“Thật trùng hợp quá?” Phó Gia Hào vừa đi ăn cùng mấy người bạn Anh quốc, bước ra cửa đã nhìn thấy Hình Dục, người mà anh ngày đêm nhung nhớ.
Các bạn của Phó Gia Hào vui vẻ nói chuyện với nhau bằng tiếng bản ngữ, Phó
Gia Hào nghiêng mặt nhìn bạn, thỉnh thoảng đáp lời, thỉnh thoảng lại
nhìn họ cười.
“Phó Gia Hào, tôi nghe hiểu tiếng Anh, anh nói tôi là
bạn gái anh, việc này anh đã hỏi ý kiến tôi chưa?” Hình Dục nói thẳng
không khách khí.
Phó Gia Hào quay người lại, chớp chớp mắt vô tội: “Tiểu Dục, anh theo đuổi em lâu như thế rồi, em cũng đồng ý đi.”
“Tôi đã nói với anh là không thể, đừng có bám lấy tôi nữa.” Hình Dục chặn một chiếc taxi lại, kéo An Dao vào xe.
Phó Gia Hào bất lực nhìn theo bóng chiếc xe lao vút đi, Hình Dục rõ ràng là chưa có bạn trai, nhưng không chịu cho anh ta cơ hội. Anh ta tới trường đón cô, cô không những vờ như không quen, thậm chí còn cảnh cáo anh ta
nếu còn đi theo cô nữa, cô sẽ gọi lính tới xử lý anh.
“Tiểu
Dục, thực ra Phó Gia Hào cũng rất ổn mà, phong độ ngời ngời như một
hoàng tử, tại sao cậu không thử cho anh ta cơ hội?” An Dao quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Một ngày Hình Dục còn chưa lấy chồng, cô còn chưa thể
yên tâm.
“Hoàng tử và công chúa chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi,
ai dám đảm bảo cuộc sống sau này của họ sẽ hạnh phúc mãi mãi chứ?” Hình
Dục nói xong câu này lại thấy có chút không hợp lý, cô cười cười, nói:
“Mình tin cậu và anh trai mình sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, bởi
vì cả hai người đều biết người kia thật sự cần gì.”
Câu nói này khiến An Dao có chút ngượng ngùng, cô thừa nhận gia thế nhà họ Hình là nguyên nhân chính khiến cô vui vẻ chấp nhận lấy Hình Khải, nhưng cô suy nghĩ
rất rõ ràng, nếu tất cả đàn ông trên thế giới này đều không đáng tin cậy thì tại sao cô không chọn cho mình một người đàn ông vừa có tiền, vừa
có thế lại có diện mạo chứ?
Huống hồ, nói thật thì, cho dù trong lòng Hình Khải có người con gái khác thì đã sao, không phải Hình Dục thì
cũng sẽ là người khác, không phải hôm nay thì cũng sẽ là một ngày nào đó sau khi kết hôn, đàn ông có mấy ai không đa tình, hôn nhân có thể bền
vững bao lâu còn phải nhờ vào bản lĩnh của người vợ.
“Tiểu Dục, mình
thấy cậu nhìn cuộc đời có chút tiêu cực, thật đấy, mình vẫn luôn muốn
hỏi cậu, cậu nhìn những vết thương đầy máu đấy cậu không sợ chút nào
sao?” Ý An Dao muốn nhắc đến giờ thực hành trên lớp, trong giờ học đó
bọn họ sẽ phải nhìn và tiếp xúc với các loại vết thương, các bộ phận bị
thương, đám con gái nhìn thấy cảnh tượng đó thường kêu lên kinh sợ, còn
Hình Dục dám lại gần và sờ mó vào chúng.
“Khi cậu đã từng nhìn thấy thứ còn đáng sợ hơn… thì tự nhiên sẽ không còn sợ gì nữa.” Ánh mắt Hình Dục thoáng vẻ bi thương.
An Dao không truy hỏi nữa, đấy chính là điều khiến cô căm hận Hình Dục
nhất. Nếu như nói cô có thể cười nói với ai đó thật lòng, thì người ấy
nhất định là Hình Khải.
Có điều An Dao cô sẽ khiến Hình Dục tự biết khó mà lui.
Hôm nay là ngày đầu tiên Hình Khải và An Dao đính hôn, buổi tối An Dao ở
lại nhà họ Hình, nửa thật nửa vờ bước vào cuộc sống chung giữa hai
người. Chuyện này đã được bố mẹ An Dao cho phép, Hình Phục Quốc dùng
thái độ im lặng để chấp nhận chuyện này.
Buổi tối trong phòng tràn ngập những tiếng nói cười của một nam một nữ.
Phòng ngủ của hai vợ chồng họ không đóng cửa, chỉ nghe thấy trong phòng,
tiếng cười đùa dần dần lắng xuống, không khí lập tức chìm đắm trong sự
ấm áp.
