Lâm Thiên bị một màn như vậy doạ sợ không dám nhúc nhích. Nhạc Hàn Long cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, anh ta lúc này mới cố gắng kiềm chế cơn giận mà thả Lâm Thiên xuống.
"Muốn ăn tôm không?" Nhạc Hàn Long nhìn chằm chằm Lâm Thiên như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Lâm Thiên run rẩy, "Muốn... Muốn ăn"
Nhạc Hàn Long lần thứ hai gắp cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhìn nhìn con tôm đang rất ngoan ngoãn mà nằm ngay ngắn trong bát mình, cái miệng nhỏ bất mãn chu chu lên, nói "Tiểu Long Tử! Tôi ăn vỏ tôm sẽ bị ngứa mồm a! Anh bóc vỏ tôm cho tôi đi"
Nhạc Hàn Long vốn dĩ là người nóng tính, khi nãy kiềm chế được cơn giận kia đã là rất tốt rồi vậy mà bây giờ lại tiếp tục bị đứa nhóc vắt mũi chưa sạch trước mặt này chỉnh, lại còn dám gọi anh ta là "Tiểu Long Tử"?!
Nhạc Hàn Long tức giận đem bát trên tay đập vỡ, quát "Thằng ranh con!"
Lâm Thiên một bộ dáng run sợ sắp mở vòi phun nước, hai tay cậu ôm đũng quần, vội vàng nói, "Thật... Thật đáng sợ! Em... Em muốn đi vệ sinh". Nói xong chạy như bay về phía WC.
Nhưng sự thật chính là, Lâm Thiên không có buồn vệ sinh. Cậu cố tình chọc giận con quỷ kia là để chạy trốn. Ây da, mấy người đừng có vội kết luận. Lâm Thiên không hề thông minh, cái chiêu giả vờ vào WC để chạy trốn này chính là học được ở trên phim đó nha. Ai bảo mẹ Lâm cứ thích xem mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết, lại còn bắt cậu phải xem theo.
Đương nhiên, đối với thân hình bánh bao đã lùn lùn lại còn tròn tròn của Lâm Thiên thì việc trốn thoát bằng cách trèo cửa sổ là không thể nào. Đây lại còn là tầng 8 nữa, cậu cũng không có nguyện vọng làm siêu nhân a!!
Vậy nên nhân lúc hai anh em nhà "Quỷ gia" kia không để ý, Lâm Thiên đã rất nhanh gọn mà chuồn khỏi. Cái lợi chính là trẻ con nên chỉ cần hoà vào chỗ đông người là sẽ rất khó để phát hiện. Lâm Thiên đi vào cầu thang máy, theo đoàn người xuống dưới tầng 1. Cậu chạy ra khỏi nhà hàng kia, hít thở không khí trong lành và tận hưởng sự thành công của cuộc đào tẩu.
Ai nha, hoá ra đây chính là cảm giác của kẻ trộm khi chạy thoát thành công mà không bị phát hiện sao?
Ha ha ha! Thật thoải mái.
Ha... Ha...
...Vậy... Đây là đâu?
Lâm Hạo dò đường theo thiết bị GPS được gắn trên áo của Nhạc Hàn Long nên rất nhanh đã tới nơi. Anh vội vàng xuống xe, chạy vào trong đại sảnh nhờ nhân viên tiếp tân tìm kiếm danh sách tên của người đặt bàn. Sau khi biết được Nhạc Hàn Long đã đặt bàn cách đây vài ngày, Lâm Hạo nhếch mép cười, ánh mắt càng sâu hơn. Thật sự không thể coi thường anh ta, anh ta đã chuẩn bị rất tỉ mỉ.
Lên tầng 8, Lâm Hạo bước tới phía bàn ăn được đặt ở giữa, nơi Nhạc Hàn Long cùng Nhạc Thiên Di đang dùng bữa tối. Đưa mắt nhìn xung quanh vài lần... vẫn là không thấy Lâm Thiên đâu.
Lâm Hạo nhíu mày khó chịu nhưng rất nhanh vẻ khó chịu ấy đã được che lấp đi, thay vào đó là một nụ cười, "Chào Nhạc thiếu gia và Nhạc tiểu thư, tôi nghĩ hai người đang dùng bữa rất vui vẻ?". Vốn dĩ là câu hỏi, nhưng khi phát ra từ đôi môi mỏng kia lại trở thành câu khẳng định.
"Ồ, đây không phải là Lâm đại thiếu gia sao? Anh cũng có hẹn ở đây à?" Nhạc Hàn Long tươi cười, đưa tay ra ý muốn bắt tay.
Lâm Hạo nhàn nhạt nhìn lướt qua bàn tay trước mặt, nụ cười trên khuôn mặt biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một giọng nói băng lãnh, "Đừng giả vờ. Thiên Thiên đâu?"
"Thiên Thiên? Ha ha, chẳng phải thằng bé ở trong WC sao?" Nhạc Hàn Long không hề có ý giấu diếm, thẳng thừng nói.
Lâm Hạo cười một cách đáng sợ, lạnh lùng nói, "Nhạc Hàn Long, động tới Lâm Thiên sẽ không có kết quả."
