Công việc của Hình Khải ngày
càng bận rộn, thoáng cái anh đã nhậm chức phó chánh văn phòng được một
năm. Biểu hiện xuất sắc của Hình Khải khiến cấp trên không ngừng tán
thưởng còn cấp dưới thì vô cùng kính phục.
Nhưng chỉ có một điều kém
vui đó là, Hình Khải không chấp nhận bất kỳ một công việc khảo sát nào ở nước ngoài. Về điểm này những người biết chuyện đương nhiên hiểu anh vì Hình Dục, anh có thể thức cả đêm để làm việc chứ không thể một ngày
không gặp cô.
Vì vậy, lâu dần, tất nhiên ít nhiều sẽ xuất hiện những
lời bàn tán, những nhân viên công vụ mới vào không hiểu đầu đuôi câu
chuyện, mặc dù không nói ra miệng, nhưng thầm đưa ra những lời xì xầm
chính vì Hình Khải là con trai độc nhất của một vị lãnh đạo cao cấp nào
đó, nên bộ trưởng mới nhẹ tay với anh như thế.
Mặc dù Hình Khải có thể hiện xuất sắc tới đâu cũng khó tránh được những lời bàn ra tán vào dù ít dù nhiều.
Không phải Hình Khải không nghe thấy những lời xì xầm ấy, và trong lòng anh
cũng chẳng dễ chịu gì. Nhưng sao anh có thể để Hình Dục ở nhà một mình
chứ? Mặc dù lại thêm một năm nữa “trưởng thành” hơn, Hình Dục có thể tự
chăm sóc cho việc ăn uống ngủ nghỉ của mình. Anh một ngày không được gặp Hình Dục là không yên lòng.
Nghĩ đến Hình Dục, Hình Khải bất giác bật cười thành tiếng.
Gần đây không biết do Hình Dục xem quá nhiều phim truyền hình hay thấy hàng xóm nói chuyện mà cô bắt đầu chú ý tới việc ăn mặc nhiều hơn, tóc buộc
lệch một chút cũng không được.
Tối qua, Hình Khải hết giờ làm về nhà, Hình Dục đòi ăn kẹo bông. Hình Khải vốn định đi mua cho cô, nhưng cô
lại không giống như mọi ngày ngoan ngoãn gật đầu ở nhà đợi, mà tự ý thay quần áo, kéo tay Hình Khải, muốn đi cùng anh.
Người đi chợ đêm đông
đúc, Hình Khải nắm chặt tay Hình Dục, chỉ sợ cô bị lạc. Hình Dục lại tỏ
ra rất bình tĩnh, cầm cao cây kẹo bông vừa đi vừa ăn, những cảnh vật lọt vào mắt cô đều thấy rất mới mẻ.
Khi đi ngang qua một gian hàng bán
dây và cặp tóc, bước chân cô chậm lại, kéo kéo ngón tay Hình Khải, ánh
mắt thèm muốn nhìn anh.
Hình Khải chỉ cười không nói, vuốt vuốt tóc cô, bước ngang sang một bên, lấy thân người chắn cho cô để cô
được thoải mái lựa chọn.
Cứ thế, Hình Dục vốn là một người chẳng mấy
mặn mà thiết tha với những đồ nho nhỏ xinh xinh, lại ngồi thụp xuống
trước quầy hàng, chọn một ôm những đồ vật nhỏ xinh đó.
Trả tiền xong, Hình Khải định cầm hộ cô, nhưng cô không chịu, nhất định tự mình ôm cái túi đó trong lòng, vẻ mặt vui sướng khó tả.
Hình Khải thấy cô vui,
ánh mắt anh cùng cười theo. Thích vòng vèo hoa tai chẳng phải rất dễ
sao? Chỉ cần cô vui, anh thậm chí còn tìm cho cô được nhiều thứ đẹp hơn
thế, tinh tế hơn thế.
Trong văn phòng của phó chánh văn phòng, tiếng gõ cửa khiến Hình Khải bừng tỉnh.
“Phó chánh văn phòng, bưu phẩm của anh.” Thư ký cười vui vẻ mang đồ lên.
“Cảm ơn.” Hình Khải đón lấy cái túi.
