Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 30



“Không biết……..”

“Trong phòng học làm sao có thể có gà chết………………….”

“A! Thật khủng khiếp………………. Không phải trong trường học có kẻ biến thái chứ?”

Các học sinh khác không ngừng bàn tán.

Dung Húc tưởng rằng sẽ bắt được nữ sinh gọi là lợi hại nhất này, sau đó đánh cô ta một trận.

Trong phòng học ồn ào phát ra tiếng động lớn.

Sau khi Dư Tư Nhạc đem sách giáo khoa ra sắp xếp lại, thì ra trên vẻ mặt đáng yêu nhu thuận kia, lại không có một tia cảm xúc nào. Lúc nghiêm mặt lại có ba phần lạnh lẽo như Du Lăng Thần, cô lạnh lùng nhìn các học sinh khác: “Các người biết hôm qua sau khi tan học, ai đã vào phòng học không?”

Máu trên cổ con gà chết đọng lại không nhiều, rõ ràng đã chết một thời gian, hẳn là hôm qua sau khi tan học, có người cố ý để vào trong ngăn kéo của cô.

Gặp loại chuyện máu tanh này, biểu hiện bên ngoài của Dư Tư Nhạc thật bình tĩnh, không thể bằng bọn thiếu nam thiếu nữ choai choai này được.

Dung Húc cũng cảm thấy Dư Tư Nhạc lãnh lùng vượt qua chuyện này hơn người thường.

“Ngày hôm qua là Lý Duy trực nhật!” Trong các học sinh có một người hô to.

Học sinh tên Lý Duy là một nam sinh nhát gan như thỏ, cậu vừa thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình, sự đến mức hai chân run rẩy: “Không liên quan đến tôi, hôm qua sau khi tôi quét dọn vệ sinh sạch sẽ xong, tôi liền đi về, tôi thật sự không biết gì hết.”

Dư Tư Nhạc nhìn cậu ta giống như không nói dối, đi đến cửa phòng học nhìn qua nhìn lại. Mấy ngày trước cửa phòng học bị hỏng, chủ nhiệm lớp chưa tìm người sửa lại, trong lớp học đã có người bảo bọn họ đừng để đồ gì quý giá ở lớp.

“Thật ra là tôi không có làm, từ nhỏ tôi nhìn thấy con chuột, đã sợ muốn chết rồi.” Vị nam sinh này gấp đến độ khóc ra tiếng.

Dư Tư Nhạc gật đầu với cậu ta: “Tôi biết là bạn không làm.”

Vừa nghe cô nói những lời này, nam sinh kia cũng bình tĩnh lại, không kích động như lúc nãy.

“Có ai thấy nhân vật nào đáng nghi ngờ vào phòng học, nhớ báo với tôi.” Dư Tư Nhạc lớn tiếng nói với các bạn học sinh, lại nhặt con gà chết lên chuẩn bị vứt bỏ.

Nếu không phải sợ con gà này chết do có bệnh, hoặc là có bệnh khác không sạch sẽ, nói không chừng Dư Tư Nhạc sẽ đem con gà này về làm thịt nấu canh uống.

Giờ phút này, mọi người đều có nhận thức mới về Dư Tư Nhạc.

cô gái này có bề ngoài nhu thuận vô hại, khi có người chọc đến cô, cô tuyệt đối sẽ không sợ hãi lùi bước.

......................

Sau khi trở lại biệt thự, Dư Tư Nhạc không nói chuyện này với anh hai, cô vẫn nấu cơm xào rau giống như mọi ngày.

Du Lăng Thần sao lại không biết? Mỗi ngày sau khi Dư Tư Nhạc tan học, vệ sĩ đều sẽ gọi điện thoại báo cáo với boss, tiểu thư ở trường đã xảy ra chuyện gì.

Du Lăng Thần không đồng ý cách sắp xếp như thế, là xuất phát từ việc không cho ai biết tâm tư của mình. Chỉ thừa nhận mục đích cuối cùng, chủ yếu là đề phòng Dư Tư Nhạc ở trường bị khi dễ lại buồn bực không dám nói ra.

Nghe vệ sĩ báo cáo việc Tiểu Nhạc không sợ gà chết mà còn nhặt lên, và việc uy hiếp học sinh khác thế nào, Du Lăng Thần chợt phát hiện anh hoàn toàn không hiểu biết cô gái trước mắt này, cô đôi khi biểu hiện của cô gái này rất mơ hồ, có đôi khi lại nhu thuận động lòng người, có đôi khi thì quyết đoán mê người.

"Ở trường học có xảy ra chuyện gì không?" Du Lăng Thần lo lắng cho Dư Tư Nhạc không có khả năng giải quyết chuyện này, anh hỏi vòng vèo.

Dư Tư Nhạc ngây người trong chớp mắt, ngây thơ vô tội hỏi anh: "không có xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là gần đây giáo viên cho bài tập về nhà ngày càng nhiều."

