Đoàn người nhà họ Lương thăm người thân xong rất nhanh liền chia hai hướng đi, hai cụ già lớn tuổi không có phương tiện đi lại, huống chi bọn họ trở về nước lần này chủ yếu là thăm người thân, trở lại quê hương chỉ muốn ở lại thành C không muốn đi đâu. Mà đây còn là lần đầu tiên anh em Lương Vũ Hoán và Lương Vũ Băng tới Đài Loan, hiện tại bọn họ vẫn còn đang đi học, cơ hội đi xa không nhiều lắm, lần này được tự do, bọn họ rất nhanh liền đi đến Bắc Kinh chơi. Họ nhanh chóng đi du lịch đến Tây An, dù sao ông bà đã có dì chăm sóc, cũng không cần bọn họ quan tâm.
Vì vậy mùa hè này Hách Tịnh có nhiệm vụ chính là dùng thời gian của mình gần gũi với ông bà, đây là lần đầu tiên gặp mặt ông bà ngoại. Trong lòng Hách Tịnh không muốn ở lại nhà họ Đan, mà cũng không muốn cùng ông và bà ngoại ở trong khách sạn. Cuối cùng hai ông bà nhà họ Lương cũng không ở lại nhà họ Đan, mà ở khách sạn năm sao để cho nhân viên tận tình phục vụ mình. Khách sạn cách nhà họ Đan không xa, nên Lương Thanh cũng tranh thủ thời gian đến thăm hỏi cha mẹ của mình, nhưng vì công việc luôn bận rộn nên cô cũng rất vội vàng còn Đan Dũng càng không cần phải nói, thăm cha mẹ vợ không thường xuyên lắm vì ông ta không có thời gian, Đan Nhĩ Nhã cũng tranh thủ đi thăm ông bà, nhưng hắn muốn học lên đại học ngay, có rất nhiều hoạt động để tham gia, bên cạnh đó hắn và hai ông bà không cùng huyết thống, nên không cần phải vội đến thăm hỏi, Hai ông bà cụ họ Lương cũng biết điều này vì vậy không muốn làm phiền hắn nên mọi việc liền rơi vào người Hách Tịnh.
Mùa hè có nhiều ngày rảnh, mỗi ngày Hách Tịnh cùng hai ông bà đi dạo, uống trà, ăn cơm, sau đó không có làm gì khác, ngày xưa so với bây giờ quê hương đã thay đổi nhiều, không có chuyện gì để trò chuyện. Nên buổi tối Hách Tịch đưa ông bà trở lại khách sạn, sau đó cùng bọn họ đi ăn cơm tối, ở Thiên Đô còn chưa tối hẳn, cô liền một mình ngồi xe về nhà. Hơn nửa tháng này, ngày nào cũng vậy, trừ đi dạo, đi ngắm cảnh, nói chuyện phiếm, chủ đề không có thay đổi, chủ yếu chỉ là hình thức. Càng về sau Hách Tịnh có chút áy náy, cô lo lắng cho ông bà có thể cảm thấy nhàm chán, có thể hối hận việc trở về nước lần này, không nhịn được suy nghĩ lung tung, cho rằng do hai anh em họ Lương còn đang đi du lịch chưa về nên hai ông bà không trở về nước ngay.
Chỉ đau lòng vậy thôi, Hách Tịnh cũng không có sáng kiến tốt hơn, cô đành dùng kinh nghiệm bản thân để chăm sóc ông bà của mình, trước kia khi tiếp xúc với ông bà cô dường như không để ý nhiều, chỉ tùy tiện làm nũng một chút, cũng có thể làm cho ông bà buổi sáng vui mừng đem đồ ăn ngon cho cô.
Hằng ngày Hách Tịnh vẫn kiên trì trở về nhà, trừ không muốn 24h đều ở lại đây, trong lòng không yên lo sợ hai anh em nhà họ Vu ở nhà có một mình sẽ buồn.
