Trong lớp học, các học sinh dần dần ra về, chỉ còn một số học sinh phụ trách lau quét dọn dẹp, ở lại quét dọn và lau bảng đen.
Qua nửa giờ sau, các học sinh lần lượt đi hết, tiếng động lớn vang lên toàn bộ các lớp học từ từ yên tĩnh lại.
Một âm thanh cũng không có.
Hành lang không thoáng liếc qua hiểu ngay.
“Tiểu thư, bọn họ còn đến không?” Có vệ sĩ không kiên nhẫn hỏi.
Dư Tư Nhạc nhìn anh ta, ánh mắt hơi bất mãn: “Đừng nói chuyện.”
Nói ra chỗ của bọn họ dễ dàng bị bại lộ.
Những người đó trong vài ngày liên tục đều bỏ gà chết vào trong ngăn kéo của cô, Dư Tư Nhạc tin rằng………… Hôm nay bọn họ nhất định sẽ làm như vậy.
Cô không méc giáo viên, cũng không tìm anh hai giúp đỡ.
Làm như vậy…………….Người không biết chuyện sẽ cho rằng cô là một nữ sinh nhát như chuột, mặc dù chịu ủy khuất bị khi dễ, cũng không dám kể ra với người ngoài. Lần này tạo hiện trường giả tiếp cận quân địch………………. Người này thật dễ dàng bị khi dễ, hơn nữa sẽ không phản kháng, vì vậy hành vi độc ác của bọn họ, tuyệt đối sẽ ngày càng nghiêm trọng.
Hôm nay bọn họ có gan lớn đi vào nhà vệ sinh rồi tạt nước lên người cô, có thể hết sức chứng minh cho sự thật này.
Giống như vì nghiệm chứng suy nghĩ của Dư Tư Nhạc, cách vài phút sau, trên hành lang dần dần phát ra âm thanh.
A Bưu là người đứng đầu nhóm vệ sĩ, phất tay với những người kia một cái, ý bảo bọn họ đừng lộn xộn, từ mình ló đầu chú ý trước cửa phòng học.
Hai nam sinh xách theo một túi to, sợ hãi rụt rè đi về phía phòng học của Dư Tư Nhạc.
“Nhanh chút…………Đừng để người khác nhìn thấy.” Trong đó có một nam sinh nhỏ giọng hối thúc.
Một nam sinh bẻ khỏa cửa, cánh cửa lúc lắc. Ổ khóa cánh cửa này đã hỏng rồi, chỉ cần bẻ mạnh một cái là cửa tự mở ra.
Khóa cửa vang lên loảng xoảng một tiếng, cửa mở ra.
“Các cậu là ai? Các cậu muốn làm gì?” Một đạo âm thanh nổi giận từ hành lang truyền đến.
Hai nam sinh thấy chuyện đã bị bại lộ, muốn trốn thoát, bất chấp vẫn tiếp tục gây án, xoay người muốn bỏ trốn.
“A Bưu! Nhanh đuổi theo!”
Theo giọng nói Dư Tư Nhạc hô to, A Bưu và vài tên vệ sĩ nhanh chóng đuổi theo hai nam sinh kia. Bọn họ đã chịu qua huấn luyện rất nghiêm khắc, tốc độ mạnh mẽ hơn người, hơn mười giây đã chặn được hai nam sinh kia.
Hai nam sinh sợ hãi dựa lưng vào nhau, hoảng sợ nhìn mấy vệ sĩ trước mặt.
Dung Húc nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy toàn bộ quá trình bắt người của Dư Tư Nhạc.
"Dung Húc, bạn rống cái gì mà rống? bạn làm trở ngại chứ không giúp gì được đâu." Sắc mặt Dư Tư Nhạc không thay đổi nhìn cậu ta vừa rồi suýt chút nữa đã để hai người kia chạy mất.
Cơn tức của Dung Húc từ từ dâng lên, trong tay ôm một quả bóng rổ, đầu đầy mồ hôi, rống cổ quát: "Dư Tư Nhạc, lão tử biết gần đây em bị bắt nạt, tâm tình khó chịu, nhưng cũng đừng giận dữ lây lan chỗ này của tôi. Nếu không nhìn thấy hai người kia lén lút, lão tử sẽ không từ sân bóng chạy đến đây đâu."
Cậu chỉ vì muốn bắt hung thủ giúp Dư Tư Nhạc mà thôi, ai biết được Dư Tư Nhạc mai phục ở đây rất tốt, ai lại không biết ngay từ đầu Dư Tư Nhạc đã không biết cảm kích?
cô nói như vậy, thầm nghĩ Dung Húc cũng biết khó mà lui, đừng quấn quýt lấy cô. Càng không muốn chịu ân đức của cậu ta, miễn cho sau này muốn cắt đứt cũng không xong.
"Đừng nói mình chính nghĩa lẫm nhiên như vậy, Dung Húc, bạn là người gì, người khác đều hiểu rõ, nói không chừng hai người này đều do bạn phái tới." Dư Tư Nhạc càng nói càng khó nghe, mỗi câu nói như lưỡi dao sắc bén, đâm vào tim Dung Húc.