Hình Dục không bị điếc nên đương nhiên là nghe thấy hết, cô
vốn đang ngồi ăn cơm một mình trước bàn ăn, nghe thấy những thứ không
nên nghe, cô cầm bát cơm lên đi vào phòng mình.
***
Hình Khải thấp thoáng nghe thấy tiếng đóng cửa, lúc này anh vốn đang quấn
quýt ôm hôn An Dao, liền bước xuống giường, ra ngồi trước máy vi tính,
vờ như rất bận rộn.
An Dao mặc một chiếc váy ngủ rất gợi cảm, nằm
trên giường với tư thế gợi tình vô cùng. Cô nũng nịu gọi Hình Khải: “Ông xã… anh sao thế?”
“Cái gì nhỉ… còn chưa lấy đăng ký kết hôn…” Hình Khải cảm thấy mình cũng thật giả dối.
An Dao bộ dạng mời gọi, ngồi dựa vào vai Hình Khải, chu miệng bất mãn nói: “Là em tự nguyện, trừ phi anh không muốn lấy em nữa.”
“Sao có thể thế được, tự nhiên nhớ ra còn một báo cáo chưa làm, em ngủ trước đi.” Nói xong, Hình Khải vỗ vỗ vào má cô an ủi, tiện thể đứng dậy, đi
ra giá sách lấy tài liệu.
An Dao nhìn chằm chằm vào lưng anh, cắn cắn đôi môi hồng, phụ nữ có những giới hạn để ràng buộc hành vi của bản
thân, huống hồ chuyện này vội cũng không được, đành đợi vậy.
Khi hơi thở đều đều truyền vào tai anh, anh mới buông sách xuống, ngồi dựa vào thành ghế, mệt mỏi thở hắt ra.
Sáng sớm hôm sau.
Hình Khải thu dọn sách vở chuẩn bị đi học, bữa sáng nóng hổi được bày sẵn trên bàn, trước kia là một phần giờ thành hai.
Hình Khải thấy trong lòng không thoải mái, anh sải bước ra khỏi phòng. Lên
xe rồi, xe đang chạy bon bon trên con đường yên tĩnh, và khi bóng một
đôi nam nữ thoáng lướt qua nơi khóe mắt anh, anh bất giác phanh gấp, cho xe quay lại đầu hẻm.
“Hình Dục! Bỏ tay xuống.” Anh hét lên một tiếng.
Hình Khải lúc đó nhìn thấy cảnh Hình Dục đang nhón chân chạm tay vào trán
Phó Gia Hào, anh mở tung cửa bước xuống xe, ngay sau đó, dang tay đấm
thẳng vào mặt Phó Gia Hào.
Phó Gia Hào ngã, Hình Khải mới phát hiện
ra một vết hằn đỏ do gậy đập vào. Hình Khải sững lại, thấy tay bên kia
của Hình Dục cầm một vật, cây phơi quần áo.
Phó Giao Hào vô duyên vô
cớ gặp họa hết lần này tới lần khác, cho dù là người tốt tính đến đâu
cũng không thể nhẫn nhịn mãi, anh ta nhảy lên, vung tay đấm vào mặt Hình Khải, Hình Khải không kịp đề phòng, loạng choạng hai bước lao vào
tường.
Phó Gia Hào chỉ vào Hình Dục rồi lại chỉ Hình Khải: “Này! Hai anh em các người là điên cả sao? Tại sao lại bạo lực như thế?”
Anh ta chẳng qua cũng chỉ là hôn trộm vào má Hình Dục một cái, Hình Dục lập tức nhặt gậy đánh anh ta. Anh ta còn chưa kịp hoàn hồn, Hình Khải đã
tung nắm đấm nhằm thẳng mặt mà lao tới, anh em nhà này mắc bệnh hung
hăng di truyền hay sao?
Hình Khải còn chưa kịp mở miệng,
đã thấy Hình Dục nhặt cây chổi lau nhà lên đập vào gáy Phó Gia Hào một
cái, cú đánh này cũng thật hung hăng, khiến người anh em kia ngã lăn ra
nền… ngất xỉu.
“…” Hình Khải chớp chớp mắt: “Sao em lại đánh cậu ta?”
“Anh ta đánh anh.” Hình Dục bình thản trả lời. Ngay sau đó cô đứng ra đầu
đường đón một chiếc taxi, nhanh chóng cùng bác tài khiêng Phó Gia Hào
lên xe, Hình Dục thả cửa kính xuống, vẫy vẫy tay với Hình Khải, cười
nói: “Anh, anh đi học đi, em đưa anh ta vào viện.”
Hình Khải hai tay ôm má, nhìn theo chiếc xe đang xa dần, mặt nghệt ra.