Nửa năm sau khi Hình Khải thoát khỏi dịch SARS, cùng năm đó, anh chính thức đưa ra lời đề nghị chia tay với An Dao.
Thực ra nguyên nhân chủ yếu không phải là vì Hình Dục, mà là sau khi Hình
Khải thông báo với vợ rằng anh quyết định sẽ làm việc trong đại sứ quán
Trung Quốc tại Hàn Quốc, An Dao chẳng buồn nghĩ ngợi gì nhiều lập tức
chất vấn: “Không phải anh muốn cùng sớm tối ra vào gặp gỡ với cô giáo
người Hàn Quốc xinh đẹp kia đấy chứ?”
Nếu nói trong lòng anh
không khó chịu thì là giả, thời gian đầu khi quyết định sống cùng với An Dao là vì lòng tự tôn bị tổn thương, sau này cũng vì lòng tự tôn biết
rằng Hình Dục sẽ không tha thứ cho mình nữa, anh cũng muốn thôi cứ sống
như thế đi.
Chính là bởi vì An Dao có những ưu điểm xứng đáng được
yêu thương, ví dụ như tính tình hoạt bát hay nói hay cười, ví dụ cô tình nguyện vì anh mà thay đổi thói quen lười biếng của mình, ví dụ cô hết
lần này tới lần khác thì thầm vào tai anh câu “Em yêu anh”.
Nhưng,
khi sự dễ chịu đó dần dần chuyển thành những trận cãi vã không ngừng
nghỉ, Hình Khải tin rằng cuộc tình này đã mất đi ý nghĩa nguyên sơ của
nó.
Đương nhiên, anh cũng không dám tự nhận mình là người chồng tốt.
An Dao kiên quyết không đồng ý, mặc dù cô cũng đã có dự cảm rằng họ không
thể tiếp tục cho tới khi kết hôn, nhưng không người phụ nữ nào chấp nhận đối diện với sự thật bị vị hôn phu của mình vứt bỏ cả.
Gia đình họ
An hết bà cô này tới bà dì khác tới thăm, Hình Khải một mặt phải nghênh
đón cuộc thi kiểm tra đẳng cấp, một mặt phải ứng phó với sự “cuồng nhiệt hỗn loạn” của họ hàng thân thích nhà họ An. Nhưng Hình Khải không trốn
tránh trách nhiệm, dù sao hồi đầu quyết định sống chung anh cũng chẳng
hỏi ý kiến ai vì vậy chia tay cũng không cần phải được ai đó cho phép.
Chỉ là nửa tháng sau đó, việc này khiến anh mệt mỏi vô cùng, khuôn mặt
gầy sọm đi trông thấy.
Tháng 1 năm 2004.
Hình Khải và An Dao trải qua ba tháng chiến tranh lạnh, chính thức chia tay.
Yêu thương một thời gian, cuối cùng trở thành người xa lạ, khiến cả hai người bọn họ không ai cảm thấy dễ chịu cả.
Hình Khải nhớ lại trước kia, trong lúc bồng bột anh đã chấp nhận đối phương, và đã kết thúc tình yêu của mình trong bất lực. Bây giờ, không thể
không đối mặt với hiện thực, anh vẫn là một người đàn ông chưa trưởng
thành, vẫn là một tên tiểu tử đầy tật xấu.
Sự tùy hứng của bản thân, khiến ba người bị tổn thương, muốn hối hận cũng đã muộn.
Đồng thời, cuối cùng anh cũng nhận ra rằng, thích thì mãi mãi thích, cho dù bản thân có muốn bác bỏ tình cảm đó đến thế nào.
Không biết An Dao lấy đâu ra dũng khí, mà lại hẹn Hình Dục gặp mặt.
Hai người ngồi trong vườn hoa bên đường, Hình Dục nhìn An Dao lúc này vẫn
đang đau đớn khôn nguôi, nhưng cô không sao thốt ra được một lời để an
ủi bạn.
“Hình Dục, hôm nay mình sẽ không làm khó cậu, chúng ta sẽ nói chuyện với nhau như trước kia được không?”
“Chúng ta không thể quay lại trước kia nữa.” Hình Dục bình tĩnh đáp.
“Mình… lúc ấy mình bị điên rồi, không nên trút giận vào cậu.” An Dao buồn bã,
nói: “Giờ nhớ lại những gì mình đã làm, mình thật sốc với chính mình.”