Trương, cô ăn xong rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc này mọi người đều cùng một chổ vì vậy cô quyết định sẽ ở phòng khách chiến đấu.
Nên nói vẫn phải là nói, dù sao lần này trở lại là có nhiệm vụ, Hách Tịnh ở trong tay thím Trương bưng lên đĩa trái cây sau đó ghim miếng lê, vừa ăn vừa hướng Lương Thanh lên tiếng: "mẹ, con phải đi công tác một chuyến, đại khái đi tới mấy tháng, trong thời gian này không thể liên lạc được, nếu có cơ hội con sẽ gọi điện thoại về nhà." Nghĩ bản thân chủ động liên lạc bà sẽ không khó chịu.
Lương Thanh nghe xong, đem miếng trái cây mới vừa cầm trong tay hướng trong dĩa ném một cái mặt liền biến sắc, lại bị Đan Dũng vượt lên trước trấn an: "Đừng nóng vội, công việc nha, đi công tác là chuyện thường xảy ra, làm việc gì cũng đều như vậy."
Lương Thanh tận lực nhỏ giọng, nhưng vẫn là rất tức giận: "Có thể giống nhau sao? Bình thường đi công tác sao không gọi điện thoại được? Còn giữ bí mật, không thể nói đi đâu phải không?" Câu nói kế tiếp còn lại hướng về phía Hách Tịnh rống.
Thấy Hách Tịnh bất đắc dĩ lại khiếp đảm gật đầu, Lương Thanh nước mắt nhanh chóng bừng lên, vừa muốn nổi đóa lần nữa, Đan Nhĩ Tín chợt mở miệng, cổ họng của anh mặc dù khàn khàn, nhưng mang mười phần lực xuyên thấu cùng kinh sợ, đối tượng nói chuyện của anh lại là Lương Thanh: "Cô ấy cùng tôi đi công tác, không có gì nguy hiểm." Mặc dù giọng nói kia giống như là đang nói "Cô ấy sẽ cùng tôi đi giết người." Có thể nói ra những lời nói mang tính chất trấn an này.
Nhưng lời trấn an này vừa nói ra, mọi người tuy hơi ngu ngơ, nhưng Hách Tịnh trước hết tinh thần tỉnh ra, không nhịn được nghĩ thầm nhắm mắt lại ôm đầu sẽ gặp trở ngại đây—— sớm không nói muộn không nói không phải là để đến lúc này nói, cái gì là trấn an nha, rõ ràng là khiêu khích!
Quả nhiên Lương Thanh trước hết gây khó dễ: "Các con bây giờ đang làm cùng một đơn vị hả?" Thấy Đan Nhĩ Tín vẫn mặt lạnh, liền quay đầu chất vấn khi dễ chính là con người kia: "Con trước kia sao không nói qua?"
Hách Tịnh ha ha cười lăn lộn: "Mẹ cũng không có hỏi đấy thôi."
Lương Thanh nghẹn lời, còn muốn nói tiếp cái gì, Đan Dũng chợt cầm tay của bà, ngược lại mở miệng nói trước: "Thật là không có nghĩ đến, như vậy cũng tốt, Nhĩ Tín con nhớ chăm sóc em gái một chút."
Đan Nhĩ Tín nhìn cha một cái, không có đáp ứng, nhưng cũng không có phản đối. Đan Nhĩ Nhã lúc này mới phản ứng được, anh chợt mở miệng hỏi: "Các em cùng đi xa nhà, là hợp tác sao?"
Cái gì gọi là sắc bén, đây mới thật sự là sắc bén! Hách Tịnh đối mặt với lời nói trúng tim đen của Đan Nhĩ Nhã dường như muốn khóc lóc nức nở, cái vấn đề này cô không thể đợi Đan Nhĩ Tín trả lời, vì muốn không làm hao phí thức ăn, nên giành nói: "Anh Nhĩ Tín rất lợi hại , anh đại diện cho toàn quân khu đi giao lưu chỉ đạo, em chỉ có tác dụng nho nhỏ, chỉ phụ trách phiên dịch thôi, vì có rất nhiều người đến từ các quốc gia khác nhau trên thế giới, tất cả mọi người diễn tập chung một chỗ trao đổi học tập, nên rất náo nhiệt ." vấn đề trọng điểm Hách Tịnh nói rất mờ nhạt, chỉ là trong lòng cô biết điều này tối đa cũng chỉ có thể lừa gạt tâm tình kích động của Lương Thanh, không thể che dấu được nội tình bên trong trước mặt cha con ông Đan, cô còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy, cũng may, cần che dấu cũng chỉ có Lương Thanh mà thôi.
Quả nhiên, Lương Thanh không có truy cứu nữa, cô bắt đầu dò hỏi bọn họ đi công tác ở đâu hoàn cảnh khí hậu thế nào, muốn biết để chuẩn bị quần áo, thực phẩm gì, còn muốn biết có người quen hay không để liên lạc trước hỏi thăm tình hình ở đó trước khi đến.
Hách Tịnh chạy theo suy nghĩ cùng quan tâm của bà, ngòai ra cũng tránh né tất cả loại thăm hỏi quan sát của Đan Nhĩ Nhã giống như hiểu biết cái gì đó, cùng với ánh mắt bao trùm áp lực của Đan Nhĩ Tín, lúc này không thể chịu nổi quyết tâm dứt khoát đứng dậy, nói lời tạm biệt trước: "Hôm nay mệt quá, con muốn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi ra ngoài mua đồ."