Khi Phó Gia Hào tỉnh lại, phát hiện ra mình vẫn đang nằm trên ghế sô pha nhà Hình Khải, Hình Dục đang ngồi trước bàn ăn uống sữa đậu nành, thấy
anh ta ngồi dậy, cô giơ tay chỉ chỉ vào phòng tắm: “Tôi đã chuẩn bị bàn
chải và khăn mặt mới cho anh rồi đấy.”
“Cảm ơn. Hình Khải đâu?” Phó
Gia Hào lắc lắc cái đầu nặng trịch của mình: “Xin lỗi, lần đầu tiên đến
thăm nhà bạn mà lại uống say tới mức này.”
“Hình Khải còn chưa dậy, hôm nay có lẽ anh ấy sẽ không đi học.” Hình Dục vừa nói xong, thì nghe có tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy An Dao, hoàn toàn khác với bộ dạng tối qua, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
“Hình Khải vẫn chưa dậy phải không? Cậu cứ làm việc của cậu đi, lát nữa anh
ấy dậy mình sẽ đặt cơm cho anh ấy.” An Dao vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy
nước uống, cứ như cô ấy mới là nữ chủ nhân của căn nhà này. Mà lần nào
đến chơi cô cũng chỉ đi tay không, không phải vì cô keo kiệt không chịu
tiêu tiền, mà là đồ dùng trong nhà họ Hình “dư thừa” hơi nhiều.
Hình Dục ừ một tiếng, rồi tiếp tục uống sữa đậu nành.
Trong lúc uống nước An Dao mới để ý thấy người lạ đang ngồi trên ghế sô pha.
Phó Gia Hào chủ động lên tiếng chào hỏi trước: “Chào cô, tôi là bạn học của Hình Khải, Phó Gia Hào.”
“… Khụ khụ, chào anh, tôi là bạn gái của Hình Khải, tôi là An Dao.” An Dao vuốt vuốt ngực, tên thì nghe rất quen, thì ra là một chàng con lai.
Hình Khải hình như không thích người này lắm.
Phó Gia Hào gật đầu tán thưởng: “Bên cạnh Hình Khải toàn những cô gái đẹp”, nói rồi anh ta đứng dậy: “Xin lỗi, tôi đi đánh răng đã.”
An Dao chớp chớp mắt, liếc về phía Hình Dục, ý muốn hỏi đang có chuyện gì xảy ra ở đây?
Hình Dục thở hắt ra, nói: “Anh ta vô tình nhặt được ví tiền của mình, thế
rồi chẳng hiểu sao lại cùng đón sinh nhật với Hình Khải.”
An Dao gật gật đầu, cô cũng chẳng muốn hỏi chi tiết, tóm lại không phải là một mỹ nữ là được.
Tối qua, Hình Khải gọi điện xin lỗi, thái độ rất thành khẩn, cô có muốn giận dỗi thêm cũng khó.
“Hình Dục, cho tôi mượn một chiếc áo sơ mi được không?” Phó Gia Hào thò đầu ra, lắc lắc mái tóc nâu ướt sũng của mình.
Còn tắm nữa? Hình Dục đứng dậy đi lấy một chiếc sơ mi trắng của Hình Khải đưa cho anh ta.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Hình Dục mỉm cười mở cửa:”Anh Dương Minh, vừa xuống máy bay phải không?”
“Một giờ trước!” Đặng Dương Minh đặt mấy hộp quà vào tay Hình Dục, cười nói: “Vội vội vàng vàng vẫn không về kịp sinh nhật của Hình Khải, tên tiểu
tử đó chắc thầm chửi rủa sau lưng anh không ít.” Anh ngước mắt lên, nhìn lướt qua người An Dao, An Dao lại thận trọng đứng trước ghế sô pha, mặc dù đã gặp nhau rất nhiều lần, nhưng An Dao không sao có thể thân thiết
với Đặng Dương Minh được: “Chào anh…”
Đặng Dương Minh hơi cúi đầu đáp lại, rõ ràng thể hiện thái độ bài xích đối với An Dao.