Sự thật chứng minh là cô quá lo lắng, hai anh em nhà họ Vu kia không có cô chăm sóc vẫn tốt vô cùng. Chỉ ăn hơi nhiều một chút.
Cũng may, Vu Hạo Dương là một thiếu niên đang trưởng thành, trừ thay đổi hình dáng, tinh thần có chút uể oải ra, thì không thấy có gì thay đổi nhiều. Còn Vu Tĩnh Hàm liền thảm, hơn nửa tháng ăn quá nhiều, thân hình nhanh chóng béo tròn ra. Hách Tịnh nhìn cô ta đoán chừng tăng ít nhất 5kg, với chiều cao chưa tới một mét tư, thì đối với một thiếu nữ mười một tuổi mà nói đây là hơi mập mạp.
Khi nhìn đống quần áo đều mặc chật, với tính khí tiểu thư rốt cuộc cô ta cũng nhận thức được tính chất nghiêm trọng của vấn đề, vì quá xấu hổ nên bắt đầu giận lây sang người khác.
"Đều là tại cô! Cô hứa với mẹ tôi là chăm sóc thật tốt cho tôi, hiện tại thì sao, tôi thành bộ dáng như thế này cô vui chứ?" Vu Tĩnh Hàm ngồi ở trong đống quần áo, khóc hết sức thương tâm.
Hách Tịnh rất nhức đầu, Lý Băng lúc đi quả thật có nhờ cô trông coi Vu Tĩnh Hàm một cách nghiêm khắc, mà trước đó cô cũng có làm, nhưng trong khoảng thời gian này do đi ra ngoài nhiều, cô có đặc biệt dặn dò bọn họ phải đi ăn cơm ở căn tin trường học, phiếu cơm đã đưa cho bọn họ rồi, bây giờ nhìn lại thân hình tròn vo của Vu Tĩnh Hàm, rồi nhìn phiếu cơm vẫn còn nguyên chưa dùng đến, Hách Tịnh cực kỳ tức giận, nghĩ thầm cô có nghe lời tôi dặn không? cô có nghe lời tôi sao? Giờ muốn tôi phải làm như thế nào. Thật là mệnh khổ nha, ban ngày chăm sóc hai ông bà cụ, mà buổi tối còn phải trấn an cô, tôi mới mười bốn tuổi nha, tôi dễ dàng sao!
Chỉ là Hách Tịnh không phải người thường đem tức giận nói ra, đối mặt với vấn đề này phản ứng đầu tiên của cô thường nghĩ tới là giải quyết nó như thế nào.
"Bắt đầu từ bây giờ gà chiên, khoai tây chiên, Hamburger, nước ngọt, sô cô la, cô không được ăn, cô làm được chứ?" Hách Tịnh nhìn chằm chằm Vu Tĩnh Hàm từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, trong mắt không có tin tưởng.
Vu Tĩnh Hàm bị ánh mắt nhìn kích thích của cô mà kinh sợ, còn muốn độn thổ, dùng sức đem toàn bộ quần áo ném vào người Hách Tịnh, đỏ mặt tía tai quát: "Tôi dĩ nhiên làm được, tôi vốn cũng không ăn nữa. . . . . ."
"Vậy là được" Hách Tịnh nhanh chóng cắt đứt ý nghĩ của cô em gái này, không để ý tới sự giải thích, dù sao sự thật như thế, dù nói như thế nào thì sự việc đã xảy ra rồi, nên cô trực tiếp ra chỉ thị "Hai anh em cô bắt đầu từ ngày mai phải cùng làm việc và nghỉ ngơi với tôi, buổi sáng chạy bộ, buổi sáng sẽ cùng ông bà tản bộ, buổi chiều chơi bóng, buổi tối bơi lội. Trước khi đi học còn hai mươi ngày, hi vọng tốc độ giảm cân của cô có thể đạt được." Hách Tịnh nói xong nhanh chóng bỏ đi, cô cần nghỉ ngơi, mà bắt đầu từ ngày mai, cô phải dành thời gian để chạy tới chạy lui hai nơi.