Đợi thư ký ra khỏi phòng, Hình Khải mới gác công việc sang một bên. Anh mở
phong bì ra, cẩn thận mở hộp trang sức, lấy từ trong hộp ra một chiếc
vòng cổ bằng thủy tinh lóng lánh bắt mắt. Đây là chuỗi vòng cổ được coi
là chiếc vòng bị thất lạc của “nữ thần Hy Lạp”.
Hình Khải móc nó trên tay… Hình Dục đeo chắc chắn sẽ rất đẹp.
Nhưng, trước khi Hình Khải chuẩn bị về, phó bộ trưởng tìm anh để nói chuyện.
Lúc đầu, hai người nói chuyện phiếm, sau đó phó bộ trưởng lại một lần nữa chắc đến chuyện Hình Khải không chịu đi công tác.
Hình Khải cũng hiểu công việc là công việc, lãnh đạo không có nghĩa vụ chăm
sóc đến cuộc sống riêng tư của anh. Nhưng anh đã tận tâm tận lực với
công việc rồi, anh không cần tăng lương thăng chức, chỉ để đổi lấy chút
quyền lợi này, mà cũng không được sao?
“Hình Khải, tạm không nói đến
khả năng thiên tài về ngoại ngữ của cậu, mà chỉ nói đến trách nhiệm cậu
đang mang trên vai, cậu thân là phó chánh văn phòng, không ai thích hợp
hơn cậu trong việc tiếp đãi tổng thống nước M đến thăm Trung Quốc lần
này, tháp tùng họ suốt chuyến công du cũng chỉ cần một tuần, hãy đặt
quốc gia lên trên lấy đại cục làm trọng, dù cậu có bất kỳ khó khăn nào,
thì cũng vẫn phải nhận nhiệm vụ quan trọng lần này.” Phó bộ trưởng thấy
Hình Khải chần chừ không tỏ thái độ, nên thẳng thắn đưa ra mệnh lệnh.
Cái gọi là tháp tùng suốt chuyến công du, chính là phải theo sát họ một
bước cũng không được rời. Một mặt có thể đưa ra những giảng giải chính
xách và đúng lúc, mặt khác là giám sát hành vi của đối phương. Không có
tâm hại người nhưng nên có tâm phòng người, đây là tính cảnh giác mà bất kỳ nhân viên chính phủ nào cũng phải có.
Hình Khải đồng ý một cách khó khăn.
Anh có thể gọi điện cho bố, bởi vì phó bộ trưởng là cấp dưới của bố, không
nhìn mặt tăng phải nể mặt phật. Anh cũng có thể từ chối tiếp đón tổng
thống nước M tới thăm Trung Quốc lần này, nhưng sẽ chỉ tự vạch thêm một
vết đen nữa lên cái lý do cũ khó hiểu của mình. Ôi, làm người thật khó.
Trên đường lái xe về nhà, tâm trạng Hình Khải có phần nặng nề, một tuần
không được gặp Hình Dục, một tuần là bảy ngày… Hình Dục chính là “thuốc
kích thích” giúp anh vượt qua mọi thử thách, không có Hình Dục anh chẳng còn tâm trạng tập trung toàn tâm toàn ý vào công việc.
Anh đi ngang qua một quán bar lộ thiên, không nghĩ nhiều, dừng xe, gọi một chai bia, mượn rượu giải sầu.
Gió xuân mát lạnh thổi loạn tâm tư của Hình Khải, anh biết làm thế nào để
giải thích với Hình Dục về sự thật tàn khốc anh phải xa nhà một tuần
đây?
Bởi vì, sự dựa dẫm của Hình Dục vào anh thật sự không có thuốc chữa nữa. Mỗi ngày khi hoàng hôn xuống, Hình Dục cầm một chiếc ghế ra vườn, hai tay khoanh trước ngực, vừa chăm sóc cây cỏ vừa đợi
Hình Khải.
Dần dần, cô có thể nhận ra tiếng động cơ của xe anh trong
rất nhiều những tiếng động cơ hỗn tạp khác. Vì vậy, mỗi lần Hình Khải
đẩy cổng bước vào trong, Hình Dục đã mỉm cười đứng trước mặt anh, ngay
sau đó lao vào lòng ôm chặt lấy anh. Mỗi lần như thế, tâm trạng Hình
Khải thật vui vẻ ấm áp.