“Hi, xin chào, tôi là Phó Gia Hào, là bạn học của Hình Khải…” Phó Gia Hào
vừa mở cửa phòng tắm bước ra thì nhìn thấy ngay lưng của Đặng Dương
Minh, anh ta giật chiếc khăn tắm trên đầu xuống, giơ tay bắt tay Đặng
Dương Minh chào hỏi.
Đặng Dương Minh khẽ nắm nhẹ tay anh
ta một cái, nhìn Phó Gia Hào từ đầu tới chân một cách lịch sự, sau đó
quay sang nói với Hình Dục: “Tí nữa anh sang, mọi người cứ nói chuyện
đi.”
Hình Dục tiễn Đặng Dương Minh tới tận cửa nhà họ Đặng, đại khái
giải thích rõ nguyên nhân vì sao Phó Gia Hào lại xuất hiện ở đây.
Nghe xong, Đặng Dương Minh cười lấy lệ rồi mở cửa mời Hình Dục vào nhà.
Anh lấy từ va li hành lý ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Hình Dục: “Tặng em, cầm lấy đi.”
Hình Dục mở hộp ra nhìn, là một con dao găm nhỏ bằng bạc của Tây Tạng, làm thủ công rất tinh xảo.
“Cảm ơn anh Dương Minh, đẹp lắm, nhưng sao lần nào anh tặng quà cho em cũng
là tặng đồ lưu niệm thế?” Hình Dục lấy con dao găm ra khua khua hai cái.
“Anh tặng đồ trang sức cho em em sẽ đeo chứ? Tặng em quần áo em có mặc không?”
Hình Dục khựng người lại, rồi lắc lắc đầu.
Hai tay Đặng Dương Minh giơ lên cao như muốn diễn tả: “Anh hy vọng cuộc sống của em sẽ màu sắc hơn.”
Hình Dục mím môi khẽ cười, nhưng rồi nụ cười dần dần tắt ngấm, cô trịnh
trọng nói: “Chỉ cần tâm trạng của Hình Khải ổn định, thì cuộc sống của
em tự nhiên cũng sẽ thoải mái hơn.”
Đặng Dương Minh ngập ngừng, nhìn
vẻ mặt cầu khẩn của cô, anh hỏi lảng sang chuyện khác: “Tên tiểu tử đó
gần đây lại gây sự rồi phải không?”
Trước mặt một người thông minh
không nên nhắc lại cùng một vấn đề, Hình Dục cố nén giận, nghiêng đầu
cười: “Không ạ, gần đây áp lực học hành lớn quá. Có thời gian anh hãy
nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, Hình Khải thích nhất là ngồi tán chuyện cùng anh.”
Đặng Dương Minh ừ một tiếng, anh vẫn không sao nắm bắt được suy nghĩ của Hình Dục.
Hình Dục quay về nhà, Phó Gia Hào đúng là không hề coi mình là người ngoài,
đang ngồi trên bàn ăn quẩy, còn nhiệt tình vẫy vẫy tay gọi Hình Dục:
“Hôm nay tôi cũng không đi học, cô đi cùng tôi đến vài nơi nhé?” Phó Gia Hào nhìn cô nhướn nhướn mày, tuyên bố “ba điều kiện” kia chính thức
khởi động.
Hình Dục còn chưa kịp nói gì, An Dao đã phun một miếng
nước trong miệng ra, cô nhìn Phó Gia Hào: “Không phải tôi dọa anh đâu,
nhưng anh muốn ra ngoài cùng Hình Dục thật à?”
“Đúng thế, có vấn đề gì không?”
“Anh chán sống rồi chắc?”
Phó Gia Hào hít một hơi, liếc mắt nhìn lên khẩu súng treo trên tường: “Lẽ nào cô ấy biết dùng súng?”
An Dao phì cười, nói với giọng ghen tị: “Anh không biết Hình Dục là đối tượng bảo vệ trọng điểm của Hình Khải à?”