Hách Tịnh đoán chừng hai ông bà cụ dường như không thích con nít, cho nên hai anh em nhà họ Vu một thì được nuông chiều, một thì phản nghịch, nhưng ở trong mắt hai ông bà thấy cũng rất đáng yêu. Vì vậy Vu Tĩnh Hàm rất thích, lại biết được ông bà mới từ Mỹ về tính cách nhẹ nhàng, nhất thời hưng phấn, mặt đỏ bừng, quấn lấy hai ông bà cụ không ngừng hỏi nhiều vấn đề, thì ra ông bà rất vui tính, dễ gần. Nghĩ tới đây, Vu Tĩnh Hàm không nhịn được hung hăng trợn mắt nhìn Hách Tịnh một cái: hừ, đồ ích kỷ, mẹ của tôi, mẹ cũng chia cho chị một nửa, chị có ông bà tốt như vậy mà còn che dấu tôi.
Hách Tịnh bị Vu Tĩnh Hàm trừng mắt mà không giải thích, không muốn so đo với đứa em này. Có lẽ tâm tình của hai ông bà cụ vui tính, nhưng sự lãng mạn của Hách Tịnh một phần nào bị mất đi, trong khoảng thời gian gần gũi này bọn họ chỉ ngoài việc ăn uống với nhau ra hầu như thời gian còn lại rất nhàm chán không có việc gì để làm, chỉ có khách khí với nhau thiếu đi sự cởi mở nhiệt tình. Cô không hề phát hiện, nay chính vì sự vui vẻ, nhiệt tình của Vu Tĩnh Hàm đã cho cô ý thức được rằng mình đã thiếu đi sự "Nhiệt tình, vui vẻ", cô không có vây quanh ông bà mình líu ríu cười đùa, mặc dù cô rất tận tình chu đáo, nhưng sự nhiệt tình này cô làm không được, có thể vẫn giả bộ được, nhưng với tính cách Hách Tịnh vốn không để tình cảm lộ ra ngoài như người khác. Thấy hai ông bà cười rất vui vẻ như hai đóa hoa, tay của bà ngoại Hách Tịch thậm chí không ngừng xoa bóp khuôn mặt mập mạp của Vu Tĩnh Hàm, ở trong lòng Hách Tịnh thở dài một cái, có lẽ trong khoảng thời gian này, cảm giác mệt mỏi không chỉ có một mình cô. Mà sự tiếp xúc này đối với họ cũng trở nên mệt mỏi, nhàm chán. Hách Tịnh không thừa nhận cũng không được, có lẽ vấn đề là ở mình.
Ngay cả Vu Hạo Dương vốn thần sắc không vui vẻ gì, cũng bởi vì trong những ngày hè rất nóng, nắng nhiều, da hắn vốn tái nhợt cũng bị ánh mặt trời làm ửng đỏ, hiện ra cậu thiếu niên vốn giống như ông cụ non nay trở nên tràn trề sức sống, đến lúc này Hách Tịnh mới phát hiện Vu Hạo Dương có dáng dấp hết sức tuấn tú, cộng thêm dáng rất cao, nếu như cười nhiều hơn nữa chính là điển hình bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái. Vu Hạo Dương sẽ không giống như em gái của mình làm ra những hành động đó, nhưng đối với hai ông bà hiền lành hòa ái, hiển nhiên cũng có cảm tình, nên ông bà có vấn đề gì cần trả lời liền đáp lại, sau đó thậm chí còn chủ động diù đỡ ông cụ Lương.
