Anh Hận Anh Yêu Em

Chương 1



Khi người phụ nữ dẫn theo cô con gái với cái bụng nhô cao đến trước mặt Thượng tướng Lục quân – Hình Phục Quốc, thì ông đã hiểu, ông không thể quản được thằng con trai ngỗ nghịch quá mức của mình.

Một đứa trẻ được sinh ra trong gia đình quân nhân, là con trai độc nhất, mà lại có thể phản nghịch tới mức này.

Mười một tuổi: Trong lúc chơi đùa đã cố ý kéo váy của bạn gái, khiến bố mẹ cô bé tức giận kéo đến đại viện Lục quân gây náo loạn ầm ĩ.

Mười hai tuổi: Khi Hình Phục Quốc thay xong quân trang để chuẩn bị ra ngoài thì ông phát hiện trên thân chiếc xe Hồng Kì của mình bị vạch ngang vạch dọc bằng dao dọc giấy, thê thảm tới mức không dám nhìn.

Mười ba tuổi: Kéo bè kéo nhóm đi gây sự, đánh một người đàn ông trung niên ba mươi mấy tuổi gãy xương và chấn thương sọ não.

Mười bốn tuổi: Hút thuốc uống rượu trong nhà, gây ra hỏa hoạn, kinh động tới cả cảnh sát phòng cháy chữa cháy và khiến hàng xóm được một phen khiếp hãi.

Mười lăm tuổi: Bắt đầu tò mò trước thân thể con gái, trong chiếc hộp giấy dưới gầm giường giấu rất nhiều đĩa film sex các nước, tạp chí sex vứt lăn lóc cạnh gối.

Còn hôm nay giờ này, cậu con trai vừa tròn mười sáu tuổi của ông lại làm cho một cô gái mười tám tuổi có thai, mặc dù sau khi điều tra, việc này hoàn toàn không phải do Hình Khải làm, nhưng Hình Phục Quốc cũng hiểu rất rõ rằng, ông không quản được thằng con trai duy nhất của mình.

Tiền có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề, nhưng lại không thể giải quyết được vấn đề tâm lý của một thằng con trai.

Thế là, sau khi cân nhắc đắn đo rất lâu, Hình Phục Quốc đưa về nhà một cô bé gầy gò nhỏ bé, nói với Hình Khải bằng giọng ra lệnh rằng, đây là cô bé mồ côi, bố mẹ cũng là quân nhân, nhưng không may hy sinh trong một lần đi cứu trợ thiên tai. Cô bé năm nay mười lăm tuổi, Hình Phục Quốc đặt cho cô một cái tên mới, gọi là Hình Dục. Hình Dục bước vào gia đình họ Hình với thân phận là cô con gái nuôi, cũng là vợ tương lai của Hình Khải.

Trong nhà có thêm một người con gái chăm lo cho cậu con trai, Hình Phục Quốc mới cảm thấy yên tâm công tác.

Hình Phục Quốc chắc chắn Hình Dục có khả năng đưa cậu con trai lạc lối của mình về đúng đường, còn tại sao lại chắc chắn như thế, chính ông cũng không lý giải được.

Cũng có thể chỉ vì một câu nói của cô bé đó rằng, khi cô nhìn thấy thi thể của bố mẹ mình, thì trên thế giới này không còn chuyện gì có thể khiến cô cảm thấy sợ hãi nữa.

Hình Khải không có gan chống lại lệnh cha, đành chọn cách im lặng.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Hình Phục Quốc sắp xếp để Hình Dục học cùng một lớp với Hình Khải. Và vị hôn thê này lại nhất nhất nghe theo sự sắp đặt của ông bố chồng tương lai. Thậm chí, Hình Phục Quốc còn giao quyền quản lý kinh tế trong gia đình cho Hình Dục nắm giữ. Hình Dục ít nói, công việc hàng ngày của cô là giám sát chuyện học hành của Hình Khải, chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho anh, và dính lấy anh “chồng” mình như hình với bóng không lúc nào rời.

Cũng bắt đầu từ ngày hôm đó, anh chàng quý tử Hình Khải từ trước tới nay vẫn quen tiêu tiền như nước này, trên người không một xu dính túi.