Dung Húc khó có được muốn giúp cô một chuyện, đổi lại là ánh mắt trái ngược của cô, sắc mặt càng đen: "Dư Tư Nhạc, mẹ nó cô bị người khác hất nước ném gà chết."
Dư Tư Nhạc nhíu mày, không muốn tiếp tục cãi nhau với cậu ta.
"A Bưu, bắt bọn họ lại."
Hai vệ sĩ đè tay nam sinh lại, cố gắp áp chế bọn họ, bẻ tay bọn họ ra sau người, bộ dạng này, bọn họ muốn giãy giụa cũng không có sức lực.
"Ai gọi các cậu làm vậy?" Ánh mắt Dư Tư Nhạc nhìn chằm chằm hai người cầm trong tay túi xách to.
Vệ sĩ đối với nghiêm hình tra tấn rất có bộ, nhìn thấy hai nam sinh kia mạnh miệng, răng rắc một tiếng, bẻ gãy bả vai bọn họ, không đến mức gãy xương, nhưng khẳng định rất đau nhức.
Hai nam sinh kia kêu rên thảm thiết, môi miệng trắng bệch.
"không muốn ăn một chút đau khổ, thì nhanh chóng ra sự thật." Dư Tư Nhạc đầu óc ngày càng choáng váng, toàn bộ đều dựa vào tia tỉnh táo cuối cùng chỗng đỡ.
Hai nam sinh kia vịt chết vẫn còn cứng mỏ.
Dư Tư Nhạc thật có chút chịu đựng không được, dựa vào vách tường: "A Bưu, đừng giết chết người."
Nhưng lời này của Dư Tư Nhạc rất có trình độ, cái gì gọi là đừng giết chết người chứ? Ý là có thể đánh tàn phế, làm cho ngây ngốc, mặc cho bọn họ làm thế nào, đừng làm đến chết người.
Hai nam sinh trong trường học nhiều nhất là diễu võ dương oai, không tính ra ngoài quậy phá. Nghe những lời nhẹ bổng của Dư Tư Nhạc, sợ tới mức đầu óc choáng váng. Còn chưa từ trong hoảng sợ hoàn hồn lại, A Bưu đánh một quyền vào bụng tên kia, làm cậu ta đau đớn nhăn mặt.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục.
không đến năm phút, hai nam sinh đã bị đánh bầm dập.
Dung Húc đứng một bên nhìn trợn tròn mắt, dường như lúc này Du Tư Nhạc đã thay đổi. Hình tượng nhu thuận động lòng người đều bị hủy bỏ, thay thế là vô tình lạnh như băng, tác phong thủ đoạn này rất giống Du Lăng Thần.
Qủa nhiên không hổ là người một nhà, không vào một nhà sao?
"Vẫn không chịu nói sao?" Dư Tư Nhạc lại lên tiếng.
Khóe miệng hai nam sinh đều đỏ, trong đó có một người khóc thành tiếng.
"Tôi nói.... tôi nói..." một nam sinh khóc che miệng "tôi nói...."
Nam sinh bên cạnh trừng mắt nhìn cậu ta, người nam sinh này lại im lặng, không dám mở miệng.
Nam sinh kia vừa rồi muốn nói lại kêu rên: "là Tưởng Oánh Oánh.... Là Tưởng Oánh Oánh nói với chúng tôi, cô làm hại cô ấy bị ba đánh cho một trận. Đến bây giờ ba cô ấy vẫn không liếc mắt nhìn cô ấy một cái, tiền tiêu vặt cũng không cho cô ấy, chỉ suýt chút không đuổi cô ấy ra khỏi nhà."
"Chúng tôi có quan hệ tốt với cô ấy, tôi lại hơi thích cô ấy, liền xung phong nhận việc báo thù giúp cô ấy." Nam sinh này càng nói giọng càng thấp.
Ngu Ngốc. Trong lòng Dư Tư Nhạc mắng hai nam sinh này, quả thật còn ngu ngốc hơn heo, bị Tưởng Oánh Oánh bán đi, còn cố gắng kiếm tiền cho cô ta.
Dư Tư Nhạc nhìn nam sinh kia, "Cậu cũng giống vậy?"
Nam sinh này dẩu môi thật cao, không có trả lời, nhưng tám chín phần cũng là ý này.
"Hôm nay đánh nhau, xem như trả lại cho các người, lại làm trò đùa quái ác này nữa, đừng trách tôi không khách khí." Dư Tư Nhạc cất bước đi ra ngoài: "A Bưu, thả bọn họ ra đi, chúng ta có thể đi rồi."
A Bưu nghe vậy buông tay ra, cùng với các vệ sĩ khác đi theo sau Dư Tư Nhạc.
Dung Húc lẳng lặng nhìn hành lang tận cùng, thẳng đến sau khi không thấy bóng người, mới đi về phía hai người còn đang nằm sấp, đi qua đá cho mỗi người một cước.
"Hai quyền này, coi như dạy dỗ các người, sau này muốn khi dễ người khác phải nhìn rõ đối tượng."