Cuối cùng con vi rút cảm xúc này cũng lây lan sang người của Hách Tịnh, cô quyết định sẽ cố gắng thay đổi, cô đưa tay day mặt của mình, cố gắng lấy tay đem nụ cười trên mặt nở ra, làm ra vẻ mặt cuồng nhiệt đáng yêu tham gia vào. Ông bà ngoại bởi vì thấy cô vui vẻ mà kích động, Hách Tịnh cảm thấy đau lòng, cười đến ra tiếng, nhìn ông và bà tâm tình phong phú, vui vẻ và thiện lương, họ cùng nhau nói chuyện phiếm. Hách Tịnh rất nhanh liền cảm nhận được niềm vui, dẫn đến tâm tình xuất hiện vài phần phấn khởi, từ từ loại hưng phấn này cùng với tâm tình kích động, từ giả bộ vui vẻ liền có vài phần chân thành.
Hai ông bà cụ nhà họ Lương là những người hiểu biết, rất nhanh cảm thấy tâm tình cô cháu gái có chút thay đổi, gánh nặng trong lòng của hai ông bà phần nào được giảm bớt, hai ông bà không để tâm nhiều chỉ mong hơn nửa tháng này ở bên nhau sẽ có tình cảm tốt đẹp, vui vẻ với nhau.
Buổi trưa ăn cơm xong, mọi người đều vui, lúc trở lại khách sạn Hách Tịnh thấy ông mình có chút mệt mỏi, chủ động nắm tay của bà ngoại đề nghị ông bà về phòng nghỉ trưa, bà ngoại vốn không nở rời đi, nhưng cháu ngoại chủ động lên tiếng nên không có cự tuyệt, cộng thêm đã già sức khỏe không tốt, hồi tưởng những ngày tiếp theo ở chung với nhau mà vui vẻ, không biết đến bao giờ gặp lại, liền nghe lời cùng chồng trở về nghỉ ngơi.
Về phần mấy người trẻ, vốn sức khỏe dồi dào, cộng thêm còn có nhiệm vụ chăm sóc ông bà, dĩ nhiên là muốn trong thời gian này được ở lại khách sạn sa hoa để hưởng thụ một chút.
Trước tiên sẽ là vận động nhẹ nhàng, cho nên Hách Tịnh liền lôi kéo Vu Tĩnh Hàm đi đánh cầu lông, còn Vu Hạo Dương không nói tiếng nào một mình đi đánh banh vào vách tường, xem ra hắn đang cần phát tiết, Hách Tịnh đồng tình liếc mắt nhìn bóng lưng hắn ta, lời cần nói cũng đã nói rồi, không cần suy nghĩ nhiều, chỉ trông cậy vào chính bản thân của hắn.
Đợi cho đến lúc cả người ra nhiều mồ hôi, mọi người nghỉ ngơi một lát. Sau đó Hách Tịnh theo kế hoạch dẫn bọn họ đi hồ bơi để bơi.
Vu Tĩnh Hàm có chút chịu không nổi: "Nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi một lát nữa được không?" Hách Tịnh hiểu ý em mình, dựa vào thân hình cao hơn cô ấy, cô chỉ cần ra sức một chút đã làm cô ấy không tiếp nổi trái cầu, để cô ấy nửa ngày chỉ có việc đi nhặt cầu, hiện tại eo của cô ta cũng thẳng không đứng lên nổi.
Hách Tịnh không nói nhiều, chỉ đưa mắt nhìn cô ta, không tới hai phút Vu Tĩnh Hàm liền bị cô nhìn đến phát điên, đi thì đi, ai sợ ai!
Thay đồ bơi xong liền đi xuống hồ, lúc này phát điên liền chuyển sang Hách Tịnh. Hách Tịnh vặn vẹo mặt mình sau đó đứng vào chỗ nước cạn nhìn anh em nhà họ Vu la nhẹ: "Hai anh em các người, sao không bơi? !" Trách sao họ không mặc đồ bơi, ngày hôm qua thời điểm dẫn bọn họ đi trung tâm thương mại mua đồ, Hách Tịnh còn tưởng rằng bọn họ để lại ở nhà họ Vu không có mang theo, thì ra là vậy, thật không ngờ!