Phó Gia Hào nhớ tới lời cảnh cáo của Hình Khải, anh ta miễn cưỡng nhún nhún vai: “Biết thì biết, nhưng, Hình Dục chủ động hẹn tôi, tôi vô tội,
không tin hỏi cô ấy.”
An Dao quay đầu nhìn về phía Hình Dục: “Thật hay giả vậy?”
Hình Dục đương nhiên không thể nói rõ nguyên nhân, đành im lặng ngầm thừa nhận.
An Dao lại một lần nữa quan sát Phó Gia Hào từ đầu tới chân, anh ta đúng
là rất đẹp trai, tốt nhất Hình Dục nên rung động trước anh ta, đừng lằng nhằng với Hình Khải của cô nữa.
Hình Dục quay vào phòng thay quần áo, đi đến trước bàn ăn giục: “Ăn nhanh lên, tôi đưa anh đến trung tâm xx.”
“Đùa à?”
“Cậu thấy mình giống đang nói đùa không?” Hình Dục nghiêm mặt.“Ok! Không ăn nữa, xuất phát thôi!” Phó Gia Hào hào hứng.
Mười phút sau.Hình Dục đưa Phó Gia Hào đến bên ngoài trung tâm xx, Phó Gia Hào nhìn bức
tường cao sừng sững trước mắt, hào hứng tới mức chân tay quay cuồng,
nhưng anh ta phát hiện ra một việc, Hình Dục chần chừ không đưa anh ta
vào cửa chính.
“Còn chưa mở cửa à?”
“Anh tưởng đây là công viên chắc? Họ đã làm việc từ lâu rồi.”
Con đường này cũng thuộc địa bàn của Trung Nam Hải, anh bị lừa rồi.
“Này, người Trung Quốc các cô chẳng phải có câu nói thế này hay sao, làm
người phải trượng nghĩa!” Phó Gia Hào bất lực nhìn trời.
Hình Dục lấy từ trong ba lô ra một chai nước suối đưa cho anh ta: “Chúng tôi còn một câu nói khác nữa, lòng tham không đáy, rắn mà đòi nuốt voi.”
Phó Gia Hào ho hai tiếng: “Cô đúng là cô gái đặc biệt, thái độ lúc nào cũng rất bình tĩnh.”
Hình Dục không phủ nhận: “Còn hai điều kiện nữa, tiếp tục hay để hôm khác.”
“Cho tôi số di động.”
“Tôi không có di động.”
“Đừng đùa, nhà cô có tiền vậy mà.”
“Tôi không có bạn, nhà lại có máy bàn, tôi cũng chẳng cần liên lạc với ai.”
Phó Gia Hào thấy cô không giống đang nói đùa, nhưng, nhìn cách ăn mặc phục
sức của Hình Dục không hề đơn giản, mặc dù màu sắc khá trầm, nhưng đều
là quần áo của những nhãn hàng nổi tiếng.
Hình Dục biết anh ta đang
nhìn gì, cô chẳng buồn giải thích, chỉ nói: “Nếu hôm nay anh có thể thực hiện hết cả ba điều kiện của mình thì tôi rất biết ơn anh.”
“Nói tới sự biết ơn, liệu cô có nên xin lỗi tôi không?”
“Hả?”
“Cô vô duyên vô cớ chạy tới cổng trường tìm tôi sỉ nhục, chẳng nói chẳng
rằng liền bỏ đi, cô còn chỉ thị cho những binh sĩ đó tấn công tôi, sau
đó lại đơn phương khiêu chiến, tôi vì tự vệ mà bị cô đánh cho một trận,
sau đó lại ép tôi phải diễn kịch trước mặt anh trai cô. Cô không nên có
lời xin lỗi trước vô số những hành động vô lý đó của mình à?”
Hình Dục cụp mắt xuống thừa nhận, hỏi: “Đây có được coi là yêu cầu thứ hai không?”