Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 27



Chủ nhật đi qua, Dư Tư Nhạc lại đến trường đi tiếp tục việc học.

Còn chưa đến cửa lớp, đã nghe thấy bên trong một trận ồn ào.

“A…………Nhân vật chính đến rồi!”

Không biết người nào hô to một tiếng.

Dư Tư Nhạc vừa bước vào cửa, bỗng nhiên có một người đem bó hoa đến trước mặt cô, Dung Húc hất cao cằm: “Cho phép…………..Tặng hoa hồng cho bạn, 99 đóa, bắt đầu từ giờ phút này, tôi chính thức theo đuổi bạn.”

Các bạn học đứng xung quanh đều la hét chói tai.

Ở trong trường học, Dung Húc có thể nói là một nhân vật làm mưa làm gió. Không ai mà không biết cậu ta là một tên nhà giàu có tiền? mỗi ngày đều có người nhìn chăm chú cậu ta, phần đông là các nữ sinh.

Dĩ nhiên có rất nhiều người reo hò, nhưng ở lối rẽ, có những nữ sinh vẻ mặt thương tâm nhìn thấy một màn này.

Trên cánh hoa hồng còn dính nước mưa, tất nhiên cũng có thể là là do người ta phun nước lên. Tóm lại, nhìn qua rất đẹp.

Ánh mắt Dư Tư Nhạc nhìn hoa hồng từ từ chuyển sang mặt Dung Húc, giọng nói không lạnh không nhạt: “Cậu thích tôi là chuyện của cậu, không liên quan gì đến tôi, xin cậu lấy lại hoa hồng của cậu.”

Cô không có hứng thú yêu sớm với tên tiểu tử náo loạn này. Hơn nữa Dung Húc là người thế nào cô cũng đã biết. Cùng cậu ta ở chung một chỗ là muốn đắm chìm trong trụy lạc sao?

Trong nháy mắt Dung Húc bị Dư Tư Nhạc khinh thường, hung hăng kích thích. Nhưng ông nội đã từng cảnh cáo cậu ta, cho dù bị khinh bỉ dồn vào sát vách, cũng không được tức giận với Dư Tư Nhạc, không theo đuổi được Dư Tư Nhạc, cả đời này cậu đừng mơ tưởng quyền thừa kế nhà họ Dung. Còn nói cái gì ba cậu mới bốn mươi tuổi, nếu cậu không nghe lời ông nội, ông nội sẽ bảo ba cậu sinh con trai khác.

Đem hoa hồng đặt lên chỗ ngồi của Dư Tư Nhạc, Dung Húc nói: “Tôi sẽ không buông tay, tôi sẽ dùng hành động chứng minh………Tôi thích bạn.”

Dư Tư Nhạc nhìn cũng không nhìn một cái, cầm lấy bó hoa hồng đi đến cửa phía sau phòng học.

Dung Húc cho rằng cô bị làm cho cảm động, rất nhanh sẽ nhận lời tỏ tình của mình.

Cũng không nghĩ đến Dư Tư Nhạc sẽ đi vứt bỏ, cô đem hoa hồng vứt vào trong sọt rác: “Dung thiếu gia, xin đừng vứt rác lung tung.”

Nói xong, lập tức quay lại chỗ ngồi, mở sách ra đọc.

Dung Húc tức giận đen mặt lại, đẩy những người đang xem náo nhiệt xung quanh ra, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Vì chuyện Dung thiếu tỏ tình bị từ chối, không đến hai tiết, tất cả các khóa đều biết.

Dung Húc thật đúng là quyết tâm muốn theo đuổi Dư Tư Nhạc, mỗi buổi sáng tự mình đem đến một bó hoa, trong trường học không ngừng náo nhiệt bởi vì có cậu ta, ngay cả ảnh chụp Dư Tư Nhạc cũng bị đám học sinh nhiều chuyện kia đăng lên tạp chí của trường.

Mỗi ngày sau giờ học, Dư Tư Nhạc đều có thể nghe rất nhiều học sinh bàn tán về đề tài này.

Có nhiều nữ sinh đứng về phía Dung Húc, nói Dung Húc là một người si tình tuyệt thế. Nếu có một nam sinh nào mỗi ngày chịu tặng cho họ 99 đóa hoa hồng, các cô sẽ lập tức đồng ý kết giao.

Về phần Dư Tư Nhạc mỗi ngày đem hoa hồng vứt đi, suýt chút đã làm cho đám nữ sinh kia chảy nước bọt. không ít người nói cô khác người, câu được con rùa vàng tốt như vậy, mà còn phải giả vờ thanh cao làm gì.

Nếu không lo lắng vấn đề hình tượng, Dư Tư Nhạc thật muốn chửi to vào đám nữ sinh kia, một đám các người đều bị mù mắt rồi sao? Tình cảm của Dung Húc sẽ chân thành sao? Nếu cậu ta thật tâm thích một người, có ép buộc người đó cắn thuốc uống rượu không?

một đám hồ đồ chỉ biết nhìn bề ngoài!

...............

Từ sau khi thân phận Dư Tư Nhạc đã sáng tỏ trong buổi đấu giá, Du Lăng Thần phái A Bưu và ba người vệ sĩ phụ trách đưa Dư Tư Nhạc đi học. Đồng thời cũng quan sát chặt chẽ những chuyện Dư Tư Nhạc xảy ra trong trường.

trên bàn làm việc, một đống ảnh chụp nằm khắp cả bàn

Trong tay Du Lăng Thần nắm chặt bức ảnh Dung Húc tặng hoa, ánh mắt lạnh lẽo thật đáng sợ.