Vu Hạo Dương nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Hách Tịnh, liền mất tự nhiên nghiêng đầu đi, mang theo một tia thẹn thùng cùng quật cường, mà Vu Tĩnh Hàm rất vui liền nhìn chị mình hì hì cười nhạo: "Tôi nói rồi tôi không biết bơi? Là chị dẫn chúng tôi tới. Lần này tức chết chưa !"
Hách Tịnh tức giận, một cước đạp bọn họ, "Thì đừng học, dù sao các người nước ngập cũng không chết, nhất là cái người mập này, ném vào trong nước cũng sẽ không chìm!"
Vu Tĩnh Hàm giận dữ, dùng dằng đứng lên bắt lấy Hách Tịnh: dám nói tôi mập, tôi xé cô! Xé không được cô cũng sẽ đè chết cô!
Hách Tịnh sớm có phòng bị, quay người một cái, lại bơi giỏi nên linh hoạt tránh thoát được móng vuốt của Vu Tĩnh Hàm, đang muốn lặn xuống chỗ nước sâu, chợt ở dưới chân có chút mất thăng bằng, chuẩn bị không kịp liền sặc nước, nghiêng đầu mở mắt ra nhìn thấy Vu Hạo Dương mới từ trong nước chui đầu lên, mặt hắn vì nín thở có chút ửng hồng, tóc ướt mềm nhũn dính vào trán, làn da trắng bóng, hơn nữa trong mắt bởi vì trò đùa được như ý mà trên mặt hiện ra tia nghịch ngợm, làm cho hắn nhìn có vẻ ngây thơ rất đẹp trong giống như đứa trẻ, lúc này trong lòng Hách Tịnh có cảm giác chút ngứa, trong chớp mắt, cô liền có ý nghĩ muốn xông tới giống như sờ đầu của chú chó nhỏ, mặt khác muốn hung hăng khi dễ giày xéo.
Chỉ thấy Hách Tịnh chợt nhíu chặt mày, trong miệng đứt quãng kêu"Chân, bị thương rồi hình như bị chuột rút!" Cả thân mình liền rơi xuống nước, trước khi chìm mất vào trong nước không quên quan sát sắc mặt của hai anh em họ.
Trong nháy mắt thấy được anh em họ biến sắc, nhất là Vu Hạo Dương. Vu Tĩnh Hàm hoảng sợ mở to mắt, mồm há to tựa hồ muốn hô cứu mạng, Vu Hạo Dương sợ tới mức môi cũng bắt đầu run run, theo bản năng liền hướng Hách Tịnh xông đến, liền bị Vu Tĩnh Hàm kéo lại: "Anh điên rồi!", sau đó hô to: "Cứu mạng! Có người chết đuối! Cứu mạng!"
Chính là "ùm" một tiếng, nhân viên cứu hộ nhảy xuống nước. Trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt đầy lung túng của Hách Tịnh, cô vừa nhỏ giọng giải thích chính mình không có việc gì, vừa cảm ơn nhân viên cứu hộ đang đề nghị cô đi bệnh viện kiểm tra. Lúc này cô không thể không nhỏ giọng giải thích mình đang đùa giỡn.
Không chỉ có nhân viên cứu hộ kinh ngạc, mà anh em nhà họ Vu cũng giận tím mặt, Vu Tĩnh Hàm một chân nhào tới cô tay đấm chân đá: "Cái chị này, hết chuyện chơi rồi phải không? Chị nghĩ hù chết người à? ! chị bệnh thần kinh nha!" vừa gào vừa đánh Hách Tịnh.
Vu Hạo Dương mặc dù không có đánh cô, dường như trong mắt có hàng ngàn dao găm muốn đâm thủng cô, Hách Tịnh trên người vừa bị đánh đau, cộng thêm trong lòng uất ức, muốn rơi lệ rồi, cô rất buồn, tất cả mọi người đều nói cô già trước tuổi, Vu Tĩnh Hàm còn nói cô giống như bà già, hôm nay lúc tâm tình tốt, cô cũng muốn một lần đùa giỡn hoạt bát một chút, cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy rồi?