Đến nửa học kỳ sau, các loại bài tập đều dồn dập như bọt sóng, từng đợt rồi từng đợt, làm cho người ta không có thời gian nghỉ ngơi.

không muốn nói? Hay là không dám nói?

Du Lăng Thần theo bản năng tin tưởng người trước mặt, Tiểu Nhạc đã không cầu xin mình giúp đỡ, như vậy cô ấy muốn dựa vào năng lực của mình để giải quyết chuyện này?

Du Lăng Thần bắt đầu chờ đợi chuyện này đến, lại không bỏ qua đề tài này.

"Đĩa CD hai ngày trước anh đưa cho em đã xem xong chưa?"

Dư Tư Nhạc đang ăn cơm bị mắc nghẹn, cô hàm hàm hồ hồ trả lời: "Dạ....Xem, xem xong rồi."

trên thực tế hôm đó Du Lăng Thần vừa đi, cô liền vứt đĩa CD sang một bên.

"thật đã xem rồi?" Du Lăng Thần không tin hỏi ngược lại.

Dư Tư Nhạc đỏ bừng mặt.

Du Lăng Thần tiếp tục nói: "Chuyện nam nữ này không cần phải xấu hổ, sau này nếu liên quan đến sự sinh sản của con người, đây là chuyện thứ nhất con người cần làm. Rất nhiều người thích trốn tránh, thật ra là sai lầm, đối với chuyện này, chúng ta cần phải cư xử nghiêm túc."

Còn phải cư xử nghiêm túc....

Dư Tư Nhạc đỏ mặt đến tận cổ, anh hai hiện tại không chỉ dạy thêm cho cô môn toán, lý, hóa, mà còn muốn dạy cho cô biết thêm kiến thức về sinh lý sao?

Du Lăng Thần tiếp tục nói một tràng về tầm quan trọng của chuyện nam nữ, cuối cùng làm cả người Dư Tư Nhạc không được tự nhiên, bất giác phun ra một câu: "Anh hai, đêm nay em sẽ xem."

"Tiểu Nhạc thật nghe lời." Du Lăng Thần ngừng nói chuyện, vui vẻ khen ngợi.

Đêm đó Dư Tư Nhạc về phòng ngủ, đem đĩa CD để vào laptop rồi xem nửa giờ.

Vì sao không dám xem nhiều? Dư Tư Nhạc cảm thấy sự vận động đầy sống động này hơi ghê tởm. Lại nhìn xuống một chút, cô sắp buồn nôn luôn rồi.

Đầu óc Dư Tư Nhạc cũng không phải là khúc gỗ, làm sao lại không biết "chuyện yêu" này?

Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng anh hai đưa đĩa CD cho cô, trong lòng Dư Tư Nhạc cảm thấy rất kỳ quái, liên tục hai ngày, cô không dám nói chuyện với anh hai. Trời vừa sáng thì chuẩn bị điểm tâm, để trên bàn cơm, sau đó lén lút chuồn khỏi biệt thự đến trường học, ít có cơ hội gặp mặt anh hai.

Đây là lần đầu tiên Dư Tư Nhạc không dám gặp mặt người khác!

Mà người kia lúc nói những lời này, vẻ mặt "anh vì muốn tốt cho em", làm hại Dư Tư Nhạc không thể bác bỏ ý nghĩ.

Dư Tư Nhạc mở ngăn kéo ra một lần nữa, lại là con gà chết!

Tình hình giống ngày hôm trước, duy nhất không giống là Dư Tư Nhạc đã chuẩn bị tâm lý, trước khi đưa tay vào, đã đeo bao tay, không làm dơ tay mình.

"Còn không nghĩ đến ai làm à?" Dung Húc chạy đến nói "tôi thích em", đúng lúc nhìn thấy một màn này.

Dư Tư Nhạc ngẩng đầu nhìn cậu ta: "không chắc chắn là do đám người hâm mộ của cậu làm trò đùa quái ác, Dung Húc, tôi không biết tôi có điểm nào đáng giá để bạn thích, nếu bạn bằng lòng nói ra, tôi nhất định sẽ sửa, hy vọng cậu bạn đừng luôn xuất hiện trước mặt tôi."

Dư Tư Nhạc nói rất có lý, nhưng đám người hâm mộ Dung húc đứng bên kia, rất nhiều người không thích Dư Tư Nhạc vứt bỏ hoa hồng, trong lòng mỗi người đều tức giận, có thể làm ra chuyện này, thật kỳ quái.

Nhưng không có chứng cứ rõ ràng thì dựa vào cái gì nói các cô làm chứ? Đây chỉ là suy đoán mà thôi.

"Nhưng mà, tôi đúng là thích em, không để tôi nhìn thấy em, tôi khó chịu còn hơn chết." Dung Húc mặt dày biện hộ cho mình.

Ông nội cậu vừa ý nàng dâu Dư Tư Nhạc này, cậu có cách nào khác sao? Chỉ có thể phụng mệnh làm việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.