Không thể không nói, Hình Dục là một cô bé rất xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to tròn như được khảm trên khuôn mặt thanh tú. Nhưng trong mắt phảng phất nét buồn, cô gần như không biết cười, đôi môi nhỏ xinh luôn mím thành một đường thẳng, thần thái trầm tĩnh khiến cô như mất đi vẻ hoạt bát đầy sức sống của một thiếu nữ đang tuổi xuân thì. Cô luôn đi một đôi giày thể thao màu trắng kiểu cũ, mặc chiếc quần màu xanh bộ đội quê mùa, lặng lẽ theo sau Hình Khải. Cho dù Hình Khải có dùng bao nhiêu từ ngữ khó nghe đến thế nào để nhục mạ cô, cô cũng chỉ cúi đầu, nhắm mắt theo đuôi.

Hình Khải rất ghét Hình Dục, nói một cách chính xác thì là, anh cảm thấy rất ác cảm với cô.

***

Ngày nào cũng như ngày nào, sau khi tan học, Hình Khải cùng cậu bạn thân và cũng là bạn học cùng lớp – Đặng Dương Minh, ngồi xổm ở đầu con ngõ nhỏ hút thuốc và nói… khoác.

Hình Dục ôm cặp sách của cả ba người, đứng đợi đầu ngõ.

“Cút!”

“Trước 7 giờ 30 phải về nhà.”

“Nghe không hiểu tiếng người à? Tôi bảo cậu cút!”

“Bố anh hôm nay sẽ về nhà ăn cơm. Nếu anh không muốn bị đòn thì về nhà ngay đi.” Hình Dục vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như mọi ngày.

Hình Khải ghét nhất là Hình Dục luôn mượn danh bố anh để khống chế, anh cầm chiếc bật lửa trong tay tức giận ném vào người Hình Dục, Hình Dục nhanh nhẹn giơ cặp sách lên đỡ, dường như cô đã nắm rất rõ cách anh thường “bạo hành”.

“Hình Khải, cùng về đi. Bố cậu mà nổi giận là không đùa được đâu.” Đặng Dương Minh lấy gót giày di di tàn thuốc, bước lên trước một bước đón lấy mấy chiếc cặp sách trên vai Hình Dục, tay cầm cặp sách của cả ba người, chân bước về hướng quân khu đại viện.

Bố của Đặng Dương Minh và bố Hình Khải là quan hệ cấp trên cấp dưới.

Đặng Dương Minh sinh trước Hình Khải vài ngày, hai người từ nhỏ đã sống trong quân khu đại viện này. Trong đại viện là những căn biệt thự nhỏ độc lập, nhìn bề ngoài khá cũ kỹ cổ kính, nhưng bên trong đều là những thứ hiện đại nhất. Sân bóng rổ, bể bơi trong nhà, phòng thể hình v.v…, không thiếu bất kỳ thứ gì. Đây là khu biệt thự cao cấp tọa lạc tại một trong những vị trí đắc địa nhất của Bắc Kinh, có binh sĩ canh gác và đi tuần suốt 24 giờ. Con cái của những cán bộ cốt cán này sau khi ra đời, đã biết ngay mình không giống với những đứa trẻ bình thường khác.

Trước khi vào tiểu học, về cơ bản chúng không được phép ra khỏi quân khu đại viện. Bắt đầu vào tiểu học, đám con ông cháu cha này được đưa đón bằng xe của quân đội, ngoài bậc đại học thì những bậc học khác không cần phải điền nguyện vọng, vào học thẳng trường riêng thuộc Lục quân quản lý. Một ngày ba bữa đều do những anh nuôi trong quân đội phục vụ. Nếu muốn gặp mặt bố mẹ, chúng còn phải xin phép thư ký mới được gặp.

Hình Khải thường xuyên gây chuyện thị phi, chính là vì cảm thấy quá bức bối.

Có điều, Hình Khải cũng là đứa trẻ bướng bỉnh rách giời rơi xuống, Hình Phục Quốc lại là ông bố nóng tính, chỉ một câu nghe không lọt tai là giơ tay đánh liền, cứ năm ngày ba bận lại đánh Hình Khải một trận phải vắt chân lên cổ mà chạy. Từ khi ba tuổi, Hình Khải đã trở thành tấm gương giáo dục tiêu cực được mọi người bàn tán sôi nổi.

Nếu như con cái nhà ai không nghe lời, bố mẹ chúng sẽ lấy Hình Khải ra để nói: “Con à, có biết tại sao ngày nào Hình Khải cũng bị bố đuổi chạy khắp đại viện không? Chính là vì cậu ta không chịu ăn cơm; chính là vì cậu ta thi trượt; chính là vì cậu ta không chịu làm bài tập… Nếu con cũng không nghe lời thì chú Hình – lãnh đạo cao nhất của Lục quân không phải chỉ là làm chơi đâu, sẽ cho con một trận ngay đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.