Phòng ngủ của Giang Nguyên hoàn toàn khác với khí chất của anh, ánh sáng từ chiếc đèn chân không treo trên đỉnh đầu chiếu xuống sàn gạch sứ trơn bóng, đồ dùng trong nhà đều được lau chùi sạch bóng trơn láng, không hề vương chút hơi người.
“Để tôi tìm thử thuốc ức chế để ở đâu, trong phòng để vài món đồ lặt vặt, không cần…” anh chưa kịp dứt lời thì một cây súng lượng tử mini xuất hiện ở góc tủ, Cố Diễn không hề do dự lăn hai vòng tại chỗ, tránh được công kích.
Tuy nhiên vẫn bị chậm nửa nhịp, tia sáng từ súng lượng tử sượt qua hai má làm trầy da chảy máu.
Cố Diễn che mặt ngay lập tức, thế nhưng vẫn để một chút hương quýt ngọt tràn ra.
Giang Nguyên hơi nhướng mày, ngồi xổm xuống xắn ống tay áo của cậu lên.
Cố Diễn thấy hơi rén khi anh nhìn chằm chằm cánh tay “thương binh” của mình, liền nhanh trí la lên: “Tôi không có chơi ma túy!!”
Giang Nguyên cười nhẹ một tiếng.
Cố Diễn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt góc cạnh kia, thấy anh nâng tay mình tiêm thuốc ức chế, cậu cảm giác được tim mình đập hơi nhanh hơn bình thường.
Trông cậu như tượng gỗ trên mặt đất, Giang Nguyên liền cười hỏi làm sao vậy.
Tiêm xong thuốc ức chế rồi nên không cần lo bị lộ giới tính, Cố Diễn bắt đầu không đứng đắn: “Người ta bị té, phải có thầy Giang hôn nhẹ mới đứng lên được đó~”
Giang Nguyên bật cười, gỡ cánh tay đang che mặt của cậu ra, cúi người hôn xuống vết thương trên má, thậm chí còn vươn đầu lưỡi liếm một chút.
Bầu không khí trở nên thật khó nói.
Cảm xúc ướt át khiến Cố Diễn đỏ mặt ngay lắp tự, cậu vội vã đẩy Giang Nguyên, liên tục lùi về phía sau, lắp bắp nói: “Hôm… hôm nay cảm ơn thầy Giang đã mời… à… cả thuốc ức chế nữa…”
Nói xong cậu liền chạy biến.
Giang Nguyên cũng không đuổi theo, ánh mắt thâm trầm, xoa xoa môi mình.
Pheromone vị quýt ngọt, đây chính là mùi pheromone của “vợ chưa cưới” “đang bỏ trốn” của anh, không thể sai được.
Có điều… nó cũng không thể che giấu được sự thực đây là mùi của một Alpha.
Giang Nguyên vẫn muốn đấu tranh một chút: “J8, lấy máu của cậu ấy tiến hành xét nghiệm.”
Một quả cầu tròn vo bay tới trước mặt, đem sợi tinh thần duỗi ra lấy máu trên môi anh, sau đó lập tức rút về.
Một lúc sau, trước mặt Giang Nguyên xuất hiện màn hình sáng.
Ánh xanh trong đôi mắt anh nhạt đi đôi chút, càng làm nổi bật hơn sự lạnh lùng hơn cả màn hình vô tri.
Đầu ngón tay anh chạm vào cột giới tính, suy đoán của Giang Nguyên đã được chứng thực.
Giả làm Omega? ….
Thật thú vị..