Cô không cần giặt quần áo nấu cơm cho anh,
càng không cần phải lo lắng về công việc của anh, chỉ cần ôm và quét
sạch sự mệt mỏi trên người anh thôi.
Hình Khải nhìn trời bầu trời đầy sao, anh lắc lắc đầu vội vàng đứng dậy trả tiền rồi đi, có điều bước chân không vững vàng lắm.
Ngồi vào xe, khi tới lần thứ ba anh vẫn không thể cắm đúng khóa vào trong ổ
để khởi động, anh lập tức xuống xe, giơ tay đón taxi.
Có điều lần này anh đã không cẩn thận, trước khi vào nhà quên mất thói quen phải thay vest bằng đồng phục trường.
Hình Dục chỉ nhớ Hình Khải năm mười bảy tuổi, khi cô tỉnh dậy là vậy, bây
giờ vẫn vậy. Vì vậy trước khi vào nhà Hình Khải bao giờ cũng thay bộ
đồng phục anh mặc năm mười bảy tuổi, sau đó nhét cặp tài liệu vào trong
cặp sách, hết ngày này tới ngày khác, dường như nó trở thành một thói
quen. Đồng thời Hình Khải cũng không tìm cách đánh thức trí nhớ của Hình Dục, cô nhớ được bao nhiêu thì nhớ, anh không miễn cưỡng ép buộc.
Một giây sau, Hình Khải lê bước vào vườn, anh thì gọi là lê bước nhưng thật ra đã lắc lắc lư lư.
Đợi khi anh đi vào tới cửa, cảnh tượng trước mắt khiến anh vừa kinh hãi vừa lo lắng. Cổng mở toang, Hình Khải lao như tên bắn vào trong nhà, nhìn
khắp xung quanh, thấy các chậu hoa đổ ngả nghiêng dưới đất, thức ăn
trong chuồng thỏ cũng không có, mặc dù không lộn xộn lắm, nhưng cũng rất khác thường.
“Tiểu, Tiểu Dục…”
Hình Khải hoảng sợ, vừa chạy vừa
hét lao vào phòng ngủ chính, trong phòng sạch sẽ không một hạt bụi, đi
vào bếp, cũng không thấy bóng dáng Hình Dục đâu, căn nhà này không lớn,
nếu Hình Dục ở trong nhà nhất định đã nghe thấy tiếng anh gọi.
Anh lao ra khỏi nhà, trong lúc lo lắng phát điên anh chỉ còn biết gào lên
gọi, tiếng gọi xuyên qua cả khu dân cư, anh chẳng còn nghĩ được đến việc mình làm phiền tới họ nữa, chỉ biết là anh không thấy Hình Dục đâu.
Hình Khải nhanh chóng chạy về phía hồ nước, bóng đêm từ từ bao phủ khiến anh càng thêm kinh hoàng.
Anh chỉ về nhà muộn vài tiếng, Hình Dục đã biến mất.
Ngộ nhỡ Hình Dục xảy ra chuyện gì, anh có khóc cũng không kịp nữa!
***
Sau nhiều phút điên loạn tìm kiếm, đằng sau Hình Khải thấp thoáng vang lên giọng nói quen thuộc:
“Anh… em ở đây.”
Hình Khải đột ngột quay phắt đầu lại, anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lao về phía cô.
“Em chạy đi đâu thế, có biết anh lo tới phát điên rồi không?”
Hình Dục biết mình đã sai, cô lo lắng giật lùi về phía sau hai bước, vội vàng giấu đôi tay lấm bẩn ra sau lưng.
Nhưng cô lại không biết rằng, trong khi chạy nhảy đùa giỡn với Đại Dục, khắp người cô đã dính đầy bùn đất rồi.
Hình Khải thấy cô giật lùi lại phía sau, tâm trạng dần bình tĩnh lại, đi tới trước mặt cô, ngồi thụp xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình.
Hình Dục chỉ cúi đầu không nói, ngồi trên đùi Hình Khải, lặng lẽ khóc.
“Tiểu Dục, anh xin lỗi… tại anh lo quá, không định quát em đâu, thật sự là vì quá lo lắng…” Hình Khải không muốn thấy cô đau lòng, vội vàng lau nước
mắt cho cô, nhưng không ích gì. Anh lại bế cô lên, ôm cô vào lòng vỗ
lưng nhè nhẹ.