Nhạc Hàn Long ngồi một bên bật cười, "Lâm Hạo, đừng tự cao như vậy. Cậu hiện tại không có quyền lực gì trong tay, có thể làm gì tôi đây?"
"Không có quyền lực? Vậy để xem một kẻ không quyền lực như tôi có thể làm gì cậu"
Nhạc Hàn Long kiêu ngạo liếc nhìn Lâm Hạo, nhưng khi chạm phải ánh mắt ấy thì không khỏi một trận lạnh buốt.
Lâm chủ tịch bây giờ chính là nuôi mộng cùng vợ đi du lịch khắp thế giới. Nhưng ông lại là kiểu người nghiêm khắc trong việc dạy dỗ con cái, mà Lâm Hạo, người thừa kế tương lai chắc chắn là phải được rèn luyện từ nhỏ. Cho nên, những chương trình học cơ bản anh đều đã học qua hết, đến trường cũng chỉ là để trông coi Lâm Thiên. Lâm Hạo đang học bây giờ chính là việc quản lý công ty. Lâm chủ tịch đã cho Lâm Hạo làm quen với việc này cách đây khá lâu và Lâm Hạo cũng đã làm rất tốt. Vậy nên có thể nói, bây giờ nếu muốn lấy lòng cấp trên thì chính là phải lấy lòng Lâm Hạo. Vì chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi nữa khi Lâm Hạo đã đủ tuổi, danh xưng Lâm chủ tịch hay Lâm tổng chính là để gọi anh.
Lâm Hạo nhanh chóng tìm được WC, anh lo lắng chạy vào nhưng không có một ai. Trong lòng lại càng nóng như lửa đốt, như mất đi lí trí đập mạnh từng cửa phòng vệ sinh nhưng rốt cuộc vẫn là một khoảng không gian tĩnh lặng không bóng người.
Lâm Hạo không chần chừ lập tức chạy vào WC nữ ngay bên cạnh, mọi người nhìn thấy anh thì không khỏi hốt hoảng. Nhưng khi nhìn thấy dáng người cao to cùng khuôn mặt lạnh băng kia thì không biết nói gì, chỉ cảm thấy một trận lạnh buốt, không ai đủ dũng khí để lên tiếng ngăn cản hành động của người kia lại. Lâm Hạo tìm cả WC nam lẫn nữ đều không thấy Lâm Thiên đâu, mở điện thoại ra gọi cho vệ sĩ đi theo mau tới phòng an ninh của nhà hàng để kiểm tra camera và thông báo cho Lâm chủ tịch cùng Lâm phu nhân đang đi công tác biết.
Nhạc Hàn Long vẫn đang yên yên ổn ổn ngồi dùng bữa cùng em gái thì đột nhiên cảm thấy một trận đau đầu, khi mở mắt ra thì chính mình đã nằm lăn lộn trên đất. Anh ta tức giận đứng lên định đánh trả nhưng khi vừa giơ nắm đấm ra cánh tay đã bị giữ, sau đó cả người anh ta bị một lực xoay ngược lại. Cánh tay Nhạc Hàn Long trong nháy mắt bị vòng ra sau lưng, dường như người sau lưng đang muốn bẻ gãy cánh tay ấy. Nhạc Hàn Long điên lên, quát "Con mẹ nó! Lâm Hạo, mày nghĩ mày đang làm gì?!"
Đáp lại anh ta chỉ là những tiếng chân dồn dập, những tên to con mặc bộ vest đen, đeo kính đen, từ trên xuống dưới nguyên một màu đen kèm theo khuôn mặt dữ tợn.
Tầng 8 nhanh chóng trở nên náo loạn. Mọi người tưởng là khủng bố nên vội vàng dẫm đạp lên nhau mà chạy khỏi.
"Thiếu gia, nhị thiếu gia đã rời khỏi nhà hàng" một tên vệ sĩ cung kính nói.
"Mau chia người đi tìm." Giọng nói lạnh lùng vang lên, dường như sắp không kiềm chế nổi cơn giận.
Nhạc Hàn Long ngẩng đầu lên ngay lập tức chỉ muốn cúi xuống. Lâm Hạo hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt lạnh băng không biểu tình, nhìn anh lúc này giống như một con dã thú muốn gϊếŧ người. Lực đạo ở tay Lâm Hạo cũng theo đó mà tăng lên, Nhạc Hàn Long chỉ cảm thấy cánh tay mình như sắp rời ra đến nơi, cũng không còn để tâm đến Nhạc Thiên Di bị vệ sĩ bắt lại từ lúc nào đang khóc lóc kêu gào.
"Lâm... Lâm Hạo" Nhạc Hàn Long mặt nhăn lại, đau đớn kêu.
"Câm mồm!" Lâm Hạo gầm lên, bẻ cánh tay của Nhạc Hàn Long sau đó đập mạnh vào đúng chỗ vừa bẻ, rồi dùng chân đá vào bụng anh ta một cước.
Lâm Hạo tàn nhẫn nhìn người dưới đất đang kêu gào vì đau đớn, lạnh nhạt nói, "Thiên Thiên mà có chuyện gì, mày đừng mong được sống yên ổn."
Lâm Hạo trước khi rời đi, hất cằm về phía Nhạc Thiên Di rồi lạnh lùng ra lệnh cho vệ sĩ phía sau, "Tát."