Dung Diệu Huy! Tính toán không sai! Mỗi bước đều tính toán rất kỹ.

Nhưng mà chỉ cần có Du Lăng Thần tôi ở đây, ông tưởng muốn gì được đó, cả đời cũng không nắm trong tay được cái gì.

........................

Bóng đêm như nước, bầu trời muôn ngàn ánh sao lộng lẫy treo đầy bầu trời đêm.

Mấy ngày nay, Dư Tư Nhạc ở trường học bị những chuyện này làm cho tâm tư rối loạn như trời tối. Cầm cây viết trong tay muốn làm bài tập nhưng tâm tình không yên tĩnh được.

Ngòi bút trên trang giấy nháp vẽ loạn lung tung.

"Tiểu Nhạc, bản giấy nháp rách rồi, đổi tờ khác đi." Du Lăng Thần đang viết bản kế hoạch, giương mắt nhìn thấy vẻ mặt Dư Tư Nhạc như đi vào cõi tiên, cố ý gọi cô một tiếng kéo suy nghĩ cô lại.

Dư Tư Nhạc cúi đầu thấy trên mặt bản giấy nháp rách nhiều lỗ lớn, vẻ mặt ngượng ngùng, nhanh chóng vứt bỏ.

Nhớ đến lời nói của chủ nhiệm lớp hôm nay, Dư Tư Nhạc chần chừ một lát rồi hỏi: "Anh hai, ngày mai anh có rảnh không?"

"Có việc gì?" Anh ngồi trên ghế xoay, ánh mắt nhìn về phía Dư Tư Nhạc.

"Ngày mai họp phụ huynh......." Dư Tư Nhạc biết anh hai bận rộn công việc, nói chuyện không có sức lực: "Nêu anh hai không thể đi, có thể gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp không?"

Thi giữa học kỳ đã qua, lớp tổ chức họp phụ huynh, muốn thảo luận về vấn đề học sinh.

Dư Tư Nhạc chỉ có một mình Du Lăng Thần là người thân. Trung Quốc có câu tục ngữ "anh cả như cha", ngoại trừ Du Lăng Thần ra, Dư Tư Nhạc không nghĩ ra người thứ hai. Nhà họ Du cũng có người thân khác, nhưng mà anh em cô bác gì đó cô lại không biết.

"Ai nói anh không thể đi?" Du Lăng Thần buông bản kế hoạch xuống, mười ngón tay đan vào nhau đặt bên hông, nhìn Dư Tư Nhạc hỏi: "Họp phụ huynh chỉ có nửa ngày, cho dù anh bận rộn, cũng sẽ bớt chút thời gian đi chứ."

Bây giờ giáo viên đều thích đối xử khác nhau với học sinh. Bạn có tiền có thế, nếu thành tích học tập không tốt, họ sẽ chiếu cố vài phần. Nếu cái gì cũng không có, xem người trong nhà đối xử coi trọng bạn với trình độ gì. Ngay cả người nhà đều khinh thường bạn, giáo viên sẽ coi trọng bạn mới là lạ.

"Cảm ơn anh hai." Dư Tư Nhạc tặng thêm một nụ cười tươi.

Trọng sinh ở nhà giàu, Dư Tư Nhạc không cảm thấy vui vẻ nhiều, chỉ là có nhiều tiền hơn một chút mà thôi. Thứ làm cho cô vui vẻ nhất chính là, kiếp này cô có người thân, hơn nữa người này còn rất tốt với cô, đều lo lắng cho cô ở mọi nơi.

Chỉ cần nghĩ đến, cho dù thời gian còn một giây cuối cùng, cô cũng muốn ở cùng với anh hai.

Từng ngày trôi qua thật nhanh, thời tiết mùa hè luôn rất nóng.

Bảy tám giờ sáng, mặt trời đã lên cao.

Dư Tư Nhạc mặc áo T-Shirt và quần thường đi ở phía trước, giới thiệu sơ lược về trường học cho anh hai nghe, chỗ nào là dãy lầu phòng học, chỗ nào là phòng ngủ.

Ngày hôm nay, trường học mở cửa, lại không cấm người ngoài vào. Rất nhiều học sinh dẫn theo phụ huynh ra vào cổng trường.

Du Lăng Thần vừa xuất hiện trong trường học, lập tức hấp dẫn tầm mắt của nhiều người. Danh tiếng của anh ở thành phố C vang dội, đặc biệt gần đây xảy ra chuyện với tập đoàn Dung thị, thường xuyên xem bản tin tài chính kinh tế có thể thấy hình ảnh của anh và Dung Hiệu Huy.

Hai người vừa đi đến lớp của Dư Tư nhạc, phụ huynh học sinh ngồi bên trong phòng học đều nhìn về phía cửa.

"A! Đây không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Du thị sao? Anh ta lại tự nhìn đến đây họp phụ huynh?"

"Nghe nói hai tập đoàn lớn này trở mặt, gần đây đấu nhau càng lợi hại, trên báo đều đưa tin mỗi ngày."

"Anh ta đẹp trai hơn ảnh chụp trên báo."

.................

một loại tiếng nghị luận bùng nổ trong phòng học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.